Kiếm khí của Ninh Tiểu Xuyên và Danh Dương va chạm vào nhau, so đấu kiếm ý, vô số kiếm khí bay quanh người bọn hắn, phát ra âm hưởng “vù vù”.
Tiểu Long màu đỏ quấn quanh lưng đột nhiên sống lại, quấn quanh cánh tay Ninh Tiểu Xuyên, tham lam hấp thu kiếm khí mà hai người phát ra.
Trên người Tiểu Long màu đỏ tràn ngập lân phiến, mọc ra bốn cái móng vuốt nhỏ sắc bén, trên lưng mọc ra một đôi cánh, có vài phần tương tự với Thần Long trong truyền thuyết, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều, nhỏ giống như một con tiểu xà.
Rất nhiều người nhìn thấy một màn như vậy, đều khiếp sợ không thôi.
- Đai lưng của Ninh Tiểu Xuyên lại là một đầu Huyền thú… Không… Rất giống một con rồng.
- Đây là rồng gì? Tại sao lại nhỏ như vậy?
- Không ngờ con rồng này lại có thể nuốt được kiếm khí mà Nhất Kiếm Đạo phát ra, quả thật quá thần dị, sẽ không phải là hậu duệ Thần Long chứ?
- Thì ra Ninh Tiểu Xuyên có chiến sủng, khó trách lại dám khiêu chiến với Danh Dương.
- Ninh Tiểu Xuyên có thể ngăn cản được một kiếm của Danh Dương, điều này chứng tỏ thực lực của hắn, xem ra hôm nay sẽ có một hồi long tranh hổ đấu rồi.
Rất nhiều người đã đặt cược vào Danh Dương một số tiền lớn, cảm thấy hắn có thể một kiếm chém chết Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng tu vi của Ninh Tiểu Xuyên lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ngờ có thể cản được kiếm đầu tiên của Danh Dương, khiến cho rất nhiều người bị thua cả chì lẫn chài.
Đôi tặc nhãn của Tiểu Long màu đỏ đảo tròn một vòng, không ngừng hấp thu kiếm khí, không ngờ bắt đầu từ cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên trèo lên trọng kiếm của Danh Dương, điên cuồng hấp thu kiếm khí của “Nhất Kiếm Đạo”.
Tu vi của Danh Dương tất nhiên cao hơn Ninh Tiểu Xuyên, kiếm khí cũng cường đại hơn Ninh Tiểu Xuyên, nhưng không ai ngờ rằng lúc này lại đột nhiên nhảy ra một con rồng có thể thôn phệ kiếm khí.
Kiếm khí của Danh Dương càng trở nên yếu đi, quá nửa đã bị Tiểu Long màu đỏ hấp thu.
Dần dần, Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu chiếm ưu thế, uy thế kiếm khí cũng bắt đầu áp chế Danh Dương, Ninh Tiểu Xuyên mừng rỡ nói:
- Tiểu Hồng, không tệ đâu, chúng ta cùng nhau liên thủ lấy mạng của hắn.
Chiến sủng Huyền thú cũng là một phần chiến lực của Võ giả, về chuyện này, Học Sư trong Thiên Đế học cung cũng không quản được.
Phó viện chủ Kim Cương Võ Viện bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt hai nắm quyền, bắt đầu vì Danh Dương mà lo lắng, bởi vì chiến sủng của Ninh Tiểu Xuyên quả thực quá thần dị rồi, rất có thể sẽ thay đổi kết quả thắng bại của trận chiến này.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có thể tiếp được một chiêu này của ta, xem như ngươi có chút thực lực, nhưng cũng không có khả năng thay đổi được tử cục của ngươi hôm nay.
Trọng kiếm trên tay Danh Dương bộc phát một luồng lực lượng bài sơn đảo hải, tạo thành bảy vòng kiếm khí tráo, chấn Tiểu Long màu đỏ và Ninh Tiểu Xuyên bay ra ngoài.
Thân thể Ninh Tiểu Xuyên mạnh mẽ thối lui, đầu ngón tay bị trọng kiếm đâm ra một điểm máu, có một tia kiếm khí Nhất Kiếm Đạo xâm nhập thân thể, nhưng kiếm khí này lập tức bị Ma kiếm hấp thu, cũng không tạo thành chút thương tổn nào cho Ninh Tiểu Xuyên.
- Grào... grào... grào...
Tiểu Long màu đỏ cũng không bị thương, đôi cánh quạt mạnh, nhe răng trợn mắt với Danh Dương, thậm chí còn nhếch miệng, thè lưỡi, làm mặt quỷ.
Danh Dương cầm chiến kiếm bổ tới trước người, lập tức tạo thành một màn kiếm hình tròn, phía trên màn kiếm tràn ngập tinh điểm, sáng ngời lấp lánh, tựa như những ngôi sao trong màn đêm.
Phạch phạch phạch…
Trên lưng Ninh Tiểu Xuyên cũng mở ra một đôi cánh xanh, dài chừng 7 mét, có Lôi Điện lưu động trên cánh, thân thể bắt đầu bay lên, lơ lửng trên bầu trời chừng 30 mét.
- Thiểm điện.
Ninh Tiểu Xuyên mở ra hai tay, xung quanh thân thể đều là thiểm điện lôi đình, tạo thành một khối thiểm điện cầu cực lớn.
Tiểu Long màu đỏ cũng bay lên, hạ xuống trên vai Ninh Tiểu Xuyên, vểnh cái đuôi lớn, duỗi ra cái móng vuốt nhỏ, diện mục dữ tợn nhìn chằm chằm vào Danh Dương ở bên dưới, phát ra tiếng “ngao ngao” không ngừng.
Danh Dương cầm kiếm trong tay, chỉ thẳng lên trời.
Màn kiếm giống như tinh điểm cũng phóng thẳng lên trời, hóa thành từng đạo kiếm quang sáng ngời, giống như lưu tinh bay thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Giữa hai tay của Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra một đầu Thiểm Điện Thần Thú khổng lồ, gầm thét đánh xuống dưới, va chạm với những kiếm quang đó, móng vuốt thiểm điện đánh thẳng tới đỉnh đầu Danh Dương.
- Vụt...
Danh Dương trở tay đánh ra một kiếm, trảm phá Thiểm Điện Thần Thú, không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn.
Ầm...
Đầu Thiểm Điện Thần Thú thứ hai từ trên trời giáng xuống, đầu Thiểm Điện Thần Thú thứ ba giáng xuống…
Ninh Tiểu Xuyên lơ lửng trên không trung, không ngừng đan ra từng đạo thiểm điện, nện mạnh xuống bên dưới.
Mà kiếm khí do Danh Dương đánh ra, bởi vì quá xa cho nên lúc đến trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, kiếm khí đã suy yếu đi rất nhiều, cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Ninh Tiểu Xuyên.
Vốn dĩ là một hồi quyết chiến tất thắng của Danh Dương, bây giờ lại trở thành trận chiến ngang tầm.
Ngự Thiên Địch cũng không ngờ rằng kết quả lại như vậy, vốn dĩ hắn cũng cho rằng Ninh Tiểu Xuyên sẽ bị một kiếm của Danh Dương đánh chết, không ngờ cuối cùng lại thành như vậy, thầm nghĩ:
- Không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại sinh ra một loại Thần Thông có thể phi hành, xem như hắn tạm thời đã đứng ở thế bất bại rồi.
Bên cạnh có một Võ giả tò mò hỏi:
- Tại sao chỉ tạm thời đứng ở thế bất bại?
Ngự Thiên Địch nói:
- Võ giả muốn phi hành khó khăn bực nào? Cho dù là Võ Tôn cũng không thể dựa vào lực lượng của mình mà phi hành. Chỉ có một vài thiên tài thiên tư tuyệt đỉnh mới có thể sinh ra loại Thần Thông phi hành này, nhưng loại Thần Thông này cũng rất tiêu hao Huyền Khí. Ngươi đừng nhìn bây giờ Ninh Tiểu Xuyên có thể bay trên không trung rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể hắn đang tiêu hao cực nhanh, nếu cứ kéo dài như vậy, không đến nửa canh giờ sau, Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên sẽ hao hết, sau đó từ trên trời rơi xuống.
- Vậy tại sao hắn không hạ xuống đất chiến đấu với Danh Dương?
Có người khó hiểu mà hỏi.
Ngự Thiên Địch lạnh lùng cười, nói:
- Các ngươi thật sự cho rằng Ninh Tiểu Xuyên có thực lực chống lại Danh Dương ư? Không nói những thứ khác, chỉ riêng tu vi Võ Đạo của Danh Dương đã là Thần Thể tầng thứ bảy, xem như đã hoàn toàn nắm giữ thắng cục, căn bản không phải là đối tượng mà một Võ giả Thần Thể tầng thứ năm có thể đánh bại.
- Ninh Tiểu Xuyên có lẽ cũng biết rõ đạo lý này, hôm nay hắn chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ hắn vẫn có thể bay trên bầu trời, đại chiến với Danh Dương thêm nửa canh giờ, cho dù thất bại thì cũng không quá thảm hại.
Đương nhiên, tất cả những phân tích này cũng chỉ là cách nghĩ của Ngự Thiên Địch, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thật ra vô cùng khao khát chiến thắng, thế nhưng muốn chiến thắng thì phải tìm ra sơ hở của Danh Dương, chỉ khi Danh Dương lộ ra sơ hở thì hắn mới có khả năng chiến thắng.
Càng đánh, kiếm tâm của Danh Dương càng loạn.
Vốn dĩ Danh Dương cho rằng có thể một kiếm gi ết chết Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng mất một khoảng thời gian dài như vậy vẫn không thể chế trụ được Ninh Tiểu Xuyên, điều này đối với hắn mà nói, chính là một loại sỉ nhục.
- Ngươi thực sự cho rằng bay trên không trung là ta không có biện pháp gì với ngươi sao? Quá ngây thơ rồi! Thừa Phong Ngự Kiếm.
Hai tay Danh Dương bắt kiếm quyết, cổ kiếm trầm trọng lập tức lơ lửng.
Phía trên thân kiếm tản mát ra từng đạo kiếm quang, trọng kiếm lập tức phát ra một tiếng vang lớn.
Vụt...
Trọng kiếm bay lên không trung, đâm thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên lập tức biến đổi, không ngờ Danh Dương lại có thể khiến cho kiếm tự động bay lên, trọng kiếm như có linh tính, bay trên không trung một cách linh hoạt giống như được chủ nhân khống chế.
Đây mới thực sự là Ngự Kiếm Thuật, không phải đơn giản giống như cầm kiếm chém ra kiếm khí, đây chính là thực sự cách không khống chế một thanh kiếm.
Danh Dương đã tu luyện thành Ngự Kiếm Thuật chính thức, như vậy cho dù Ninh Tiểu Xuyên có bay trên trời, thì vẫn trở thành cái bia ngắm sống của hắn, thân thể bay trên trời tùy thời có thể bị trọng kiếm đâm xuyên.
Ầm ầm ầm...
Một trận mưa lớn đột nhiên đổ xuống.
Ninh Tiểu Xuyên bay trong mưa, ngưng tụ ra 100 đạo hư ảnh kiếm khí, xếp hành một đầu Kiếm Long, phóng thẳng về phía trọng kiếm.
Phành phành phành...
Trọng kiếm bị hư ảnh kiếm khí đánh trúng, liền rơi trở lại trong tay Danh Dương.
Danh Dương nắm chuôi kiếm, lại chém một kiếm về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên điều động 100 đạo hư ảnh kiếm khí, tạo thành kiếm trận, thủ hộ xung quanh thân thể.
Phành...
Trọng kiếm phá vỡ kiếm trận, một kiếm rạch phá trên người Ninh Tiểu Xuyên, kéo một đường dài chừng một xích trước ngực Ninh Tiểu Xuyên, lưu lại vết thương vừa nhìn mà giật mình.
Một chiêu Thần Thông “Vạn Kiếm Hóa Vũ” này cũng không yếu, sở dĩ vẫn bị một kiếm của Danh Dương phá vỡ là vì cảnh giới giữa hai người chênh lệch quá lớn, việc này cũng không phải là thứ mà Thần Thông là có thể bù đắp được.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên bị trọng thương, nhưng lại không lùi mà tiến, một lần nữa ngưng tụ ra 100 đạo hư ảnh kiếm khí, tập trung lại thành một thành kiếm, đâm thẳng tới phía Danh Dương.
Danh Dương vốn còn cho rằng Ninh Tiểu Xuyên sau khi trọng thương sẽ rút lui, nhưng không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại nhịn đau mà xuất kiếm về phía hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, Danh Dương liền nâng kiếm đón đỡ.
Ầm...
Song quyền của Ninh Tiểu Xuyên đâm ra một kiếm, đẩy Danh Dương không ngừng lùi về sau.
- Diệt Thế Kiếm Đạo.
Ninh Tiểu Xuyên đem kiếm ý của Diệt Thế Kiếm Đạo ngưng tụ vào trong Thần Thông Vạn Kiếm Hóa Vũ, khiến cho một kiếm trong tay càng trở nên cường đại hơn, công phá kiếm khí phòng ngự của Danh Dương, đâm xuyên qua vai hắn, khiến cho một vạt áo trên người bị xé rách.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trong mưa lớn, chiến kiếm trong tay rung lên, toàn thân đều là máu tươi.
Huyết dịch từ mũi kiếm nhỏ xuống, loang lổ trong mưa, khiến cho không khí dậy lên một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Danh Dương đứng đối diện Ninh Tiểu Xuyên, nắm chặt trọng kiếm trong tay, nói:
- Ngươi đã thi triển ra năm loại Thần Thông rồi, nhưng chỉ có thể chém rách được vạt áo của ta, hôm nay, ngươi nhất định sẽ chết dưới kiếm của ta.
Danh Dương cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên đã dùng hết Thần Thông, toàn bộ chiêu số cũng đã bị hắn nắm rõ, bây giờ chỉ cần chém ra một kiếm là có thể giết Ninh Tiểu Xuyên ngay lập tức.
Danh Dương nói:
- Đầu chiến sủng của ngươi cũng không tệ lắm, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ nuôi dưỡng nó.
Nghe thấy hai chữ “chiến sủng” này, Tiểu Long màu đỏ lập tức cảm thấy bản thân giống như bị vũ nhục, liền nghiến răng nghiến lợi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng “ngao ngao”.
Người khác nghe không hiểu nó đang nói gì, nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại có thể hiểu được đại khái là nó đang tuyên chiến với Danh Dương.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ cho rằng nó đang đùa giỡn, nhưng đúng lúc này, thân thể Tiểu Long màu đỏ đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ, hóa thành một đoàn sương mù màu đỏ, bao quanh thân thể Ninh Tiểu Xuyên.
Một sợi long mạch đỏ như máu đâm vào trong trái tim của Ninh Tiểu Xuyên, tiếp xúc với Võ Đạo Tâm Cung của hắn.
Huyền Khí Võ Đạo theo long mạch điên cuồng chảy ra ngoài.
Rầm rầm rầm…
Bên ngoài thân thể của Ninh Tiểu Xuyên lập tức bao trùm một tầng Long Lân đỏ như máu, phủ kín mọi nơi, lân phiến đỏ rực giống như ngọc mài mà thành.
Trên đầu Ninh Tiểu Xuyên cũng dài ra một cặp sừng sắc bén, trên lưng mọc ra Long Dực dài hơn mười thước, trong tay xuất hiện chiến kiếm bị hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, thân kiếm giống như một cái Long trảo sắc bén đúc luyện mà thành, phác họa thần văn (*) cổ xưa.
(*) ký hiệu, họa tiết…
Grào...
Nửa thân trên của Hồng Long hiện ra sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, kết hợp cùng một chỗ với thân thể của hắn, thân hình thô to như thùng nước, đầu rồng khổng lồ, cặp Long giác (*) tản mát ra hào quang đỏ rực, sắc bén như răng thú, đột nhiên rống lớn về phía Danh Dương.
(*) sừng.
Nửa cái thân hình Hồng Long bên dưới thì hóa thành áo giáp, chiến kiếm, chiến dực, chỉ để lại nửa thân trển, giống như một cái đầu Cự Long mọc ra từ trên người Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên giống như mặc một bộ chiến giáp Bàn Long, chiến khí trên người tăng vọt, thậm chí có thể đánh một trận với Thần Linh.
Một màn biến hóa này quả thực quá dọa người.
Bốn vị Phó viện chủ đồng thời từ chỗ ngồi đứng dậy, khiếp sợ nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.
Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện thì sợ hãi thán phục nói:
- Ôi trời ơi… Đây chẳng lẽ là Chiến Thần Long Sứ được ghi lại trong điển tịch Thái Cổ?