Ma Thần Máu

chương 543: hồ băng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Băng Hồ vốn đang quan chiến bỗng đột nhiên ra tay, cái đuôi trắng như bông tuyết của nó bỗng mọc dài ra như dây leo, lắt léo chụp lấy lồng nhỏ giam giữ tiểu tinh linh.

"Muốn chết!" - Ánh mắt Băng Ngưng như phun lửa, nàng không ngờ con nghiệt xúc này lại dám xen vào, liền bắt pháp điều khiển phi kiếm tấn công.

Băng Hồ kia giảo hoạt vô cùng, sau khi cướp được tiểu tinh linh liền quay đầu bỏ chạy, đám băng thú cũng phân ra bốn hướng tẩu thoát.

Linh Lung thấy vậy sốt ruột vô cùng, trên gương mặt nhỏ hiện rõ sự lo lắng.

"Tà Huyết ca ca! Huynh mau làm gì đi chứ?" - Cô nàng tức giận oán trách, bởi vì Ác Quỷ Máu nãy giờ vẫn bình chân như vại.

"Ách! Nàng đừng lo, cứ để tiểu nha đầu kia bị bắt đi, như vậy lần sau nó mới không trốn đi chơi nữa." - Ác Quỷ Máu thản nhiên trả lời, ánh mắt lơ đễnh dõi theo Băng Hồ.

Lúc này Linh Lung mới chú ý đến sự khác thường của Ác Quỷ Máu, trong mắt nàng hiện lên một tia nghi ngờ.

"Tỷ tỷ! Tà Huyết hình như lại mất hồn rồi." - Cô nàng nhỏ giọng truyền âm.

Bởi vì Ác Quỷ Máu có rất nhiều phân thân, đôi khi có những tình huống khẩn cấp phân thân không thể tự mình giải quyết, bản thể sẽ không qua một kết nối đặc thù để tiếp quản cơ thể phân thân giải quyết vấn đề.

Trong khoảng thời gian này bởi vì mất đi chủ hồn khống chế, bản thể sẽ rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Băng Ngưng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám Cổ Ma.

"Cút! Nếu còn dám động đến đệ tử phái ta, dù có phải xé hòa ước thì ta cũng giết sạch các ngươi." - Âm thanh của nàng băng lãnh đến cực điểm, sau đó ngự kiếm bay về chỗ Linh Lung.

"Tỷ tỷ! Chúng ta làm sao bây giờ? Tà Huyết bị ngã choáng váng thật rồi."

"Tỷ cũng không biết...!Cái tên ngốc này bình thường rất lỗ mãng.

Nhưng sức khôi phục của hắn rất tốt, có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh lại." - Băng Ngưng bất đắc dĩ nói.

Ác Quỷ Máu có lúc rất đáng tin cậy, trời có sụp xuống nó cũng gánh được, nhưng cũng có những lúc không đáng tin gì cả.

Hai nàng đành bất đắc dĩ làm hộ pháp cho nó hơn một canh giờ, không cách nào đuổi theo đám Băng Thú.

Lúc này Ác Quỷ Máu bỗng nhiên rùng mình một cái, trong mắt huyết quang chợt lóe, thần trí dần minh mẫn trở lại.

Nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai cô vợ hờ nhìn mình chằm chằm, bộ dáng mười phần lo lắng.

"Băng Ngưng! Linh Lung! Hai nàng sao nhìn ta lạ vậy? Bộ ta bỏ lỡ chuyện gì sao?" - Ác Quỷ Máu gượng cười hỏi.

Lúc này sắc mặt hai nữ mới giãn ra, Linh Lung thở phào nhẹ nhõm.

"Huynh làm muội sợ chết khiếp, còn tưởng huynh trở thành tên ngốc luôn rồi chứ?"

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện! Đều vì chàng mà Thủy Du bị bắt đi rồi! Chàng mau nghĩ cách cứu con bé đi." - Băng Ngưng liếc Ác Quỷ Máu một cái sắc lẻm, nếu không phải tại tên ngốc này thì nàng đã tự mình cứu được tiểu tinh linh.

Ác Quỷ Máu lắc lắc đầu, vừa nãy nó đã có một chuyến thần du thiên ngoại đến chỗ Hải Tộc.

Nhân Ngư Điện của Hải Đường đang bị Linh Tộc công phá, nó phải hỗ trợ nàng thoát khỏi vòng vây.

Ký ức trong khoảng thời gian gần đây chậm rãi được bổ đầy, gương mặt Ác Quỷ Máu dần dần trở nên nghiêm túc.

"Xin lỗi Băng Ngưng, là ta tắc trách làm hỏng việc của nàng.

