Thí luyện giả tham gia có tất cả mười năm bên trong Hư thiên bí cảnh để tu luyện, trong mười năm nay chính là khảo nghiệm tiềm lực của bọn hắn có thể hay không đột phá Hư vô cảnh, những kẻ có trong mười năm này có thể đột phá Hư vô cảnh thì chỉ cần không chết ở trên đường tu luyện tương lai thành tựu chí ít cũng có Hư vô cảnh đỉnh phong!
Không biết vì lý do gì nhưng lần này tham gia Hư thiên bí cảnh là một lần rầm rộ to lớn, thí luyện giả có số lượng thiên kiêu nhiều vượt xa những lần trước cộng lại, Thánh cảnh ở năm năm đầu tiên những lần thí luyện trước đã là cường giả thế nhưng cho đến hôm nay cũng hơn ba năm mà thôi, Thánh cảnh đã trải dài một mảnh lớn, không những thế hôm nay đã có kẻ vấn đỉnh Hư vô cảnh.
Toái hư hải một vùng gần trung tâm, ở đây tồn tại một hòn đảo vô cùng rộng lớn, nó diện tích như một cái siêu cấp đại lục nhìn không thấy phần cuối, điều kỳ lạ đó là đảo này cảnh sắc vô cùng đẹp, non xanh nước biếc, thụy vân vờn quanh, cái gọi là tiên cảnh bất quá cũng chỉ đến vậy mag thôi nhưng trên đảo lại giống như không có sinh vật sống, tại một nơi hung thú hoàng hành như Toái hư hải thì điều này đương nhiên có ý lạ. Bất quá đảo này hôm nay náo nhiệt nhiều lắm, không những là Thí luyện giả mà Hư thiên bí cảnh bản dân, Hung thú nhất tộc cũng có xuất hiện trên đảo, bọn hắn tất cả là hướng đến hai cột quang trụ một hắc một tử mà đến, chỗ đó được dự đoán là có kẻ đột phá Hư vô cảnh.
Gây ra động tĩnh này được nhận định là do Thí luyện giả đột phá nên có rất nhiều kẻ chạy đến xem kẻ đột phá là thần thánh phương nào. Bên trong Thí luyện giả kẻ được nhận định sẽ đột phá đầu tiên là một trong hai người, một là Vũ Thiên Quân, hai là một cái bí ẩn lam y thanh niên, những kẻ đến đây đương nhiên là muốn xem có phải là một trong hai người kia không, thậm chí là hai người kia đang đồng thời đột phá.
Dĩ nhiên có một kẻ biết không phải. Hắn một thân lam y dẫn theo một hắc y mỹ nữ lạnh nhạt đứng giữa không trung quan sát hai cột quang mang, mày hơi nhướng lên, dĩ nhiên là đối với hai cột sáng kia có bài xích. Sau đó hắn lại nhìn ở cách chỗ cột sáng không xa, chỉ khoảng hai mươi dặm một đỉnh núi, nếu có kẻ nhìn thấy sẽ nhận ra ở đó đang ngồi đả tọa một cái phong thần như ngọc mặc long bào kim sắc thanh niên, thanh niên này tu vi thình lình liền có Thánh tổ bước thứ chín đỉnh phong, thiếu chút nữa liền đột phá đạt được cực hạn Thánh cảnh!
“Huh?”. Thanh niên hoàng y long bào như có phát giác gì đó chợt mở mắt ra, trong đó như có vô tận kiếm hình bắn ra như muốn xuyên thủ hư không vô cùng đáng sợ. “Lại có kẻ âm thầm do xét ta?”. Hắn có chút nghi hoặc lẩm bẩm, dĩ nhiên là không nhìn ra được có kẻ nào đang nhìn hắn. Nói đoạn hắn cũng tập trung nhìn hai cột quang mang. “Các ngươi cũng đi quá nhanh rồi...”. Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Cũng nhạy cảm ha!”. Lam y thanh niên cười cười nói. Hắn cùng hắc y mỹ nhân cũng xem như đứng tách biệt một chút so với đám còn lại, bất quá mỹ nhân kia quá bắt mắt khiến cho cũng không ít ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía này chỉ là không được sự đáp trả, hắc y mỹ nhân chỉ như chim non nép bên cạnh hắc y mỹ nhân mà thôi. Đối vói những kẻ khác liền như không khí, chỉ có đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn về phía hai cột sáng kia không biết đánh cái gì quỷ ý.
