Mạnh.
Mạnh đến vượt qua tưởng tượng là suy nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu óc tất cả mọi người lúc này khi nhìn về Thạch Thiên Ngân. Cứ cho là hắn không hề cố ý thả ra uy áp hay khí thế, nhưng khí chất chiến thần vẫn luôn thoát ra từ chân tơ kẽ tóc, từ ánh nhìn đến cử chỉ dáng người.
Đó là cái uy của đế vương, cái sắc của chiến thần, hai loại khí chất tưởng chừng như đối nghịch lại kết hợp hoàn hảo trong một người, tôn lên ở hắn một cỗ thế mà chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể sở hữu.
Chân đạp giữa bầu trời Bạch Hạc, ánh mắt hắn quét nhìn hàng triệu con người đang đứng bên bờ tam giang, gật nhẹ đầu nói lớn:
- Đại Việt Thiên Kiêu chiến, mỗi năm đều có một lần tổ chức, lấy chín năm sơ luyện chuẩn bị cho một năm trưởng thành. Các ngươi chín năm về trước trong mắt chúng ta chỉ là những đứa trẻ, trong những lần luyện chiến có thể tuỳ ý thắng thua, có thể sai lầm mà không cần trả giá. Nhưng sau hôm nay thì khác, đại chiến trưởng thành, tên như ý nghĩa, đúng là thời điểm mà các ngươi trở thành người lớn, bắt đầu phải gánh trên vai mình trách nhiệm như cha chú của mình.
Âm thanh vang vang, như mang theo động lực khiến cho toàn bộ đám thiên kiêu bỗng chốc ngẩng mạnh đầu, bàn tay siết chặt. Sâu trong nét mặt non nớt dần dần lộ ra kiên định cùng sắc bén, bởi sau hôm nay, bọn hắn trưởng thành.
- Đại Việt truyền thừa đã biết bao kỷ nguyên tuế nguyệt, để có được thịnh thế như ngày hôm nay, các bậc tiên hiền đã đổ không biết bao nhiêu mồ hôi xương máu, nhiệm vụ của con cháu chúng ta chính là gìn giữ nó, phát huy nó càng thêm rực rỡ.
- Một ngày nào đó, đám chúng ta sẽ già, sẽ chết, lứa trẻ các ngươi sẽ chính là linh hồn mới của dân tộc, bởi thế mà trách nhiệm của các ngươi càng thêm to lớn. Đại Việt Thiên Kiêu chiến mặc dù chỉ là bước dạo đầu, nhưng cũng là nơi đầu tiên để các ngươi thể hiện mình, cho các ngươi cơ duyên trưởng thành, mười năm chớp mắt chỉ còn một lần cuối, cố gắng mà tận dụng nó.
Thạch Thiên Ngân ngắm lấy hàng vạn đứa trẻ, có chút cảm khái nỉ non mà nói. Có thể là động viên, nhưng không hiểu sao lại khiến cho tất cả mọi người thập phần áp lực.
Bên dưới, Chân Không Ngã ngồi cạnh đám người, bất giác hơi cúi đầu, thấp giọng thở:
- Thần Thoại… Cường giả, ai ai cũng ước ao, nhưng có mấy người biết được năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn?
Sống suốt bao năm, tranh đấu biết bao lần, hắn không chỉ một lần nghĩ trở thành một người bình thường, buông bỏ tất cả đằng sau mà an hưởng. Chỉ là, ai cho hắn an nhàn.
Thế giới này là thế, phàm nhân thì muốn thành tiên, kẻ yếu thì muốn biến cường, ai có thể lại biết càng cường càng phải trả giá.
- Ha ha…
Ai ngờ đúng lúc mà hắn đang chìm trong cảm xúc, bên cạnh lại vang lên tiếng cười khẩy the thé. Cẩu Thủ một tay ngoáy mũi, một tay chắp lưng, trề môi nhỏ giọng nói.
- Đã lắm lời còn haybốc phét. Thần Thoại cấp dù cho đoản mệnh cũng phải sống cái mười vạn năm, hắn tính từ lúc chui ra đến giờ cũng mới có năm vạn tuổi, chờ đến lúc chết thì đám nhóc này cũng phải già rụng lông rồi, còn “linh hồn mới” cái rắm.
Lời nó còn nói chưa xong, tiểu hoà thượng đã từ đằng sau tát cho nó một cái sau ót. Cẩu Thủ bị đau đang định há mồm mà chửi, nhưng bỗng nhiên thấy rợn rợn trong người, khẽ ngẩng đầu, liền trông thấy Thạch Thiên Ngân dường như đang trợn mắt nhìn nó.
