"Tà Huyết!!" - Tử Nguyệt ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Tà Huyết, nàng có thể cảm nhận linh hồn hắn đang dần tan rã.
Diệt Hồn Ma Lôi là loại sấm sét có tác dụng phân rã linh hồn, nhìn thì bình thường nhưng sát thương lại vô cùng khủng khϊế͙p͙, bất kỳ sinh vật nào bị nó đánh trúng đều phải chết.
Bàn tay Tử Nguyệt tỏa ra ánh sáng tím nhạt, nàng cố gắng giữ vững linh hồn cho hắn, giống như nàng đã từng làm một lần.
Nhưng lần đó hắn chỉ bị thương, hấp thu đủ máu liền sống lại, còn lần này trừ khi có phép màu xảy ra...
"Sao chàng ngốc như vậy, thϊế͙p͙ nói chàng chạy đi rồi cơ mà."
Tử Nguyệt oán trách, nàng cảm thấy Tà Huyết thật ngu ngốc, cho dù nàng có chết dưới Thử Thách Của Thế Giới thì đó cũng là số mệnh của nàng. Cho dù nàng có chết thì vẫn sẽ có những cô gái khác chăm sóc cho hắn. Hắn không cần thiết phải liều mạng vì nàng.
"Mình biết ăn nói sao với chị Kim Nguyệt đây, không thể để chị Kim Nguyệt biết chàng vì mình mà chết được."
"Có lẽ chết theo chàng là cách tốt nhất." - Tử Nguyệt nhìn Tà Huyết đang nằm trong vòng tay mình, linh hồn của hắn vẫn đang chậm rãi tan biến, nàng không có cách nào cứu sống hắn. Nàng biết cách cứu hắn, nhưng nàng lại không có năng lực để làm điều đó, bây giờ nàng là Tử Nguyệt, một thiếu nữ vừa tiến giai Hạch Tâm Kỳ, chứ không còn là Nguyệt Ma Thần mạnh mẽ vô song.
Trừ khi là có Ma Thần giúp đỡ, nếu không thì nàng sẽ tuẫn táng cùng hắn.
Tử Nguyệt lấy ra con dao găm màu tím của nàng, tự kề lên cổ.
"Thϊế͙p͙ sẽ không để chàng phải cô đơn..." - Tử Nguyệt thì thào trong miệng.
"Keng!!" - Đột nhiên một tia huyết quang bắn trúng con dao trêи tay nàng, khiến con dao rơi xuống đất.
Tử Nguyệt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Huyết Nguyệt vừa xé rách không gian xuất hiện ngay phía sau lưng nàng.
"Tiện nhân..." - Vừa thấy Huyết Nguyệt thì Tử Nguyệt liền lên tiếng chửi rủa, trêи thế gian này nàng hận nhất chính là cô ta.
Chính cô ta đã cướp Huyết Sát từ tay nàng, rồi cũng chính cô ta lại hại chết chàng, nhưng Nguyệt Dao đánh không lại Huyết Băng, nên không làm gì cô ta được.
"Cô làm gì vậy Nguyệt Dao? Tà Huyết còn chưa chết mà." - Huyết Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Tử Nguyệt thì đó là một nụ cười mỉa mai.
"Giờ thì cô tránh ra để tôi cứu sống đứa em trai ngốc nghếch của tôi nào." - Huyết Nguyệt nhấn mạnh hai chữ "Của Tôi" khi nói.
Tử Nguyệt nhìn Huyết Nguyệt chằm chằm, người phụ nữ này từng cướp Huyết Sát khỏi tay nàng, giờ lại chuẩn bị cướp đi Tà Huyết. Nhưng nàng vẫn phải buông Tà Huyết ra.
"Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ sớm giành lại chàng." - Tử Nguyệt nghiến răng nói.
"Vậy sao? Tôi đợi xem cô giành lại đứa em trai thân yêu của tôi thế nào." - Huyết Nguyệt cười bí ẩn, tỏ ra xem thường Tử Nguyệt.
Huyết Nguyệt ôm Tà Huyết vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Từ người của Huyết Nguyệt tỏa ra khí tức sự sống mạnh mẽ, giúp hàn gắn linh hồn Tà Huyết lại.
"Chàng sẽ không sao chứ?" - Tử Nguyệt lo lắng hỏi.
"Tất nhiên là không sao rồi."
"Đứa em trai ngốc nghếch này của tôi lúc nào cũng vậy, háo sắc đến mức quên luôn cả mạng sống." - Huyết Nguyệt nở nụ cười nhìn Tà Huyết trong vòng tay nàng. Khi nàng nói chuyện vẫn không quên nhấn mạnh hai chữ "Của Tôi" để chọc tức Tử Nguyệt.
"Chàng có phải là Huyết Sát không?" - Tử Nguyệt hỏi ra câu hỏi nàng vẫn không chắc chắn được.
"Tôi cũng không biết nữa, tôi vẫn đang đi tìm kiếm những mảnh linh hồn của Huyết Sát. Có lẽ khi nào tôi tìm đủ những mảnh linh hồn thì chúng ta mới biết được câu trả lời." - Huyết Nguyệt liền trả lời, khuôn mặt trầm tư suy nghĩ.
Sau đó Huyết Nguyệt ôm Tà Huyết đứng dậy, một cánh cổng không gian xuất hiện trước mặt nàng.
Tử Nguyệt muốn cản lại, nhưng nàng không làm vậy, có lẽ để Huyết Nguyệt chăm sóc cho Tà Huyết sẽ tốt hơn.
Thân hình Huyết Nguyệt và Tà Huyết dần biến mất sau cánh cổng không gian.
"Ai ui...lần nào cũng đau đầu như búa bổ."
Tôi mở mắt mình ra, gương mặt xinh đẹp của Huyết Nguyệt hiện ra trước mắt tôi.
"Em tỉnh rồi sao? Lần nào cũng gây rắc rối cho chị." - Huyết Nguyệt trách móc.
"Ta xin lỗi, lại làm nàng lo lắng rồi." - Tôi lại xin lỗi nàng, tôi luôn gây ra rắc rối và để chị của mình giải quyết.
Tôi liền vươn tay ra, ôm chầm lấy Huyết Nguyệt, kéo người chị xinh đẹp hơn cả nữ thần của tôi vào lòng.bg-ssp-{height:px}
"Hừ! Vừa mở mắt ra đã như vậy rồi." - Huyết Nguyệt véo mạnh vào người tôi, ép tôi phải buông nàng ra.
"Đau..."
"Nếu em muốn thì sau khi khỏe lại đi tìm Kim Nguyệt với Ngân Nguyệt." - Huyết Nguyệt bực bội nói.
Nhưng thấy ánh mắt tôi rũ xuống, nàng liền đổi giọng.
"Để cứu sống em chị tốn rất nhiều năng lượng, bây giờ không chiều em được đâu." - Huyết Nguyệt dịu dàng nói.
"Vậy cho ta ôm nàng được không..." - Tôi tỏ vẻ đáng thương mè nheo với nàng.
Nhìn nét mặt của Tà Huyết khiến Huyết Nguyệt phì cười.
"Được rồi, chỉ được ôm hôn thôi đấy." - Huyết Nguyệt mềm lòng chiều theo ý tôi.
Tôi liền ôm nàng vào lòng, áp môi lên môi nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào từ người nàng phát ra. Sau đó tôi cứ như vậy, ôm nàng ngủ suốt nhiều ngày.
Sau khi hoàn toàn khỏe lại, tôi rời khỏi phòng của Huyết Nguyệt tới thăm Kim Nguyệt vài ngày, rồi sau đó tới phòng của Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt đang ngồi trêи bàn, khuôn mặt u sầu khiến người khác tiếc thương.
Tôi lại nổi tính trẻ con, tới dùng tay bịt hai mắt của nàng lại.
"Đoán xem ta là ai nào?" - Dùng giọng nói méo mó hỏi nàng.
"Em tưởng anh quên em luôn rồi chứ? Anh còn đến đây làm gì nữa?" - Ngân Nguyệt hờn dỗi.
"Nàng làm sao vậy? Năm nào ta cũng đến thăm nàng mà." - Tôi cảm thấy khó hiểu.
"Anh tự biết việc anh đã làm, chẳng lẽ muốn em nói ra hay sao?" - Ngân Nguyệt tiếp tục trách móc.
Trong lòng tôi vang lên tiếng loảng xoảng, e là nàng bằng cách nào đó đã biết được tôi không giữ lời hứa với nàng.
"Anh xin lỗi..."
"Xin lỗi thì có ích gì chứ? Em chỉ lo cho tính mạng của anh thôi."
"Không ngờ anh đến lời nguyền Tăm Tối cũng dám phá bỏ, thật không hiểu sao anh vẫn còn sống được." - Ngân Nguyệt vẫn tiếp tục trách móc.
Tôi chợt nhớ tới việc mình suýt chết, nếu không phải có Huyết Nguyệt ra tay giữ lại mạng sống cho tôi thì có lẽ tôi chết rồi.
"Chắc là lời nguyền ứng nghiệm rồi, chắc không sao nữa đâu nhỉ?" - Tôi tự trấn an mình.
"Em đừng lo, anh sống dai lắm, mấy cái nguyền rủa không giết được anh đâu." - Tôi cười ha ha trấn an nàng, không thể nói ra việc tôi suýt chết được, nói ra chỉ càng khiến nàng lo lắng.
Tôi liền ôm Ngân Nguyệt vào lòng, sau đó bế nàng lên giường, cùng nàng ân ái triền miên.
Sau khi mưa giông bão táp trôi qua, Ngân Nguyệt khuôn mặt ửng hồng nằm trêи người tôi, nàng đã hết giận.
"Anh thật là..." - Ngân Nguyệt trách móc.
"Em sắp thành vợ người ta rồi đó, anh có cách nào giải quyết hôn ước giữa em với hoàng tử đế quốc Gió không?" - Khuôn mặt Ngân Nguyệt lại xuất hiện vẻ lo lắng, mấy năm nay việc này cứ ám ảnh nàng. Còn Tà Huyết dường như không quan tâm, khiến nàng càng lo lắng hơn.
"Em yên tâm, anh vẫn đang đợi hắn tới để giải quyết luôn một lần, anh sẽ ngụy tạo bằng chứng hắn bị Thánh Tộc giết chết, lúc đó Vua Gió cũng không làm gì được. Ai bảo con trai ông ta quá yếu nên mới bị quái vật giết chết."
"Vậy cũng được, anh nhớ cẩn thận đó, nếu đánh không lại thì em sẽ đi cùng với anh, em giờ đã nắm giữ hoàn toàn sức mạnh của Hạch Tâm Kỳ rồi." - Ngân Nguyệt nói với giọng tràn ngập tự tin.
"Thật tốt quá, khi đó anh nhất định sẽ rủ em đi cùng, sau đó chúng ta cùng nhau đi săn côn trùng nữa." - Tôi tươi cười đồng ý, nhưng tất nhiên tôi sẽ không mang nàng theo, chỉ nói vậy để nàng yên tâm mà thôi.
Sau vài ngày tôi rời khỏi kinh thành, dựa trêи bản đồ Ngân Nguyệt đưa cho, tiến về phía hoàng tử Gió đang đi đến để chặn đầu hắn ta.
"Vẫn còn một năm để chuẩn bị, giờ mình sẽ đi săn, tích lũy Kết Tinh năng lượng và máu tươi. Sau đó sử dụng Ma Trận Máu tiêu diệt đoàn rước dâu, cho dù hoàng tử Gió có là Hạch Tâm Kỳ tam giai thì cũng chắc chắn phải chết."
Ánh mắt tôi nồng đậm sát niệm, kể ra tên hoàng tử Gió này cũng xui xẻo, khi không tự nhiên lọt vào tầm nhắm của tôi, có trách thì cũng trách hắn đen đủi, cùng tôi tranh đoạt nữ nhân mà thôi.