Ma Thần Hoàng Thiên

chương 101: quyết đấu bạch khôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân thể của Trần Doanh thoáng cứng đờ lại, ánh mắt nhìn chằm chặp về phía người đang nắm cổ tay của nàng.

Hắn toàn thân được hắc y che phủ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ da thú kỳ quái, không thể nhận ra được khuôn mặt cùng tuổi tác. Thế nhưng nếu như tập trung vào ánh mắt của hắn, kẻ tinh ý có thể nhận ra được một nét trẻ trung chất phác, có lẽ niên kỷ không quá lớn. Từ cơ thể hắn như có như không toát ra một khí thế bất phàm, khiến cho tấm áo choàng sau lưng không gió mà bay.

- Ngươi… Buông ra.

Trần Doanh lúc này mới định thần lại được, cánh tay run rẩy dữ dội, một phần là do cố sức vùng vẫy, phần nữa là do bị đối phương siết quá mạnh khiến nàng đau nhói.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhất thời đều tập trung đến vị trí này, dĩ nhiên là bị biến cố bất ngờ này làm cho kinh ngạc. Ngay sau đó là từng lời xì xào bàn tán tràn đầy hiếu kỳ.

Thế nhưng mặc kệ Trần Doanh có vùng vẫy như thế nào cũng vô ích, lực lượng thân thể của đối phương quá mức mạnh mẽ, bàn tay như một chiếc gọng sắt vững chãi, không thể nào mà gỡ ra được.

Người thần bí kia im lặng không nói, thậm chí ánh mắt cũng không có tập trung về phía Trần Doanh, mà chỉ chăm chú nhìn về phía Lan Nhi.

Có lẽ hắn và Lan Nhi có quen biết.

Điều này càng làm cho Trần Doanh tức điên lên, không do dự chút nào, cánh tay còn lại xuất ra linh kiếm, đâm thẳng về phía ngực của người này. Thân kiếm sắc lẹm, dưới sự gia trì Nguyên lực của nàng thì càng thêm dũng mãnh, lấy một xu thế khó mà chống đỡ lao tới.

Chỉ là ngay khi mũi kiếm còn cách ngực của đối phương một tấc thì dừng lại, dù cho nàng cố gắng truyền thêm Nguyên lực cũng không thể nào mà tiến thêm nữa.

Một cỗ lực lượng bàng bạc đột nhiên xuất hiện, tạo nên lực lượng phản chấn vô cùng cường đại, lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với lực lượng mà Trần Doanh đánh ra truyền vào thân kiếm. Nơi lưỡi kiếm vang lên tiếng ken két chói tai, bắt đầu xuất hiện sự biến dạng, sau đó bị xoắn nát thành trăm mảnh.

- A!

Tiếng kiếm vỡ rơi xuống leng keng, Trần Doanh hét toáng lên sợ hãi, vứt luôn chuôi kiếm nát trong tay mà lui về sau. Cách không chấn nát linh kiếm ngũ phẩm, hành động này quá mức dọa người. Kẻ thần bí này thực lực rất mạnh, so với ca ca của nàng thì chỉ hơn chứ không kém.

Lại im lặng thêm khoảng mười giây nữa, người thần bí mới thở dài một tiếng. Không còn nhìn Lan Nhi nữa, mà tập trung về phía Trần Doanh.

Tiểu nha đầu dường như bị sự việc khi nãy dọa cho kinh sợ, không còn dám hung hăng vùng vẫy nữa. Nơi cánh tay đang bị nắm lúc này xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, có lẽ là bị mảnh kiếm vỡ chém qua.

- Mọi chuyện dừng tại đây được không?

Hắn rốt cục lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng. Giống như một vị ca ca đang khuyên bảo muội muội của mình vậy.

Trần Doanh a lên một tiếng, dường như bị á khẩu không nói được lời nào. Ánh mắt nhìn về phía người thần bí này xuất hiện một tia phức tạp. Vì nơi cánh tay bị nắm của nàng tự nhiên truyền đến một luồng khí ấm, sau đó tập trung tại vết thương, đem nó cầm máu lại, chậm dãi chữa trị.

Đối phương lại chữa trị cho nàng?

Nàng vốn là một cô gái cá tính đầy ương ngạnh, rất hiếm khi nghe lời của người khác. Vậy mà không hiểu tại sao trước mặt người này, cái tính cách ấy lại chẳng thể nào dậy nổi. Cuối cùng nàng cũng đưa ra quyết định, mặc dù trong lòng không muốn nhưng vẫn gật nhẹ đầu đồng ý.