Cứ cho là nó vô pháp vô thiên, lại thêm thật không xác định là đối phương nhìn mình, nhưng đối diện với cường giả bậc này Cẩu Thủ vẫn là có chút sợ, trong giây lát nhe răng cười trắng xoá, thậm chí còn vẫy tay với đối phương tựa hồ thăm dò thử.
Cũng không biết là Thạch Thiên Ngân có thật sự nghe thấy lời nó hay không mà chẳng hề phản ứng, rất nhanh sau liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục dặn dò đám thiên kiêu.
Cẩu Thủ lúc này mới thở phào, quay lại trừng mắt nhìn tiểu hoà thượng, cứ như nói ngươi cẩn thận bản hầu.
- Khỉ nhỏ thật đáng yêu…
Bỗng nhiên, bên kia vang lên tiếng hô nhỏ chặn lại ánh mắt nó. Một trong hai cô gái của Sát Thần chiến đội dường như phát hiện ra điều gì thú vị, hứng thú nhìn về bên này.
Cẩu Thủ mấy khi được người khen ngợi, đắc chí vô cùng, cũng quên luôn đang bị cường giả để ý. Nó nghiêng người tựa vào chân tiểu hoà thượng, một tay chống đỡ, một tay ôm đầu, ha ha cười nói không coi ai ra gì:
- Thiên chân vạn xác, em gái quả là có ánh nhìn… bản hầu còn cái tiểu đệ đáng yêu hơn gấp bội, có muốn nhìn thử đôi lần?
- Con bà nó!
Không biết ở đâu vang lên tiếng chửi thề. Cô gái kia bị Cẩu Thủ nói vậy thì sửng sốt, lúc sau hiểu được hàm ý thì nghiến răng nghiến lợi, vừa xấu hổ vừa tức giận đến đỏ hết mặt mày.
- Câm miệng…
Bên trên, Thạch Thiên Ngân đúng là nghe thấy, lúc này đã không thể nào nhịn được nữa quát to, hắn tức giận đến lỗ mũi đều bốc lửa rồi.
Mẹ nó, thứ khốn nạn gì vậy?
- Ngươi… bước ra khỏi hàng.
Cẩu Thủ bị quát thì giật mình, tiếc nuối nhìn cô gái một cái mới bước ra khỏi hàng, miệng còn hừ lạnh:
- Hẳn là không bằng của ta nên ghen tị đây…
Chữ “mà” còn chưa có thoát ra khỏi mồm, mặt nó bỗng nhiên biến sắc, đưa tay ôm đầu.
Chỉ nghe đùng một tiếng rõ to, mặt đất lung lay, núi đồi run rẩy. Một cái dấu vết bàn tay to bằng phân nửa căn nhà lớn cứ vậy nổ tạc, đem con khỉ mất dạy này đều đóng liền trên mặt đá, quần áo nổ tung, lông tơ trụi lủi.
- Còn nói láo nữa, liền cút ra khỏi Đại Việt!
Thạch Thiên Ngân lúc này còn đâu khí độ chiến thần, một mặt lửa nộ hừng hực trừng về phía dưới chân đồi. Quả thực, nếu chẳng phải có Chân Không Ngã ở này, hắn sớm đem con khỉ này đi hầm cách thuỷ.
Mà xung quanh, tất cả mọi người đều trộm cười, thậm chí cả Dạ Sát Thiên Vân đoàn cũng không ngoại lệ. Cẩu Thủ khốn nạn, xưa nay ai mà chẳng biết, hôm nay cái miệng làm hại cái thân trêu vào cường giả, nó ăn thiệt thòi, bọn họ không hả hê mới là điều lạ.
- Ái da… mả mẹ nó, đau.
Mất tới mấy hồi, Cẩu Thủ mới động đậy được, há mồm chửi mắng. Ôm lấy cái mông đỏ chót, nó lườm lườm về phía bầu trời, nghiến răng nghiến lợi. Mẹ nó, không phải là một cái Chân Tiên ấy sao, sính cái gì? Nếu không phải Xung Thiên Chiến Giáp còn trong thời gian hồi phục, ta liền cầm Thuận Thiên chém chết ngươi.
- Đáng đời, hoạ là từ miệng ra, tự tìm chết.
Ở trên miệng hố, tiểu hoà thượng cười như điên như dại.
- Ha ha… đúng là rất đáng yêu, nhưng mà nhỏ quá.
Cô gái kia cũng sớm chạy lên, nào còn xấu hổ, trông thấy Cẩu Thủ khoả thân thì bỗng bật cười, một bộ thất vọng nói ra.
Một lời này khiến cho Cẩu Thủ xạm hết mặt mày, rên một tiếng che lại chỗ cần che, lại nhảy một cái từ dưới hố nhảy lên, không quên nhỏ giọng:
- Thử một phát biết mặt nhau ngay…
Chỉ là lại một lần nữa không nói xong lời, một cú tát lần nữa giáng lâm đem nó quất bay trở về hố.
- Tiên sư nó, hổ lạc đồng bằng, chó khinh mà.
Không biết trong đầu ai vang lên tiếng chửi, nhưng là cũng chỉ dám chửi trong đầu, nào dám nói.
- Yên lặng.
Một lời này, không phải quát Cẩu Thủ mà là nhắc nhở đám người còn lại. Sau một hồi, Cẩu Thủ mới lần nữa từ hố bò lên, rất là biết điều câm họng không nói.
Thạch Thiên Ngân lúc này mới bỏ qua cho nó, tiếp tục công việc của mình. Chỉ thấy hắn dặn dò thêm một lát, sau đó mới hướng hư không phất tay.
Đám thiên kiêu bỗng nhiên phát hiện ra trước mặt mình xuất hiện nhiều hơn một tấm tinh diện nhỏ, trong suốt như thuỷ tinh. Đưa tay chạm vào, bề mặt tinh diện liền lâm vào biến hoá. Phía trên cùng là tên, tuổi, tu vi và kỹ năng của từng người, bên dưới liền là ba cột chi tiết về thành tích, bao gồm tiêu diệt, tử vong và trợ giúp.
Thông tin rõ ràng đến bậc này, đánh giá cuối cùng đối với từng thiên kiêu mới càng thêm chuẩn xác.
Đón lấy tinh diện của mình, Hàn Lâm lại lần nữa vươn tay về phía trước, bởi vì hắn so với những người khác có nhiều hơn một phiến tinh diện nữa. Nếu như nói phiến tinh diện đầu tiên là của cá nhân, để cho Việt Điện đánh giá từng người, thì phiến tinh diện này chính là của tổ đội, mang theo thông tin để đánh giá toàn bộ chiến đội.
- Dạ Sát Thiên Vân Đoàn, thành viên , thắng , thua , tỉ lệ .
Trông thấy con số người, Hàn Lâm bất giác siết chặt tinh diện, ánh mắt sâu xa quay về sau mà nhìn, không nói một lời. Quả nhiên cùng hắn đoán không sai, Hoàng Thiên vẫn luôn dõi theo bọn hắn.
Lặng yên mất gần nửa ngày, hắn mới thở dài cất đi tinh diện, quay đầu lại nhìn về phía dưới Bạch Hạc.
Quy tắc chiến đấu cùng với thông tin về Bạch Hạc bí cảnh, tiểu hoà thượng đã tự lâu giảng giải rất chi tiết cho mọi người. Đại Việt Thiên Kiêu chiến, lấy tổ hình chiến làm chủ, nhưng không có nghĩa là thả một đám tổ hình vào đánh tung đánh loạn.
Bạch Hạc bí cảnh năm xưa là nơi tiên hiền luyện binh, tự nhiên sẽ có những thứ mà những bí cảnh bình thường không thể có được, tỉ như thao túng không gian, điều khiển vị trí.
Hơn một ngàn chiến đội cùng lúc tiến vào, sẽ được truyền ngẫu nhiên tới một vị trí bất kỳ, lúc đó dù ngươi có tiến lên bất kỳ phương hướng nào, đều sẽ bị khống chế gặp tối đa bốn chiến đội trong một lần.
Các đội gặp nhau dĩ nhiên sẽ đại chiến, bên thắng có quyền đi tiếp, bên thua, nếu có thể chạy thoát sẽ vẫn có cơ hội tiếp tục, thành viên đã chết cũng sẽ hồi sinh, nhưng một khi toàn diệt thì liền bị loại, truyền tống đến không gian khác chờ ngày kết thúc.
Cứ như thế, các đội đại chiến đến năm trăm, tỉ lệ sẽ giảm xuống bốn, đến hai trăm sẽ giảm xuống ba, tới một trăm sẽ giảm xuống hai, và tới hai mươi sẽ giảm xuống một, tới khi nào hai đội cuối cùng đánh xong thì coi như chấm dứt, đội chiến thắng cũng chính thức giành ngôi vô địch.
Nếu như là những năm khác, thời điểm này cũng sẽ là thời điểm kết thúc, nhưng năm nay thì không. Đại chiến xong, cả ngàn đội sẽ được truyền tống một lần nữa vào sâu trong Bạch Hạc, mới bắt đầu cái gọi là cơ duyên chân chính sau mười năm rèn luyện. Đương nhiên, đội nào có thứ bậc càng cao sẽ có tỉ lệ đoạt được cơ duyên càng lớn.
Đúng, là đoạt, một lần nữa đại chiến tranh đoạt cơ duyên cho chính mình.