“Đạo tự hư vô sanh Nguyên - Khí
Tiện tùng Nguyên - Khí sản Âm Dương
Âm Dương tái hiệp thành Tam Thể;
Tam Thể trùng sanh, vạn vật trương.”
Vũ trụ hình thành, Đại đạo đản sanh. Tử thưở khai thiên lập địa, Âm Dương đã tồn tại tự bao giờ. Vừa là quy tắc vận hành của trời đất, cũng chính là trạng thái ban đầu của vạn vật. Âm Dương cùng thuận thì hóa Khí, Âm Dương cùng nghịch thì hóa Nguyên. Khí của Âm Dương là Pháp, Nguyên của âm dương chính là Đạo. Đạo Pháp vận hành đất trời thương khung, từ xa xưa tới giờ đã là như thế.
Lấy hồn truy Hỗn, lấy tâm truy Độn.
Nhất niệm hóa âm, nhị niệm hóa dương.
Tam niệm hóa sinh, tứ niệm hóa tử.
Ngũ niệm hóa nhân, lục niệm hóa quả.
Thất niệm hóa thực, bát niệm hóa hư.
Cửu Niệm bất hóa, bất âm bất dương, bất sinh tử, bất nhân bất quả, bất thực hư. Niệm bản tôn vi Ma Thần Hỗn Nguyên.
Năm đó Hoàng Thiên ngộ ra Ma Thần Cửu Biến, đã từng chạm tới lĩnh vực huyền bí ấy. Hôm nay, bản thân hắn lại một lần nữa bước vào, càng thêm thông thấu.
Nhất niệm hóa Âm, Nhị nhiệm hóa Dương
Đệ nhất biến Âm Ma, đệ nhị biến Dương Thần. Hai biến hợp thành Âm Dương Ma Thần Đạo.
Bên dưới đống đổ nát hoang tàn, Hoàng Thiên cả cơ thể quang mang sáng ngời, thần khí vấn thiên. Trên mỗi tấc cơ thể, da thịt hắn lấp lánh như tiên ngọc, tỏa ra năng lượng cường đại khiếp người. Mà trên khuôn mặt, nơi mi tâm xuất hiện một con mắt dọc, phát ra chói mắt quang mang. Hắn đứng nơi đó, tóc đen như thác nước, ánh mắt sáng như sao, không khác gì một vị thần minh tuyệt thế.
Hắn đã ngộ ra Ma Thần Đệ Nhị biến – Dương Thần.
Chỉ là khuôn mặt của hắn lúc này, không hề có một chút biểu hiện nào của sự vui sướng. Mà chỉ có sự thất vọng tràn trề, bất lựng nhìn về viên đá đang lơ lửng trước mặt mình. Hôm nay kế hoạch phục sinh Hàn Lâm của hắn đã thất bại hoàn toàn. Thời hạn trôi qua, lại thêm vụ nổ khiếp người khi nãy, khiến cho cỗ thân thể mà hắn cố gắng bao lâu nay mới luyện chế ra, giờ đây đã tan thành bụi phấn.
Nhìn chằm chằm Cố Tinh Cực Đạo Thạch, hắn có cảm giác rất muốn đem nó đập tan thành ngàn mảnh cho hả giận. Nếu không phải vì hấp lực quá khủng khiếp của nó, nếu không phải lực cản trở linh hồn của nó thì kế hoạch đã có thể thành công, thì Hàn Lâm đã có thể sống lại rồi.
Nhưng mà cuối cùng, rốt cục lý trí của hắn vẫn cực kỳ khủng bố, rất nhanh kiềm nén lại cơn giận trong lòng. Hắn biết bây giờ có tức giận cũng chẳng thay đổi được điều gì, thà dùng cái thời gian tức giận đó tìm ra phương pháp khác để phục sinh Hàn Lâm còn có ý nghĩa hơn.
Cảm nhận thoáng qua trạng thái hiện tại của bản thân, hắn nhanh chóng vận chuyển Ma Thần Thái Cực đồ thoát khỏi trạng thái đệ nhị biến. Sau đó vươn tay tới thu Cố Tinh Cực Đạo Thạch vào trong nhẫn trữ vật, lặng lẽ quay người rời đi. Từ đầu tới cuối không hề nói ra một câu nào.
Cố Sở nhìn theo bóng lưng của hắn, biết hắn bây giờ đang rất khó chịu, nên cũng không dám nhiều lời, vội vàng đuổi theo bám sát. Hai người một già một trẻ, với cái tâm trạng âm u cứ thế rời khỏi đại hoang.
Khi hai người trở về Thiên Nguyên Học Viện cũng đã quá trưa. Các học viên cũng vừa lúc tan học, hoặc trở về ký túc xá, hoặc chạy tới khu ăn uống. Không khí khắp nơi đều nhộn nhịp vô cùng.
Vì tránh việc rắc rối không đáng có, Hoàng Thiên tách ra khỏi Cố Sở, để cho lão chạy tới Thông Thiên Phong, còn bản thân thì một đường thẳng tới Kinh Các. Hắn mặc dù còn vài cách để phục sinh Hàn Lâm, nhưng tỉ lệ thành công quá thấp mà mức độ nguy hiểm lại cao. Cho nên hắn muốn đến nơi này, mong rằng có thể tìm kiếm phương pháp khác khả quan hơn.
Dọc đường đi, rất nhiều người nhận ra hắn, đều biến sắc tránh lui qua một bên. Hiển nhiên tiếng xấu của hắn đã sớm nổi danh khắp học viện này, không một ai dám ngu ngốc chọc vào, tự rước họa vào thân.
Hoàng Thiên cũng không rảnh chú ý đến người khác, hắn lúc này tâm trạng đang rất không được tốt. Nếu quả thực có kẻ không có mắt nào chạy tới cản đường hắn, chỉ sợ dù có là thiên tài siêu cấp đi chăng nữa, hắn cũng phải tẩn cho một trận sống không bằng chết.
Cái này nếu dùng tục ngữ mà nói, chính là đang giận cá chém thớt ah. Chỉ là không biết có tên đần nào sẽ tự biến mình thành cái thớt cho hắn chém mà thôi.
Mà lúc này, bên trong một tòa đình các nghỉ chân của học viên, tiếng đàn văng vẳng. Một đám người trẻ tuổi đang say sưa ngồi quanh bàn đá, chậm dãi lắng nghe. Đám người này nam có, nữ có, phong thái hơn người. Nhìn qua một chút thôi, liền có thể nhận ra được mỗi một cái đều có thân phận cao quý. Chỉ là y phục của họ đều rất khác lạ, có lẽ không phải là học viên của học viện.
Bóng dáng của Hoàng Thiên rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt, thoáng chốc đã đi ngang qua đình các. Bước chân hắn vẫn cứ thế đều đều, không hề có một chút phân tâm bởi mọi thứ xung quanh.
Nhưng mà hắn không để ý, không đồng nghĩa với việc người khác cũng vậy.
Ngay tại thời điểm hắn bước ngang qua đình các, tiếng đàn bên trong bỗng nhiên dừng lại. Một cái thân ảnh chớp mắt từ bên trong lao ra đường đá, đứng chặn ngay trước mặt hắn.
Không ngờ lại là Hứa Thanh Hoa.
Khuôn mặt xinh đẹp pha chút tức giận, lại toát ra khí chất ưu nhã động lòng người. Trên thân mặc một kiện quần áo tơ tằm màu đỏ, mơ hồ có thể thấy được dáng người có lồi có lõm, khiêu gợi vô cùng.
Hoàng Thiên bị người chặn đường có chút bất ngờ, bước chân thoáng chững lại giây lát. Đưa ánh mắt nhìn về người con gái trước mặt, ánh mắt hắn toát lên một tia phức tạp không nói thành lời. Ngày hôm đó hắn và nàng xảy ra mâu thuẫn, còn phá đi cây đàn yêu quý của nàng. Thực sự cũng cảm thấy một phần có lỗi cùng áy náy. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là hắn thừa nhận mình sai, dẫu sao mọi chuyện ban đầu đều do nàng mà ra, không thể đổ lỗi lên đầu hắn được.
- Thanh Hoa tiên tử, nàng làm sao vậy?
- Phải đấy! Tên tiểu tử này đắc tộ với nàng sao?
Đám người trong đình cách lúc này cũng nhanh chóng chạy ra, vài tên trong đó vội vàng lên tiếng, giọng điệu có phần dò hỏi.
Hoàng Thiên thoáng đưa ánh mắt quét qua đám người, cảm nhận được cái vẻ kiêu căng ngạo mạn của chúng, hắn trong lòng tự dưng bốc lên cảm giác chán ghét sâu đậm. Từng tiếp xúc với quá nhiều hạng người, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được bản chất của đám người này.
Từng người một nhìn qua có vẻ quyền quý thanh cao, khí chất hơn người. Nhưng trong mắt hắn, bọn chúng chỉ là một đám con cháu thế gia, có được vô số tài nguyên tu luyện. Một khi tách rời khỏi gia tộc, tông môn của mình, chúng so với phế vật cũng không bằng. Vậy mà mới chỉ được chút thành tự liền vênh váo tự đắc, xem thường người khác, hắn không chán ghét mới là lạ.
Tâm trạng vốn đã không được tốt, Hoàng Thiên cũng lười cùng đám người này so đo, đoạn quay sang nhìn thẳng vào Hứa Thanh Hoa, hờ hững nói:
- Tránh ra!
Hứa Thanh Hoa tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn, ngược lại còn trừng mắt lên tức giận, hừ lạnh nói:
- Hừ! Muốn đi sao? Không dễ như thế. Mau đền Thanh Nguyệt Cổ Cầm cho ta!
Hoàng Thiên thấy nàng không có ý tránh đường, bắt đầu có chút tức giận khó kiềm chế, trầm giọng nói:
- Ta không rảnh để chơi đùa với cô, tránh ra đi.
Gắt gao nhìn về phía tên thiếu niên trước mắt, thấy hắn đang tỏ ra tức giận, Hứa Thanh Hoa vừa có chút sợ hãi, vừa có chút ấm ức không nói nên lời, nhưng vẫn kiên quyết không tránh đường. Hắn là người có lỗi với nàng, vì cái gì mà nàng phải nghe theo lời của hắn?
Cái sự ương bướng này của nàng khiến cho Hoàng Thiên có chút bất lực, không biết phải làm thế nào cho phải. Ra tay với nàng là điều không thể, thành ra hắn chỉ còn cách quay người, tìm đường khác để đi.
- Đứng lại!
Ngay lúc hắn vừa quay đầu, liền nhận ra bản thân đã bị bốn năm tên thanh niên trong đám người kia bao vây vào giữa. Tên nào tên nấy đều đằng đằng sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Một tên trẻ tuổi nhất trong đám bước chậm tới, nhếch môi khinh thường nói:
- Thanh Hoa nói ngươi đền Thanh Nguyệt Cổ Cầm cho cô ấy, ngươi không nghe thấy sao?
Nhíu mày nhìn lướt qua bọn chúng, Hoàng Thiên trong lòng vốn đã khó chịu, lúc này triệt để bộc phát. Không kiêng nể chút nào mà quát lên:
- Cút!
Bị Hoàng Thiên chửi như thế, năm tên thanh niên khuôn mặt tràn đầu tức giận, suýt chút nữa không kiềm chế được đã lao lên. Một tên trong nhóm quát lớn:
- Tiểu tử ngông cuồng, tưởng rằng bản thân vào được Thiên nguyên Học Viện liền dám xem thường người khác. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.
Hoàng Thiên lúc này đã bị chúng triệt để đốt cháy lên lửa giận trong lòng, cũng không rảnh đứng đó nghe chúng huyên thuyên. Thân thể hắn chớp mắt bộc phát ra lực lượng cường đại, tựa như hóa thành một đầu báo săn hung tợn, lăng người vồ tới.
- Muốn chết!
Tên thanh niên bị Hoàng Thiên vồ tới kia cười lạnh trong lòng, hai tay đảo mạnh một cái. Đem linh kiếm không biết tự lúc nào xuất ra trên tay chém mạnh tới.
Nhưng mà một kiếm của hắn còn chưa có chém xuống, đã bị hai ngón tay của Hoàng Thiên kẹp lấy, chớp mắt xoắn nát thành trăm mảnh. Cánh tay còn lại đảo mạnh một cái, hướng về phía cổ của hắn mà nắm tới.
Tên thanh niên hoảng sợ tột cùng, vội vàng điểm chân lui người về phía sau. Chỉ là Hoàng Thiên há lại buông tha hắn dễ dàng như thế, chân phải dẫm mạnh xuống nền đá, đạp ra một bước bộ pháp, bắn ra tốc độ kinh người.
Chớp mắt áp sát tên thanh niên, hữu thủ hắn lại lần nữa vươn ra, không chút khó khăn chộp lấy cổ của đối phương. Nhấc bổng lên trên trời, sau đó dập mạnh xuống nền đá.
Uỳnh!
Nổ lớn vang lên, khói bụi mịt mù.
Quang cảnh dần dần hiện ra khiến đám người xung quanh đều cảm thấy hoảng sợ tột cùng, lạnh cả sống lưng.
Giữa cái hố sâu vừa xuất hiện trên đường đá, tên thanh niên cả cơ thể máu me be bét, xương cốt tứ chi đều gãy nát, gần như tàn phế.
Hoàng Thiên nắm tay vẫn còn vương vài vệt máu, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn qua mấy tên còn lại, khiến bọn chúng run rẩy vô cùng. Hôm nay bọn chúng chọc phải một tên sát thần.
“Nguyên văn:
Đạo tự Hư vô sanh một khí,
Một khí sinh ra được Âm dương.
Âm dương hợp lại thành Tam thể,
Tam thể trùng sinh vạn vật xương.
(Nhân Tử, Nguyễn Văn Thọ dịch)”