Bên ngoài Cửu U Phá Thiên tháp.
Thời gian vẫn cứ thế lững lờ trôi, tưởng chừng chậm rãi nhưng thực tế lại nhanh như cơn gió thoáng qua, chưa bao giờ dừng lại. Tính từ thời điểm đoàn nhân kiệt Thiên Nguyên tiến vào Cửu U Chi Địa đã trôi qua năm năm.
Ngoại giới giờ đã là cuối tháng tư, cái nóng đầu hạ chẳng biết tự bao giờ mơn trớn vào trong trời đất. Mưa, cũng bắt đầu nhiều hơn, có chút nặng hạt. Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Có thể chỉ là một cái chớp mắt, nhưng cũng quá đủ để diễn ra những biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Đa phần thiên kiêu trẻ tuổi đều đã xuất thế, có từ trong thần tháp đi ra, cũng có từ khắp nơi đổ về tụ họp. Cửu U Chi Địa lữ trình sắp tới hồi kết thúc, đã đến thời điểm họ phải rời đi.
Năm năm, mỗi cá nhân bọn họ đều có những biến hoá kinh người, không còn giống những thiếu niên non nớt như trước nữa. Họ là những kẻ đã trải qua sinh tử trui rèn, trưởng thành trong sương máu cùng cố gằng.
Số lượng hơn ba trăm người lúc này đây chỉ còn lại không quá một trăm, thoạt nhìn có chút gì mất mát khó nói nên lời. Hơn hai trăm người bỏ mạng, một phần vì nguy hiểm của chốn Cửu U, phần khác chính là vì đồng đội của mình. Tàn sát lẫn nhau, lòng tham, đã tự lâu luôn là thứ khiến cho con người trở nên khác biệt với vô vàn chủng loài khác.
Chỉ những kẻ mạnh mới có tư cách sinh tồn trên thế giới này. Điều này tuy rằng tàn khốc, nhưng lại là quy luật bất biến của tự nhiên, không có kẻ nào nằm ngoài quy luật đó. Gần một trăm con người này, tự mình sống sót qua chọn lọc tự nhiên, dù là bằng cách này hay cách khác, dù là tự thân thực lực hay may mắn quấn thân, bọn họ lúc này đều là kẻ mạnh, là người chiến thắng cuối cùng.
…
Lửa cháy bập bùng, khói đen nghi ngút bay lên giữa không trung, mang theo một cỗ hương vị rất lạ, không khỏi khiến cho bụng người cảm thấy sôi sục.
- Ha ha! Các ngươi phải cảm thấy hạnh phúc đó, thịt Tam Tinh Báo nấu nhựa mận của bản hầu không phải ai cũng có diễm phúc được nếm thử đâu.
Chỉ thấy bên dưới cách không xa Cửu U Phá Thiên tháp, trên bãi cỏ rất lớn nằm sát bên bờ hồ, mấy cái thân ảnh đang cùng nhau tụ lại thành nhóm, cười cười nói nói thập phần náo nhiệt.
Ở giữa bọn họ có một cái đống lửa lớn, hoả diễm hồng sắc toả sáng trong không gian, thập phần bỏng rát. Mấy cái nồi đá đen to hơn cả đầu người trưởng thành được đặt cẩn thận trên bếp đá, chìm trong lửa nóng.
Một con khỉ nhỏ đứng thẳng mình trên phiến đá lớn, dùng một đôi đũa thật dài hì hục đảo qua lại, rất chi là chăm chú. Mà tiếng nói the thé vừa nãy, chính là từ nó mà phát ra, tràn đầy tự đại và ngạo mạn chi khí.
- Đầu chó, ngươi còn lắm lời nữa, có tin ta đem ngươi đi xào xả ớt không?
Ngồi phía sau con khỉ này là một tên nhóc tiểu hoà thượng thập phần khả ái. Nó ánh mắt chăm chăm dán vào mấy cái nồi đá, nhìn từng miếng thịt vàng ươm chìm nổi trong nước cốt, nó nước dãi sớm đã chảy ròng, có chút căm tức lên tiếng.
- A ha, chín rồi.
Cẩu Thủ rất hiếm khi không tranh miệng lưỡi với tiểu hoà thượng, chỉ thấy nó đầu đũa khẽ động, không chút sợ nóng kẹp lấy một khối thịt bỏ vào mồm. Nhóp nhép nhai, miếng thịt dường như quá khổ với miệng của nó khiến hai má phồng lên, ẩn ẩn vài tia thần quang lam sắc.
Tam Tinh báo không phải là phổ thông thú, mà đã là một đầu cấp bốn thành tinh yêu thú. Dù cho đã chết, thì da thịt vẫn chứa đại lượng tinh khí, là chất đại bổ, rất có lợi cho việc tu luyện của tu sỹ.
Say mê thưởng thức hương vị, Cẩu Thủ hai mắt nhắm hờ tràn đầy hưởng thụ. Nhưng là nó còn chưa kịp nuốt xuống, bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, bị tiểu hoà thượng một cước đá cho lộn cổ khỏi bậc đá, miếng thịt thú cũng phun ra không còn.
- Hừ hừ! Con khỉ mất vệ sinh nhà ngươi lại dám chõ miệng vào nồi, mau cút qua một bên…
Tiểu hoà thượng trợn mắt, vẻ mặt hằm hằm. Con khỉ khốn nạn này lại dám đứng trước mặt nó thử đồ ăn, đây rõ ràng là đang trêu ngươi nó mà.
- Tiên sư đầu trọc, ngươi đây là ý gì? Bản hầu cất công nấu cho ngươi ăn, ngươi lại dám đá ta? Mẹ nó, hôm nay bản hầu cùng ngươi không chết không thôi. Tới tới… lăn tới…
Cẩu Thủ có chút chật vật bò dậy, nhổ nhổ mấy miếng thịt còn sót lại trong miệng ra, nó nghiến răng ken két, hai ống tay tuỳ thời săn lên, tựa như rất sẵn sàng một trận chiến.
Thấy hai tên vô sỉ này tới lúc ăn rồi còn muốn nháo trò, Anh Vũ ngồi một bên mặt cũng phải đen lại. Dạo gần đây hắn dường như nhận ra rằng, trình độ mặt dày của bản thân mắt đầu đuối sức trước bọn chúng. Hình như là, hắn còn rất ngây thơ á.
Cười xoà nhìn về phía Hứa Thanh Hoa, hắn vội vàng tiến tới múc ra hai chén thịt nóng hổi.
- Thanh Hoa, mau nếm thử xem thế nào.
Đưa một chén thịt cho mỹ nhân, Anh Vũ cười híp mắt. Kể từ thời điểm có xung đột với Túc Đạo Long, quan hệ giữa hắn và Thanh Hoa chớp mắt tiến triển một đoạn dài, theo hắn cảm nhận chẳng mấy chốc mà thành đôi.
Cũng vì thế mà một kẻ vô pháp vô thiên như hắn dạo gần đây lại trở nên an phận thủ thường đến không ngờ. Rất hạn chế cùng Cẩu Thủ và tiểu hoà thượng đi phá phách náo loạn.
- Ừ! Cám ơn ngươi.
Nhận chén thịt từ tay Anh Vũ, Thanh Hoa có chút ngượng ngùng cười, hai gò mà vốn đã hồng hào lúc này có chút ửng đỏ. Tựa như đang thẹn thùng.
Nếu Hoàng Thiên có mặt ở đây, có lẽ sẽ bị doạ cho đứng người. Hắn làm sao có thể ngờ được, hai con người này lại có thể biến hoá nghiêng trời lệch đất như thế này. Kẻ nói người cười, tình chàng ý thiếp thật là ghê tởm.
- Ui… Ui… đầu trọc huynh đệ, tha mạng ah.
Phía bên kia, Cẩu Thủ sớm bị ăn thiệt thòi bởi tiểu hoà thượng, vội vàng lên tiếng cầu xin. Tiểu đầu trọc này chẳng biết tự đâu lấy ra được một cây Hàng Ma Xử, quất cho nó say sẩm mặt mày.
- Hừ hừ… đừng hòng, hôm nay tiểu tăng phải độ hoá yêu hầu nhà ngươi.
Tiểu hoà thượng nào buông tha dễ dàng như thế, chỉ thấy Hàng Ma Xử trong tay nó bạo phát bảo quang, hung hăng quất tới.
- Đừng mà… dừng tay đi, bổn hầu đưa ngươi Vạn Niên Hầu Nhi tửu.
Hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, nó đưa tay che mặt đồng thời la lên cầu hoà. Chỉ là không ai nhìn thấy được nét mặt đằng sau hai bàn tay của nó, dường như có chút cười lạnh đắc ý.
- Thật?
Hàng Ma Xử ngưng lại trên không, tiểu hoà thượng hai mắt sáng như sao, vui mừng hỏi lại. Khi được Cẩu Thủ gật đầu xác nhận, nó cười híp mắt thu về vũ khí, sau đó bế xốc thân hình nhỏ nhắn của đối phương lên mà nói:
- Ha ha! Vậy mà không nói sớm, đỡ cho huynh đệ bất hoà. Tiểu Cẩu Thủ, ngươi yên tâm, sau này có tiểu tăng bảo kê ngươi nha.
Một lời này để cho Cẩu Thủ hai mắt trợn ngược, rất có cảm xúc muốn đấm vào mặt tên trọc này. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, nó vẫn là cắn răng nhịn xuống, cười cười:
- Phải phải…
Dứt lời, nó lấy từ trong túi trữ vật treo ở trên ngực ra một cái cổ bình, bộ dáng có vẻ tiếc nuối đưa cho tiểu hoà thượng.
Giành được thắng lợi, tiểu hoà thượng ha ha cười quăng Cẩu Thủ xuống đất, xách theo chiến lợi phẩm lon ton chạy tới bên Anh Vũ cùng Thanh Hoa, háo hức thưởng thức.
Ba người một khỉ, bắt đầu bữa ăn uống thịnh soạn. Có rượu có thịt, thật chẳng khác nào một bữa tiệc rượu của nhân gian. Không cần phải nói, tay nghề của Cẩu Thủ không khác gì đầu bếp cực phẩm tông sư, ngon đến khó lòng mà cưỡng nổi.
Tất cả mọi người đều là say mê nhấm nháp, hận không thể ngày nào cũng được thưởng thức. Tinh khí trong thịt yêu thú tản mát, khiến thân thể mỗi người đều toát ra tinh quang nhàn nhạt, huyền ảo vô cùng.
Tiểu hoà thượng ham ăn quá, nhất thời bị nghẹn một cục ở cổ. Nó nấc cụt vài cái, sau đó vội vàng rót ra một chén rượu, ừng ực đổ vào như trâu rừng uống nước.
- Thật ngon, hảo tửu, hảo tửu á.
Rượu này vàng cam tươi sáng, có chút ngả sang màu hổ phách, quang mang lập loè phát sáng, toát ra từng cỗ hương khí đậm đặc thơm lừng.
Một ngụm trôi, từ cổ họng đến thực quản tươi mát vô cùng, nhưng khi vào dạ dày lại như hoá thành lửa ấm, lan tràn khắp lục phũ ngũ tạng, khiến người thư thái không nói thành lời.
Anh Vũ cùng Thanh Hoa cũng nhanh chóng gia nhập vào trong, vừa nhấp môi vừa thưởng thức dư vị, tán thán Cẩu Thủ liên tục. Loại cảm giác hưởng thụ này, quả thực khiến cho người say mê đến không thể nào mà buông bỏ, thậm chí còn có ý muốn cả đời này đắm chìm vào trong nó.
- A... quá đã ah.
Chén đông chén tây, đám người đã có chút lâng lâng, mặt mày đỏ ửng. Hiển nhiên là đã ngà ngà say. Tiểu hoà thượng nốc thêm một ly nữa, a ra một tiếng rõ to, hơi thở mang theo nồng nặc tinh khí.
- Ồ! Cẩu Thủ, ngươi tại sao không uống?
Phát hiện ra ly rượu của Cẩu Thủ từ đầu tới cuối vẫn thuỷ chung đầy tràn, tiểu hoà thượng có chút bất ngờ nói.
Cẩu Thủ nãy giờ lẳng lặng ăn, lúc này như bị ai doạ sợ, giật mình phun miếng thịt thú ra ngoài. Nhìn tiểu hoà thượng mà cười:
- Không có gì, không có gì đâu. Rượu này ta có rất nhiều, uống đã sớm nhàm chán, các ngươi uống là được rồi.
Biến hoá của nó tất nhiên không thoát được sự quan sát của mọi người, tiểu hoà thượng nổi lên nghi ngờ:
- Nói láo! Ngươi từng nói thứ này là tuyệt thế trân bảo, vạn năm ngâm ủ mới ngưng ra một bình, nào có chuyện uống nhiều đến thế. Hừ, ngươi có gì giấu chúng ta phải không?
Lúc này đây không chỉ mình tiểu hoà thượng, mà cả Anh Vũ cùng Hứa Thanh Hoa đều bị chú ý mà nhìn về phía nó, biểu hiện rằng ngươi còn không nói liền ăn quả đắng đấy.
Cảm thấy đại sự không ổn, Cẩu Thủ sớm buông chén đũa, lui lui về phía sau. Nó muốn chạy trốn.
Nhưng mà nó không có cơ hội đó, tiểu hoà thượng hiểu nó như lòng bàn tay, đã sớm vọt tới túm nó lại, Hàng Ma Xử lăm le đe doạ.
- Đúng là có mờ ám, ngươi con khỉ trọc này rất bố láo à nha, mau nói vì sao ngươi không uống.
Bị tiểu hoà thượng đe doạ, Cẩu Thủ mấy sợ lông còn sót trên đầu đều dựng cả lên, khua khua tay:
- Nào có mờ ám, đây đúng là Vạn Niên Hầu Nhi mà.
Nó càng như thế, nghi ngờ của tiểu hoà thượng càng đậm. Phía bên kia Anh Vũ cùng Thanh Hoa đều đã buông đũa, ánh mắt lập loè uy hiếp.
- Nếu là thật thì sao ngươi lại không dám uống?
Cẩu Thủ rụt đầu, hai tay đan đan vào nhau như có gì rất khó nói. Một hồi sau nó mới ngẩng đầu:
- Là Vạn Niên Hầu Nhi, nhưng mà… nhưng mà không phải tửu, mà là tiểu.
Vạn Niên Hầu Nhi… tiểu? Nước đái khỉ vạn năm!
Con bà nó, muốn lật trời rồi.