Cửa đá vừa mở, Lục Dạ đã lập tức cất bước đi ra. Chỉ là, một khắc nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, hắn lại không khỏi ngây ra như phỗng.
Bởi vì ngược sáng mà tới, ba thân ảnh hai lớn một nhỏ đã ánh vào trong đáy mắt của hắn.
"Lục Dạ, biệt lai vô dạng."
Một câu chào hỏi vô cùng bình thường, nhưng lại khiến Lục Dạ như rơi vào hầm băng. Khóe môi cứng đờ, thật lâu mới nghẹn ra được hai chữ :"Sư...tôn..."
"Thì ra trong lòng Tiếu Diện Quân vẫn còn nhớ tới người sư tôn này." Kỉ Tình rất ít khi cười, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Nhưng lúc này, y không chỉ mỉm cười, mà còn cười đến làm người sởn gai óc. Khiến Hoa Tiểu Bạch cùng Thương Loan đều theo bản năng nhích sang một bên, tránh xa y.
Trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, Lục Dạ chỉ có thể gượng cười nói :"Sư tôn...đệ tử từ trước tới giờ đều đối ngài một lòng kính trọng, thiên địa minh giám..."
"Kính trọng?" Lúc này, trong mắt Kỉ Tình đã bắt đầu thiêu đốt nộ hỏa.
Kính trọng nên mới dám bày đủ trò sau lưng y?
Bởi vì kính trọng, cho nên mới suýt chút đối với y làm chuyện đại nghịch bất đạo, thiên địa nan dung?
Rốt cuộc là kẻ nào cho hắn lá gan, để hắn nới dối không chớp mắt vậy chứ?
Thấy Kỉ Tình thành công bị chính mình chọc giận, Lục Dạ liền nhân cơ hội này lập tức xé nát truyền tống phù, muốn nhân cơ hội tạm thời trốn chạy.
Chỉ là, đã sớm lường trước ý đồ của hắn, Kỉ Tình liền hừ lạnh một tiếng. Linh lực từ ba bên bốn phía liền hóa thành một tấm lưới lớn, đem cả một mảnh không gian xung quanh đều bao khỏa lại :"Muốn chạy?"
Không gian ở bốn phía đều bị cầm cố, Lục Dạ hòng tránh thoát, nhưng lại chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
"Sư tôn, ngài nghe ta nói...A..." Lục Dạ vẫn chưa kịp dứt lời, Kỉ Tình liền đã đen mặt đi tới, không chút lưu thủ đấm mạnh lên bụng hắn, khiến hắn lập tức co rụt thân mình hét thảm.
Nhanh tay phong bế kinh mạch của hắn, Kỉ Tình liền nắm lấy vạt áo của hắn lôi xuống, ném đến trên đất.
"Miệng đầy dối trá, bổn tọa sẽ không nghe ngươi nói bất kỳ điều gì."
Dứt lời, Kỉ Tình lại lần nữa đạp mạnh lên ngực hắn một cước, đem hắn đá văng sang một bên. Tựa như con cá mất nước, một chữ cũng không thể thốt ra được. Đau đến không nói thành lời.
Đạm mạc nhìn thoáng qua vẻ thống khổ trên mặt hắn, Kỉ Tình liền phất tay. Ngay lập tức, giới chỉ đeo trên ngón áp út của hắn liền chậm rãi tuột khỏi ngón tay hắn, bay về phía y.
"A, không được..." Con ngươi co rút lại, Lục Dạ liền muốn nắm chặt nắm đấm lại, nhưng tất cả đều đã muộn.
Dưới ánh mắt trừng thật lớn của Lục Dạ, giới chỉ màu bạc lơ lửng trên không trung đã chậm rãi rơi vào trong tay Kỉ Tình.
Không được, đồ vật ở trong đó...
Lúc này, Kỉ Tình đã dùng thần thức thăm dò vào trong giới chỉ. Khi phát hiện bên trên có thiết lập cấm chế, y cũng không hoảng không hốt, trực tiếp dùng phương pháp thô bạo nhất, cưỡng ép xóa bỏ lạc ấn của Lục Dạ ở trên đó.
Chưa tới ba giây, Lục Dạ liền đã cảm nhận được mối liên kết giữa mình và giới chỉ bị đứt đoạn.
Đối với việc này, Kỉ Tình chỉ muốn bày tỏ : Bình thường thôi, làm nhiều liền sẽ quen tay.
Đám tu sĩ từng bị Kỉ Tình đoạt giới chỉ :.....................
Nhìn thấy đống chai chai lọ lọ chất đầy trong không gian giới chỉ, Kỉ Tình liền nhíu mày. Trực tiếp đem tất cả dược bình bên trong đều phóng xuất.
'Lộp bộp' Vô số bình dược liệu chất thành một ngọn núi nhỏ trên đất, cao tới tận eo của Kỉ Tình. Những bình sứ này, có bình ghi nhãn mác, có bình thì lại không, cũng không biết là đựng đồ chơi gì.
Nhưng với danh hiệu 'Tiếu Diện Quân' của Lục Dạ. Kỉ Tình cho rằng, những thứ trong đây, chín thành mười đều không phải là thứ tốt lành.
Y tiện tay từ trong đó nhặt lên một chiếc lọ màu xanh ngọc bích. Cũng chẳng quản trên đó ghi chữ gì liền đã đi về phía Lục Dạ.
"Sư tôn...sư tôn...ngài trước bình tĩnh một chút a. Chúng ta có gì từ từ nói..." Đầu óc nhanh nhạy, Lục Dạ ngay lập tức liền nhận ra được ý đồ của Kỉ Tình.
Hắn muốn lùi về sau, nhưng thân thể lại bị từng vòng, từng vòng linh lực như ma võng trói chặt, không thể nhúc nhích mảy may. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỉ Tình vươn tay, bóp lấy cằm mình, cưỡng ép đem thứ bên trong ngọc bình đổ vào trong miệng bản thân.
"Khụ khụ...Ọe..."
Nhìn Lục Dạ đang gắng sức nôn bỏ thứ bên trong ngọc bình. Kỉ Tình liền không khỏi có phần cảm khái thời thế thay đổi, nhân quả luân hồi.
Ngày hôm đó, khi bị hắn rót xuân dược, bộ dạng của y giống như cũng chật vật, kinh hoảng như vậy.
Lúc này, sau khi nôn một lúc lâu, dược thủy cũng không bị phun ra ngoài. Trên mi mày Lục Dạ liền bắt đầu đóng lên một lớp băng mỏng.
Làn da hắn cũng bắt đầu chuyển trắng, toàn thân cứng ngắc như người ở trong tuyết lâu ngày. Răng đều không ngừng va vào nhau.
"Lạnh..."
Nhìn Lục Dạ đều sắp sửa hóa thành một tòa băng điêu kia, Kỉ Tình liền nheo mắt nhìn về tờ giấy dán trên ngọc bình. Ba chữ 'Băng Phách Tán' ngay tức khắc liền đập thẳng vào trong mắt y.
Nhướng mày, Kỉ Tình liền xoay người quay trở về bên cạnh đống lọ thuốc kia. Lục lọi một chút, không ngờ lại thật sự tìm tới một bình sứ màu huyết hồng, ghi mấy chữ 'Phần Hương Liệt Hỏa'.
Lần nữa quay trở lại, không chú ý đến ánh mắt kinh hoàng của Lục Dạ. Kỉ Tình đã mở nắp bình ra, đem dược tán bên trong đều đổ vào trong miệng hắn.
Dược vật vừa vào, con ngươi vốn đang đóng băng của Lục Dạ liền chậm rãi đỏ bừng lên. Ngay sau đó, ba người Kỉ Tình liền tận mắt chứng kiến được cảnh ngàn năm có một.
Đó chính là, thân thể của Lục Dạ lúc này lại tựa như là đang nằm ở hai thái cực khác nhau.
Nửa bên phải thì phủ lên một tầng băng giá, trắng bệch như tờ giấy. Nửa bên trái thì lại đỏ bừng như tôm luộc, thậm chí còn bắt đầu thiêu đốt hỏa diễm.
Lúc này, thân thể nửa nóng nửa lạnh, tựa như vừa ngâm trong hàn đầm, lại vừa nằm trong lò hấp, Lục Dạ có thể nói là khổ không thể tả, chỉ hận không thể trực tiếp ngất đi.
Nhắc lại lời dạy của Tiêu Dật :"Ngàn vạn đừng để sư tôn nhà ngươi đến gần dược vật!"