Quanh đảo lúc này đứng không dưới trăm vạn cá nhân bao gồm cả Thí luyện giả, Hư thiên bí cảnh bản dân cùng Hung thú, bọn hắn đứng tản mác ở các chỗ quan sát cảnh tưởng này, đương nhiên dừng chân gần nhất cũng có mấy vạn dặm, bọn hắn đứng đó thảo luận có chút ầm ĩ.
“Ca ca, bọn hắn muốn đột phá còn bao lâu nữa?”. Dưới không khí không hợp đó hắc y mỹ nhân chọc chọc eo lam y thanh niên nói. Hư vô cảnh đột phá đương nhiên cũng cần thời gian không ngắn, trong lúc đột phá thậm chí có thể gặp phải nguy hiểm, hai tên kia dám đột phá ở đây đương nhiên cũng có chỗ dựa vào.
“Bọn hắn tích lũy đầy đủ nhưng còn chưa đến mức tràn ly, lúc này đột phá đương nhiên còn cần hấp thu thêm lực lượng đến làm tràn đầy, có lẽ còn cần một đến hai canh giờ nữa!”. Lam y thanh niên con ngươi lấp lánh sâu thẳm nhìn hai cột sáng nói. “Bất quá cũng không thể nói bọn hắn đủ kinh diễm, lại dám làm ra động tĩnh này, lợi dụng lúc đột phá kéo lại lực lượng nhanh hơn nhất củ đột phá thành công...”. Hắn hơi có ý cười bổ sung.
“Ồ? Nếu vậy không phải sẽ thành cái đích cho mọi người nhắm đến sao?”. Hắc y mỹ nhân hơi chút kinh ngạc nói. Nghe ca ca nói thì giống như hai tên kia cũng rất lợi hại.
“Ha ha, nếu bọn hắn có thể đụng đến được hai tên kia mới nói!”. Lam y thanh niên cười cười nói. “Cho dù là Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất tự mình xuất thủ cũng chưa hẳn có thể động đến hai người bọn hắn!”. Hắn như có như không nhìn về phía hoàng y long bào thanh niên cười cười.
“Bọn hắn là có người thủ hộ à...”. Hắc y thiếu nữ lúc này mới hơi hiểu ra. “Vậy ca ca lúc nào định đột phá, nhỡ không có ai bảo hộ ngươi thì làm sao được?”. Nàng chợt có chút lo lắng nhìn lam y thanh niên nói. Từ lúc nàng tỉnh lại thì chỉ có lam y thanh niên bên cạnh, hắn cũng chỉ có nàng nhiều điều, tuy rằng nàng không biết hắn cường đại đến đâu nhưng nàng tin tưởng hắn không gì không làm được, hai kẻ đang đột phá còn lâu mới sánh được hắn.
“Ha ha, có Tiểu Nguyệt hộ pháp cho ta là được rồi!”. Lam y thanh niên nghe vậy thì phá lên cười nhìn hắc y mỹ nhân nói. “Đợi một thời gian muội hoàn toàn nắm giữ Thái âm thiên kinh thì đột phá Hư vô cảnh cũng không phải không có khả năng!”. Hắn xoa xoa đầu nàng nói.
“Há? Vậy sao?”. Hắc y mỹ nhân hơi chút kinh ngạc nói. Có ai biết nhìn như búp bê nàng lại là một cái Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ đâu?
“Huh! Có kẻ muốn cản bọn hắn rồi!”. Lam y thanh niên đột nhiên ngừng cười nhìn một chỗ lãnh lẽo nói. Hắn dứt lời thì một góc phía tây chỗ hai cột sáng đột nhiên xuất hiện vạn đạo quang hoa đánh về phía hai cột sáng, dĩ nhiên là có kẻ muốn ngăn cản không cho bọn hắn đột phá.
“Hừ! Muốn chết!”. Quả nhiên, Hoàng y long bào thanh niên đứng trên đỉnh núi thấy như vậy thì hừ lạnh một tiếng, tay phải hóa kiếm chỉ điểm vào hư không đánh ra vô số kiếm quang chặn đường vạn đạo hào quang kia.
“Ầm!”. “Ầm!”. “Xuy...”. Kiếm quang sắc bén khó có thể hình dung như muốn xuyên xỏ hư không đâm lên vạo đạo hào quang lập tức đánh tan chúng, liên tiếp có tiểng nổ vang nhưng kiếm quang vẫn đánh xuyên hào quang hướng nơi xuất phát đánh đến.
“Kiếm chiêu biến hóa thật vi diệu!”. Lam y thanh niên đứng một bên tán thưởng.
“Muội thấy nó cũng đâu có bao nhiêu lợi hại...”. Hắc y mỹ nhân chu mỏ nói. “Bất quá nhìn có chút quen mắt...”. Nàng lại bổ sung.
“Quen mắt?”. Lam y thanh niên nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhìn nàng sau đó lại nhìn Hoàng y long bào thanh niên. “Chẳng lẽ trước kia là có quen biết?”. Hắn lẩm bẩm.
Lam y thanh niên cùng hắc y mỹ nhân không để ý mà một bên bàn luận nhưng với những kẻ khác liền là khiếp sợ không thôi, một đám kinh hãi hai tên kia là do có cường giả tọa trấn không trách dám đột phá ở đây. Nơi phía tây đánh ra công kích đó thì loạn thành một đám, kiếm quang uy lực đã gần với Hư vô cảnh chiến lực, hư không cũng bị đánh ra những lỗ nhỏ li ti, đương nhiên kẻ xuất kiếm thực lực cao thâm khó lường.
“Hừ!”. Đột nhiên một tiếng hừu lạnh vang lên. Một cái cự thủ tỏa ra vạn đạo hào quang đột nhiên xuất hiện chụp về phía kiếm quang.
“Xoạt!”. “Rắc!”. Cự thủ một phát bắt được lập tức đánh tan kiếm quang, một cái nhân ảnh được bao phủ bên trong hào quang sặc sỡ đứng giữa thiên không hiện ra ngay sau đó.
“Các ngươi lại dám đột phá lộ liễu như vậy xem ra là muốn chết?”. Nhân ảnh bên trong kia giọng nói có chút trêu tức vang lên. “Ngươi cũng không có khả năng cản được ta, ngông cuồng đột phá ở đây bọn hắn đừng hòng đạt được ý nguyện!”. Nói đoạn hắn lại tiếp tục xuất thủ, một cự chảo to lớn lăng không xuất hiện đánh về phía hai cột sáng.
“Ha ha, vậy sao? Nếu đã dám lộ diện vậy xem ngươi là kẻ đi đầu rồi!”. Hoàng y long bào thanh niên lại là cười lạnh. “Kiếm yên diệt! Đi!”. Theo hắn nói một cự kiếm bóng mờ tỏa ra hoàng kim sắc đấm về phía cự chảo kia, kiếm còn chưa đến nhưng hư không đã bị đánh ra từng khe nứt đen kịt liên tục tách ra hư không loạn lưu.
“Nhất hoàng Đông Phương Giang Hạ của nhân tộc quả nhiên kinh diễm, bất quá nếu thêm ta thì ngươi có thể hay không cản lại?”. Đột nhiên một giọng nói vang lên giữa thiên địa theo đó đại địa có vô số dây leo đột nhiên lao lên đánh về phía hai cột sáng.
“Hừ! Bổn hoàng lại sợ các ngươi? Kiếm phong!”. Hoàng y long bào thanh niên chính là trước đó cùng Tà Thần Âu Dương Linh Anh, Băng thần Vũ Thiên Dương một đường bị Thần Quân thiếu chút nữa bắt lại đem về giáo huấn, bất quá hôm nay hắn tu vi đã gần đuổi sát Thần Quân, không biết đã có kỳ ngộ gì. Theo hắn hô lên thì một đạo vòi rồng bắn ra vô số kiếm quang đột nhiên hiện lên bao quanh hai cột sáng ngăn cản lại những sợi dây leo kia.
“Xoẹt!”. Cự kiếm bóng mờ đâm vào cự thủ vạn tượng kia liền như xuyên qua đậu hũ đâm về phía nhân ảnh đang đứng bên trong vạn tượng hào quang chỉ là đâm vào vạn tượng hào quang kia liền dần dần tan ra biến mất không đụng đến người bên trong một chút mảy may.
“Xoạt!”. “Kịch!”. Vô số dây leo đánh lên vòi rồng kiếm quang liền như giấy bị cắt nát thành vụn không lưu lại chút nào, có thể thấy kiếm phong kia có bao nhiêu kinh khủng, chỉ là vẫn có vô số dây leo lao lên từ đại địa đánh về phía kiếm phong, tưởng như vô cùng vô tận.
“Các ngươi còn kẻ nào muốn ngăn cản bọn hắn đột phá thì đến đây đi, bổn hoàng liền cho các ngươi biết thế nào là tử vong!”. Đông Phương Giang Hạ thân hình chợt lóe đã đứng trước kiếm phong lanh lùng nói. “Loại chuột nhắt chỉ biết trốn một bên âm thầm ra tay, cút ra đây!”. Nói đoạn hắn thân hình hơi trầm xuống, cửu long bóng mờ chợt hiện lao xuống đại địa đánh ta những cái kia dây leo rồi chui vào đại địa giống như muốn tìm ra kẻ đang ẩn nấp trong đó.
“Một đám thú vị nha!”. Lam y thanh niên cùng hắc y mỹ nhân vẫn là đứng một bên xem náo nhiệt, một bên nói to nói nhỏ không chút để ý xung quanh hoàn cảnh, có nhiều cái sắc lang đang nhìn bên này, đồng thời cũng có mấy cái đang âm thầm quan sát bọn hắn giống như có chút kiêng kị.
“Ca ca, bọn kia vô sỉ như vậy, định lấy đông hiếp yếu, ra tay ngăn cản thoáng một cái nha!”. Hắc y mỹ nhân mày nhíu nhíu, hai tay chống eo thon nói. Một dạng đại nhân đây không vừa mắt, về phần cái kia “Chỉ xem náo nhiệt” đã bị nàng ném đi đâu không biết rồi.
“Huh! Nếu muội thích thì có thể, bất quá đợi một chút, gọi là Đông Phương Giang Hạ kia còn không dễ bại như thế!”. Lam y thanh niên hơi nhìn nàng rồi gật đầu nói. “Bất quá muội cũng phải cẩn thận, bọn quái này cũng có chút không đơn giản!”.
“Aiii... Có ca ca tại, cho bọn hắn mấy cái lợi hại cũng không làm tổn thương được tới ta!”. Hắc y mỹ nhân thở dài nói. “Với lại ta cũng trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân mình rồi!”. Nàng vuốt tóc mai cười duyên nháy mắt với lam y thanh niên nói.
“Hẳn là... đã lớn!”. Hắc y thanh niên trán nổi lên hắc tuyến nói. “Được rồi, quan sát một chút lại nói!”. Dứt lời hắn mới có chút nghiêm túc nhìn chỗ đánh giết kia. Đông Phương Giang Hạ đối mặt với hai cái thiên kiêu bí ẩn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
“Ầm!’. “Ầm!”. Đại địa đột nhiên vỡ nát, cửu long bóng mờ đột nhiên lao ra phá tan đại địa lao lên thiên không, nếu nhìn rõ có thể thấy bọn nó đang quân quanh một cái lục y thanh niên, bất quá lục y thanh niên ngoài chút bất ngờ ra thì không có bao nhiêu sợ hãi, hắn khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt chớp mắt đen kịt chắp hai tay trước ngực.
“ A... si....%$^()$^%&^....”. Một đoạn cổ ngữ không nghe rõ vang lên từ trong miệng hắn, cửu long bóng mờ đang lao lên quấn quanh hắn đột nhiên khựng lại như bị cố định giữa không trung sau đó dần mờ đi biến mất giữa thiên địa, thủ đoạn vô cùng kỳ quái.
“Vốn nghe nói Tu la tộc ở Thái cổ không thua kém Thần Ma hai tộc, hôm nay được chứng kiến Tu la trùng sinh quyết quả nhiên kinh khủng!”. Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên, một cái được bao phủ bên trong vô số tinh thần lập lòe nhân ảnh lăng không xuất hiện.
“Ha ha, Thái cổ Nhật nguyệt tinh tam tộc cũng lưu truyền Vô lượng tinh kinh bá đạo tuyệt luân, tại hạ cũng là kính ngưỡng không thôi!”. Tu la tộc thiên kiêu kia nghe vậy thì cười lớn nói. Kẻ mới đến đương nhiên chính là Tinh tộc đỉnh cấp thiên kiêu ah.
“Như vậy là các ngươi đều muốn ngăn cản bọn hắn đột phá!”. Đông Phương Giang Hạ con ngươi co lại lợi hại lạnh lùng nói.
“Ha ha, nếu để các ngươi đột phá sớm hơn bọn ta như vậy không phải sẽ có một lúc đi chèn ép bọn ta sao? Tiên hạ thủ vi cường, bằng không chí ít cũng khiến các ngươi không thể đột phá lúc này!”. Nhân ảnh được bao phủ bên trong vạn tượng hào quang cười lạnh nói.
“Tinh tộc ta vốn cũng không muốn tham gia phân tranh nhưng các vị tại đây đột phá thì ngày sau sẽ là cự đại vật cản của tất cả Thí luyện giả, tiểu muội cũng chỉ có thể ra tay ngăn cản thoáng một cái!”. Tinh tộc thiên kiêu lại nói, giọng nói thanh thúy dễ nghe, dĩ nhiên là một cái nữ nhân.
“Không sai! Các ngươi đột phá là ảnh hưởng đến cân bằng trong Thí luyện giả, ta Tu La Thiên không thể để các ngươi dẽ dàng dạt được như vậy!”. Tu la tộc thiên kiêu là Tu La Thiên cũng đồng ý nói.
“Cân bằng? Ha ha, sao các ngươi không đi tìm Vũ Thiên Quân mà nói cân bằng? Hắn tồn tại đã là không cân bằng rồi, một đám chuột nhắt các ngươi đã đến thì cho các ngươi thấy bổn hoàng lợi hại!”. Đông Phương Giang Hạ cười lạnh nói. “Cực kiếm thiên vũ!”. Hắn tay hóa kiếm chỉ lên thiên không gầm lên. Lập tức vô số hoàng kim cự kiếm bóng mờ lao xuống từ thiên không hướng về ba cái thiên kiêu công sát.
“Hừ! Một mình ngươi còn không có khả năng ngăn cản bọn ta ba cái!”. Kẻ đang trong vạn tượng hào quang lạnh lùng nói. “Vạn tượng luân chuyển!”. Kẻ này cũng gầm lên, hào quang chợt phát xạ ra xung quanh quấy đâỏ cả một vùng thiên không hướng những kiếm quang kia xoắn giết.
“Tu la diệt thiên đạo!”. Tu La Thiên cũng lạnh lùng nói, đột nhiên một con cự chu bóng mờ đen kịt xuất hiện sau đó bắn ra vô số tơ nhện kết thành một cái lưới rộng lớn như muốn chắn lại cả thiên không.
“Tinh thần lục!”. Tinh tộc thiên kiêu cũng là nũng nịu quát một tiếng. Cả thiên địa vậy mà như lâm vào một vùng thiên địa khác rộng lớn vô ngần, khắp nơi đều là tinh thần sáng chói, áp lực như địa sơn đè nặng cũng chợt hiện.
“Ha ha ha, tính ta một cái!”. Đột nhiên lại có một giọng cười lạnh khác vang lên, một đạo kiếm quang như sao xẹt đâm về phía cột sáng màu đen sau lưng Đông Phương Giang Hạ.
“Vô sỉ!”. Đông Phương Giang Hạ mặt trầm xuống, tay trái chợt hoa lên xuất hiện một thanh kiếm kim sắc đâm về phía kiếm quang đang lao đến. Chỉ là kiếm quang như có linh tính chợt tránh đi vẫn tiếp tục lao về phía cột sáng đen, một kiếm này cũng khiến Đông Phương Giang Hạ cảm thấy kinh diễm. Thế nhưng hắn còn chưa tiếp tục công kích thì có biến cố phát sinh.
“Xuy!”. Một đạo hắc quang lăng không xuất hiện chắn trước kiếm quang cùng kiếm quang va chạm.
“Uỳnh!”. “Rầm!”. “Xoạt!”. Liên tiếp những tiêng nổ vang lên, Đông Phương Giang Hạ thân hình hơi chấn động, đồng thời công kích ba vị thiên kiêu hắn cũng không được dễ chịu. Ba tên kia tuy rằng không có bao nhiêu chấn động nhưng nội tâm đều nổi lên kinh đào hải lãng. Đông Phương Giang Hạ vậy mà cường đại như vậy?
“Xuy!”. Kiếm quang cùng hắc quang chớp măt giao thủ vài lần liền tách ra, kiếm quang tách ra hóa thành một cái thanh niên thanh y, mày kiếm mắt sáng, chỉ là hắn mặt mũi có chút âm trầm nhìn hắc quang dừng lại hóa thành một cái hắc y mỹ nhân kinh diễm chi săc.
“Ngươi cùng bọn hắn là một bọn?”. Thanh y thanh niên hơi chút ngẩn ra sau đó nhíu mày nói. Hắn trước nay còn chưa có nghe nói Nhân tộc có một cái hắc y nữ tử lợi hại như này.
“Tỷ tỷ không vừa mắt các ngươi hành sự! Làm sao?”. Hắc y mỹ nữ phủi phủi ta vuốt tóc mai duyên dáng nói.
“Vũ Thế Nguyệt...”. Đông Phương Giang Hạ con ngươi co rút nhìn hắc y mỹ nhân, dĩ nhiên là có nhận biết. Bất quá khiến hắn không hiểu được đó là cô nàng này thiên phú tiềm lực không nên cao như vậy chứ? Tu vi liền có Thánh tổ bước thứ chín? Tiềm lực này tuyệt không dưới hắn!