Ngay khi Kỉ Tình cho rằng hắn sẽ tiếp tục tiến tới, bỏ mặc đề nghị của y, thì hắn lại bất ngờ dừng động tác lại. Giống như là bị đả động :"Sư tôn nói thật? Chỉ cần là ta muốn, ngài đều có thể cho ta?"
"Đúng, đúng." Kỉ Tình gật đầu, sợ chậm trễ một chút khiến Cố Thừa Trạch đổi ý.
Chỉ là, câu nói tiếp theo của hắn liền đã khiến sắc mặt y tái đi, biết rõ chính mình bị trêu đùa.
"Điều kiện sư tôn đưa ra xác thực là rất mê người. Chỉ tiếc là, đệ tử đối kim ngân châu báu không có hứng thú. Không yêu giang sơn, chỉ yêu mỹ nhân."
" giai nhân, ta chỉ cầu một người."
"Người đó họ Kỉ, tên Tình, tôn danh Hàn Ảnh Chân Quân."
Nói xong, Cố Thừa Trạch liền cười khẽ, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu của Kỉ Tình một cái. Tựa như muốn đem hương vị của y ghi khắc trong lòng.
Bàn tay, lại bắt đầu hướng đai lưng của y dời đi.
Kỉ Tình ngay lập tức liền gào lên, hòng ngăn cản hành động tiếp theo của hắn :"Cố Thừa Trạch! Ngươi không được làm vậy..."
"Ta không được làm vậy, vậy thì kẻ nào mới được đây? Độc Cô Vô Song sao?"
"Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó!!?" Nghe thấy hắn bỗng dưng lại nhắc tới Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình không khỏi nghi hoặc mà theo bản năng bật lại.
Lúc này, giọng điệu mê mang của y, cũng gợi nhắc Cố Thừa Trạch nhớ lại một chút chuyện. Tâm trạng dường như không tốt lắm, hắn liền trầm giọng nói :"Đúng rồi, ta suýt chút liền quên, sư tôn giống như không biết chuyện đó a."
"Kỳ thực, người hai năm trước đối ngài làm ra chuyện đại nghịch bất đạo kia cũng không phải Độc Cô Duy Ngã, mà là đệ đệ song sinh của hắn, Độc Cô Vô Song."
"Ngươi nói bậy!!!" Bí mật không muốn người biết của mình lúc này lại bị chính miệng đồ đệ của mình vạch trần, Kỉ Tình liền có phần mất khống chế mà gầm lên.
Làm sao có thể kia chứ? Đêm hôm đó là y chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, làm sao lại có thể là nhầm lẫn được chứ.
Là hắn, nhất định là hắn đang nói bậy nói bạ, bịa chuyện gạt y...
Biết rõ Kỉ Tình sẽ không tin tưởng, Cố Thừa Trạch chỉ cười trừ, ghé vào bên tai y, tiếp tục trần thuật :"Tối hôm đó, ta tận mắt chứng kiến Độc Cô Vô Song mặc vào y phục của Độc Cô Duy Ngã lẻn vào trong động phủ của ngài..."
"...Sau đó, bởi vì trong lòng sinh nghi, ta cũng liền lặng yên không tiếng động theo sau hắn, cùng một chỗ tiến vào động phủ."
"Sư tôn có biết khi đó, ta đã nhìn thấy cái gì hay không?" Âm thanh đột ngột tăng cao, giọng điệu của Cố Thừa Trạch cũng không rõ là ý vị gì.
"Ta đứng ở cửa động một canh giờ, tận mắt chứng kiến hắn là thế nào khinh nhục ngài. Ngài nằm dưới thân hắn, mềm yếu thừa hoan."
Không biết có phải là ảo giác của Kỉ Tình hay không. Nam nhân đó giống như lại đang siết chặt nắm đấm, giọng nói cũng xen lẫn một tia bất lực.
"Có lẽ sư tôn sẽ cảm thấy ta thật biến thái. Nhưng lúc đó..."
"Lúc nhìn thấy ái nhân của mình bị nam nhân khác vấy bẩn. Ta thế mà lại ngạnh!"
"Ta thế mà...lại có cảm giác..."
"Nếu lúc đó ta không sợ phiền phức, không sợ vạ lây tới chính mình mà xông vào ngăn cản hắn, thì mọi chuyện có lẽ đã không biến thành như vậy. Ngài cũng sẽ không bị hắn nhúng chàm..."
Lúc này, Kỉ Tình đã sớm ngây ra như phỗng. Con ngươi y cứng đờ, trống rỗng. Đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa.
Linh cảm mách bảo cho y biết, Cố Thừa Trạch không có nói láo.
Nhưng thâm tâm y lại không chấp nhận được sự thật này.
Người cùng y làm ra loại chuyện đó...cư nhiên lại không phải Độc Cô Duy Ngã, mà là Độc Cô Vô Song!
Y đổ oan cho hắn, hơn nữa còn đem hắn đuổi khỏi sư môn...
"Sư tôn, ngài có biết, khi đó ta có bao nhiêu khát vọng, muốn được thay vào chỗ của hắn hay không?" Chỉ mới thâm tình chưa được một giây, tâm tình của Cố Thừa Trạch liền đã lần nữa mất khống chế.
"Nhưng không sao. Hôm nay, ta rốt cuộc cũng đã có thể to gan lớn mật ôm lấy ngài, quang minh chính đại chạm vào ngài mà không cần e dè, lo sợ nữa."
"Sư tôn, ta yêu ngài."
"Không. Ta không yêu ngươi, cút đi! Cố Thừa Trạch!" Bị nam nhân gặm cắn vành tai cùng sau cổ, Kỉ Tình liền hoảng loạn, vội vã ngăn cản.
Y giãy giụa, nhưng lại bị hắn cưỡng ép dùng linh lực xé rách đai lưng thành hai nửa. Lại dùng mảnh đai lưng đó đem hai tay y cột vào trên ván giường.
Cảm nhận bàn tay đối phương không ngừng du tẩu trên người mình, đem y phục của mình làm cho hỗn độn bất kham, Kỉ Tình chỉ có thể phản kháng trong vô vọng.
Vì sao? Rốt cuộc mọi chuyện vì sao lại biến thành như vậy?
Y ngàn phòng vạn phòng, không ngờ rằng kết cục của y lại chính là thứ mà y hằng sợ hãi.
Vạt áo bị kéo sang một bên, vòng eo hữu lực, thon gọn của Kỉ Tình liền hiện ra trong tầm mắt Cố Thừa Trạch.
Ánh mắt hắn thiểm sâu, cúi đầu hôn dọc theo sống lưng của y. Mùi hương hoa mai lạnh lẽo thấm vào ruột gan, dẫn hắn hồi tưởng về ngày mà y ép hắn cởi y phục, để y vẽ tranh.
"Đừng..." Đối phương liếm cắn, mang theo cảm giác nhột cùng ngứa ý, khiến Kỉ Tình chỉ có thể nắm chặt lấy mành giường, lắc eo tránh né.
Hạ thân bất chợt lạnh lẽo, doạ tới Kỉ Tình không khỏi giật thót. Bởi vì nhân lúc y không chú ý, tên nghiệt đồ này thế mà lại thoát quần của y!
"Cố Thừa Trạch, nếu ngày hôm nay ngươi dám đối ta làm ra chuyện cầm thú không bằng này, ta sẽ hận ngươi cả đời!"
Một câu cuối cùng vừa buông xuống, Kỉ Tình liền đình chỉ giãy giụa. Y rốt cuộc cũng không ngăn nổi nước mắt chảy xuống.
Vì khuất nhục, còn vì cả đau lòng.
Đồ đệ y tự hào nhất, thương yêu như nhi tử ruột thịt, thế mà lại đối xử với y thế này.
Nghe thấy tiếng y nức nở, sự điên cuồng của Cố Thừa Trạch liền hơi giảm xuống, lật người y nghiêng sang một bên.
Lúc này, y đã sớm nhắm chặt mắt, chỉ có nước mắt là không ngừng theo khóe mắt chảy xuống.
Lòng Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền nhói đau, vừa định mở miệng an ủi, thì sắc mặt của hắn đã thoắt cái biến đổi.
Đỏ thẫm máu, đang từ khóe môi y chảy dọc xuống cằm. Ở trên gương mặt tái nhợt lộ ra vô cùng chói mắt. Y thế mà lại - cắn lưỡi tự tử!
Đừng hỏi tại sao đại năng như sư tôn lại cắn lưỡi tự tử. Xin hãy nhớ lại độc dược mà Lục Matcha hạ lên trên người ngài, đã biến ngài thành phàm nhân.