Người thần bí thở ra một hơi, buông cánh tay đang nắm cổ tay của nàng ra, gật đầu chào nàng một cái rồi quay người rời đi.

Nắn nắn cái cổ tay còn hằn đỏ, ánh mắt của Trần Doanh vẫn dõi theo về phía thân ảnh ấy, tràn đầy nghi hoặc.

- Vị huynh đệ này… xin dừng bước.

Ngay lúc này Bạch Khôi đã từ trong phòng giao dịch trở ra. Quan sát hiện trường vài giây, liền hướng về phía người thần bí mà nói vọng tới.

Thực ra mọi chuyện xảy ra từ đầu đến giờ hắn đều đã biết, khoảng cách từ phòng giao dịch tới nơi này không xa, chiến đấu thanh âm càng là ồn ào như thế, hắn muốn không biết cũng không được. Chỉ là hắn cố ý không ra mặt, không muốn can thiệp vào thôi.

Việc người thần bí này xuất hiện ngăn cản Trần Doanh khiến hắn không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ người này có quen biết với Lan Nhi? Tự dưng trong lòng hắn nổi lên suy đoán, nên muốn lưu người này lại.

Nhưng người kia lại giống như không có nghe thấy hắn nói, cước bộ không chậm lại chút nào. Bạch Khôi chân mày nhíu lại, ánh mắt toát lên một tia khác thường, ra hiệu cho người của mình.

Mấy tên thiếu niên khác liền hiểu ý, vội vàng lắc mình chạy tới. Đứng chắn trước mặt của người này, cất hàm nói:

- Bạch Khôi sư huynh bảo ngươi…

Câu nói của bọn chúng còn chưa có tuôn ra hết, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân dâng lên một cỗ hàn khí lạnh lẽo. Rồi đùng một tiếng, cả bốn tên đều bị đánh bật ngược ra xa.

Thân thể chỉ vừa chạm đất ổn định lại, còn chưa có động tác phản công gì thì tròng mắt bọn chúng đã không ngừng trừng lớn vì sợ hãi cực độ, nơi cổ họng ậm ừ mấy tiếng nhưng thủy chung không thể nói nên lời.

Vì vùng bụng của chúng lúc này xuất hiệt một vết chém sắc lẹm, máu tươi chầm chậm rỉ ra… Bọn chúng đều bị chém thành hai nửa.

Máu tanh bắn ra xối xả, đem một góc sảnh nhộm đỏ lênh láng. Bốn cái cao thủ thiếu niên trước mặt người thần bí này, không trụ nổi qua một hơi thở, ngay cả tiếng van xin cũng không thể phát ra.

Hắn quá mạnh mẽ, dũng mãnh phi thường không thể đỡ, quanh quẩn một cỗ vô địch khí thế. Còn có một sự tà ác ma mị kinh người.

Trong đại sảnh lúc này im phăng phắc, không có một ai dám mở miệng, thậm chí có một số thiếu nữ định lực yếu thân thể run lên vì sợ hãi. Người này quá mức độc ác cùng quyết đoán. Đối phương chỉ mới ngăn cản đường của hắn, liền bị chém chết tại chỗ.

Bạch Khôi nhướng mày, thân thể tự nhiên trở nên hư huyễn, thoắt ẩn thoắt hiện. Nơi bàn tay bộc phát lực lượng đáng sợ, vồ về phía người thần bí. Loại này huyễn thuật thần thông cực kỳ nguy hiểm, đã từng cho Hoàng Thiên ăn không ít thiệt thòi. Hơn nữa dưới thực lực cường đại cùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn càng trở nên kinh người.

Người thần bí rốt cục quay đầu, bàn tay cơ thể bộc phát ra khủng bố khí tức, giống như Ma Thần xuất thế. Một chưởng vung mạnh lên, như trước cường thế cùng bá đạo, trực tiếp đón đánh.

Oành!

Đại sảnh một hồi nổ vang, đem nền sảnh vốn đã chi chít vết nứt đánh cho triệt để toác ra, sâu hoắm.

Cả hai người đều bật lùi về phía sau, cẩn thận quan sát đối thủ. Một kích này không phân thắng bại, không có ai chiếm được tiện nghi.

Người thần bí lúc này ánh mắt trở nên sắc lạnh, toàn thân ánh lên hỏa diễm nóng rực, khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo tách tách từng hồi. Tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc, vì nhiệt độ tỏa ra lúc này quá mức kinh khủng, đem chất lỏng trong phòng đều bốc hơi cả lên.

Hắn lẳng lặng đứng đó, trên khuôn mặt chỉ lộ một đôi mắt, một đôi mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng vào, tỏa ra lãnh quang khủng bố. Toát ra một cỗ khí thế Ma Thần tuyệt đỉnh, duy ngã độc tôn, đạp trên thiên địa.

Xuất ra một thanh trường kiếm hắc sắc, tỏa ra sương mù mịt mờ, hắn chỉ thẳng về phía Bạch Khôi.

Hắn đã bị chọc giận.

Bạch Khôi lúc này khuôn mặt đã không còn vẻ bình thản nữa, mà trở nên ngưng trọng hơn nhiều. Vì hắn có thể cảm giác được một tia nguy hiểm cận kề, nếu còn không cẩn thận liền phải ôm hận.

Cứ như thế, không có nhiều lời, cũng không có báo trước. Hai người liền chiến cùng một chỗ, trong chốc lát bộc phát ra chiến lực mạnh nhất của mình. Nền sảnh dưới chân bọn hắn bắt đầu không chịu được nữa, liên tục sụp đổ, lan tràn hướng xa xa.

Oành!

Lại một lần nữa va chạm, hắc sắc trường kiếm trong tay của người thần bí bắn ra một mảnh sáng chói hào quang, chém vào trường thương của Bạch Khôi, bạo phát một lần nổ vang.

Cảnh tượng này cực kỳ khủng bố, làm cho cả tòa kiến trúc run rẩy không ngừng. Mọi người lúc này đều bị dọa cho ngây ngốc, đây là chiến lực mà Nguyên đan kỳ có thể bạo phát ra đấy sao? Quá mức mạnh mẽ mà.

Người thần bí tiến lên, bộc phát càng thêm cuồng bạo, mỗi một chiêu đánh ra đều khủng bố vô cùng, đem không gian xung quanh nổ vang không liên tục. Đây là lửa giận của hắn, một cỗ lửa giận cực độ mà không có người nào có thể hiểu được nguyên do.

Bùng!

Một quả cầu lửa từ trên tay của hắn ầm ầm bay tới, xảy ra va chạm với Bạch Khôi, ngay sau đó bạo khai bùng nổ. Một cỗ lực lượng cuồng bạo cuốn ra, phá hủy toàn bộ chung quanh phạm vi năm chục mét. Đại sảnh rộng hơn mấy ngàn mét lúc này nổi lên một cây nấm lửa khổng lồ, nhanh chóng tán ra khắp tứ phía.

Bạch Khôi bị sóng xung kích chấn cho bay lui ra xa, chật vật tại nơi đó, hơi thở có chút không đều. Hiển nhiên đã chịu thiệt thòi.

- Hừ! Mau dừng tay.

Cột lửa đang còn trong bạo phát thì không gian chợt vang lên tiếng hừ lạnh tức giận.

Chỉ thấy một cái hư ảnh bàn tay tự dưng xuất hiện, nhanh chóng biến lớn đem tất cả hỏa diễm thu lại, nén thành một quả cầu lửa rực rỡ, sau đó búng về phía người thần bí.

Rầm một tiếng nặng nề, quả cầu lửa lại không có bùng nổ, mà mạnh mẽ nện lên hắc sắc trường kiếm. Lực lượng quá mức mạnh mẽ, đem người thần bí đánh văng về sau. Khiến hắn phải cắm hắc sắc trường kiếm xuống nền sảnh, rạch ra một đường dài sâu hoắm rồi mới dừng lại được. Hai tay hắn run rẩy vì lực chấn, khóe miệng cũng trào ra máu tươi.

Người vừa ra tay tuyệt đối là một cái cường giả vô cùng mạnh mẽ.

- Chủ nhân… có cần ta dẹp bỏ chỗ này không?

Đúng lúc này, tên khách nhân còn lại đột nhiên tiến lên, đặt tay lên vai hắn mà nói. Ánh mắt quét một đường về phía xa, nơi mà vừa kẻ vừa nãy ra tay với chủ nhân hắn đang đứng.

Hắn đang tức giận… hắn muốn giết người… Và chỉ cần chủ nhân gật đầu, nơi này hôm nay sẽ bị xóa bỏ.

He he! Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ nhé:))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio