Ma Thần Hoàng Thiên

chương 231: khương tiểu lan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nụ cười của Cố Sở mặc dù không phải đánh chủ ý lên Khương Bá, nhưng cái lạnh lẽo của nó cũng quá đủ để doạ cho hắn kinh hồn táng đảm. Thầm nghĩ trong đầu rằng người này hẳn là có thù với Cố Gia, cho nên khi nhắc tới mới tỏ ra thái độ đáng sợ thế này.

- Nếu tiền bối cũng là đang chạy tới Cố Gia, chi bằng hãy cùng chúng ta đồng hành. Chiến thuyền này mặc dù không sánh được với tốc độ của tiền bối, nhưng so ra cũng không quá tệ, đảm bảo sau hai ngày liền có thể tới nơi.

Khương Bá ngoài cười nhưng trong không cười, ngỏ ý mời Cố Sở lên thuyền. Nếu đối phương đã cùng với Thất tổ có giao tình, hắn làm sao dám dửng dưng mặc kệ. Chưa kể, có cường giả siêu cấp thế này đi theo, hành trình của bọn hắn càng thêm an toàn. Mặc dù hắn đã đột phá Vấn Đỉnh cảnh giới, phóng mắt khắp đại lục này cũng được coi là cường giả đỉnh cao, nhưng vẫn chưa đủ thành đạo. Hôm nay xuất hiện một cái lão nhân dễ dàng đem hắn bại lui, ai biết được ngày mai ngày kia sẽ thế nào.

Còn về đối phương có thù với Cố Gia, hắn liền bỏ qua không thèm quan tâm tới. Gia tộc này mấy năm nay nội đấu liên miên, đã sớm không còn liên minh với Khương Gia bọn hắn nữa, hắn để ý làm gì đâu.

Cố Sở nghe tin trong tộc xảy ra kinh biến, bên ngoài mặc dù rất giận dữ, nhưng nội tâm cũng không kém phần lo lắng. Gia chủ hiện tại của Cố Gia chính là con trai của huynh trưởng, bây giờ lại có tin nói Cố Gia bổ nhiệm tân gia chủ, chẳng phải nói cháu lão gặp phải chuyện không hay sao. Vừa giận vừa lo, lão rất muốn ngay lập tức chạy về xử lý, nhưng lại không dám tự mình quyết định. Chủ nhân còn tại đây, dù cho trời sập lão cũng không dám tự ý rời đi.

- Dục tốc bất đạt.

Thấy Cố Sở nhìn mình lĩnh ý, Hoàng Thiên không chút biểu tình nói ra. Một lời để cho Cố Sở ngẩn người đôi giây, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu nghe theo.

Lão mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết chủ nhân là đang suy nghĩ cho mình. Hơn ai hết lão biết nội tình của Cố Gia cường đại như thế nào, lão mặc dù đã Quy Nguyên nhưng thương thế chưa khỏi, nếu vội vã chạy về chỉ sợ sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.

Hành động của Cố Sở không hề có ý che giấu, Khương Bá là người thông minh, dĩ nhiên có thể nhìn ra được ẩn ý. Trong lòng hắn như nổi lên kinh đào hãi lãng, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hoàng Thiên. Thanh niên mù này cực kỳ lạ mặt, nhìn qua cũng không có gì bất phàm, vậy mà có thể khiến cho cường giả như Cố Sở nghe theo, chỉ sợ thân phận không tầm thường.

- Được rồi, vậy thì làm phiền các ngươi một đoạn đường đi.

Có chỉ thị từ Hoàng Thiên, Cố Sở không hề do dự đồng ý thỉnh cầu của Khương Bá. Cẩn thận đưa chủ nhân bay xuống chiến thuyền, lão ánh mắt không tự chủ lại liếc về Khương Tiểu Lan một cái. Đứa bé này, rất giống với bà ngoại của nó thời trẻ.

- Đa tạ tiền bối chiếu cố, mời đi bên này.

Thấy Cố Sở đồng ý đi cùng, Khương Bá trong lòng vui vẻ, nhanh chóng đi trước dẫn đường, muốn sắp xếp chỗ ở cho hai người. Chiến thuyền này mặc dù rất lớn, phòng ốc cũng không ít, nhưng thân phận của hai người này kinh khủng như thế, lão làm sao dám tuỳ tiện đây.

- Lão nhân gia, ngươi thật sự quen biết với bà ngoại sao?

