Một cô gái bay ra từ băng quan, nàng toàn thân trần trụi, không có lấy một mảnh vải che thân. Có lẽ quần áo của nàng đều đã biến thành cát bụi sau ngàn vạn năm ngủ say.
Làn da của thiếu nữ sáng bóng, thân thể gần như hoàn mỹ, đạt đến một sự cân đối tuyệt hảo.
Nếu bình thường Ác Quỷ Máu nhất định sẽ dùng ánh mắt háu đói liếc ngang liếc dọc, miệng chậc chậc đánh giá, chiêm ngưỡng cặp nhũ phong cao vút trêи ngực mỹ nhân. Nhưng lần này thì khác, sắc mặt của sắc quỷ xám xịt, mồ hôi lạnh lấm tấm trêи trán.
"Hai người phong bế thần hồn, tuyệt đối không được có suy nghĩ xấu." - Ác Quỷ Máu rít lên.
"Phu quân..." - Linh Lung cảm thấy hoang mang trước thái độ của Ác Quỷ Máu, trong mắt nàng nó là nam nhân mạnh nhất, đầu đội trời chân đạp đất, cớ sao lại sợ một nữ tử xa lạ.
"Đừng hỏi! Muội mau làm theo lời hắn!" - Băng Ngưng truyền âm, vẻ mặt nàng cũng biến thành nghiêm trang.
Yêu thú bốn phía vô cùng thông linh, chúng cúi mình trước thiếu nữ thần bí, cái đầu chúc xuống đất mà quỳ bái.
Ác Quỷ Máu cũng vứt bỏ liêm sỉ, nó quỳ rạp xuống hướng về phía thiếu nữ trêи bầu trời. Quanh thân nàng ta lúc này chằng chịt những tia sét vô hình, những tia sét oanh tạc lên cơ thể hoàn mỹ của nàng. Nhưng chúng lại chẳng thể khiến làn da sáng bóng kia cháy xém, những tia điện vang lên tanh tách, khiến da thịt thiếu nữ sáng lên, quanh thân thể nàng xuất hiện một vầng hào quang, càng lúc càng trở nên chói lòa.
Một bộ váy áo được ngưng tụ từ ánh sáng xuất hiện trêи người thiếu nữ, đem thân thể hoàn mỹ của nàng che lấp. Nàng khẽ vẫy tay đem lôi điện xóa tan, ánh mắt ngước nhìn về phương xa giống như đang xác định phương hướng địa điểm.
Cuối cùng thiếu nữ ngước mặt nhìn Ác Quỷ Máu, dù nó đang trong trạng thái tàng hình thì nàng vẫn có thể nhìn thấu. Đôi mắt của nàng hết sức kỳ lạ, không có lòng trắng cũng chẳng có con ngươi, trông nó giống hệt một bầu trời trong xanh tô điểm bởi tinh tú và thái dương.
"Ai... Ngàn vạn năm lại trôi qua..." - Thiếu nữ thần bí than nhẹ, âm thanh của nàng không lớn nhưng lại truyền đi rất xa.
"Cám ơn ngươi..." - Nàng hướng về Ác Quỷ Máu gật đầu cảm tạ, sau đó thân thể của nàng tan ra thành những đốm sáng, biến mất vào hư vô.
Sắc quỷ áng chừng nữ nhân thần bí kia đã rời đi thì nó mới thở phào một hơi.
"Xem ra nữ thần này cũng không tệ, chí ít không cùng ta nổi lên ác cảm." - Ác Quỷ Máu lẩm bẩm trong miệng.
"Phu quân, chàng biết lai lịch của cô ta sao? Cô gái đó thật đáng sợ, giống như một ngọn núi cao vạn trượng, khiến thϊế͙p͙ chỉ có thể cúi đầu mà không dám nhìn thẳng." - Linh Lung dùng hai tay ôm chặt sắc quỷ, hối hả hỏi liên tục.
"Ta đoán cô gái này chính là thần thánh của Linh Ma Giới." - Ác Quỷ Máu trả lời, do trong ngôn ngữ của Linh Tộc không có khái niệm về thần linh, nên nó dùng một từ ngữ của quỷ để thay thế.
"Thần thánh? Đó là khái niệm gì?" - Băng Ngưng ngờ vực hỏi, nàng chưa nghe thấy từ này bao giờ.
"Mỗi thế giới thông thường đều sẽ có một vị thần. Sinh vật này đại diện cho thế giới, có thể xem như là linh hồn của thế giới biến thành. Họ thường sở hữu rất nhiều quyền năng đáng kinh ngạc, mà thường thấy nhất chính là quyền năng thao túng thế giới. Giơ tay có thể khiến cho bầu trời biến sắc, nhấc chân có thể khiến mặt đất rung chuyển. Họ có thể biến núi cao thành vực sâu, đại dương thành lục địa, nói chung là mọi thứ trêи thế giới này đều phải tuân theo ý chí của họ." - Ác Quỷ Máu chậm rãi giải thích.
"A! Thật lợi hại, nghe huynh nói thì hình như Tiên Nhân cũng không mạnh bằng họ." - Linh Lung vừa ngạc nhiên vừa trầm trồ.
Nàng chính là Linh Tộc, trải qua hai vạn năm tu luyện thì tu vi của nàng đã đạt đến giới hạn cuối cùng của Linh Giới, tiến thêm một bước nữa là có thể Độ Kiếp phi thăng thành tiên. Nhưng nàng có cảm giác dù tiên nhân trường sinh bất tử, có nhiều đại thần thông, nhưng muốn bắt thế giới tuân theo ý chí của mình thì vẫn không thể, chỉ có Thiên mới làm được điều này.
"Đương nhiên! Khoảng cách giữa Tiên Nhân và Thần Linh là rất xa. Ta đoán phải mười triệu cái tiên nhân mới có một cái thần linh."
"Đúng rồi! Trong ngôn ngữ của các nàng, Thần Linh được gọi là Thánh Nhân." - Ác Quỷ Máu cuối cùng cũng nhớ ra cấp bậc của Linh Tộc ở Tiên Giới.
"Tỷ tỷ, Thánh Nhân là gì? Họ rất lợi hại sao?" - Linh Lung liền hỏi Băng Ngưng, tỷ tỷ bình thường rất thích tu luyện, đọc sách cũng nhiều hơn nàng, những thứ này tỷ tỷ có lẽ sẽ biết.
"Tu sĩ chúng ta tu luyện là vì thành tiên, có thể trường sinh bất tử, tiêu diêu tự tại. Nhưng thành tiên không phải cái đích cuối cùng mà chỉ là một khởi đầu mới. Một khi chúng ta phi thăng đến Tiên Giới thì sẽ một lần nữa trở thành giống như phàm nhân, tu vi chúng ta vất vả vạn năm chẳng đáng là gì. Muội nhớ con Hổ chúng ta gặp trong bí cảnh chứ? Ở Tiên Giới nó cũng chỉ là một con thú hoang mà thôi."
"Chúng ta muốn tồn tại ở Tiên Giới thì sẽ phải gia nhập Tiên Tông, Thánh Địa, Động Thiên. Trở thành đệ tử của các thế lực này có thể nhận được Tiên Thạch Tiên Đan, lại phải vất vả tu luyện, chỉ là lần này sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Từng bước chúng ta sẽ trải qua các cảnh giới Chân Tiên, Kim Tiên, Huyền Tiên, rồi Độ Kiếp một lần nữa, như vậy mới có thể trở thành Thánh Nhân." - Băng Ngưng kể lại những kiến thức nàng đọc được trong thư tịch cổ.
"Tỷ tỷ, Thánh Nhân là cao nhất rồi sao?" - Linh Lung tò mò hỏi.
"Tỷ nghe nói Thánh Nhân cũng chỉ là khởi đầu, họ cũng phải vất vả tu luyện, trải qua các cảnh giới Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh rồi lại Độ Kiếp để trở thành Chí Tôn Cảnh." - Băng Ngưng trả lời, những kiến thức này đối với nàng vô cùng ʍôиɠ lung, bình thường cũng chẳng bao giờ nghĩ đến.
"Chí Tôn là cao nhất rồi sao?"
"Tỷ không biết, những thứ này quá xa vời, tỷ e người viết sách cũng không biết mà chỉ là đang đoán mò." - Băng Ngưng lắc đầu.
"Chí Tôn Cảnh trong miệng các nàng chính là Thần Vũ Trụ, kẻ cai quản một Đại Thế Giới hay một vũ trụ. Ngoài cái vũ trụ tu tiên này còn có hàng tỷ vũ trụ khác, Vũ Trụ Máu của ta cũng chỉ là một trong số đó. Chỗ ta các Thần Vũ Trụ được gọi là những Chúa Quỷ, những kẻ có khả năng thao túng vũ trụ trong tay, bọn ta rất mạnh nhưng vẫn chẳng phải là mạnh nhất."bg-ssp-{height:px}
"Kẻ mạnh nhất mà ta biết là Thần Tối Thượng, ông ta mạnh đến mức ta chẳng biết ông ta mạnh cỡ nào, cũng chưa thực sự nhìn thấy bao giờ. Ta chỉ biết là mọi vũ trụ bóng tối đều xoay xung quanh ông ta, và ông ta là người tạo ra mọi thứ."
"Ừm... Ông ta là một cái lỗ đen khổng lồ." - Ác Quỷ Máu kể những thứ mà nó biết, những thông tin ít ỏi trong ký ức xa xưa.
Lúc này hai nữ trố mắt nhìn nó, giống như đang nhìn một tên ngốc.
"Nói hươu nói vượn!" - Băng Ngưng quăng cho Ác Quỷ Máu một ánh mắt xem thường.
"Phu quân, chàng nói gì vậy, thϊế͙p͙ nghe mà không hiểu." - Linh Lung ngơ ngác hỏi, Ác Quỷ Máu sử dụng rất nhiều thuật ngữ của ma quỷ, mà những từ ngữ này đối với Linh Tộc là vô nghĩa.
"Không có gì, ta chỉ nói vớ vẩn thôi..." - Ác Quỷ Máu chép miệng, bỗng nhiên nó cảm thấy cô độc.
Nữ nhân của nó rất nhiều, nhưng các nàng và nó có một khoảng cách rất lớn, các nàng sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của nó.
Yêu thú xung quanh sau khi thấy thiếu nữ thần bí biến mất thì cũng tản đi, Ác Quỷ Máu cũng lười quan tâm bọn chúng.
"Đi, ta dẫn các nàng đến đó xem có thứ gì tốt không." - Ác Quỷ Máu dẫn theo hai nữ đi đến khu vực hố trũng.
Phần băng phía trêи bị nó đem đi để lộ khu vực đất đá bên dưới, nơi này bị Vô Hình Lôi oanh tạc trở nên nham nhở, khắp nơi đều là mảnh băng vỡ.
Sâu trong trung tâm là vài khối pha lê sáng lóng lánh cao vài trượng, những khối pha lê này có màu lam nhạt, hình thức có chút gồ, trêи thân của chúng thỉnh thoảng vang lên tiếng lôi điện tí tách.
"Chà! Vậy mà lại có bảo vật thật." - Ác Quỷ Máu chép miệng, nó không biết mấy khối băng bị sét đánh này gọi là gì, nhưng chỉ riêng việc chúng có thể chịu đựng Vô Hình Lôi oanh tạc đã chứng tỏ sự trân quý của chúng.
Nếu có thể luyện chế mấy khối pha lê này thành pháp bảo nhất định sẽ tạo ra cực phẩm kháng lôi bảo vật.
"Băng Ngưng thân yêu, nàng biết mấy khối pha lê này là gì không?" - Ác Quỷ Máu vui vẻ hỏi.
"Đừng gọi ta như vậy! Sau này gọi ta là tỷ tỷ hoặc trưởng môn." - Đại mỹ nhân quắc mắt trừng sắc quỷ một cái.
"Thứ này là Băng Tủy, là một loại khoáng thạch trân quý nhất sinh ra từ băng. Chỉ là nó đã bị sét đánh làm cho biến dị." - Băng Ngưng nhíu mày suy tư.
Những khối băng đông kết hàng trăm năm sẽ hóa đá, gọi là Băng Thạch, Hàn Nham. Nếu chúng đóng băng suốt hàng vạn năm sẽ trở thành Băng Ngọc, Huyền Băng. Còn những khối băng khổng lồ của Băng Nguyên nằm sâu dưới lòng đất, chúng đã đông cứng suốt hàng triệu năm, hóa thành những loại khoáng thạch Băng Tâm Băng Tủy. Loại khoáng vật này quý hiếm vô cùng, cực kỳ khó khai thác vì chúng nằm sâu trong lòng đất, và cũng chẳng thể nào biết được chúng có ở đâu để mà khai thác.
Chúng chỉ được khai thác khi có những vụ sạt lở nghiêm trọng, những núi băng ở gần biển bị sóng đánh khiến một phần núi băng rơi xuống biển, để lộ ra những khoáng vật đông cứng bên trong. Băng Ngưng thường để các nữ đệ tử khai thác Băng Ngọc và Huyền Băng ở các mỏ gần biển, dùng chúng để xây dựng Băng Nguyên thành và buôn bán với đất liền.
"Mấy khối Băng Tủy này thật lớn, muội đoán chúng chí ít cũng có giá ba đến năm trăm vạn linh thạch. Chỉ là chúng cắm sâu vào lòng đất, muốn lấy lên chắc cũng mất vài ngày." - Linh Lung trầm trồ nói, đôi mắt nàng biến thành trong suốt, Ác Quỷ Máu có thể nhìn thấy những viên linh thạch lấp lánh trong mắt nàng.
Băng Ngưng lấy ra nhẫn trữ vật, hướng chiếc nhẫn chỉ vào mấy khối pha lê.
"Thu!" - Nàng niệm động chú ngữ, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay nàng sáng rực lên, phù văn lập lòe nhấp nháy.
Nhưng những khôi Băng Tủy vẫn nằm im không nhúc nhích, sức hút của nhẫn trữ vật không đủ để nhấc chúng lên. Đại mỹ nhân lông mày liền nhíu chặt, nàng thử thêm vài lần nữa, trêи gương mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, chiếc nhẫn trữ vật cũng trở nên đỏ bừng, giống như sắp vỡ vụn vì quá tải.
Băng Ngưng không còn cách nào khác đành lấy ra một cái cuốc đào khoáng, nàng dùng khống vật thuật, điều khiển cái cuốc đào lớp băng và đất xung quanh một khối pha lê.
"Phu quân, chàng có cách nào không?" - Linh Lung ôm lấy tay của sắc quỷ mà làm nũng.
"Xem ra ta lại phải làm thân trâu ngựa rồi." - Ác Quỷ Máu thở dài, nó đương nhiên sẽ không để nữ nhân của mình làm mấy công việc vất vả.
"Hai nàng tránh xa ra một chút, đừng để bị thương là được."
Băng Ngưng không nói gì, nàng nắm tay muội muội bay ra xa, sau đó lẳng lặng nhìn Ác Quỷ Máu, muốn xem nó làm cách gì để nhổ mấy khối pha lê lên.
Sắc quỷ sau khi thấy hai nàng đã an toàn, nó rít lên bằng quỷ ngữ, thân hình hóa thành khổng lồ.
Rồi nó cầm lấy cái cuốc của Băng Ngưng, món này vẫn được tính là một pháp bảo, có thể phóng to thu nhỏ tùy ý. Nó liền điều khiển cái cuốc biến lớn, giống như một người thợ mỏ chăm chỉ, phát những cuốc thật mạnh vào khối pha lê.