Theo một tiếng chuông vang vọng khắp phật tông, tiếng tụng niệm liền chậm rãi lắng dần. Không Trần Thánh tăng đứng dậy, chắp tay làm thành phật hiệu, liền từ tốn đạo.
"Ngã phật từ bi, quay đầu là bờ, Cố công tử biết buông xuống đồ đao là một chuyện tốt. Nay, bần tăng liền giúp công tử vứt bỏ hồng trần, một lòng hướng phật."
Lúc này, ở bên cạnh, một lão tăng nhanh liền lập tức đem khay gỗ bưng ra. Bên trên là vật dụng dùng để xuống tóc, tỷ như dao cạo, nén hương,...
Cố Thừa Trạch từ đầu tới cuối đều cúi đầu, đến tận khi bị Không Trần Thánh tăng lải nhải đến phát phiền, hắn mới ngẩng đầu, mất kiên nhẫn nói :"Thánh tăng, có thể trước điểm hóa cho ta, sau đó mới nói những chuyện khác được không?"
Giọng nói hơi nghẹn lại, Không Trần Thánh tăng liền câm nín, đưa tay cầm lấy dao cạo trên khay gỗ.
Mặc dù không biết hắn vì sao lại gấp gáp như vậy, nhưng ông cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của hắn.
Bởi vì Tịnh thổ, xác thực là cần một thiên tài như Cố Thừa Trạch. Nhất là khi tin tức : Tịnh thổ dùng phật pháp cảm hóa được Ngọc công tử - một trong tứ đại ma đầu được truyền ra ngoài. Phật tông của bọn họ nhất định cũng sẽ tiếng thơm lan xa, lưu danh thiên cổ, được người người ca tụng.
Cố Thừa Trạch nhắm mắt, không muốn nhìn thời khắc mái tóc đen cùng chính mình nói lời từ biệt.
Chỉ là, một khắc Không Trần Thánh tăng giữ lấy tóc hắn, dao cạo chuẩn bị kéo xuống, thì bất chợt, một âm thanh ẩn chứa linh lực vô biên, hùng hậu liền đã vang lên, chấn động cửu thiên.
"Cố Thừa Trạch! Súc sinh nhà ngươi còn không mau cút ra đây cho bổn tọa."
Theo sau đó, hộ tông đại trận của Xá Lợi Phật Tông liền 'đùng' một tiếng, trong nháy mắt đã bị người đánh nát, một chiêu cũng không chịu nổi.
Sắc mặt biến đổi, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền từ trên bồ đoàn đứng phắt dậy. Quay đầu nhìn sang, đã phát hiện thần sắc ngưng trọng trên mặt Không Trần Thánh tăng.
Không chỉ riêng hắn, những tăng nhân khác trong phật tông cũng không ngoại lệ, đều đang chờ đợi chỉ thị của ông.
Trong lòng lại không khỏi cảm khái, đã bao nhiêu lâu rồi, phật tông của bọn họ không bị người đánh lên tới tận cửa a? Rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy, dám khiêu khích quyền uy của bọn họ?
Chẳng lẽ bọn họ lánh đời quá lâu, nên liền có kẻ tự cao tự đại muốn trèo lên đầu bọn họ rồi à?
Rốt cuộc, không phụ sự chờ mong của mọi người, Không Trần Thánh tăng liền chắp tay :"A di đà phật, mời chúng nhân theo bần tăng đi ra ngoài xem xét."
"Thánh tăng...ta có thể không đi sao?" Âm thanh Cố Thừa Trạch có chút run rẩy.
Hắn đi đến đây là để lánh nạn a! Muốn hắn đi ra gặp y, đó căn bản là chuyện không thể nào. Hắn sẽ sống không bằng chết, thật.
Chỉ đạm mạc nhìn thoáng qua hắn, Không Trần Thánh tăng đã chắp tay cự tuyệt :"Vẫn là thỉnh Cố công tử cùng bần tăng đi một chuyến đi."
Lúc này, ở bên ngoài Xá Lợi Phật Tông, Kỉ Tình đang đứng trên phi kiếm, phía sau lưng là Thương Loan cùng Hoa Tiểu Bạch đứng hai bên trái phải. Về phần Lục Dạ, là bị linh lực trói gô trên đất, không người quan tâm.
Từng sợi tua rua trên trâm cài bị gió thổi bay, dán vào trên sườn mặt lạnh lẽo, không chút cảm tình của Kỉ Tình. Sắc mặt y rất khó coi, tựa như bầu trời giăng kín mây đen, báo trước cho bão tố sắp tới.
Chỉ là, chiếc chảo đen to hơn hai trượng, che khuất cả một khoảng trời trong tay y, lại có chút sát phong cảnh. Nhưng cũng không khó tưởng tượng ra được, thứ vừa nãy phá tan trận pháp hộ tông của nơi đây, chính là cái chảo đen bình bình phàm phàm này.
Không Trần Thánh tăng cùng một đám tăng nhân nối đuôi nhau từ trong đại điện đi ra, vừa vặn liền bắt gặp tràng diện như vậy.
Vốn đang chắp tay, một bộ dáng nghiêm nghị của thế ngoại cao nhân. Nhưng một khắc nhìn thấy chiếc chảo đen trong tay Kỉ Tình, con ngươi của Không Trần Thánh tăng liền không khống chế nổi mà co rụt lại. Đến khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lãnh ngạnh của y, thì sắc mặt ông cũng triệt để biến đổi.
"Kỉ Tình!!?"
Nghe thấy tiếng kinh hô của Không Trần Thánh tăng, những tăng nhân khác của Xá Lợi Phật Tông liền đưa mắt nhìn nhau, triệt để sôi trào.
"Cái gì? Ma sư? Ma sư ở đâu?"
"Chúng ta cùng Ma sư trước giờ nước sông không phạm nước giếng, vì sao người lại đuổi tới tận cửa rồi?"
"Các ngươi quên sao? Bên cạnh chúng ta không phải vẫn còn có một tên ma đầu à?"
".................."
Không quản phản ứng của bọn họ, từ cái liếc mắt đầu tiên, Kỉ Tình liền đã từ trong đám người tìm tới vị trí của Cố Thừa Trạch.
Cái này thì không trách y được, ai bảo giữa một đám hòa thượng, dung mạo cùng hắc phát của đối phương lại chói mắt như vậy. Muốn không chú ý cũng không thể.
Phát hiện tầm mắt của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền gục đầu, yên lặng xê dịch bước chân, trốn đến sau lưng Không Trần Thánh tăng, trong lòng bắt đầu cầu khẩn : Đại sư, ngươi ngàn vạn phải trụ vững a!
Mặc dù qua năm, một lần nữa nhìn thấy dung nhan của tình nhân trong mộng làm hắn rất vui sướng. Thế nhưng, hắn không hề muốn vui vẻ trong tình cảnh này, thời khắc này!
Giữ mạng vẫn hơn.
Kinh ngạc qua đi, Không Trần Thánh tăng rất nhanh liền bình phục lại, chủ động đứng ra, hô một câu phật hiệu :"A di đà phật, không biết Ma sư hôm nay vì sao lại đại giá quang lâm phật tự của bần tăng a?"
Đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Không Trần Thánh tăng, mày kiếm của Kỉ Tình liền hơi nhướng, vô duyên vô cớ bắt sang chuyện khác :"Bổn tọa từng gặp qua ngươi sao? Nhìn mặt ngươi rất quen."
Đừng nói là những người khác, bản thân Kỉ Tình đều rất kinh ngạc. Có thể để một kẻ có trí nhớ kém, còn mắc bệnh mù mặt như y cảm thấy quen thuộc. Rốt cuộc kẻ này là ai a, lại cùng y có quan hệ gì?
"Bần tăng cùng Ma sư không quen, Ma sư hẳn là nhận lầm người rồi." Không Trần Thánh tăng hơi cúi người, thần thái nghiêm túc không giống nói láo. Chỉ là bàn tay đang nắm lấy tràng hạt lại bất tri bất giác thấm ra một tầng mồ hôi.
Đúng lúc này, một âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng vang vọng đã vang lên :"Trí nhớ của ngươi sao lại kém vậy chứ? Kẻ này chính là Độ Bất Quá a."
Độ Bất Quá?
"Thì ra là ngươi!"