Nắng sớm bao phủ khắp Thiên Nguyên Thành, trên một đình các xa hoa thuộc phạm vi Thiên Thu Viện, có một người đang đứng. Hắn là một trung niên nam tử đã khá đứng tuổi, gương mặt góc cạnh từng trải, quanh thân như có như không toát ra một cỗ khí thế uy nghiêm khó tả. Khí thế này thường chỉ có những kẻ nắm trong tay quyền lực rất lớn mới có thể có được. Hắn rốt cục là ai?
Nhìn chằm chằm vào Vân Vũ đang thê thảm quỳ ở phương xa, ánh mắt của hắn có phần hơi híp lại, lộ ra sự âm trầm đến khó tả. Có lẽ đang tràn đầy tức giận trong lòng.
- Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể thành công rồi, thật đáng tiếc a…
Hắn đứng đó lẩm bẩm một mình, giọng nói thoáng lộ ra sự tiếc nuối.
- Hoàng Thiên… Hoàng Thiên… ngươi rất tốt, dám làm hỏng kế hoạch của bản tọa, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi trả giá.
Nhếch môi mỉm cười, hắn tuôn ra lời ác độc, không hề che giấu sát khí chút nào.
Hắn là một cường giả có thể coi là tuyệt đỉnh ở Thiên Nguyên đại lục, tổn hao không biết bao tâm tư cùng công sức để thực hiện kế hoạch này, rốt cục lại bị một tên thiếu niên chưa đầy mười bảy tuổi phá hỏng, làm sao mà chấp nhận cho được.
- Còn ba ngày nữa là tới hội đấu giá cấp ba rồi. Bạch Ly! Mong rằng ngươi không khiến ta phải thất vọng.
Lưu lại một câu nói không đầu không cuối, hắn bước nhẹ chân một cái liền biến mất khỏi tầm mắt, không để lại một chút dấu vết nào.
…
Thiên Nguyên quảng trường!
Không chỉ là quảng trường lớn nhất Thiên Nguyên đại lục, mà còn là quảng trường lớn nhất Nguyên Giới. Là nơi diễn ra những đại hội lớn nhất của Thiên Nguyên đại lục, mà lần này chính là Thiên Nguyên Đấu Giá Hội.
Hiệp Hội Luyện Dược Sư và Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ chính là hai thế lực chủ quản lần đấu giá này. Mặc dù hội phó Lương Tuấn và bốn trưởng lão cao tầng khác của Hiệp Hội Luyện Dược Sư hôm trước bị Cố Sở giết chết, nhưng vẫn chưa có thông tin nào được truyền ra ngoài. Một phần là do toàn bộ người được phái đi đều bị giết, một phần do Hiệp Hội Luyện Dược Sư ra sức che giấu đi. Âu cũng là chuyện dễ hiểu, chỉ nói miệng thì có ai dám tin một người có thể đánh chết năm cái Vấn Đỉnh trung kỳ tu sỹ.
Thành ra hội đấu giá từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn diễn ra một cách bình thường, không có gì đáng chú ý cả. Chỉ có đám cao tầng của Hiệp Hội Luyện Dược Sư là đứng ngồi không yên, lo sợ tên cường giả kia sẽ chạy tới. Kể ra cũng phải, có một kẻ thù khủng bố như thế, dù là thế lực mạnh nhất Thiên Nguyên đại lục cũng phải bất an.
Hôm nay là ngày thứ hai diễn ra phiên đấu giá đầu tiên, tu sỹ đổ về càng thêm đông đúc, chủ yếu là tuổi trẻ tuấn kiệt, hoặc tán tu từ bốn phương tụ về. Nếu như nói những ngày trước nơi này nhân khí thịnh vượng, thì hôm nay phải nói là quá mức khủng khiếp.
Những con đường lớn ngoại thành đã chật kín, chứ đừng nói đến nơi trung tâm như Thiên Nguyên quảng trường. Cũng may là hai thế lực đã sớm dự liệu được tất cả, phân cấp ra quản lý nên không có hỗn loạn, nếu không thì với nhân khí như thế này, quả thực khó mà nói được chuyện gì sẽ xảy ra.
Đám người Hoàng Thiên chen chúc trên con đường chật chội, trong lòng không khỏi choáng ngợp trước khung cảnh đông đúc như thế này. Dọc hai bên đường bày la liệt các gian hàng tự phát, vô số các thiên tài địa bảo, pháp khí đan dược được bày bán.
Hiển nhiên không phải tất cả mọi người đổ về nơi này đều có mục đích tham gia đấu giá. Có thể vật phẩm của họ không đủ tiêu chuẩn để đấu giá, cũng có thể do họ không đủ tài lực để tham gia, mà chỉ có thể đem ra buôn bán nhỏ thế này, dẫu sao nơi này nhân khí đông đúc như thế, buôn bán ngoài cũng rất được đấy.
Tất nhiên, con người đi tới đâu thì có dịch vụ đi tới đó, những nhà nghỉ, quán rượu, quán ăn người người ra vào, lúc nào cũng trong tình trạng quá tải.
Ba người một khỉ đắm chìm trong khung cảnh nhộn nhịp ấy, trong lòng xuất hiện những cảm giác khó tả, giống như có vài phần cảm ngộ.
- Mau tránh đường… tránh đường…
Ngay vào lúc đó, một thanh âm huyên náo từ phía xa truyền tới khiến ba người cau mày, có chút khó chịu vì bị tỉnh khỏi trạng thái huyền diệu đó.
Trên con đường lớn cách bọn họ không xa, một cỗ chiến xa kim sắc lao nhanh, khiến người đi lại trên đường nhốn nháo tránh lui. Cỗ chiến xa này khá lớn, chiếm mất một phần năm con đường. Kim sắc dưới ánh mắt trời sáng loá, tựa như một mặt trời nhỏ đang lao trên mặt đường.
Hai con yêu thú kéo xe hung uy khiếp người, không ngờ lại là yêu thú cấp , tương đương với Nguyên Đan hậu kỳ tu sỹ. Loại chiên xa quý giá như thế này không phải người bình thường có thể dùng, hiển nhiên chủ nhân của chiến xa này rất có thân phận.
Mà trên cửa chiến xa, tên phu xa sắc mặt lạnh lẽo, hung hăng quát tháo người trên đường, kiêu ngạo hết mức. Đích xác là chó cạy chủ đây mà.
- Mẹ kiếp! Thật là phách lối?
Hành động của tên phu xa tất nhiên khiến nhiều người tức giận, có một vài người bất mãn hô lên.
- Nhỏ miệng thôi! Thấy ấn ký kim sắc trên đó không, là người của Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ đấy.
Một người bên cạnh nhận ra được ấn ký trên chiến xa, thấy huynh đệ của mình ý kiến thì không khỏi biến sắc, vội vàng nói nhỏ. Rõ ràng là rất kiêng kỵ thân phận của chủ nhân chiến xa.
Mấy người Hoàng Thiên đều không có kẻ nào tầm thường, thính lực rất tốt, đều nghe thấy rõ lời của người kia. Hoàng Thiên suy nghĩ giây lát, khẽ gật đầu lui bước về phía sau một chút, ý định nhường đường cho người ta.
Hắn mặc dù không sợ đối phương, nhưng cũng không muốn rước thêm rắc rối, nhất là với mấy tên phách lối không não này. Bọn chúng thì không có gì, nhưng thế lực sau lưng lại khá là phiền phức.
Cố Sở tất nhiên không có dị nghị gì, với thân phận của lão sẽ chẳng đi so đo với đám nhóc này. Hơn nữa, lão bây giờ một mực nghe lời Hoàng Thiên, hắn bảo lão lui thì có chết lão cũng không dám tiến.
Chỉ có Anh Vũ là mặt mày nhăn nhó, có chút khó chịu lầm bầm trong miệng:
- Tiên sư nhà nó! Thật muốn chặn chúng lại tẩn cho một trận a.
Hắn trong lòng đang thầm nghĩ, sau này về phải xin gia gia một cái chiến xa thật to mới được. Nghĩ đến cảnh ngồi trong chiến xa chạy như bay trên đường, trong lòng ôm mỹ nữ uống rượu quả thực là oai phong a. Nhân sinh hưởng thụ là đây chứ đâu.
- A di đà phật! Thí chủ ý nghĩ con bà nó lại giống với tiểu tăng à? Đúng là chí lớn gặp nhau mà!
Anh Vũ đang lui bước đột nhiên bị một thanh âm làm cho giật nảy mình, hắn quay ngang quay dọc một hồi nhưng không thể nào nhìn thấy được người nói, mẹ nó! rốt cục là thần thánh phương nào?
- Thí chủ đang tìm tiểu tăng sao?
Thanh âm lần nữa vang lên rất rõ ràng. Anh Vũ giật mình cúi đầu nhìn xuống, ngay phía dưới trước mặt hắn, có một tiểu hòa thượng đang ngây ngô cười nhìn mình.
Tiểu hòa thượng này còn rất nhỏ, chắc chỉ khoảng mười tuổi. Hai chân để trần, thân hình nhỏ nhắn, chỉ cao tới hông của Anh Vũ. Bộ cà sa đã cũ có phần hơi lem luốc quấn tạm lên cơ thể. Trên cổ nó có một chuỗi bồ đề phật nhãn ba mươi sáu hạt, nhìn có vẻ tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Điều duy nhất đặc biệt có lẽ là cái đầu trọc lốc có phần tròn trịa trông cực kỳ đáng yêu, lại kết hợp với nụ cười hiền hậu trên khóe môi khiến người ta có cảm giác rất thân thiện và cưng chiều.
Sững sờ nhìn tiểu hòa thượng không biết từ đâu chui ra này, Anh Vũ bật cười tiến tới xoa đầu nó, nói:
- Tiểu hòa thượng đáng yêu quá, ngươi tên là gì thế?
Nhưng mà tay hắn còn chưa chạm tới được đầu của tiểu hòa thượng, đã bị một cước đá văng ra ngoài. Tiểu hòa thượng lui mình về sau, có chút bất mãn hầm hừ:
- Thí chủ! Xin hãy tự trọng.
Anh Vũ xoa xoa bàn tay có chút đau nhói, kinh hãi nhìn chằm chằm chằm vào tên nhóc có vẻ vô hại này. Chỉ một cước tưởng chừng đơn giản như thế, lại tạo ra một sức mạnh khó mà tưởng tượng nổi.
Theo cảm nhận của hắn thì hoàn toàn có thể đá gãy cánh tay của bất kỳ tên Ngưng Nguyên tu sỹ nào trở xuống đấy. Đây là lực lượng mà một tên nhóc mười tuổi có thể phát ra sao? Rốt cục kẻ trước mắt này là ai?
- A! Ta chỉ muốn xoa đầu ngươi một cái thôi mà, đừng tức giận thế chứ?
Anh Vũ cũng không dám tiến tới nữa, nhanh chóng mỉm cười giải thích. Suy nghĩ đôi chút, hắn lại thấy tiểu hòa thượng này rất thú vị.
- A di đà phật! Con bà thí chủ, xoa đầu là hành động của con người dành cho loài chó, ngươi lại dám tới xoa đầu ta, chẳng phải xem ta là một con chó sao?
Anh Vũ bị mắng trực tiếp như thế, sắc mặt không khỏi sầm xuống. Nhưng mà nghe tiểu hòa thượng giải thích xong, vẻ mặt của hắn liền cứng lại, có chút co giật, hỏi:
- Là ai nói với ngươi như vậy?
Tiểu hòa thượng vẫn còn đề phòng trong lòng, lui người cách xa hắn một chút, nói:
- Là sư phụ của ta.
Anh Vũ đơ ra, hỏi lại:
- Sư phụ của ngươi?
Tiểu hòa thượng mỉm cười, đắc ý nói:
- Phải, chính là sư phụ của ta. Lão kể với ta hồi lão còn trẻ, đã từng yêu thích một cô gái, hết lòng hết dạ vì cô ta. Mỗi lần có chuyện vui, cô ta đều xoa đầu lão khiến lão say đắm. Rồi một ngày cô ta bỏ lão đi theo thằng khác, lão khóc lóc hỏi tại sao. Cô ta liền nói trước giờ chỉ xem lão như một con chó, hành động xoa đầu chính là chỉ để tán thưởng lão khi làm được việc mà thôi. Sau đó lão cay cú cạo trọc đầu, đi tu luôn. Ngày nào cũng nhắc nhở ta không được cho người khác xoa đầu.
Lần này không chỉ có Anh Vũ, mà ngay cả Hoàng Thiên và Cố Sở cũng không đỡ nổi nữa rồi. Tên sư phụ này quá là cực phẩm đi, không biết nên thương hại hay bi hài mà nói nữa a. Thảo nào vừa gặp nhau, nó đã kêu Anh Vũ đi chặn chiến xa để đánh người rồi, đúng là sư phụ nào đồ đệ nấy mà.
- Sao? Ngươi nghĩ thế nào về đề nghị của khi nãy? Chủ nhân của chiến xa kia hống hách phách lối, coi thường tính mạng của người khác, ta bình sinh rất ghét những kẻ như thế, phải chặn lại tẩn cho một trận.
Tiểu hòa thượng bất ngờ áp sát lại gần Anh Vũ, tràn đầy hào khí nói ra. Tựa như anh hùng thiên hạ đang chuẩn bị làm việc chính nghĩa, thay trời hành đạo.
Ngưng một lát, nó mới bổ xung thêm, giọng điệu có phần ngây thơ:
- Hơn nữa, ta thấy chiến xa của bọn chúng cũng rất được, mượn tạm một chút đi lại cho tiện a. Ngươi xem chân ta không có giày đã phỏng hết cả lên rồi nè!
Hóa ra đây mới là mục đích chính của nó đấy, “mượn” cái gì nói thật dễ nghe, chính là muốn cướp đồ của người khác đây mà.