Yên Lan Yên Nhi đứng đợi ở bên ngoài hơn mười ngày mà không có động tĩnh gì.
"Tỷ tỷ, vì sao lâu như vậy Minh Đế không ra ngoài?" - Yên Nhi lo lắng hỏi, sắc mặt của nàng lúc này rất tệ, hai mắt sưng phù lên.
"Có lẽ người đang tu luyện, chúng ta không cần quấy rầy."
"Vậy Tà Huyết thì sao?"
"E là Minh Đế đã băm hắn thành thịt vụn, thủ đoạn của người muội biết rồi đó."
"Kẻ dám đắc tội với người không một ai có kết quả tốt, tên sắc quỷ kia háo sắc như vậy, người không giết hắn mới lạ."
"Muội cũng không cần buồn, hắn chết cũng tốt, chúng ta tiếp tục sống như cũ."
"Kẻ bạc tình như vậy, sống thêm một ngày thêm một nữ nhân bị hắn làm hại."
Yên Lan an ủi, chính nàng cũng không biết nên làm gì.
Yên Nhi nghe vậy thì lấy ra một đống lá bùa, nàng thi triển hỏa cầu thuật, đem đống lá bùa đốt cháy.
"Tà Huyết... Chàng kiếp sau nhớ làm một cái chung thủy nam nhân, đừng làm sắc quỷ nữa, sớm muộn cũng chết dưới tay nữ nhân." - Yên Nhi vừa đốt giấy vừa lẩm bẩm trong miệng.
"Muội làm gì vậy?" - Yên Lan nghi hoặc hỏi.
"Đốt chút vàng mã cho chàng, xem như chấm dứt đoạn duyên phận này." - Yên Nhi buồn bã trả lời.
"Hắn không nhận được đâu, U Minh Nhận có thể xuyên toa không gian đem nguyên thần chém chết, người bị Minh Đế giết hồn phách cũng chẳng còn, muốn chuyển thế luân hồi cũng không thể." - Yên Lan lắc đầu giải thích.
"A...Vậy cũng quá tàn nhẫn rồi..." - Yên Nhi hoảng sợ nói.
"Chỉ trách hắn đứng núi này trông núi nọ, muội đem cả tâm can giao cho hắn, còn hắn chỉ xem chúng ta như công cụ tiết ɖu͙ƈ. Không cần vì hắn mà thương tâm."
Đúng lúc này phía bên trong vang lên âm thanh của Minh Linh.
Yên Lan Yên Nhi liền tức tốc đi vào bên trong.
Vừa thấy Ác Quỷ Máu Yên Nhi liền hét toáng lên.
"A...Tà Huyết... Chàng còn sống... "
"Vô lễ!" - Minh Linh tức giận quát, đem uy áp tỏa ra ngoài.
"Xin Minh Đế tha tội!" - Yên Lan kéo Yên Nhi quỳ xuống, cô em này của nàng rất hay xao động, không giỏi kiềm chế cảm xúc như nàng.
"Từ nay Tà Huyết là trượng phu của ta, sẽ là chủ nhân mới của các ngươi. Hai ngươi hầu hạ chàng thật tốt, nếu không ta sẽ hỏi tội hai ngươi." - Minh Linh chậm rãi nói.
Hai nữ nghe xong liền sững sờ, không tin nổi vào tai mình. Hai người họ hiểu Minh Đế rất rõ, Minh Linh là một cái vô cùng chung thủy người, bắt nàng tái giá với người khác còn khó hơn giết chết nàng.
"Các ngươi không nghe rõ sao? Có cần bổn cung nhắc lại?" - Minh Linh thấy hai tỳ nữ không trả lời, liền dùng ánh mắt lạnh băng nhìn các nàng.
"Tuân lệnh Minh Đế!" - Yên Lan Yên Nhi liền cúi đầu nhận lệnh.
"Về sau gọi ta là Minh Hậu! Thật không biết phép tắc!" - Minh Linh nhíu mày.
"Không cần, ta không thích làm vua, cái chức Minh Đế kia vẫn để nàng làm đi." - Ác Quỷ Máu ngay lập tức lắc đầu, đối với nó làm vua chính là một gánh nặng, nó chỉ thích tự do tự tại, đi đến nơi nó thích, làm việc nó muốn làm.
"Tại sao? Thϊế͙p͙ làm Minh Đế cũng chỉ là giúp chàng xây dựng Minh Quốc, muốn chờ chàng trở về sẽ giao lại nó nguyên vẹn cho chàng. Không phải chàng muốn tạo ra một đất nước mọi người đều có thể sống vui vẻ, giống như thiên đường sao?"
"Xin lỗi Linh nhi, ta cảm thấy nàng điều hành đất nước rất tốt, nàng làm Minh Đế sẽ tốt hơn ta."
"Ác quỷ bọn ta yêu thích nhất là tự do, tự do tuyệt đối, không muốn vướng bận bất cứ chuyện gì."
Ác Quỷ Máu bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái tư tưởng tự do của nó.
"Mọi người trêи đời đều có quyền tự do, có quyền mưu cầu hạnh phúc. Nàng cũng như vậy, nên sống vì bản thân mình nhiều hơn, không cần lúc nào cũng nghĩ cho ta."
Minh Linh nghe xong thì không hiểu gì, nàng cảm thấy nữ nhân lấy chồng thì phải nghe theo chồng, làm một cái hiền thê lương mẫu, hết lòng yêu thương chồng con.
"Thϊế͙p͙ hiểu rồi." - Minh Linh nhu thuận đáp.
"Hai người các ngươi hầu hạ phu quân tắm rửa, về sau các ngươi không cần hầu hạ ta nữa, nghe theo lệnh của phu quân là được." - Sau đó nàng hướng về hai nữ tỳ ra lệnh.
"Để thϊế͙p͙ đi chuẩn bị bữa sáng, thật lâu mới lại có thể nấu ăn cho chàng." - Minh Linh hiền thê muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Ác Quỷ Máu kéo lại.
"Nàng không cần vì ta vất vả, những thứ ta vừa nói nàng không hiểu sao? Nàng chỉ cần làm việc nàng muốn là được, không cần lo nghĩ cho ta."
"Thì thϊế͙p͙ đang làm việc thϊế͙p͙ muốn mà, có thể nấu những món ăn ngon cho chàng và Minh Tuệ, chính là việc khiến thϊế͙p͙ vui vẻ nhất." - Minh Linh mỉm cười trả lời.
"Nhưng mà ta..." - Ác Quỷ Máu cảm thấy hơi khó xử.bg-ssp-{height:px}
"Chàng không cần vì thϊế͙p͙ mà lo lắng, chỉ cần gia đình ba người chúng ta lại có thể ở bên nhau, là thϊế͙p͙ đã mãn nguyện."
Minh Linh nói xong liền khoác lên người một chiếc tạp dề làm bếp, Ác Quỷ Máu dễ dàng nhận ra đó là chiếc tạp dề năm vạn năm trước nàng mặc, xem ra nàng đã cất giữ nó rất cẩn thận.
"Sở thích của Minh Linh thật kỳ lạ...nhưng như vậy cũng tốt." - Ác Quỷ Máu cũng không biết nói gì, phụ nữ người thì thích nữ quyền, thích tự do, thậm chí là thích cai trị đàn ông, nhưng người lại thích làm hiền thê lương mẫu, yêu chồng thương con.
Minh Linh vừa ra khỏi phòng, Yên Nhi liền nhào tới ôm Ác Quỷ Máu.
"Thực sự là huynh... Huynh vẫn còn sống..." - Tiểu sắc nữ chủ động đem bờ môi hôn tới, mấy ngày nay nàng vô cùng lo lắng.
"Ngươi vì sao vẫn còn sống? Vì sao Minh Đế lại đối xử với ngươi thân mật như vậy?" - Yên Lan nghi hoặc hỏi.
"Ta đương nhiên là còn sống, ta là phu quân của Minh Linh, nàng sao có thể giết ta được."
"Ngươi là Lục Đạo Thánh Nhân chuyển thế?" - Yên Lan trợn to hai mắt.
"Không thể nào, sao có thể được cơ chứ, Lục Đạo đại nhân rất chung thủy, sao có thể biến thành một tên sắc quỷ." - Nhưng ngay lập tức Yên Lan phủ nhận suy nghĩ này.
"Sao lại không thể cơ chứ? Bây giờ ta là phu quân của Minh Linh, về sau cũng sẽ là phu quân của các nàng, lời Minh Linh nói hai nàng nghe rõ rồi chứ?" - Ác Quỷ Máu nở nụ cười ɖâʍ đãng, bắt đầu đem xiêm y của Yên Nhi cởi bỏ.
"Ngươi dùng tà thuật gì? Ngươi không sợ Minh Đế tỉnh lại sẽ đem ngươi giết chết?" - Yên Lan cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nào ngờ Ác Quỷ Máu cũng đem nàng kéo xuống giường, đồng thời ôm chặt lấy nàng, cũng đem dây thắt lưng của nàng rút bỏ.
"Ngươi! Ngươi muốn làm gì?" - Yên Lan có chút sợ hãi, nàng mặc dù cũng có chút thích Ác Quỷ Máu, nhưng việc nó quá mức trăng hoa háo sắc, khiến nàng không chấp nhận nổi.
"Không phải ta nói với nàng rồi sao, sớm muộn gì nàng và Yên Nhi cũng sẽ thành nữ nhân của ta." - Ác Quỷ Máu đè Yên Lan xuống giường, chậm rãi hưởng thụ thân thể của nàng.
"Tà Huyết... Cả muội nữa..." - Yên Nhi thấy vậy cũng nằm xuống bên cạnh, dùng ánh mắt mong chờ nhìn tình lang.
Ở một bên khác trong U Minh Phủ, Minh Linh nắm tay Minh Tuệ kéo vào trong nhà bếp.
"Mẫu thân, con thấy sắc mặt của người không tốt lắm, hay là người nghỉ ngơi thêm một thời gian." - Minh Tuệ đề nghị.
"Mẫu thân không sao, hôm nay mẹ nhất định phải vào bếp, tự mình nấu ăn." - Minh Linh lắc đầu, nàng lấy ra một loạt nồi niêu xoong chảo và đồ nghề làm bếp.
Người tu chân bình thường sẽ không cần ăn uống, thậm chí là không cần hít thở mà vẫn có thể sống sót, linh mạch trong cơ thể sinh ra các vòng tuần hoàn năng lượng, tự hình thành một thế giới nhỏ trong cơ thể.
Nấu ăn cũng giống như cắm hoa, thêu thùa, thi họa, pha trà, vẽ tranh, viết chữ... Đều là những bộ môn nghệ thuật tao nhã dành cho nữ sĩ.
Tu tiên giả có tuổi thọ dài lâu, bình thường ngoài trừ tu luyện, ra ngoài săn giết yêu thú hái thảo dược đào linh thạch, thì khi họ rãnh rỗi vẫn sẽ làm một số hoạt động giải trí nhất định.
Việc nấu ra những món ăn ngon cho phu quân và nhi nữ thưởng thức, khiến Minh Linh thấy rất là vui vẻ, rất có giá trị giải trí tiêu khiển.
"Mẫu thân... Người không cần phải vì con mà lao tâm lao lực, con cũng có thể tự nấu ăn mà...Hôm nay để nhi nữ nấu ăn cho người." - Minh Tuệ sợ mẫu thân vất vả, liền ra sức ngăn cản.
"Không... Hôm nay mẹ nhất định tự mình nấu, con cũng phải giúp mẹ nấu."
Minh Linh vừa nói vừa lấy ra mấy chục chiếc hộp ngọc, bên trong chứa đầy các loại thực phẩm đông lạnh và gia vị nấu nướng.
"Lăng Ngư! Đông Thiềm! Chước Điểu! Vân Thố!" - Minh Tuệ trợn tròn hai mắt, nhìn những nguyên liệu nấu ăn.
Mấy thứ này tuy không phải tài liệu yêu thú cao giai, cũng không có tác dụng tăng tu vi gì cả. Điểm đặc biệt là thịt của chúng vô cùng ngon, lại vô cùng hiếm có, được ăn một miếng thịt của chúng có thể khiến người ta lâng lâng bay bổng cả năm trời.
"Mẫu thân... Người định nấu món Mộng Thiên Niên sao? Tiểu nha đầu Thanh Minh thật tốt số, được mẫu thân thương yêu như vậy." - Minh Tuệ bắt đầu làm nũng.
"Ta nấu món này cho người khác, tiểu nha đầu kia ăn mứt Thanh Linh được rồi." - Minh Linh lắc đầu.
"Là ai chứ? Nếu không phải cho con ăn, cũng không phải cho Thanh Minh, thì ai lại có phúc như vậy?"
"Con nhớ người trước kia phải mất cả ngàn năm mới thu thập đủ nguyên liệu, nấu xong cũng chỉ được một đĩa nhỏ xíu, phụ thân ăn xong liền khóc rống lên, còn nói món ăn này là món ngon nhất thế gian." - Minh Tuệ nhớ lại hồi ức xưa cũ, lúc đó nàng còn rất nhỏ, phụ thân của nàng vẫn còn sống.
Nghe nữ nhi nói cũng khơi gợi những ký ức xưa cũ trong lòng Minh Linh, khóe mắt nàng trở nên ướt át.
Minh Tuệ biết mình lỡ lời, liền an ủi mẫu thân.
"Mẫu thân đừng buồn, là nhi nữ lỡ lời, về sau con không nhắc tới người đó nữa." - Mỗi lần nàng nhắc đến phụ thân đều khiến Minh Linh đau lòng, tâm trạng biến xấu.
"Không sao... Mẫu thân không buồn, về sau con có thể nhắc đến chàng thoải mái." - Minh Linh lấy tay áo lau nước mắt, trêи miệng nở một nụ cười diễm lệ.
"Mẫu thân... Người thực sự không sao chứ?" - Điều này càng làm Minh Tuệ khϊế͙p͙ sợ, phản ứng của Minh Linh quá khác biệt rồi.
"Ta không sao... Hôm nay ta sẽ dẫn con đi gặp một người, nhất định con sẽ rất vui, món ăn này cũng là để cho người đó." - Minh Linh hai mắt sáng lên, vui vẻ đem thức ăn rã đông, nàng chờ ngày hôm nay quá lâu rồi, khi nấu ăn cũng có chút run tay, suýt chút nữa làm hỏng nguyên liệu.
Minh Tuệ trong lòng tràn ngập nghi ngờ và thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng biết mẫu thân chắc chắn sẽ không tiết lộ.