"Gào..." - Rắn Nhỏ gào thét phản đối, nó giương nanh múa vuốt đe dọa.
Tôi và nó đang có một rắc rối nho nhỏ.
"Chủ nhân muốn thì tự đi mà cõng, Rắn Nhỏ sẽ không cõng cô ta." - Rắn Nhỏ gào thét, chỉ có tôi nghe hiểu nó nói gì nhờ liên kết tinh thần.
"Ta cũng muốn cõng nàng, nhưng Ngân Nguyệt chắc chắn không chịu."
"Mi chịu khó chút nha, ta sẽ cho mi ăn mười kết tinh Cấp Cao." - Tôi cố gắng dùng thức ăn dụ dỗ Rắn Nhỏ.
"Không..." - Rắn Nhỏ mở cái miệng rộng đầy nanh nhọn của nó, gào thét vào mặt tôi, vài cơn gió màu đen hắt vào mặt, làm tôi thấy khó chịu.
"Hôm nay nó bị gì vậy nhỉ?" - Bình thường Rắn Nhỏ cũng hay đình công, nhưng chỉ cần tôi dùng kết tinh dụ nó thì mọi chuyện đều dễ nói, nhưng hôm nay có vẻ nó rất tức giận chuyện gì đó.
"Được rồi, được rồi, không cõng thì không cõng, mi thu nhỏ lại đi, không cần căng thẳng như vậy đâu."
Rắn Nhỏ trừng mắt lườm tôi, sau đó nó chạy về phía rừng cây, bỏ lại tôi một mình.
"Mi đi đâu vậy, Rắn Nhỏ, quay lại đây đi." - Tôi đuổi theo nó, nhưng tốc độ của con rắn rất nhanh, chẳng mấy chốc nó đã chạy rất xa.
"Ài, không biết nó bị gì nữa, chắc nó đi vài hôm rồi sẽ quay lại tìm mình."
Tôi đành quay lại hang động, Ngân Nguyệt vẫn đang ngồi nghỉ ngơi ở bên trong.
"Chúng ta lên đường thôi."
"Nhưng thú nuôi của tôi không chịu cõng cô, có lẽ cô sẽ phải đi bộ rồi." - Tôi áy náy nói.
"À, anh đừng lo, em có vật phẩm bay mà." - Ngân Nguyệt tươi cười lấy ra hai vật phẩm bay hình mặt trăng khuyết màu bạc.
Nàng ném cả hai xuống đất, chúng phóng to lên.
Ngân Nguyệt nhẹ nhàng bước lên một cái, vật phẩm bay sáng rực rỡ như trăng bạc, nhẹ nhàng nâng Ngân Nguyệt bay lên cao.
Tôi cũng dẫm lên mặt trăng còn lại, truyền năng lượng vào bên trong.
Điều khiển thứ này khá dễ, khuyết điểm của nó là không có khả năng đảo hướng nhanh, nếu xui xẻo bị con côn trùng Bậc cao nào đó đánh lén sẽ khá nguy hiểm.
Tôi và Ngân Nguyệt bay vút đi về phía thành Đêm Đen.
Cuộc hành trình kéo dài một tháng, Ngân Nguyệt là một cô gái vô cùng hoạt bát đáng yêu, nàng rất thích thú khi được nhìn thấy những con côn trùng khổng lồ nhiều màu sắc trong rừng.
Bình thường nàng chỉ biết tới chúng qua những quả cầu pha lê, cô nàng này chưa được ra khỏi kinh thành bao giờ.
"Kia là con gì vậy anh Máu Xấu, trông nó phát sáng đẹp quá." - Ngân Nguyệt reo lên, chỉ tay về một con côn trùng đang phát sáng.
"Chết tiệt."
"Ác Quỷ Biến Hình."
"Đôi Cánh Vảy Máu."
Tôi hoảng hồn biến thành hình dạng ma quỷ của mình, nhào tới ôm Ngân Nguyệt lao xuống đất.
"Ầm..." - Một luồng sáng mạnh mẽ bắn xuyên qua không khí, gây ra một vụ bùng nổ năng lượng.
"Hú hồn hú vía, may là tránh kịp."
"Em không sao chứ?" - Tôi lo lắng hỏi Ngân Nguyệt, sau một tháng đi chung thì chúng tôi thân thiết hơn nhiều.
"Em không sao." - Mặc dù nói như vậy nhưng mặt nàng trắng bệch, lúc nãy trễ thêm một giây có khi tôi và Ngân Nguyệt tan xác rồi.
Sinh vật vừa tấn công chúng tôi là một con Lam Quang Kiến, thuộc họ kiến pháo. Nó chỉ mất năm giây để tập trung năng lượng là có thể bắn ra một chùm năng lượng vô cùng mạnh mẽ, tiêu diệt kẻ thù từ xa.
"Em ở đây đợi chút nha, anh đi tiêu diệt con kiến chết tiệt kia." - Tôi đặt Ngân Nguyệt xuống đất, bay về phía con kiến vừa đánh lén.
Cái bụng của con kiến vẫn đang bốc khói, sau khi tấn công nó cần nghỉ ngơi để khôi phục.
Khi thấy tôi con kiến sợ hãi bỏ chạy, tôi dùng kiếm Nanh Độc chém vào cổ nó, khiến đầu nó rơi xuống đất.
Đào ra một viên kết tinh màu lam từ trong ngực con kiến, rồi nhanh chóng quay trở lại chỗ Ngân Nguyệt.
Sắc mặt nàng đã tốt hơn đôi chút.
"Cũng sắp tới thành Đêm Đen rồi, chúng ta đi bộ đến đó vậy." - Cả hai vật phẩm bay đều đã bị con kiến phá hủy lúc nãy.
Ngân Nguyệt gật đầu đồng ý.
Nhưng nàng chỉ đi bộ hơn một tiếng thì nàng đã rất mệt, bắt buộc phải dừng lại để cho nàng nghỉ ngơi.
"Làm sao anh có thể đi liên tục mà không mệt vậy?"
"Em chỉ đi chút xíu là không đi nổi nữa rồi." - Ngân Nguyệt than thở.
"Do anh quen chạy đua với mấy con sâu từ nhỏ đó mà, ngày nào cũng chạy đua với tụi nó vui lắm." - Bỗng tôi nhớ về tuổi thơ của mình, tôi thường xuyên bị lũ côn trùng năm mét đuổi chạy té khói.
"Thật sao, chắc vui lắm nhỉ, em cũng muốn chạy đua với chúng." - Đôi mắt Ngân Nguyệt long lanh phát sáng, có vẻ nàng thực sự nghĩ việc bị một con côn trùng to lớn đuổi theo rất vui.
"Cô bé này dễ thương thật." - Nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng khiến lòng tôi dễ chịu hơn đôi chút.
Một lúc sau chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Lần này tôi gợi ý sẽ cõng Ngân Nguyệt, nàng suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.bg-ssp-{height:px}
Tôi cõng nàng trêи lưng, còn nàng thì tha hồ ngắm nghía cảnh vật xung quanh, lâu lâu còn hát và làm thơ cho tôi nghe nữa.
"Hay giờ mình bắt cóc nàng luôn nhỉ?"
"Nhưng làm vậy có khi nàng sẽ ghét mình, vẫn là đem nàng tới chỗ tên học giả, sau đó lén lút giết chết hắn ta, rồi an ủi nàng vậy."
Lần này mọi việc diễn ra suôn sẻ, một tuần sau chúng tôi đến thành Đêm Đen.
Tòa thành xây bằng một loại đá đen tuyền, trông có vẻ rất vững chắc, nhưng nếu so sánh với thành Trăng Máu thì đây chỉ là một tòa thành nhỏ.
Thành chủ tòa thành là Đêm Đen thành chủ, một sinh vật Bậc Cấp , thuộc về Dạ gia tộc, một trong những dòng dõi quý tộc lâu đời của vương quốc Trăng.
"Cuối cùng cũng tới, anh cho em xuống đi, em tự mình đi tìm chàng là được."
"Cám ơn anh đã chăm sóc em thời gian qua." - Ngân Nguyệt rưng rưng nước mắt khi tôi để nàng xuống.
"Em đừng lo, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi." - Tôi xoa đầu nàng an ủi.
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tôi nhìn Ngân Nguyệt dần đi vào trong thành Đêm Đen.
Tôi nhanh chóng mặc áo choàng tàng hình rồi đi theo nàng, cô nàng này mặc dù là sinh vật Bậc Cấp , nhưng nàng vô cùng yếu đuối, không hề có khả năng chiến đấu, nếu lỡ may nàng bị bắt cóc hay bắt nạt thì cũng không biết chống cự.
Ngân Nguyệt vừa đi vừa bắt đầu tìm kiếm, nàng liên tục nhìn ngó các tòa nhà trong thành, lâu lâu lấy ra một viên pha lê áp lên trán rồi lại đi tiếp.
Mất vài tiếng thì nàng tìm tới một tòa nhà khá lớn nằm gần trung tâm tòa thành.
"Cốc cốc." - Ngân Nguyệt đập tay lên cánh cửa.
Một lúc sau một cô hầu gái mở cửa ra.
"Cô là ai? Đến nhà chúng tôi có chuyện gì?" - Cô hầu gái thận trọng hỏi.
"Tôi là bạn của Kiếm Minh công tử, cô có thể chuyển lời, có Ngân Nguyệt từ kinh thành tới thăm chàng."
Nàng hầu gái nhìn Ngân Nguyệt một lúc.
"Cô đợi ở đây, tôi sẽ đi thông báo cho cậu chủ."
Nói xong cô ta đóng sầm cửa lại đi vô trong.
Vài phút sau cánh cửa lại mở ra, một tên mặc quần áo học giả xuất hiện, hắn ta là sinh vật Bậc Cấp , dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, trêи người tràn ngập khí tức thư sinh nho nhã, nét mặt hắn ta vô cùng vui vẻ khi thấy Ngân Nguyệt.
"Sao nàng lại tới đây, ta nhớ nàng quá, từ lúc chia xa ta vẫn luôn mong nhớ nàng."
Hắn ta vừa nói vừa ôm chầm lấy Ngân Nguyệt.
"Miệng tên này dẻo thật, không biết bao nhiêu thiếu nữ bị hắn ta lừa rồi."
Tôi ngửi được mùi của rất nhiều cô gái khác nhau từ trêи người tên này, hắn ta là một tay tình trường lão luyện, kết hợp dáng vẻ thư sinh quân tử và mồm mép dẻo quẹo, tuyệt đối là cao thủ sát gái.
"Hử? Có gì đó không ổn."
"Con Mắt Của Quỷ Máu." - Tôi sử dụng kỹ năng của mình quan sát hắn ta. Trêи người hắn có nhiều oán khí màu đen quấn quanh.
Những oán khí này rất nặng, như muốn ăn tươi nuốt sống tên học giả. Nhìn kỹ hơn thì tôi còn thấy những khuôn mặt của các cô gái, họ đang vô cùng đau khổ, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, đang liên tục cào cấu cắn xé, nhưng giờ đây các nàng chỉ còn sót lại oán niệm vô hình vô chất, nên không thể làm gì tên học giả được.
"Mẹ kiếp! Tên này đã làm cái quái gì vậy."
Ngay bây giờ tôi chỉ muốn rút Nanh Độc ra đâm cho hắn ta một nhát, nhưng vô cớ giết hắn trước mặt Ngân Nguyệt sẽ khiến nàng rất sốc và đau khổ.
"Đợi đến tối mình sẽ hóa kiếp tên này." - Tôi âm trầm nhìn tên học giả.
"Chàng mau buông ra đi, chúng ta vào trong nhà rồi nói chuyện."
Ngân Nguyệt giãy giụa khỏi người tên học giả, nàng là công chúa nên rất có ý tứ, luôn giữ khoảng cách với đàn ông, dù đó là người yêu của nàng.
"Ta xin lỗi, gặp lại nàng ta mừng quá nên hơi thất lễ." - Tên học giả buông Ngân Nguyệt ra, ra vẻ đạo mạo xin lỗi nàng.
Hắn ta nắm tay Ngân Nguyệt đi vào trong nhà.
Tôi cũng âm thầm theo sau.
Trong phủ của tên này cảnh vật khá đẹp, có hồ nước hoa cỏ, các căn phòng được xây bằng gỗ có mùi thơm nhàn nhạt.
Nhưng với một con Quỷ Máu như tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, dù mùi máu rất nhạt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó.
Tôi dùng Con Mắt Của Quỷ Máu quan sát khắp nơi, tìm cách xác định nơi phát ra mùi máu, đó là một căn phòng sơn màu đỏ, đang đóng kín cửa.
Tên học giả dẫn Ngân Nguyệt vào một căn phòng trà.
Hắn ta rót cho Ngân Nguyệt một ly trà, chiếc ly làm từ ngọc thạch màu xanh, khi rót trà thì cái ly phát ra ánh sáng nhẹ, trông rất đẹp mắt.
"Là thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, không ngờ tên học giả lại dùng chiêu này, nhưng vậy càng tốt, Ngân Nguyệt sẽ sớm thấy được bộ mặt thật của tên này."
Ngân Nguyệt vui vẻ uống trà, cùng tên học giả tán gẫu trêи trời dưới đất.