Chuyện này nàng cứ yên tâm, ta trong vòng ba ngày sẽ đem nha đầu kia về cho nàng." - Ác Quỷ Máu hạ giọng xin lỗi.

"Như vậy còn được...Nếu chàng không giữ đúng lời hứa, thiếp đá chàng ra khỏi cửa." - Băng Ngưng dịu giọng xuống, nhưng vẫn không quên đe dọa một câu.

Ác Quỷ Máu mới lấy ra một cái ma trận màu đen, nó cắn ngón tay viết vài chữ lên trên, trận bàn lóe sáng huyết quang rồi biến mất.

"Ta vừa gửi tin cho Tam Nương, nói bọn họ tiếp tục hành trình về Tuyết Sơn." - Ác Quỷ Máu thấy ánh mắt nghi hoặc của hai nữ liền giải thích.

"Huynh không sợ bọn họ gặp nguy hiểm sao? Băng Nguyên có rất nhiều Băng Thú Độ Kiếp Kỳ..." - Linh Lung lo lắng nói.

"Không sao...!Không sao...!Ta dẫn hai nàng đi làm gỏi đám Băng Thú kia, bọn chúng chết sạch rồi thì không nguy hiểm gì nữa.

Sau này Băng Nguyên sẽ hoàn toàn do các nàng cai quản." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói.

Bỗng nhiên sắc mặt của Băng Ngưng trầm xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt.

"Hay là thôi đi...!Chàng cứu Thủy Du ra là được rồi.

Đám Băng Thú kia tu hành không dễ, trải qua vô số năm mới có thể sinh ra linh trí."

"Nếu chàng thực sự giết hết bọn chúng, e là sẽ sinh ra sát nghiệp rất nặng.

Vả lại thiếp cùng bọn chúng đều là do băng tuyết biến thành, tuy không phải đồng tộc nhưng cũng xem như đồng nguyên, không nên ra tay quá nặng." - Băng Ngưng chậm rãi nói.

"Hắc...!Bình thường nàng tu luyện kiếm đạo sát khí đằng đằng, không ngờ tấm lòng lại nhân từ độ lượng."

"Vậy ta sẽ chiều theo ý nàng, chỉ cứu Thủy Du ra, không tàn sát Băng Thú." - Ác Quỷ Máu khẽ gật đầu.

"Đúng vậy nha! Tỷ tỷ trước giờ không thích giết người, dù là đám Cổ Ma cũng chỉ đánh lui chứ không giết bọn chúng." - Linh Lung cười khúc khích.

"Tỷ luyện kiếm là để bảo vệ cho muội, bảo vệ cho đệ tử trong phái.

Người luyện kiếm cốt để phòng thân, nếu giết quá nhiều người sẽ nhập vào sát đạo, lúc đó cùng ma đạo có khác gì nhau." - Băng Ngưng điềm nhiên trả lời.

Ác Quỷ Máu nghe vậy trong lòng cảm thấy nhột nhạt, quả đúng như lời của Băng Ngưng nói.

Việc giết chóc quá nhiều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thần trí, tâm tính dần trở nên bạo ngược tàn ác.

Đôi khi Ác Quỷ Máu không thể khống chế chính bản thân mình, trở nên điên cuồng hiếu sát, thấy thứ gì động đậy liền giết thứ đó, giết đến đỏ cả mắt, chỉ khi không còn ai sống sót thì nó mới ngừng lại.

"Cũng không biết mấy con Băng Thú kia chạy đi đâu rồi, nơi này đồi núi trập trùng, hố băng lớn nhỏ khắp nơi, muốn tìm ra hang ổ của chúng cũng không dễ dàng gì." - Ác Quỷ Máu nhìn trái nhìn phải tìm kiếm.

"Cái này muội biết! Hang ổ của bọn chúng ở đây, cả chỗ này nữa." - Linh Lung khẽ reo lên.

Cô nàng lấy ra từ túi trữ vật một tấm bản đồ, sau đó chỉ tay vào một cái hồ băng khổng lồ, bốn phía bao phủ bởi vô số đồi băng núi tuyết rậm rạp.

"Nơi này gọi là Thủy Trạch Băng Quốc - Tuyết Sơn Sâm Lâm.

Trong môn quy của bọn muội có ghi rõ, nơi này tuyệt đối không thể tiến vào, bên trong hồ băng có một tồn tại từ thời xa xưa, thực lực mạnh mẽ vô cùng." - Linh Lung ríu rít nói.

"Hắc...!Xem ra cái Băng Nguyên này của muội cũng đông vui thật đấy.bg-ssp-{height:px}

Lần trước thì bắt được cá chép, lại đào được cả một cái nữ thần, lần này không biết sẽ đào trúng thứ gì."

"Thiếp nghe nói từ vô số năm trước, khi mà Linh Thủy Thiên Tôn và Băng Phách Sư Tổ chọn nơi để xây dựng môn phái.

Lúc đó bọn họ đã đụng độ với một sinh vật viễn cổ gọi là Băng Nguyên Chi Chủ.

Hai vị sư tổ lúc đó có thực lực Ngọc Thanh Cảnh, có thể cùng Tiên Vương so tài cao thấp.

Vậy mà bọn họ cũng không đánh thắng được thứ kia, e là thực lực của nó rất đáng sợ."

"Chàng tốt nhất là nên cẩn thận thì hơn." - Băng Ngưng uyển chuyển khuyên nhủ, nàng biết phu quân của nàng tính cách rất liều lĩnh.

Ác Quỷ Máu trong lòng không cho là đúng, mấy cái cường giả thượng giới kia sau khi đến Linh Ma Giới đều sẽ bị Thiên Địa Pháp Tắc áp chế tu vi, nên cái thứ gọi là Băng Nguyên Chi Chủ kia nhiều nhất là bằng với Long Tu Ngư, đều là sinh vật viễn cổ, tu vi viễn siêu Độ Kiếp Kỳ, nhưng Ác Quỷ Máu cảm thấy mình đối phó với nó sẽ không xảy ra vấn đề gì.

"À! Lợi hại như vậy? Tốt, ta nghe lời nàng, lần này sẽ cẩn thận." - Ác Quỷ Máu khẽ gật đầu chiều theo ý Băng Ngưng.

"Ta xem từ đây đến cái hồ kia cũng mất ba ngày, hai nàng trước tiên lên thuyền nghỉ ngơi đi." - Ác Quỷ Máu vừa nói vừa lấy ra Bạch Ngọc Phi Chu.

Thuyền ngọc đón gió mà lớn, chỉ vài giây đã biến từ một món đồ chơi thành con thuyền dài hơn ba mươi trượng.

Bạch Ngọc Phi Chu nếu so với chiến thuyền như Thanh Long Hạm thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn đủ cho ba người cùng ở.

Linh Lung nhìn con thuyền sáng bóng như ngọc, trong ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ.

"Tà Huyết ca ca! Cái phi chu này huynh mua ở đâu vậy? Trông thật là đẹp quá đi mất! Hình như là làm bằng Vạn Năm Bạch Ngọc thì phải?" - Linh Lung khẽ nhún chân nhảy lên mạn thuyền.

"Ánh mắt nàng thật tốt, thuyền này đúng là dùng Bạch Ngọc luyện chế.

Tuy nó hơi nhỏ một chút nhưng tiện nghi đầy đủ, tốc độ nhanh lực phòng ngự cũng rất tốt, dùng thuyền này có thể bay ngang đại dương mà không sợ Hải Thú công kích." - Ác Quỷ Máu lơ đãng nói, ém nhẹm đi nguồn gốc của chiếc thuyền.

Linh Lung cũng không quá để ý, nàng đi đi lại lại trên thuyền, dùng tay vuốt ve những vật dụng bóng loáng.

Ác Quỷ Máu dễ dàng nhìn ra Linh Lung rất thích con thuyền này, nó từng nghe nàng kể Thủy Linh Kiếm Môn cũng có một chiếc thuyền bằng Huyền Băng, nhưng mấy vạn năm trước đã bị hủy trong cuộc chiến chính ma.

Cũng từ đó các nàng rất ít khi rời khỏi Băng Nguyên, chỉ có thể chờ thương thuyền của các môn phái khác đến thu mua hàng hóa, mà giá bán sản vật của Băng Nguyên thấp hơn tự mình đem đến Thương Hải Thành rất nhiều.

"Linh Lung thân yêu, để mấy hôm nữa ta sẽ nhờ Kiều Diễm chế tạo riêng cho nàng một chiếc thuyền.

Nàng thích sử dụng Hàn Ngọc hay Băng Tủy làm vật liệu?"

"Oa! Thật sao? Huynh muốn tặng muội một chiếc thuyền sao?" - Đôi mắt Linh Lung liền sáng lên, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.

"Vậy muội muốn một chiếc thuyền bằng Băng Tủy, thuyền không cần quá lớn, cũng không cần nhiều tính năng, nhưng nhất định phải là màu lam." - Linh Lung ríu rít nói, nàng còn lấy ra bản vẽ của một chiếc thuyền, giống như đã chuẩn bị từ lâu.

Băng Ngưng thấy vậy khóe mắt khẽ giật giật, cảm thấy hết sức nhức đầu với muội muội.

"Phu quân! Chàng đừng nghe Linh Lung nói linh tinh.

Bây giờ trong môn phái đã có truyền tống trận, bọn muội có thể đến Thương Hải Thành bất cứ lúc nào, cũng không cần phải sử dụng phi chu làm gì."

"Vả lại Kiều Diễm tỷ tỷ đang trong thời gian bế quan, chàng không cần vì bọn thiếp mà làm phiền tỷ ấy." - Băng Ngưng liền uyển chuyển từ chối, Ác Quỷ Máu đã giúp các nàng rất nhiều, nàng không muốn bị xem là nữ nhân thực dụng.

"Ô! Tỷ tỷ..." - Linh Lung đang định nói gì đó, bỗng nhiên bị Băng Ngưng quăng cho một cái lườm lạnh như băng, khiến nàng không dám nói thêm gì nữa.

"Băng Ngưng thân yêu, các nàng đã là nữ nhân của ta, cũng không cần khách sáo như vậy.

Các nàng có mong muốn gì đều có thể nói với ta, chỉ cần có thể làm được ta đều sẽ không từ chối.

Cho dù là những việc phi lý như hái trăng hái sao, ta cũng có cách biến chúng thành sự thật." - Ác Quỷ Máu vỗ ngực nói.

"Tà Huyết ca ca là tốt nhất! Nhưng vừa nãy huynh nói thật sao, muội cũng muốn có một ngôi sao để làm đồ trang sức." - Linh Lung cười toe toét, nhào đến ôm lấy sắc quỷ.

"Ách! Vừa nãy ta nói đùa! Trăng sao nhìn như nhỏ bé, nhưng thực ra mỗi một ngôi sao đều là một thế giới, ta có cách để khiến cho chúng rơi xuống, nhưng e là sẽ khiến cả thế giới này bị hủy diệt." - Ác Quỷ Máu vội vàng giải thích.

"Huynh thật biết nói đùa, làm sao một ngôi sao lại là một thế giới được cơ chứ.

Cách đây rất lâu sư phụ muội từng thấy sao rơi từ trên trời xuống, nó chỉ bé bằng bàn tay thôi, óng ánh xanh biếc nhưng lại giống kim loại.

Người đã dùng ngôi sao đó để làm pháp bảo cho bọn muội đây này." - Linh Lung vừa nói vừa tế ra thanh Thủy Linh Kiếm của nàng, thanh tiểu kiếm chỉ nhỏ bằng ngón tay, trên thân kiếm khắc đầy phù văn nhỏ li ti.

"Ha ha...!Quả đúng là có những ngôi sao như vậy, chúng được gọi là sao băng, vốn dĩ là những viên thiên thạch bay lơ lửng trong vũ trụ.

Ban đầu kích thước của chúng to bằng cả ngọn núi, nhưng sau khi bị bầu khí quyển thiêu đốt thì chỉ còn bằng nắm tay."

"Để khi nào đến Hồ Băng ta sẽ gọi xuống một viên thiên thạch, dùng lõi của nó làm trang sức cho muội."

"Trong khoang thuyền có cả phòng tắm nước nóng và nhà bếp, hai nàng hôm nay cũng vất vả rồi, trước tiên có thể tắm rửa sạch sẽ, còn ta sẽ chuẩn bị bữa tối." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, bình thường phân thân vẫn làm mấy việc nhỏ nhặt này.

"Tà Huyết...!Bây giờ chúng ta đang ở trong lãnh địa của Băng Tộc, liệu như vậy có ổn không? Thiếp chỉ sợ trong lúc chàng nấu ăn thì bị tập kích."

"Hay là để Linh Lung tắm trước đi, thiếp sẽ canh chừng đám Băng Thú." - Băng Ngưng suy nghĩ một lúc rồi nói, tính cách của nàng cẩn trọng vô cùng, trực giác luôn luôn chính xác.

"Ha ha, không sao đâu.

Thuyền này bay rất nhanh, mấy con Băng Thú trừ khi mọc cánh, nếu không chẳng cách nào tấn công chúng ta."

"Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo vệ nàng." - Ác Quỷ Máu khẽ chạm tay lên vai Băng Ngưng, giọng nói khiến người ta dễ dàng tin tưởng.

"Hì hì...!Tỷ tỷ...!Chúng ta đi thôi.

Ở trên thuyền của đám người Đan Mộc Môn chán chết đi được, bây giờ có thể tự do tự tại rồi." - Linh Lung cười khúc khích, trước khi đi còn nháy mắt với sắc quỷ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio