Nhìn về phía giường lớn, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức đi tới, đem mành giường vén lên. Ánh mắt nào ngờ lại đối diện với một tấm chăn thật lớn.
Bởi vì lúc này, sư tôn thế mà đã chùm kín người trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu. Hơn nữa mặt còn nghiêng về phía bên trong vách tường.
Độc Cô Duy Ngã :.....................
Nhưng hắn nào biết được tâm trạng lúc này của Kỉ Tình. Giờ khắc này, y chỉ cảm thấy vô cùng hồi hộp cùng bất an. Thậm chí, lòng bàn tay cũng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Kỉ Tình nhắm chặt mắt, có cảm giác bản thân đã chìm trong bóng tối. Dưới lưng là đệm mềm, trên người là chăn ấm. Nhưng cũng chỉ có bóng đêm là có thể cho y cảm giác an toàn.
Thị giác nhận áp bách, khiến thính giác của Kỉ Tình cũng trở nên đặc biệt nhanh nhạy.
Tiếng 'sột soạt' vang lên, Kỉ Tình có thể rõ ràng cảm nhận được, trên giường đã nhiều ra thêm một người, hơn nữa đối phương còn đang chui vào trong chăn của y.
Không khống chế được mà mở mắt ra, mắt phượng của Kỉ Tình liền vừa vặn va phải một đôi mắt thâm thuý, ẩn chứa tia sáng mờ ảo như tinh thần giữa bầu trời đêm của đối phương.
Lúc này, hắn đang chống tay nửa nằm nửa ngồi trên người y. Cả người cũng chui vào trong chăn, chỉ dùng cánh tay đem đầu chăn nhấc lên, để có thể nhìn thấy y :"Sư tôn."
Âm thanh từ tính của đối phương, làm Kỉ Tình không khỏi ngượng ngùng nhắm mắt, im lặng rơi vào trạng thái giả chết.
Nhìn tuấn nhan thanh lãnh, bởi vì thẹn thùng mà hơi ửng đỏ của y, Độc Cô Duy Ngã liền bắt đầu cười ngây ngô, tựa như đứa trẻ được cho kẹo.
Hắn hơi nhích người về trước một chút, thấp giọng ở bên tai Kỉ Tình dò hỏi :"Sư tôn, ngài thật đẹp..."
"Ta có thể hôn ngài sao?"
Mi mắt Kỉ Tình khẽ giật giật, chứng tỏ tâm trạng căng thẳng của y lúc này. Nhưng không nỡ phụ sự kỳ vọng của hắn, y vẫn là nhẹ gật đầu ưng thuận.
Nhưng nào ngờ, Kỉ Tình chỉ vừa mới đồng ý, Độc Cô Duy Ngã liền đã giống như sói đói, lập tức tiến công, hôn lên môi y.
Nụ hôn của hắn mặc dù cuồng dã, nhưng lại không quá vội vã. Răng nanh khẽ gặm cắn môi y, hắn liền muốn tiến sâu thêm một chút nữa. Nhưng bởi vì y cứ mím môi, nên nhất thời, hắn lại có chút lực bất tòng tâm.
Ảo não ngẩng đầu, Độc Cô Duy Ngã liền ủy khuất nói :"Sư tôn, ngài đừng cứng nhắc như vậy. Có thể đáp trả ta sao?"
Nghe thấy tên nghiệt đồ này cứ được nước lấn tới, thậm chí còn dám mở miệng muốn bản thân phối hợp hắn, Kỉ Tình ngay tức khắc liền nổi giận mắng.
"Ngươi...ưm..."
Chỉ chờ tới thời cơ này, Độc Cô Duy Ngã ngay lập tức liền đã lấp kín môi y. Đầu lưỡi cũng thừa cơ luồn vào trong đôi môi đang hé mở của y, câu lấy chiếc lưỡi mềm mại kia.
"Ưm..." Độc Cô Duy Ngã, tên bại hoại nhà ngươi!
Kỉ Tình trừng to mắt, dùng nắm tay đấm lên vai Độc Cô Duy Ngã vài cái. Nhưng bởi vì không dùng lực, nên nhìn lại có vẻ như đang nũng nịu.
Đưa tay bắt lấy đôi tay đang đấm loạn trên người mình, Độc Cô Duy Ngã vẫn nhắm mắt, cúi đầu hôn sâu, cướp đoạt hết thảy dịch mật dịch trong miệng y.
Kỉ Tình nào biết thứ gì gọi là hô hấp khi hôn kia chứ? Chỉ mới một lát, y liền đã bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, thậm chí ngay cả hít thở, y cũng quên làm.
Đến tận khi nghe được tiếng cười khẽ của ai kia, y mới ngẩng đầu. Bị lời trêu chọc của hắn làm cho quẫn bách không thôi.
"Sư tôn, hôn thì hôn, nhưng ngài cũng phải hô hấp a."
Cười nói, nhưng một khắc nhìn thấy bộ dạng ngượng ngập, lảng tránh. Gương mặt cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng lên của y. Tâm của Độc Cô Duy Ngã liền đập loạn không ngừng.
Sư tôn quá khả ái thì phải làm thế nào? Online chờ, rất cấp bách.
Phảng phất là sợ Kỉ Tình chưa đủ xấu hổ, Độc Cô Duy Ngã đã tiếp tục hỏi thăm ý kiến của y :"Sư tôn, ta cởi xiêm y của ngài ra nhé?"
Kỉ Tình :.....................
Sợ hãi Kỉ Tình không khống chế được 'hồng hoang chi lực' mà một chưởng vỗ chết chính mình, Độc Cô Duy Ngã cũng không dám nhiều lời nữa, bắt đầu động thủ cởi bỏ y phục của Kỉ Tình.
Đầu tiên là đai lưng, sau đó là từng lớp, từng lớp xiêm y. Kỉ Tình tựa như một con tôm, chậm rãi bị đối phương lột trần. Từ đầu tới cuối y đều chỉ nhắm nghiền mắt, cứng ngắc như một cỗ thi thể, để hắn muốn làm gì thì làm.
Chỉ là, khi nửa thân trên chợt lạnh, đồng thời lại cảm nhận được động tác thoát y phục của đối phương hơi ngừng lại. Kỉ Tình cũng không khỏi nghi hoặc hé mắt :"Thế nào?"
"Không có gì cả sư tôn." Dù trong lòng đã dấy lên sóng to gió lớn, nhưng Độc Cô Duy Ngã vẫn lưu loát lấp liếm cho qua. Chỉ có hơi thở hơi trầm trọng, cùng sóng ngầm mãnh liệt trong mắt, là đã bán đứng suy nghĩ thực tại của hắn.
Bởi vì sao? Xuyên qua bóng tối, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy được thân thể khỏe mạnh, lưu sướng, cùng làn da trắng như ngưng chi của sư tôn.
Mà trên thân thể xinh đẹp này, thời khắc này thế mà lại hằn lên vô số họa tác. Có xuân cung đồ, có hồng mai trong tuyết,... Đơn giản là phong tình vạn chủng, làm người hô hấp không thông.
Mẹ nó, cái tên Cố Thừa Trạch này cũng thật biết chơi!
Đúng vậy, gần như trong tích tắc, Độc Cô Duy Ngã cũng đã nhận ra được chủ nhân của đống họa tác này là ai.
Đương nhiên, hắn mặc dù ngốc, nhưng cũng không có ngu xuẩn đến mức vào thời khắc này gợi nhắc nam nhân khác trước mặt y. Nên chỉ có thể vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, cúi đầu ngậm lấy vành tai của y.
Vành tai là nơi mẫn cảm, lúc này lại bị đối phương liếm cắn, đan xen với đó là hơi thở ấm nóng truyền tới. Kỉ Tình nhất thời liền có chút co đầu rụt cổ, muốn né tránh nhưng lại không thể.
Bàn tay của đối phương cũng không nhàn rỗi, bắt đầu du tẩu trên người Kỉ Tình. Khi thì ở trên ngực y vẽ vòng tròn, khi thì lại mô tả cơ bụng lộ rõ của y. Khiến hơi thở y cũng từ từ lỡ nhịp, không còn đều đặn như lúc đầu nữa.
Rõ ràng người bị sờ là Kỉ Tình, nhưng bản thân Độc Cô Duy Ngã lại còn động tình hơn cả y. Hắn ghé vào bên tai y, khàn khàn gọi một tiếng...
"Tình nhi..."