Ma Thần Hoàng Thiên

chương 421: chân tướng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Là ta có lỗi với ngươi.

Đáp trả cho hắn chỉ là sự thở dài, Vô Danh chỉ biết xấu hổ cúi đầu chán nản, bàn tay hơi run rẩy.

Chỉ có mấy chữ, nhưng rơi vào tai Hoàng Thiên lại chẳng khác gì thiên lôi khủng bố, hai mắt hắn bất chợt bắn ra huyết quang dữ dội, khí thế bạo ngược hướng thiên địa tứ phía băng đi.

- Ta hỏi ngươi… Vân Nhi đâu?

Chớp mắt đất trời cuồng bạo run rẩy, chiến thuyền sụp xuống, bàn chân của hắn bỗng nhiên đạp nổ sàn thuyền, thân thể hoá thành một đạo huyết vân xuyên thủng qua vách chướng của tứ kỳ, xuất hiện trước mặt Vô Danh mà gằn lên từng chữ một.

Vô Danh sau trận chiến với nhị thú và Cao Vô Cầu sớm bị đánh cho trọng thương, bây giờ còn bị trận pháp phong cấm, há có thể là đối thủ của Hoàng Thiên, chớp mắt bị hắn bắt được vào cổ xách lên, khuôn mặt xanh tím, phảng phất chỉ cần Hoàng Thiên dụng lực, hắn sẽ bị sinh sinh vặn gãy cổ.

- Dừng tay…

Đúng vào lúc hắn siết chặt cổ Vô Danh, từ trên bầu trời đột nhiên vọt tới một đạo tiếng quát minh thiên, theo sau đó là siêu cấp công kích vọt về, sát phạt kinh người, đánh lén vào đằng sau hắn.

Cũng may là lúc đó Cố Sở và Cao Vô Cầu đã sớm trở về, trông thấy một màn thì hừ lạnh, nắm binh khí trong tay lên đối kháng, đem công kích kia đánh nổ tung thành trăm mảnh. Mặc dù vậy, chiến thuyền vẫn là không tránh khỏi huỷ diệt, chớp mắt vỡ tung toé, khiến cho đám người Hoàng Thiên sau đó bị văng ra, phải ngự không ở trên nền trời.

- Hoàng Thiên, đừng có làm càn.

Tinh không phá nát, gió lốc thét gào. Phong Võ từ trên thiên ngoại giết về, một thân áo vải phần phật bay bay, nhìn Hoàng Thiên đang siết cổ Vô Danh tràn đầy uy hiếp.

- Làm càn?

Hoàng Thiên nghe hắn uy hiếp thì sắc mặt càng trở nên đáng sợ, động tác cứng ngắc như đang gồng mình khống chế cảm xúc. Hắn nói mà như cười, cười đến điên dại, nghiêng đầu.

- Đúng đấy… ta bây giờ… rất muốn làm càn đấy… thì sao?

Âm thanh của hắn rất lạnh, lạnh đến mức mảnh vỡ xung quanh đang bắn đi cũng như bị đông lại, thánh quang sát phạt càng thêm đáng sợ.

- Muốn chết.

Vô Danh rơi vào tay Hoàng Thiên nguy cơ sớm tối, Phong Võ gấp đến không thể nào bình tĩnh, âm trầm quát lớn.

- Ầm ầm!

Thiên địa chi uy quanh hắn nhất thời bộc phá, tràn ngập sát cơ, khiến cho toàn bộ đất trời cùng nhau biến sắc.

- Cút mẹ ngươi đi…

Đối diện Phong Võ giết về, Hoàng Thiên rốt cục cũng bạo nộ không thể kiềm được nữa, há miệng gầm to. Thiên Thương lần nữa được hắn triệu hồi, cùng Tiểu Hắc hoà thành một thể, phát động bao trùm toàn bộ tinh không.

Sau giây phút đó, toàn bộ Hoả Linh Sơn đột nhiên lâm vào kịch biến, khắp trời nổi lên trận trận khói đen, hoá thành bát cực vờn quanh khắp chốn.

Dù là lấy tu vi kinh người của Phong Võ, lúc này cũng bị khói đen nồng đậm che mờ tròng mắt, căn bản không nhìn ra gì nữa. Hắn chỉ có thể dựa vào tinh thần chi lực quan sát, mang theo tiên kích thẳng giết về phía Hoàng Thiên.

Nhưng đáp trả lại cho hắn chỉ là một sự kinh biến đáng sợ không gì tả nổi, Thiên Thương theo thế mà ra, mang theo quang mang hắc sắc sát phạt tru diệt đất trời, đem ức vạn dặm tinh không đều nổ nát, cùng va chạm vào Phong Võ, vậy mà trực tiếp đem tiên kích trảm gãy làm đôi, cả người Phong Võ cũng rạch đầy vết chém bắn ngược ra ngoài.

- Kỳ Môn Độn Giáp?

Phong Võ bề ngoài đẫm máu, nhưng trong lòng càng thêm hoảng sợ nhìn qua, rung động không thể nào tả hết. Đúng vậy, hắn sợ, Hoàng Thiên đáng chết, tại sao lại có quá nhiều lá bài tẩy thế này, liên tục khiến cho hắn mỗi lần nghĩ giết được đối phương, tuyệt đối sẽ nhận về quả đắng.

Lúc trước thì là Lục Đạo Phong Thiên, bây giờ thì lại là Kỳ Môn Độn Giáp, thậm chí còn có Hỗn Nguyên nhị thú đằng sau, ai biết được hắn có còn chỗ dựa khác.

Ầm ầm!

Ở trong hắc ám vô biên, Hoàng Thiên một tay cầm Thiên Thương mà đứng, tay kia vẫn xách cổ Vô Danh, ánh mắt bình tĩnh không chút nào gợn sóng. Vừa mới chém Phong Võ, hắn liền hướng lại về phía Vô Danh, quát nói:

- Tại sao ngươi không nói? Vân Nhi đâu? Hả?

Khuôn mặt Vô Danh thương bạch, nhưng dưới sự truy hỏi của Hoàng Thiên, hắn vẫn như cũ giữ im lặng, không muốn trả lời, hoặc đúng hơn là không dám trả lời.

- Khốn kiếp.

Hoàng Thiên thậm chí có cảm giác rất muốn đem Thiên Thương chặt đầu Vô Danh xuống, nhưng may mắn vẫn còn đủ bình tĩnh dừng tay, đem Vô Danh quăng xuống, dùng chân đạp lên ngực hắn, khàn khàn nói:

- Ít ra ngươi cũng phải cho ta biết, nó bây giờ thế nào chứ.

Âm thanh của hắn đã không còn điên cuồng mấy nữa, mà tràn đầy sự bất lực và khẩn cầu. Thiên Thương của hắn cắm thẳng vào mi tâm Vô Danh, rạch ra vết máu, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nào đâm xuống.

- Ta không biết.

Vô Danh khổ sáp trả lời hắn, chỉ có ba từ.

- Không biết… ha ha… ha ha. Năm đó ngươi hứa với ta, ngươi sẽ coi nó như con của mình. Vậy mà bây giờ ngươi nói với ta, ngươi không biết nó sống chết thế nào?

Hoàng Thiên run rẩy cười, bàn chân vẫn dẫm trên ngực Vô Danh, hắn hơi cúi người nhìn thẳng vào mặt đối phương, Thiên Thương lung lay bắn ra vài vệt máu, ma mị nói:

- Nó chỉ là một thằng bé chưa đầy ba tuổi thôi mà, ngươi nói ta phải làm gì bây giờ? Đâm ngươi, chém ngươi, hay chặt đầu ngươi cũng có đem nó về được đâu?

Vừa nói, quanh thân hắn huyết quang âm trầm như sương ảo, theo thân thương lạnh lẽo tràn về phía Vô Danh. Vô Danh nhìn hắn một hồi, sau cùng dường như buông xuôi, nhắm chặt hai mắt của mình.

- Đủ rồi đó Hoàng Thiên.

Đâu đó bên trong không gian hắc ám của Kỳ Môn Độn Giáp, Phong Võ nghe được thấy Hoàng Thiên muốn giết Vô Danh thì quát lớn, quanh thân sáng lên Quy Nguyên chi khí, như muốn lần nữa giết về phía hắn.

- Câm miệng, ngươi có tin ngươi chỉ cần dám ra tay, ta sẽ khiến cho cả ngươi và con cháu ngươi cùng chết không?

Hoàng Thiên nghe Phong Võ muốn tiến lên, ánh mắt bỗng nhiên định vị nhìn về phía hắn, khép mở hào quang, toát ra nét âm u dữ tợn vô cùng, vậy mà trực tiếp khiến cho Kỳ Môn Độn Giáp đều biến chuyển, Thiên Thương rời tay, mang theo Tiểu Hắc du đãng một vòng, lập tức xuất hiện ở trên đầu Phong Võ, xuyên thủng xuống. Răng rắc đem Phong Võ không kịp trở tay đánh gãy, thân thể lần thứ hai bắn đi hàng vạn mét.

Biến cố đáng sợ này khiến cho Phong Võ hãi nhiên cực độ, cước bộ càng là dừng xuống, trong lòng gấp gáp không gì sánh nổi. Hắn không sợ uy hiếp của Hoàng Thiên, nhưng hắn biết bây giờ muốn cứu Vô Danh còn khó hơn lên trời.

- Nói… mau…

Đúng vào thời điểm đó, âm thanh của Hoàng Thiên như gầm lên bên tai hắn. Theo sau đó là những tiếng phanh phanh đinh tai nhức óc, và tiếng xương gãy, tiếng da thịt rách toạc bắn ra bên ngoài.

- Phanh…phanh… phanh.

- A…a…a

Âm thanh đau đớn thấu tận tâm can lan đi trong không khí, truyền vào trong tai Phong Võ, khiến cho vẻ mặt anh tuấn của hắn vặn đi, nắm tay siết chặt. Là tiếng hét của Vô Danh.

- Phanh… phanh… răng rắc…

Mới đầu Phong Võ còn cực kỳ do dự, nhưng khi nghe thấy tiếng thân xác gãy nát và âm thanh đau đớn của Vô Danh phát ra lần nữa, hắn bỗng nhiên nghiến răng quát lớn:

- Đủ rồi… Ngươi muốn biết tung tích em mình phải không. Ta cho ngươi biết.

- Đừng.

Hắn vừa nói, âm thanh đau đớn bên kia liền dừng lại, theo sau đó là tiếng hô của Vô Danh, ngăn cản hắn.

- Câm miệng. Nói.

Hoàng Thiên thu hồi nắm tay, đem Thiên Thương ghim ngay trước miệng Vô Danh cho hắn câm miệng lại, sau đó hướng về phía Phong Võ quát lên.

- Nó đang bị Lâm Thanh Phong bắt giữ.

Phong Võ siết chặt bàn tay, mặc dù trong lòng rất không muốn nói ra, nhưng vì tính mạng của Vô Danh, hắn buộc phải nói.

Cái tên Lâm Thanh Phong vừa mới được hắn thốt ra, liền như tiếng sấm nổ đùng giữa trời quang, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Hoàng Thiên ngây ngẩn cả người, đến mức Thiên Thương đều rớt xuống mặt Vô Danh, rạch ra vết máu hắn cũng không hề hay biết.

Hắn há miệng thật to, mất cả nửa ngày mới có thể nhắc lại mấy từ “Lâm Thanh Phong”.

Phong Võ gật đầu, nắm tay cũng hơi hơi siết lại, tiếp tục nói:

- Đúng vậy, là Lâm Thanh Phong, hắn cũng là người của Thiên Không Trấn Giới đoàn.

Lâm Thanh Phong lại là người của Thiên Không Trấn Giới đoàn, bí mật kinh thiên ấy như quả bom nổ tạc trong tâm trí mọi người, khiến cho cả Cố Sở, Cao Vô Cầu đều có cảm giác lạnh mình sợ hãi.

Còn Hoàng Thiên, hắn đã chẳng biết trong đầu hắn bây giờ thế nào nữa.

- Năm đó chúng ta tất cả có tới ba mươi sáu người, vì không nhất chí được phương án đối phó hạo kiếp tận thế nên bị chia rẽ làm hai, Lâm Thanh Phong đại diện cho phe đối nghịch với ta, chủ trương dùng biện pháp tiêu cực để đối phó hạo kiếp, thậm chí còn hợp tác với đám người thiên ngoại cho chúng đặt chân vào Nguyên Giới. Về sau bọn hắn bị ta phát hiện, náo lên mâu thuẫn, nên hắn đã đem người rời khỏi Cửu U Chi Địa.

- Sau khi chia rẽ, ta dựa vào lời tiên tri mà xác định được ngươi đã xuất hiện, liền cho Vô Danh tới đem Hoàng Vân bắt đi, vốn nghĩ sẽ có thể dựa vào nó để kiểm soát ngươi sau này, ai nghĩ tới Vô Danh vì quá cả tin Lâm Thanh Phong nên làm lộ ra bí mật, khiến cho hắn ngay sau đó cướp được Hoàng Vân.

Phong Võ tiếp tục nói ra, nghĩ tới việc Lâm Thanh Phong khiến cho nội bộ chia rẽ, hắn cũng chỉ biết thở dài chán nản. Thân là tổ chức thủ hộ thế giới, vậy mà chỉ vì một chút xung đột về phương cách giải quyết liền chia rẽ, quả thực quá đỗi buồn cười.

Chỉ có điều, chán nản thì chán nản, mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhìn theo một góc độ nào đó, bọn hắn vẫn đều vì mục tiêu chung, muốn bảo vệ Nguyên Giới trước thềm tận thế, chỉ là cách làm không giống nhau mà thôi. Bởi vậy từ đầu tới cuối, dù cho có bị Hoàng Thiên hiểu lầm, hay là phải chém giết Hoàng Thiên, hắn cũng không muốn để lộ ra chân tướng sự việc. Cho tới khi tính mạng của Vô Danh bị uy hiếp.

Còn có một điều mà hắn không nói ra, đó là Vô Danh mặc dù cùng phe với hắn, nhưng cũng đồng thời là huynh đệ sinh tử với Lâm Thanh Phong. Đó cũng là lý do mà từ đầu tới cuối, hắn dù cảm thấy có lỗi với Hoàng Thiên, thậm chí có thể dùng cái chết tạ tội, nhưng vẫn ngậm miệng không nói gì.

- Bao lâu rồi?

Hoàng Thiên lắc lư người, dùng âm thanh có chút khàn khàn của bản thân mình mà hỏi, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường.

Phong Võ cúi đầu, nói:

- Bốn mươi bảy năm.

Hoàng Thiên nghe được thì mỉm cười, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lại mấy từ “bốn mươi bảy”, thân thể hắn lắc lư càng thêm dữ dội, đến mức Hàn Lâm và Mộng Tâm phải vội vàng chạy tới, mới đỡ cho hắn đứng được thẳng người.

Bốn mươi bảy năm, không phải là nói lúc hắn gặp được bạn mình, Anh Vũ, cũng là lúc em trai hắn bị người bắt cóc hay sao.

Trớ trêu, trớ trêu thay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio