Sát khí! Kể từ khi Đạo của hắn tân sinh, kể từ khi hắn đồng ý với Thiên Phương đã bị thu liễm lại rất nhiều, rất hiếm khi bộc phát ra ngoài.
Nhưng hôm nay, bị người hết lần này đến lần khác xem thường cùng khiêu khích, nó lại một lần nữa từ đáy lòng trỗi dậy, tràn đầy lạnh lẽo và tà ác.
Hắn thời khắc này đứng yên tại nơi đó, đơn bạc một mình, lại tạo cho người ta có cảm giác như bóng lưng của một đầu thái cổ hồng hoang cự thú, tràn đầy uy nghiêm và bễ nghễ, không thể nào xâm phạm. Hắn vẻ mặt biểu lộ phi thường bình tĩnh, duy chỉ có ánh mắt là tràn ngập hàn mang, làm cho tất cả mọi người đều có cảm giác phát lạnh.
Một lời của Hoàng Thiên khiến cho Lạc Tấn cước bộ hơi chững lại một chút, ngay sau đó sắc mặt trở nên dữ tợn, khóe miệng không nhịn được mà quát lên:
- Dọa ta? Ha ha, một tên phế vật sắp chết cũng dám đe dọa ta sao? Thật can đảm ah.
Ngoài miệng hắn tuy nói vậy, nhưng quả thực hành động đã bị chặn lại, không dám tiến lên nữa, dù chỉ là một bước. Không phải vì lời cảnh cáo của Hoàng Thiên, mà là bởi vì e ngại thân phận của Anh Vũ.
Hắn vừa nãy cả giận mất khôn, quên mất thân phận kinh người của tiểu tử này. Nếu chẳng may xảy ra đánh nhau thật, hậu quả sau đó hắn khó mà đảm đương nổi. Cháu nội của chí cường giả, chỉ một cái thân phận này thôi cũng đủ nghiền nát toàn bộ hậu thuẫn mà hắn có thể dựa vào. Dù là người đứng top trên Cường Giả Bảng hay là đệ nhất thiên tài của Lạc Gia, đều không đủ phân lượng so sánh.
Chỉ là hắn mặc dù kiêng kị, nhưng cũng không thể để mất mặt mũi. Hắn dẫu sao cũng là một cái thiên tài trong cùng thế hệ, có đủ vốn liếng để kiêu ngạo. Chưa kể kẻ vừa rồi buông lời đe dọa hắn không phải là Anh Vũ, mà là Hoàng Thiên. Một tên thiếu niên mà trong mắt hắn chẳng khác nào phế vật, không hậu trường, không thực lực.
Thân phận của Hoàng Thiên mặc dù so ra không kém với Anh Vũ, nhưng lại rất ít người biết tới. Dẫu sao sự kiện lần trước xảy ra cũng chẳng vẻ vang gì, nên các thế lực cũng không muốn để nó lộ ra ngoài.
Và tất nhiên, Lạc Tấn nằm trong số phần đông người còn lại, không biết được vụ việc hôm đó, cũng như hậu trường khủng khiếp không ai dám chọc của kẻ mà hắn muốn thu làm thủ hạ này.
- Dọa hay không ngươi cứ thử liền biết.
Hoàng Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt vốn bình tĩnh không gợn sóng lúc này đột nhiên nở ra một nụ cười đầy ẩn ý, chậm dãi nói ra.
- Hừ! Ngươi muốn chết!
Lạc Tấn ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm Hoàng Thiên, không ngừng toát ra từng tia lăng lệ sát khí, giọng điệu mười phần trầm thấp, hiển nhiên đang rất tức giận.
- Lão đại, cần gì phải nhiều lời, để ta đến dạy dỗ hắn một trận.
Vừa dứt lời, một tên thanh niên mắt híp phía sau Lạc Tấn đã lên tiếng, một bước lướt nhanh về phía Hoàng Thiên, oanh ra một quyền.
Tên này tu vi đã sớm đạt tới Nguyên Đan hậu kỳ, lực lượng tuyệt đối không phải tầm thường. So với Chí Khanh thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Sóng năng lượng chấn động, quyền mang như đạn pháo, đem không khí rít lên từng hồi chói tai.
Anh Vũ đứng bên cạnh, thấy huynh đệ của mình bị người khinh thường, trong lòng không tự chủ được dâng lên một cỗ tức giận không nói nên lời. Chỉ là trông thấy nụ cười ngày càng đậm trên khuôn mặt của Hoàng Thiên, hắn lại không có ra tay mà đứng yên tại chỗ, vẻ mặt như đang xem một vở hài kịch vậy.
Trong khoảnh khắc sau đó, Hoàng Thiên rốt cục cũng có hành động. Dưới quyền đầu nặng nề đầy áp lực từ đối phương, sắc mặt hắn vẫn ung dung thản nhiên như không có chuyện gì. Chân phải dậm mạnh, cả cơ thể tựa như hóa thành một tia thiểm điện vọt tới, lăng không đối quyền.
Chỉ thấy hắn xòe bàn tay, đem nắm quyền của tên thanh niên sinh sinh bắt lấy, cố định ngay tại chỗ. Mặc cho lực lượng có mạnh mẽ đến như thế nào, quyền mang dữ dội ra sao, cũng không thể nào tiến thêm được nữa.
Chỉ thoáng chốc mà thôi, tên thanh niên sắc mặt đại biến, nắm quyền xuất hiện cảm giác như bị thiết trảo kẹp chắc, mảy may không thể động đậy chút nào. Theo sau sự kinh ngạc của hắn, Hoàng Thiên cơ thể đã bật lên, lấy nắm quyền của hắn làm trụ bay một vòng ba trăm sáu mươi độ. Bàn tay còn lại xuất hiện mười mấy cái trận kỳ đủ loại màu sắc, phân biệt bốn phương tám hướng bay đi.
Toàn bộ khu nhà ăn đột nhiên phát ra một cỗ cảm giác trầm trọng, kết giới chớp mắt hình thành.
- Đã rất lâu rồi không sử dụng đến, hôm nay liền lấy các ngươi làm thí nghiệm ah.
Hoàng Thiên khóe miệng nhếch lên đầy gian xảo, nhẹ nhàng nói ra.
Hắn vừa sử dụng chính là Phong Nguyên trận, trận pháp đầu tiên được hắn sáng tạo ra khi còn ở trong Hỏa Linh Sơn. Trận pháp này trước đây được hắn sử dụng rất nhiều, không ít lần cứu hắn từ cõi chết trở về. Nhưng theo thời gian, thực lực của hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ thì cường độ sử dụng nó cũng càng ít. Cho tới bây giờ thì gần như không hề sử dụng tới.
Chỉ là hắn không sử dụng không đồng nghĩa với việc uy lực của nó dậm chân tại chỗ, mà ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Chưa nói tới kinh nghiệm về trận đạo của hắn đã tăng lên rất nhiều so với trước đây, thì những nguyên liệu mà hắn sử dụng làm trận kỳ cũng đủ để nói lên mức độ khủng khiếp của nó.
Nói ra thì chậm, trên thực tế diễn ra lại cực kỳ nhanh chóng. Ngay khi Phong Nguyên trận hình thành, chân của Hoàng Thiên cũng vừa lúc chạm đất, chớp mắt phóng ra một cước vào mông tên thanh niên, khiến cho hắn ngã sấp mặt xuống bàn ăn.
- Mẹ kiếp, muốn chết!
Lạc Tấn ngược lại không có để ý đến Phong Nguyên trận, nhìn thấy người của mình bị đánh thê thảm, hắn trong lòng phát nộ, cắn răng quát lên.
- Lên, đem hắn phế cho ta.
Đám tiểu đệ đi theo hắn nhìn nhau mấy lần, ngay sau đó sắc mặt đều trở nên dữ tợn, xuất ra binh khí của mình nhao nhao xông tới.
Chỉ là đối diện với bọn chúng, Hoàng Thiên sắc mặt lại không hề có chút biến hóa. Bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống, thậm chí vẻ mặt còn nổi lên một tia tiếu dung khó nhìn thấy. Rồi đột nhiên hai tay nhanh như thiểm điện xuất ra một nắm ngọc thạch huyết sắc, từng cái ném tới:
Đùng! Đùng!
Ngọc thạch thoạt nhìn rất tầm thường, không nhìn ra được chút khí tức nào nguy hiểm, cứ như thế chẳng khác gì một viên đá bình thường bay tới. Nhưng ngay tại thời điểm tiếp xúc mấy người phạm vi, đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ba bốn tên thanh niên đang lao tới trợn mắt há mồm, miệng phun máu tươi bay rớt ra ngoài ngã lăn long lóc.
Khủng bố hỏa diễm bộc phát, trong chốc lát đem mấy người quần áo đốt trụi, nguyên một đám thê thảm không thể tả, gần như biến thành cục than đen xì, đầu tóc trụi lủi khét lòm.
Phong Nguyên phù – một món hàng nữa được Hoàng Thiên sáng tạo ra khi còn học tập ở Học Viện Hoàng Gia. Qua thời gian đã sớm được nâng cấp và cải tạo thêm, uy lực không chỉ tăng một hai phần, mà là gấp bội.
- Ta đã nói rồi mà các ngươi không nghe, cũng đừng trách ta rồi.
Hoàng Thiên ung dung ngồi trên ghế ăn, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Lạc Tấn, trên khóe môi không giấu được một nụ cười xấu xa.
Lạc Tấn ngẩn ngơ nhìn đám thủ hạ của mình, vẻ mặt chẳng khác gì vừa đớp phải cứt, khó coi đến cực kỳ. Nghiên răng nghiến lợi nói:
- Hừ! Dựa vào phù lục thì có gì vẻ vang? Ngươi nếu là nam nhi thì bỏ phù lục xuống, ta với ngươi đại chiến năm trăm hiệp.
Tất cả mọi người có mặt trong nhà ăn lúc này nghe vậy thì đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Bởi vì theo bọn họ, Hoàng Thiên dựa vào trận pháp và phù lục để chiến đấu là gian lận, không công bằng với đám người Lạc Tấn.
Nhưng mà Hoàng Thiên sẽ nghe theo sao? Đáp án là không. Ngược lại hắn còn cười lớn, tựa như đang nghe truyện cười vậy, nói:
- Nam nhi? Đại chiến năm trăm hiệp? Buồn cười, các ngươi khi nãy một đám vây công mình ta thì là loại gì ah? Ta không chiến đấy, ngươi làm gì được? Hôm nay ta liền đốt cho Lạc Gia không nhận ra ngươi luôn.
Nói rồi không chút do dự, hai tay hắn lần nữa hoạt động, đem từng miếng ngọc phù phóng ra, liên tục mười mấy cái.
- Cái này ngày nhỏ ta gọi là Quăng Phù Đả Cẩu Pháp, hảo hảo hưởng thụ ah.
Lời này của Hoàng Thiên khiến cho Lạc Tấn sắc mặt đen lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Quăng Phù Đả Cẩu Pháp, có khác gì nói hắn là chó đâu, đây tuyệt đối là sỉ nhục cực hạn.
Phong Nguyên phù vù vù bay tới, tựa như trời giáng mưa phù, trực tiếp gieo ở trên đám người Lạc Tấn, chớp mắt nổ tung.
Ngũ sắc thần hỏa cuồn cuộn trên đầu, ngưng thành từng dòng hỏa diễm cuồng nộ, hừng hực thiêu đốt mọi thứ trên đường.
- Ah! Hoàng Thiên… Ngươi muốn chết.
Lạc Tấn rống giận lao mình ra khỏi luồng hỏa diễm hừng hực, ánh mắt trợn ngược như muốn giết người. Hắn lúc này quần áo bị đốt quăn cả đi, nhất là cái đầu còn vương khói khét lẹt, chẳng khác nào một cái ổ gà lâu ngày, thê thảm khó mà tả.
Phong Nguyên phù tốc độ không nhanh, theo lý thì với năng lực của hắn hoàn toàn có thể tránh được một hai. Nhưng mà số lượng phù mà Hoàng Thiên không chỉ dừng tại một hai cái, mà quá nhiều rồi, gần như chặn kín đường lui tránh của hắn, thậm chí còn chưa có bay tới đã phát nổ, đem hắn đốt trụi thê thảm như thế.
- Hôm nay không phế ngươi, ta liền không là Lạc Tấn.
Há cái miệng đầy khói mù, Lạc Tấn gần như điên loạn, bất chấp tất cả lao mình tới. Phong Nguyên phù của Hoàng Thiên mặc dù lợi hại, nhưng lại không tạo thành sát thương quá lớn đối với hắn. Hơn nữa, phù lục dù nhiều nhưng cũng phải có giới hạn, hắn không tin Hoàng Thiên có thể có nhiều lục phù đến mức đốt chết được hắn.
- Hừ! Vẫn còn mạnh mồm, hôm nay không đem ngươi thành chó thui, ta không còn là Hoàng Thiên nữa.