Ánh mắt Ác Quỷ Máu dần trở nên nhu hòa.
"Nàng cũng thật là, vừa tỉnh lại đùa giỡn."
"Hứ! Còn không bằng chàng đâu!" - Mỹ nhân khẽ nguýt sắc quỷ một cái.
"Tự nhiên đem ký ức của thiếp phong ấn, tra tấn dằn vặt thiếp chết đi sống lại."
"Thiếp lúc đó thực sự rất sợ, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao chàng lại tàn ác với thiếp như vậy."
"Đặc biệt là câu Miễn là ngươi đau khổ!, nó khiến thiếp vô cùng tuyệt vọng, còn tưởng mình sắp bị hiến tế thật luôn rồi."
"Nhưng trong đầu thiếp lại xuất hiện câu nói cuối cùng của chàng, khiến thiếp tin tưởng chàng sẽ không hại thiếp." - Mỹ nhân nở nụ cười ngọt ngào, cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng kia, Ác Quỷ Máu lại trở thành người phu quân luôn yêu thương nàng.
"Xin lỗi Kiều Diễm, ta làm như vậy cũng là để giúp nàng.
Thuật hiến tế càng tàn nhẫn thì hiệu quả càng cao, nhưng ta tự mình hiểu rõ chuyện này, sẽ không để nàng thực sự chịu thương tổn." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói.
"Chàng không cần phải giải thích, bây giờ thiếp hiểu rất rõ về chàng."
"Huyết ạ!" - Mỹ nhân cười khúc khích, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia tinh quái.
Nàng nhu thuận ngã vào ngực Ác Quỷ Máu, cảm nhận khí tức ấm áp quen thuộc.
"Đúng rồi, sau này gọi thiếp là Kiều Ngọc đi.
Nếu chàng cứ gọi thiếp là Kiều Diễm, một nửa khác trong thiếp sẽ ghen đó."
"Cơ thể mới này thiếp rất yêu thích, trong lúc giúp thiếp tái tạo thân thể chàng nhất định là rất chú tâm."
Kiều Ngọc khẽ vẫy tay lấy ra một chiếc gương nhỏ bằng vàng, mặt gương là một lớp ngọc được cắt mỏng có thể phản chiếu hình ảnh.
Mỹ nhân ngắm mình trong gương một hồi, càng nhìn lại càng yêu thích.
Gương mặt nàng hé nở nụ cười, đôi môi sau đó lại khẽ mím, liên tục thay đổi các trạng thái vui buồn trên gương mặt.
Mỗi ánh mắt nụ cười của nàng đều mang theo một loại phong tình đặc biệt, thu hút ánh mắt của sắc quỷ.
Ác Quỷ Máu liền đưa tay khẽ chạm lên mặt Kiều Ngọc, cử chỉ ôn nhu vô cùng.
"Nói ta nghe một chút, nàng vì sao lại chết? Là Huyết Băng giết nàng sao?" - Bỗng nhiên nó nghĩ đến chuyện gì, gương mặt trong phút chốc trầm xuống.
"Sao chị Huyết Băng lại giết thiếp được? Thiếp với chị ấy là cùng một phe mà?"
"Sau khi chàng chết có rất nhiều người vì muốn báo thù cho chàng, liền cùng chị Huyết Băng đối đầu.
Nhưng thiếp cũng không ngốc như bọn họ, thiếp tin chàng sẽ không dễ dàng gì bị giết như vậy."
"Vậy nên thiếp không cùng chị Huyết Băng đối địch, an phận làm một vị nữ thần.
Giúp tỷ ấy cai quản vũ trụ máu chờ chàng sống lại."
"Quả nhiên đúng như thiếp nghĩ! Chàng quả nhiên là đã sống lại, hơn nữa còn chạy sang thế giới khác, lừa gạt tình cảm của một đám tiểu nha đầu."
"Huyết Băng nếu biết được chuyện này, chị ấy nhất định sẽ đánh chàng không trượt cái nào." - Mỹ nhân trong ngực khẽ nheo mắt.
"Khục...! Nàng đừng nói cho Huyết Băng biết.
Nhưng nếu không phải là bị Huyết Băng giết, vậy nàng vì sao mà chết?" - Ác Quỷ Máu khẽ ho khan.
"Người giết chết thiếp chính là chàng đó!" - Kiều Ngọc cười khúc khích trả lời.
"Ta? Sao lại là ta giết nàng được?" - Câu trả lời của Kiều Ngọc khiến sắc quỷ ngẩn ngơ.
"Hứ! Đương nhiên là chàng!"
"Người ta đang ngủ ngon lành, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chàng gọi.
Thiếp đành phải chọn cách tự sát, thông qua cổng địa ngục đi đến đây để gặp chàng."
"Như vậy còn không phải là vì chàng mà chết hay sao? Sau này nhất định phải đối xử tốt với thiếp đó."
"Ai...! Xin lỗi Kiều Ngọc, ta không biết là nàng vẫn còn sống.
Thực ra thì nàng cũng không cần tự sát đâu, nàng không đến thì ta chọn người khác cũng được mà." - Ác Quỷ Máu áy náy nói.
"Khúc khích...!Cái chức nữ thần kia thiếp làm chán rồi, bình thường thiếp cũng toàn là đi ngủ, chỉ đợi chàng tái sinh."
"Bây giờ chàng đã sống lại, thiếp đương nhiên là phải chạy đến chỗ chàng, dùng thân thể của mình hầu hạ chàng."
"Chàng là một vị Chúa Quỷ, mười tỷ năm đối với chàng chỉ là một giấc ngủ.
Nhưng đối với thiếp đó là một quãng thời gian rất dài đó." - Mỹ nhân dùng tay sờ lên mặt của Ác Quỷ Máu, giọng nói nũng nịu vô cùng.
Nhưng một lúc lâu mà sắc quỷ vẫn chỉ nhìn nàng, cũng không táy máy tay chân như mọi ngày.
"Phu quân...!Thiếp nói nhiều như vậy mà chàng vẫn không hiểu sao? Mau ăn thiếp đi chứ! Chơi đùa với thân thể của thiếp đi, người ta đợi chàng nãy giờ rồi nè." - Rốt cuộc Kiều Ngọc không nhịn được nữa, trực tiếp cầm tay Ác Quỷ Máu đặt lên bầu vú của mình.
"Kiều Ngọc ngoan, cơ thể của nàng mới được tái sinh.
Da thịt rất là yếu ớt, nếu bây giờ ta ân ái với nàng, sẽ khiến da thịt vỡ nát.
Nàng tạm thời trở về bí cảnh tu luyện, đợi sau khi cơ thể vững chắc thì mới hầu hạ ta." - Ác Quỷ Máu chậm rãi trả lời.
Mỹ nhân nghe vậy thì sững sờ, lại nhìn kỹ da thịt của mình.
Làn da của nàng trắng hồng mịn màng, nhưng khi ấn mạnh vào liền xuất hiện vết bầm, non mềm yếu ớt như da thịt trẻ sơ sinh, nếu thực sự vận động mạnh thì sẽ vỡ nát như lời Ác Quỷ Máu nói.
Trong mắt mỹ nhân xuất hiện một tia thất lạc.
"Nàng cũng đừng buồn, lần này chỉ là bế quan một năm, ta sẽ dọn sẵn đường cho nàng.
Khi nào xuất quan sẽ giúp nàng trở thành tông chủ Ngũ Thiên Tông, sau này giúp ta quản lý các thế lực Tiên Linh Tộc." - Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng dỗ dành.
"Thiếp không muốn! Giờ thiếp chỉ muốn được giống như hai người Thi Thi Long Nữ, được nàng giữ lại ở bên người.
Vị trí tông chủ kia thiếp không cần." - Kiều Ngọc khẽ bĩu môi nói.
"Hắc, ta giữ hai nàng ấy ở bên cạnh là để dễ quản lý.
bg-ssp-{height:px}
Sợ thả ra một cái thì họ sẽ gây họa, Long Nữ tính tình rất tàn nhẫn, một khi đói bụng có thể nuốt cả thế giới."
"Thi Thi bình thường rất ngoan, nhưng khi nổi điên cũng có thể sẽ giết người.
Vậy nên nàng đừng ghen tị với bọn họ làm gì, ta chỉ tin tưởng nàng nhất, ngoan ngoãn dịu dàng rất biết nghe lời, có thể thay ta quản lý mọi việc trôi chảy."
"Đợi ta giải quyết xong mấy tên phiền phức, thâu tóm toàn bộ các thế lực.
Sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh nàng." - Ác Quỷ Máu ôn nhu nói.
Nó lại bẻ đứt một ngón tay, đem ném xuống đất.
Từ trong đám huyết vụ sinh ra một phân thân.
Ác Quỷ Máu đem Kiều Ngọc giao cho phân thân, cánh tay khẽ vẫy mở ra cổng không gian trở về bí cảnh.
"Linh Lung Băng Ngưng rất lo cho nàng, nàng giúp ta giải thích với bọn họ."
"Cái này cho nàng ăn vặt, ăn hết ta sẽ gửi thêm cho nàng."
Bàn tay Ác Quỷ Máu vung lên xuất hiện một chiếc hộp ngọc, bên trong là rất nhiều những viên ngọc và kim loại quý, tỏa ra ánh sáng nhiều màu.
Phân thân thay Kiều Ngọc bắt lấy hộp nhỏ, chậm rãi bế nàng bước qua cánh cửa.
"Phu quân! Chàng xong việc nhớ đến thăm thiếp nhé, cơ thể này của thiếp mới được tái sinh, chàng sẽ có thể phá trinh thiếp một lần nữa đó." - Kiều Ngọc bỗng cười khúc khích nói vọng qua cánh cổng, sau đó vết rách liền đóng lại.
"Cô nàng này thật biết cách dụ dỗ nam nhân..."
Ác Quỷ Máu khẽ thở vắt ra một hơi, trầm tư ngồi xuống ghế.
Trong đầu sắp xếp lại những kế hoạch của mình, trước mặt là một bức màn ánh sáng, những hình ảnh bên trong cứ liên tục thay đổi.
Khung cảnh chuyển từ các thế lực Cổ Ma Tộc, rồi biến thành Tiên Linh Tộc, sau đó là sâu dưới đáy biển.
Ngoại trừ những phân thân đi theo chăm sóc cho đám thê thiếp, Ác Quỷ Máu còn tạo ra rất nhiều phân thân có tác dụng dò la tin tức, ẩn nấp trong các thế lực lớn.
Nhờ vậy mà nó không trực tiếp ra tay thì các kế hoạch vẫn được vận hành.
Ba ngày sau Ác Quỷ Máu đem màn hình ánh sáng đóng lại, tạm thời tiếp thu toàn bộ tin tức tương quan.
"Lũ Hải Tộc kia quả nhiên không phải đèn cạn dầu, lần này Tiên Linh Tộc ra biển mười phần chết chín."
"Nhưng như vậy cũng tốt, nước càng đục thì càng có nhiều cá."
"Mấy tên kia cũng thật là rãnh, rõ ràng không có gan tấn công nhưng lại vây ở ngoài hơn hai tháng, chẳng biết trong đầu bọn chúng chứa thứ gì."
Ác Quỷ Máu lẩm bẩm trong miệng, đem cửa sổ mở ra.
Bên ngoài Băng Linh Các là một tòa đại trận khổng lồ, đem toàn bộ tòa tháp vây vào bên trong.
Hơn ba trăm Độ Kiếp Kỳ tu sĩ đứng xếp thành những trận hình kỳ quái, trong tay lăm lăm pháp bảo.
Bọn họ chỉ chờ ma đầu bên trong tòa tháp xuất hiện là sẽ toàn lực tấn công.
Ác Quỷ Máu lại nhìn lên cao, một trận đồ bát quái ngũ hành đang vận chuyển xoay tròn, trung tâm trận pháp không ngừng tích lũy năng lượng.
Trên gương mặt của sắc quỷ nở nụ cười nhàn nhạt quỷ dị, phía sau lưng chợt xuất hiện một đôi cánh, khẽ đạp chân vào thành cửa sổ bay ra ngoài.
"Hắn ta lộ diện rồi!" - Vạn Pháp tay cầm bảo vật Ngũ Hành Đồ, vừa thấy Ác Quỷ Máu liền dùng linh lực truyền âm.
Mấy người tông chủ lập tức quét thần niệm khóa chặt Ác Quỷ Máu trên không.
"Các vị đạo hữu! Ta xem các vị hình như là rãnh quá rồi hả? Không đi bàn mưu tính kế khai chiến với Hải Tộc, lại chạy đến xem ta luyện bảo." - Âm thanh mỉa mai vang lên từ trên bầu trời, truyền thẳng vào tai đám tu sĩ.
"Yêu nghiệt! Ngươi ở trong Thương Hải Thành tế luyện tà vật! Mở ra cổng địa ngục hại chết rất nhiều đồng đạo vô tội! Hôm nay bọn ta nhất định sẽ tru diệt ngươi!" - Diệp Y Y hét lớn, cầm thanh vân trọng kiếm chỉ thẳng vào mặt Ác Quỷ Máu.
"Hắc hắc! Con mắt nào của cô nhìn thấy ta giết người vậy? Ta lúc đó chỉ thấy một tiểu nha đầu quơ kiếm loạn cả lên, đem mấy chục người giết chết."
"Ngươi! Bọn họ đều là bị ngươi hại chết! Ngươi mở ra cổng địa ngục, giải phóng vô số Ác Linh nhập vào thân xác bọn họ tấn công người vô tội.
Ta đành phải giết họ để diệt trừ Ác Linh, bây giờ giết ngươi báo thù cho họ!" - Diệp Y Y hét lớn, trên người bốc lên một luồng Thanh Hư Chính Khí, tà váy không gió nhưng lại tung bay.
Người ngoài thì thấy nàng là một vị nữ đạo chủ ngay thẳng của Thanh Hư Môn, tru tà diệt ma vì nghĩa diệt thân.
Chỉ có nàng mới biết bản thân mình lúc này đây đang rất run sợ, nụ cười mỉa mai kia đang nhắm thẳng vào nàng.
"Y Y! Muội giữ bình tĩnh, đừng manh động!" - Tịnh Liên tiên tử thấy vậy liền chạm một tay lên vai Y Y, từ bàn tay nàng xuất hiện một tia bạch quang đem tâm tình thiếu nữ lắng xuống.
Ứng Dư nhìn Ác Quỷ Máu bay lơ lửng trên trời, bộ dáng mười phần cao ngạo.
Trong lòng gã liền xuất hiện một tia e dè, đối với Ác Quỷ Máu gã không biết nhiều, nhưng bộ dáng ngạo mạn kia thì gã nhớ rõ.
Tên này ắt hẳn là đã tế luyện pháp bảo thành công, thực lực bành trướng nên mới không xem ai ra gì.
"Tà Huyết đạo hữu! Ngươi ở trong thành tế luyện bảo vật, mở ra cổng địa ngục hại chết rất nhiều tu sĩ."
"Việc này dù sao cũng cần phải cho bọn ta một lời giải thích! Chỉ cần đạo hữu bỏ ra ngàn vạn linh thạch, bồi thường thiệt hại cho những tu sĩ bất hạnh bỏ mình, Chính Đạo Minh sẽ không truy cứu việc này nữa." - Ứng Dư cảm thấy khó giết được Ác Quỷ Máu, liền bắc một cái thang để hạ thấp căng thẳng.
Mấy người tông chủ khác liền liếc nhìn gã, nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối.
Chỉ còn hai tuần nữa đại quân Linh Tộc sẽ ra biển cùng Hải Tộc đại chiến, không ai muốn ngay lúc này tiêu hao binh lực.
"Hắc hắc, Ứng đạo hữu ngươi nói nghe thật là hay! Vì cái gì ta phải bồi thường cho bọn chúng chứ?"
"Ác Quỷ Máu ta thuê cửa hàng trong thành, lại bày ra rất nhiều pháp trận.
Hai nữ môn chủ của Băng Linh Các chắc là cũng đã thông báo ta đây bế quan luyện bảo, kêu các ngươi hạn chế lại gần."
"Vậy mà nguyên một đám tu sĩ các ngươi ăn không ngồi rồi, bắc ghế ngồi uống trà vây xem.
Đến lúc cổng địa ngục mở ra còn cố tình bay lên dòm ngó, nên mới bị Ác Linh phụ thể."
"Đám người kia chết là do tự mình chuốc lấy, cùng ta nào có liên quan gì.
Các ngươi nếu không quan tâm đúng sai, muốn trả thù cho bọn chúng thì xông lên, còn không thì mở ra trận pháp, đừng để ta phải ra tay phá nát nó." - Ác Quỷ Máu lạnh lùng trả lời.