Cố Sở bước sau Hoàng Thiên, bỗng cảm nhận được một cái bóng hồng xuất hiện bên thân. Khương Tiểu Lan như một khoả minh châu ngập tràn hào quang, diễm lệ động lòng người. Nàng một thân váy đỏ giản dị, trang sức cũng không đeo, thập phần mộc mạc. Nhưng cũng chính vì cái mộc mạc đó, lại càng tôn lên vẻ mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành.

Cố Sở liếc nhìn nàng, khi bắt gặp phải đôi mắt long lanh ấy, không khỏi nhớ tới hồi ức năm xưa. Cuối cùng lại lựa chọn im lặng không nói gì. Có một số chuyện, nếu đã là quá khứ rồi thì cứ để cho nó qua đi. Nhắc lại, sẽ chỉ khiến con người ta trở nên khó xử mà thôi.

- Hừ… không muốn nói thì thôi.

Bị Cố Sở làm ngơ, Khương Tiểu Lan tức giận bĩu môi, hậm hực tự nói một mình. Chỉ một cái hành động nho nhỏ này, cũng phát ra vũ mị mê người, để cho đám thanh niên đi theo ngẩn ngơ như tượng gỗ.

Càng bị làm ngơ, Khương Tiểu Lan lại càng không bỏ cuộc, nhanh chóng chạy bám theo Cố Sở. Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhếch lên, nói nhiều tới mức Cố Sở cũng phải cảm thấy phiền. Nhóc con này, không những ngoại hình giống, mà đến tính cách cũng y chang bà ngoại mình, thật là bà nào cháu nấy.

- Lão nhân gia… hắn làm sao lại bị mù? Có phải là…

Quấn lấy Cố Sở mãi mà không thu được kết quả gì, nàng bỗng nhiên đánh chủ ý về phía thanh niên đằng trước. Đôi mắt long lanh tràn đầy hiếu kỳ nhìn tới, sáng tỏ động lòng người.

Một lời này của nàng còn chưa nói hết, cước bộ của Hoàng Thiên bỗng nhiên đình chỉ, không gian xung quanh đột ngột như đông cứng, lạnh lẽo ghê người. Cố Sở đuôi lông mày cau lại, ánh lên tia bất thiện. Lão biết Khương Tiểu Lan là cháu của Khương Nhược Doanh, cho nên từ đầu đến cuối đều không tính toán nàng vô lễ, thậm chí còn có chút ý tứ nuông chiều.

Nhưng nuông chiều thì nuông chiều, điều đó không đồng nghĩa với việc nàng có thể đánh chủ ý tới Hoàng Thiên. Trong lòng lão bây giờ, chủ nhân đã trở thành tồn tại vô thượng, bất cứ ai cũng không được phép khinh nhờn. Đừng nói là nàng, dù cho là bà ngoại của nàng có mặt ở đây, lão cũng không cho phép điều đó xảy ra.

- Lan nhi, còn không mau xin lỗi tiễn bối.

Thái độ của Cố Sở nhất thời doạ cho toàn bộ mọi người tái mặt, Khương Bá vội vàng hướng về phía Khương Tiểu Lan mà quát lên. Nha đầu này từ nhỏ đã được nuông chiều, có bao giờ trải qua sự đời. Chọc giận Cố Sở, chỉ sợ tất cả bọn họ đều xong đời.

- Tại sao? Lan nhi đâu có nói sai, hắn bị mù thật mà.

Lần đầu tiên bị trưởng bối quát mắng, Khương Tiểu Lan không khỏi giật mình, đôi mắt có chút long lanh, nhưng vẫn cắn răng nói.

- Con…

Khương Bá bị nàng làm cho giận đến rung râu trợn mắt, nhưng lại cứng họng không phản bác được gì. Tiểu nha đầu này quá đơn thuần, thấy Hoàng Thiên bị mù liền nói, lão cũng không biết phải giải thích cho nàng như thế nào.

Khi mà mọi người đang không biết làm sao để giải quyết, Hoàng Thiên đã tiếp tục bước đi về phía trước. Trong lòng hắn thật sự cũng không quá để tâm đến lời nói của Khương Tiểu Lan, chẳng qua là bị người nói thẳng như thế, có chút chưa thích ứng được mà thôi. Cố Sở nhìn lấy chủ nhân, lại nhìn về phía đứa nhỏ này, trong lòng như nhìn ra được gì đó, chỉ đành thở dài bước theo sau.

Chuyện xảy ra, Khương Tiểu Lan đã không còn dám cuốn lấy hai người nữa, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng họ rời đi. Trong khoảnh khắc cuối cùng khi nhìn vào bờ vai của hắn, lòng nàng không hiểu sao lại xuất hiện một chút gì đó có lỗi. Phải chăng, nàng thật sự đã sai.

Ngẩn ngơ hồi lâu, mãi tới khi mà đám thiếu niên xung quanh gọi nhẹ, nàng mới cắn nhẹ môi, hậm hực quay trở lại khoang thuyền của mình.

Khương Bá dẫn Hoàng Thiên cùng Cố Sở tới khoang trung tâm của chiến thuyền, sắp xếp cho họ hai căn phòng sang trọng nhất, nằm sát bên nhau.

Cố Sở quan sát hai căn phòng một chút rồi khẽ gật đầu, trong lòng cũng rất tán thưởng Khương Bá. Kẻ này thông minh hơn người, rất biết đối nhân xử thế, lại biết tiến biết thối, thành tựu sau này tuyệt đối không tầm thường.

Thấy Cố Sở hài lòng, Khương Bá thập phần vui mừng, lại nói thêm một chút thông tin khác, sau đó nhanh chóng rời đi. Trước khi cáo lui, ánh mắt hắn không tự chủ được liếc nhìn Hoàng Thiên thêm mấy lần, nội tâm cũng tràn đầy kính sợ.

Bởi từ đầu tới giờ, hắn luôn cảm nhận được Cố Sở đối với Hoàng Thiên tràn đầy kính ý, thậm chí khi quyết định việc gì quan trọng cũng phải xin ý kiến của hắn. Đây không giống như là thái độ của người hộ đạo, mà phải là thái độ của thủ hạ đối với chủ nhân thì đúng hơn. Có siêu cấp cường giả cam chịu làm thủ hạ, thân phận của thanh niên này chỉ sợ khủng bố không thể nào tưởng tượng.

Thái độ của Khương Bá, Cố Sở không hề để ý, nhanh chóng tiến tới đem căn phòng xử lý đôi chút, thiết lập vài cái trận pháp phòng hộ, rồi mới cung kính mời Hoàng Thiên đi vào.

- Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, nhanh chóng đem thương thế khôi phục, sắp tới còn có một số việc quan trọng cần ngươi đi làm đấy.

Dặn dò Cố Sở, Hoàng Thiên lần đầu tiên trong ngày nở ra một nụ cười khích lệ.

Được hắn quan tâm, Cố Sở vui mừng dạ vâng như đứa trẻ, sau đó vội vàng chạy về căn phòng của mình. Cố Gia gặp chuyện, muốn xử lý êm đẹp nhất, lão buộc phải chữa trị xong thương thế, đem chiến lực hồi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Quy Nguyên bước thứ nhất, lại thêm tiên khí cực phẩm Phong Thiên Lạc Địa Kích, lão có đầy đủ tự tin khiến cho bất cứ kẻ nào đánh chủ ý vào Cố Gia cũng phải trả giá. Tuyết Vũ đại lục vốn đã không yên bình, sắp tới có lẽ sẽ càng thêm náo loạn.

Khép lại cửa phòng, Hoàng Thiên nương theo quan sát của tinh thần lực mà tiến tới trung tâm gian phòng. Ý niệm vừa ra, Thiên Kiếm đột nhiên xuất hiện nơi tay. Một cỗ cảm giác mát lạnh mà tràn đầy thân thiết ngập tràn không khí, khiến hắn không tự chủ được vuốt ve nó mấy lần.

Thiên Kiếm vẫn như thế cổ xưa huyền bí, toàn thân tràn ngập hoa văn cổ lão, đậm đặc mùi vị của thời không. Chỉ là trạng thái hình dạng này của nó, toàn bộ vũ trụ này chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng Thiên là có khả năng nhìn ra. Người ngoài nhìn nó, chỉ có thể thấy hình dạng của một cây kiếm bình thường, không có kiếm phong sắc bén, cũng không có bức người hàn quang. Dù cho có vứt nó ra đường, người ta cũng lười để ý tới.

Hoàng Thiên triệu hồi ra Thiên Kiếm, dĩ nhiên không chỉ đơn thuần là vuốt ve nó, mà là có mục đích khác. Hắn muốn tiến vào không gian của Vũ Trụ Hỗn Độn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio