Lúc chiều tà, mặt trời lặn chiếu ánh sáng đỏ như máu.
Mặt trời lặn xuống tựa hồ như không cam tâm kết thúc lữ trình một ngày của mình, chiếu ánh sáng đỏ máu khắp trên mặt biển, tạo nên một vẻ đẹp mỹ lệ nhưng không kém phần thê lương.
Dương Chính ở trên chỗ cao nhất của cột buồm, mặc cho gió biển ào ạt thổi tung bay tà áo, thân hình hắn vẫn đứng thẳng băng như một ngọn tiêu thương.
Mã Đức Liên Na kiên trì leo lên theo hắn, đứng im lặng sau lưng hắn, từ sau trận chém giết lũ cá mập không thể tưởng tượng đó, Mã Đức Liên Na tựa hồ như càng quen với thân phận nữ bộc chứ không còn là trưởng nữ của Thái Lan Mễ Á gia tộc. Hiện tại nếu không phải do Tác Bối Áo Phu chỉ đích danh thì nàng cũng rất ít khi tham gia vào hội nghị gia tộc.
Một bóng đen nhô lên khỏi mặt biển từ phương xa, thoạt nhìn có thể đoán định rằng diện tích hòn đảo này thực sự không nhỏ.
Dương Chính nhờ vào mục lực siêu việt, thậm chí còn có thể nhìn thấy các sườn núi phủ xanh cây cối trên đảo.
Có cây cối tất có nước ngọt, càng có thêm nhiều thức ăn, đối với lưu lãng giả trên biển mà nói thì không thua gì thiên đường.
Đương nhiên đó cũng có thể là địa ngục.
Sau khi tiến vào sâu trong Lam Mộng hải, hơn nữa còn cải biến lộ trình, cho dù có xảy ra sự tình kỳ quái gì thì cũng là điều đương nhiên.
Có lúc họ còn gặp phải vật phẩm của con người.
Gió đêm dần trở lạnh, Mã Đức Liên Na rúc người lại ở trên cột buồm nhỏ hẹp, bất giác đã nấp sau lưng Dương Chính để có chút ấm áp.
Kỳ tích hiệu xé gió phá sóng mà đi, chạy tới niềm hy vọng phía trước.
Hơn mười đống lửa cháy bừng lên trên bãi cát.
Bãi biển trong bóng đêm, rất nhiều người cả nam lẫn nữ đều tụ tập lại đó, thoải mái giữa không gian rộng lớn, quây thành mười mấy vòng tròn, mùi thịt cá nướng bốc lên thơm lừng nức mũi.
Ngày thứ ba sau khi lên hòn đảo lớn này, mọi việc đều thuận lợi hơn xa tưởng tượng.
Hòn đảo này từ Đông sang Tây chừng bốn năm mươi km, còn từ Nam đến Bắc chừng hơn km.
Lúc đầu Dương Chính suất lĩnh đội tiền trạm đi lên đảo từ phía Bắc, vốn lúc đầu họ cho là hòn đảo này chỉ toàn rừng rậm, không ngờ sau khi ngoặc qua mấy tòa núi, trước mặt chợt hiện lên một bình nguyên mênh mông vô bờ vô bến, chỉ có mấy cụm rừng thưa thớt mà thôi.
Một con sông quanh co uốn lượn như sợi thắt lưng bằng ngọc, phân chia bình nguyên thành hai nửa, hội tụ ngay phía Nam thành một cái hồ phương viên mấy dặm.
Nhìn thấy thảo nguyên xanh mướt này, mọi người trên thuyền kể cả bọn hải tặc đều hưng phấn phóng chạy như trẻ nhỏ, chạy đến khi không còn chạy nổi mới ngưng lại, sau đó nằm lăn trên thảo nguyên, ngửa mặt nhìn trời, không ngừng cười ha hả.
Đây đúng là nơi lưu lãng giả vừa nhìn đã thích.
Bất kể là đã phiêu lưu trên biển bao lâu thì động vật có vú vẫn luôn muốn hướng về đất liền, đây là thiên tính không thể nào thay đổi, giống như cá phải sống dưới nước mới được.
Mã Đức Liên Na lần đầu tiên nhìn thấy Dương Chính vốn trước giờ lạnh lùng như núi băng lại nở nụ cười, tuy nét cười rất mờ nhạt nhưng trong mắt hiện vẻ ôn nhu hiếm có.
Hơn nữa Dương Chính rất hiếm khi không hề ước thúc thủ hạ như vậy, chỉ một mình ngồi trên tảng đá nhìn cảnh vật xung quanh đến mức ngơ ngẩn xuất thần.
Trên đảo không có ma thú đặc biệt hung ác nào, trong rừng cây phía Bắc có một số ma thú trung cấp, chỉ với ma pháp sư trong gia tộc đã đủ để ứng phó, huống gì hiện tại cũng không cần phải chọc vào bọn chúng.
Kỳ tích hiệu chạy quanh đảo nửa đêm, tiếp đó lên đảo từ phía Đông.
Hai ngày sau đó mọi người đều bận rộn vô cùng, cả gia tộc không phân già trẻ lớn bé đều được động viên lên Kỳ tích hiệu khuân vác hàng hóa, sau đó dựng lều trại ở tạm, mọi việc đều do Dương Chính chỉ huy phân phó. Nói tới sinh tồn nơi hoang dã, nếu Dương Chính tự nhận thứ nhì thì trên thế giới này không ai dám nhận mình đệ nhất. Có đại hành gia chỉ điểm, mọi việc tự nhiên thuận lợi hơn nhiều.
Hắn còn sai phát hơn mười chi tiểu đội tinh nhuệ thăm dò các phương hướng khác.
Đến ngày thứ ba thì mọi thứ cơ bản đã hoàn thành. Chiều tối, tiểu đội thăm dò trở về mang theo một tin tức rất tốt, họ đã phát hiện mấy eo biển tránh gió thiên nhiên rất thích hợp.
Gia tộc Thái Lan Mễ Á sống nhờ vào thuyền, mai này có xưởng thuyền và eo biển thì thực sự là quá mức vui mừng.
Khi Tác Bối Áo Phu tuyên bố tin tức này bên đống lửa, niềm vui của mọi người đều như sục sôi òa vỡ.
Vì Lãng mỗ tửu có hạn, trước khi có thể ủ thêm rượu trên biển thì không thể lấy ra uống hết một lần, bất quá thịt cá mập nướng và canh vi cá thơm ngon do Dương Chính phát minh cũng đủ để bổ túc phần thiếu sót này.
Nói đến ăn thì ai có thể so với nam nhân đến từ quốc gia có truyền thống "dân dĩ thực vi thiên" như Dương Chính. Hắn thi triển vài thủ đoạn, mấy ngày trước đã cắt vi cá chế biến rất được mọi người hoan hô tán thưởng, ngay cả Mã Đức Liên Na đứng bên phụ giúp cũng bận rộn hết mức.
Phảng phất lên trên đảo, tâm địa mọi người cũng trở nên thuần phác hơn.
Đối với Dương Chính dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp bọn phản loạn Tác Bối La, giết sạch Ngân sắc lê minh kỵ sĩ cứu thoát tộc trưởng, sau đó điều khiển Kỳ tích hiệu nhẹ nhàng giết sạch bọn xích sa, cả gia tộc đều đã trung thành với ân nhân cứu mạng vũ dũng phi thường này, không chỉ không thấy khuất nhục mà còn cảm thấy rất quang vinh.
Ngày đó săn cá mập thu hoạch to lớn vô cùng, được tới mấy trăm tinh hạch của thủy hệ cao giai ma thú, nhờ vậy mà hai ngày trên Luyện kim thất của Kỳ tích hiệu đã chế ra mấy chục cây pháp trượng. Mấy chục cây pháp trượng này đều dùng da xích sa trân quý khó tìm chế thành, chính là dụng cụ tỵ thủy tốt nhất để sinh nhai trên biển. Răng của xích sa sắc bén dị thường, lúc thiếu cương thiết có dùng thay được, còn thịt xích sa xông khói chế biến tốt cũng đủ cho cả gia tộc ăn mấy tháng.
Hoàn cảnh này khiến cho bọn họ không sùng bái Dương Chính mới là lạ.
Nhìn thấy những tỷ muội trong gia tộc như có ý như vô ý qua lại trước mặt Dương Chính, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, Mã Đức Liên Na cũng không ngăn trở, bất quá tâm tình không khỏi có chút phiền muộn. Đương nhiên không phải là vì nàng yêu thích Dương Chính mà nhìn thấy Dương Chính đều áp dụng chính sách với những người đó như nhau, tựa hồ cũng giống như nữ bộc trên danh nghĩa là nàng.
Bất cứ nữ nhân nào cũng có chút vướng mắc trong lòng, tâm lý của nữ nhân cổ quái vô cùng, vài từ sao có thể miêu tả được hết.
Hồng mao hải tặc Tát Phân nhìn bờ biển lẩm bẩm:"Vùng biển này có bao nhiêu cá, mẹ ơi, hôm nay lão tử muốn đánh bắt bao nhiêu cũng được, cũng không cần phải nộp thuế, một lần phải đi cả hai thuyền, một thuyền nấu ăn, một thuyền ướp cá..."
hải tặc ngồi thành một nhóm vòng tròn, quá nửa số đó gật đầu lộ vẻ tán thành.
Dương Chính lúc này đang nằm trên bãi cát, nhìn bầu trời đầy sao đến xuất thần, tiếng lẩm nhẩm của Tát Phân hắn cũng nghe được.
Phía xa mọi người đang cười nói huyên náo, vui vẻ vô cùng.
Rời xa chém giết, rời xa đấu tranh, sống những ngày an tĩnh mới là khát vọng lớn nhất của họ!
Còn mình thì sao?
Dương Chính còn chưa nghĩ tới, Tác Bối Áo Phu đã cất tiếng kéo hắn về hiện thực:"Là ai trong thời khắc Thái Lan Mễ Á nguy hiểm nhất đã đoạt về Kỳ tích hiệu? Là ai đánh bại vương quốc Thái Gia Nhĩ phản bội tín nghĩa? Là ai chiến thắng bầy xích sa hung ác? Là ai đưa chúng ta đến chốn thiên đường này?"
Y mỗi lần hỏi thì mọi người cùng cất tiếng hô vang:"Dương!"
"Đúng là Dương tôn kính. Đi, bọn ta tới kính ngài dũng sĩ một ly."
"Đi, đi..." Tiếng huyên náo vang lên như tiếng sóng biển, Dương Chính không thể không đứng dậy tiếp lấy ly rượu của Tác Bối Áo Phu đưa tới.
"Uống!"
"Uống!"
Rượu uống vào bụng, mọi người đều cất tiếng hoan hô.
Tác Bối Áo Phu vẫy tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng:"Được, bọn ta mời chủ nhân tôn quý đặt tên cho ngôi nhà mới của mình!"
Dương Chính đứng thẳng dậy, đi tới vách núi bên bãi biển, mọi người đều dạt sang hai bên nhường đường cho hắn.
Dương Chính vung Long cốt chủy thủ khắc lên vách núi, mọi người thậm chí còn không nhìn thấy quỹ tích đường đao như thế nào.
Trên vách núi hiện ra hai văn tự kỳ dị.
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, đây không phải là chữ viết của Bắc đại lục.
Đây chính là hai chữ của ngôn ngữ thế kỷ mà cố hương Dương Chính trên địa cầu sử dụng. Đào Nguyên!
"Đào nguyên?" Lúc viết lên hai chữ này, Dương Chính tự mình cũng cảm thấy ngạc nhiên, lẻ nào đó mới là khát vọng chân chính sâu tận đáy lòng mình?
Sâu trong ý thức của hắn, một cỗ nộ ý bạo lệ cuồn cuộn dâng trào, Dương Chính thậm chí còn cảm giác được thân ảnh màu đen trong tinh giới đang cuồng nộ gầm gừ.
"Dương, đây là..." Mã Đức Liên Na cuối cùng không nhịn được lòng hiếu kỳ, thấp giọng hỏi.
"Đào nguyên." Dương Chính quay lưng về phía mọi người, cố sức che giấu bóng đen trên mặt, bằng không biểu tình hung ác kịch liệt sôi trào trên mặt hắn tuyệt đối sẽ làm cho mọi người kinh hãi.
"Đào... nguyên?" Mã Đức Liên Na bắt chước đọc theo hai chữ vốn không tồn tại trong ngôn ngữ Bắc đại lục, lòng càng thêm nghi hoặc.
Dương Chính hít sâu một hơi, cố gắng áp chế nội tâm xung động, ý chí lực toàn thân đều dùng hết, không để cho thân thể run rẩy một chút nào, điều này so với một trận chiến đấu sinh tử còn gian nan hơn nhiều.
"Đó là một truyền thuyết cổ xưa lưu truyền ở cố hương của ta. Ở đó không có ma pháp, mọi người đều tu luyện "công phu", một loại khá giống đấu khí. Khi đó có một ngư phủ bình thường đi xuyên qua không gian ma pháp trận trong rừng đào. À, đào là một thứ trái cây giống như hầu quả..." Dương Chính miễn cưỡng giải thích cố sự đào nguyên ở địa cầu, lúc đầu còn gượng gạo, về sau càng kể càng lưu loát, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh, không ngờ lúc cuối lại trở nên kích động.
"...Cả cố sự đó là như vậy, đào nguyên là một thế giới an tĩnh không có chiến loạn, không có đau thương, chỉ tồn tại trong giấc mộng và truyền thuyết, một khi bỏ qua thì vĩnh viễn chẳng thể nào quay lại! Đây cũng chính là mong muốn của ta đối với hòn đảo mỹ lệ này của các ngươi, để các ngươi có thể biến nơi này thành một thế giới an bình tường hòa! Hôm nay, cơ hội sáng tạo một thế giới như vậy đang nằm trong tay các người, các ngươi có chịu mở to mắt nhìn cơ hội này trôi qua hay không?"
"Không!" Tát Phân lớn giọng nhất hét lên, hét xong hắn mới nhớ lại mình căn
bản không phải là người của Thái Lan Mễ Á, ngượng ngừng nhìn chung quanh cười hắc hắc.
Mã Đức Liên Na ánh mắt khác thường nhìn Dương Chính.
"Đào... nguyên?" Thiếu nữ sờ tay vào vách đá lạnh căm, cảm thụ hai chữ xa lạ này.
"Đào nguyên!" Cả gia tộc Thái Lan Mễ Á cùng thét lên.
"Đào nguyên!" Thanh âm vang vọng trong đêm giữa ánh lửa bập bùng.
......
Dương Chính phóng chạy điên cuồng trên đồng vắng, sau khi hắn xác định đã cách xa chỗ đông người thì từ hư không xuất hiện một cái bóng màu đen, cặp tròng mắt màu máu đỏ rực.
Dương Thu sau khi bị áp chế tạm thời đã xung phá được trói buộc.
Hắn điên cuồng chém đâm loạn xạ, bùn đất bay tung tóe.
Dương Chính ngửa mặt lên trời gào lên, giống như con sói đói bị thương.
Hắn phát hiện một khía cạnh yếu ớt nhất trong lòng mình, phát hiện khát vọng ẩn sâu trong lòng, hơn nữa đó chính là khía cạnh hắn khinh bỉ nhất, lại là khía cạnh mất mặt nhất!
Lúc ở địa cầu, hắn vốn là Dương Chính không chịu sống yên một chỗ, lấy mạo hiểm làm lẽ sống.
Ở Nam đại lục, hắn vốn mười bước giết một người, là Ma thần tướng quân máu lạnh vô tình.
Ở Bắc đại lục, vì sao hắn lại biến thành con trùng yếu ớt đáng thương, chỉ cầu mong an bình như vậy?
Dương Chính! Dũng khí của ngươi đâu? Ngươi có còn là nam nhân không?
Cũng không biết hắn đã phóng ra bao nhiêu chiêu số, quyền cước ngoan độc đánh vào hư không.
Điên cuồng đánh đấm đến mức hắn sức cùng lực kiệt! Con mẹ nó! Thực sự là đáng cười mà!
Dương Chính nằm trên thảm cỏ đã bị hắn đánh tan nát, thở hồng hộc.
Cho dù thực sự có đào nguyên thì đó cũng không thuộc về ngươi! Ngươi sống chỉ để chiến đấu và mạo hiểm thôi, Dương Chính!
Nhưng mà gương mặt tươi cười của Tiểu Nhan vẫn lóe lên trong lòng, sau đó còn có từng gương mặt quen thuộc hiện ra, Nguyệt Như Tuyết, Mạc Băng Vân, còn có vương hậu tỷ tỷ.
Dương Chính, ngươi có phải là mơ tưởng đến nữ nhân đến mức nhũn não hay không?
Hắn liên tục mắng bản thân mình, nhưng thanh âm "đào nguyên" do mấy trăm người trên đảo cất tiếng vẫn vang vọng bên tai.
Dương Chính lòng rối loạn như tơ vò, hắn trước giờ chưa từng yếu ớt như thế.
Suy nghĩ hỗn loạn hồi lâu, đột nhiên hắn lại nhớ tới dáng vẻ máu thịt mơ hồ của Tư Gia Lệ.
Phảng phất như có lại chút lực khí, Dương Chính cố gắng ngồi dậy, cứng rắn đè ép những tư tưởng hỗn loạn.
Dương Thu cũng đã quay về tinh giới.
Cho dù cắt đứt tất cả thì cũng phải hoàn thành tâm nguyện này, hắn phải đi đến Ma Huyễn quần đảo tìm ma kính xem xem phải làm gì.
Buổi sáng ngày hôm sau, hải tặc đứng thẳng người thành hàng trước lều của Dương Chính. Tát Phân và Thụy Ngang đứng đầu sắc mặt nghiêm túc, bọn hải tặc đứng sau cũng không dám lơ là.
Dương Chính thần sắc lạnh lẽo, hoàn toàn không còn vết tích mâu thuẫn gì của đêm qua.
"Các ngươi đều có thể cút hết đi!" Dương Chính giận dữ nói.
"Lão đại, bọn ta... bọn ta muốn theo ngài ra biển..."
"Không cần! Kỳ tích hiệu chỉ cần ba người lả đủ điều khiển, dùng bọn vô dụng các ngươi làm gì?" Dương Chính ném mấy cái túi xuống đất, kim tệ và tử toản lăn ra khắp nơi.
"Lấy hết đi! Biến khỏi mắt ta! Sống ở trên đảo cho tốt!"
Mười mấy người nhìn nhau lắc đầu thở dài.
Cuối cùng, Tát Phân bước ra đầu tiên, lo sợ lấy mấy tử toản trên mặt đất lên, nhìn thấy Dương Chính không phải là thăm dò bọn chúng, tức thì dần trở nên can đảm.
Chỉ còn một mình Thụy Ngang đứng bất động, hắn đột nhiên lấy ra một cái túi, ném lên mặt đất.
Mấy chục tử toản lăn ra.
"Ta muốn đi mạo hiểm! Ta muốn theo lão đại, oanh oanh liệt liệt làm đại sự!" Ánh mắt thiếu niên rực lên vẻ cuồng nhiệt.
"Không sợ chết thì cứ đi." Dương Chính lạnh lùng quăng lại một câu rồi xoay người bước đi.
Hắn thậm chí có chút sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt cuồng nhiệt và thuần chân đó, nhiều năm về trước, khi hắn còn là thiếu niên cũng chính là hạng người như vậy.
Bất kể thế nào, hải tặc thủ hạ của Dương Chính đều đã giải tán. Trải qua nhiều ngày huấn luyện như ma quỷ, dù có đối mặt với kim tiền chói mắt thì cũng không bằng mộng ước được sinh sống bình thường.
Mỗi một người rời đi đều có một đống kim tệ đủ để đè chết người, bất quá tạm thời chẳng có tác dụng gì nhiều. Trên đảo không có gì để mua, bọn hải tặc biến thành cự phú vẫn chỉ phải làm ngư dân bình bình thường thường. Trừ khi gia tộc Thái Lan Mễ Á có thể phát triền được khóa hải đại thuyền thì mới tiến hành mậu dịch, còn như trước mắt mọi chuyện đều không có gì phải nói.
Kỳ tích hiệu chỉ có một chiếc, trước khi có tài liệu đủ thì không thể nào chế tạo chiếc thứ hai.
Dương Chính cần phải lấy Kỳ tích hiệu, hắn còn phải đi tới Ma Huyễn quần đảo.
"Cô không cần phải theo ta, ta trước giờ chưa từng nhận cô là nữ bộc." Dương Chính nói.
"Ta phải đi theo ngươi, dù cho có là vì gia tộc thì ta cũng không thể nào để Kỳ tích hiệu biến mất trong tay ngươi." Mã Đức Liên Na vẫn rất kiên trì.
Dương Chính lạnh lùng nhìn nàng mấy giây, khẽ hừ một tiếng:"Xem ra cô quả thật không sợ chết, nhưng trên thế giới này chết tịnh không phải là điều đáng sợ nhất, trên lữ trình bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, cô có thể làm nam nhân được không?"
"Nam nhân?"
"Đúng, cô cạo trọc đầu đi, mặc nam trang vào, ăn loại thịt to nhất tanh nhất, uống loại rượu mạnh nhất, sinh hoạt bê tha nhất, có lúc mấy tháng liền không tắm rửa được không?"
Mã Đức Liên Na biến sắc, những gì Dương Chính nói nàng chưa từng nghĩ tới.
Nàng vốn là trưởng nữ của gia tộc Thái Lan Mễ Á , từ nhỏ đã sinh sống sung sướng, cho dù lần này trên đường đào vong cũng chưa gặp phải khó khăn gì về da thịt.
Dương Chính nhếch mép cười thành tiếng:"Ở lại trên đảo cho tốt đi, đừng nghĩ tới chuyện ly khai."
Hắn quẳng lại một câu rồi xoay người đi lên thuyền, Mã Đức Liên Na ngẩn người trên bãi cát, một lát sau, nàng đột nhiên chạy lên đảo.
Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư kiểm tra lần cuối trên Kỳ tích hiệu.
Lần này là lần đi xa nhất kể từ khi Kỳ tích hiệu hạ thủy, hơn nữa trên thuyền chỉ còn ba người bọn họ và Thụy Ngang. Ba người muốn điều khiển thuyền lớn cỡ này thì thứ gì không cần dùng cứ lược bớt, tinh giản công năng Kỳ tích hiệu, chuẩn bị mọi phương diện trọng yếu nhất trước khi khởi hành.
Phòng điều khiển hoàn hảo.
Ma pháp pháo đã hao tổn %.
Tinh năng lô hoàn hảo, Tinh hạch động lực còn tới viên.
.......
Từng hạng mục đều được ghi lại trên nhật ký hàng hải.
Kỳ tích hiệu quá lớn, chỉ kiểm tra cũng đã mất hết thời gian hai ngày.
Chiều tối, Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư, Thụy Ngang ăn uống qua loa, chuẩn bị đi ngủ, ngày mai bắt đầu một hành trình mới, đối với con đường phía trước đang còn mờ mịt, bọn họ cần phải giữ gìn sức khỏe và tinh thần để ứng phó với mọi khiêu chiến đang chực chờ.
Ánh tà dương lặn vào trong biển, chỉ còn lại một cụm mây lửa ngay đường chân trời.
Dương Chính vừa nằm xuống chưa bao lâu thì mi mắt khẽ động, hắn liền nhẹ nhàng bật dậy mở cửa ra.
Một bóng đen đang từ mạn thuyền leo lên.
Dưới ánh trời chiều, thân ảnh này khá nhỏ bé, hơi giống thiếu niên nhưng tuyệt không phải là Thụy Ngang.
Dương Chính nhìn thấy người đó lại gần, sắc mặt lộ vẻ kỳ quái.
"Là cô?"
Người kia tóc ngắn màu vàng chừng một thốn, gương mặt thanh tú, thân vận kình trang màu đen, hông đeo hai thanh đao, cổ tay cổ chân đều đeo vòng da, chân đi giày da, ăn mặc đúng kiểu võ sĩ tiêu chuẩn, vô luận là đi trên biển hay trên đất liền cũng đều rất thích hợp.
Chỉ là nếu như trang phục này mặc trên người nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân thân phận cao quý thì vẻ cổ quái càng hiển hiện.
"Mã Đức Liên Na, cô đang làm cái quỷ gì?" Dương Chính ngạc nhiên, tuy đã biết được đáp án nhưng cục diện trước mắt cũng khiến hắn đau đầu.
Mã Đức Liên Na cúi đầu, hai má đỏ bừng, ngang ngạnh nói:"Ta tự biến mình thành nam nhân, không giống sao? Từ giờ trở đi, ta là nam nhân. Dương, xin ngài gọi ta là Mã Tác!"
"Mã Tác?" Dương Chính vuốt mũi thở dài.
"Cô xác định cô nhất định phải làm vậy?"
Mã Đức Liên Na quả quyết gật đầu.
Chợt dáng vẻ Dương Chính biến thành lười nhác, hắn suồng sã nhìn Mã Đức Liên Na. Mã Đức Liên Na chợt cảm thấy Dương Chính đột nhiên biến thành một người xa lạ, hơn nữa còn khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi này không phải là cảm giác nguy hiểm của tử vong mà là cảm giác trời sinh của nữ nhân đối với nam nhân.
Dương Chính đứng trước mặt Mã Đức Liên Na, hắn cao hơn nàng gần một cái đầu, Mã Đức Liên Na chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên dâng lên trong lòng, bề ngoài tuy vẫn giữ vẻ trấn định như thường nhưng nắm tay nàng bất giác đã siết chặt lại.
Dương Chính nhếch môi, ánh mắt trở nên khinh bạc đánh giá nữ nhân đang cố gắng trấn định trước mặt.
Lúc mục quang của hắn lướt qua thân thể của Mã Đức Liên Na, Mã Đức Liên Na cảm thấy làn da nàng như bị lửa đốt nóng bừng, nàng muốn cúi đầu xuống nhưng cằm dưới đã bị Dương Chính khẽ dùng một ngón tay nâng nhẹ lên. Mã Đức Liên Na không cách nào bảo trì được vẻ trấn định, hai gò má từ trắng chuyển thành đỏ, lại từ đỏ chuyển thành trắng.
"Coi cái mặt ngốc của cô kìa, cô thực sự muốn làm nam nhân sao?" Dương Chính cất giọng đùa cợt, lại đầy vẻ phong lưu nói. Mã Đức Liên Na xưa nay chưa từng nghĩ tới Dương Chính có được dáng vẻ này.
Nàng trước giờ vẫn dùng thái độ cố chấp, thậm chí "uy hiếp" Dương Chính, còn làm nữ bộc cho hắn vì nàng cho rằng Dương Chính không phải là hạng người ham mê nữ sắc, nhất định sẽ không đụng tới mình, nhưng biểu hiện hôm nay của hắn lại còn quen thuộc hơn bất kỳ hoa hoa công tử nào nàng từng thấy qua.
Ánh mắt đó, ngữ khí đó, khí chất đó khiến cho Mã Đức Liên Na cảm thấy mình phảng phất đã trở thành một món đồ chơi, để cho nam nhân trước mặt tùy ý giày vò.
Cho dù lúc trước quỳ trước mặt nam nhân này nàng cũng không có cảm giác khuất nhục và sợ hãi như vậy, nàng thậm chí còn cảm thấy một cảm giác kỳ dị dần dần lan tỏa trong cơ thể mình...
Không, nhất định là không phải vậy! Mã Đức Liên Na vẫn còn chút lý trí, nàng thầm la lên, Dương Chính đang thử nàng, khiến cho nàng rút lui có trật tự thôi.
Không thể rút lui!
Mã Đức Liên Na gắng sức cấu mạnh vào đùi, đau đớn khiến cho nàng ngưng run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn Dương Chính.
Dương Chính cất tiếng cười khinh bạc.
Ngón tay của hắn bắt đầu trượt từ cằm nàng xuống phía dưới...
Làn da nõn nà của Mã Đức Liên Na theo ngón tay hắn mà nổi gai ốc...
Còn cố gắng ư?
Cũng đều vậy cả thôi, Dương Chính nhếch mép cười, ngón tay như linh xà vuốt dọc xuống cần cổ trắng nõn của Mã Đức Liên Na, nút áo của nàng cũng bị cởi bung ra. Mã Đức Liên Na miệng khẽ há ra rồi khép lại, thậm chí cổ họng cũng bật lên tiếng rên.
Đối với người chưa có kinh nghiệm nam nữ như nàng thì thực sự lần này quá mức kích thích.
Nàng cơ hồ cảm thấy thân thể không còn chút trọng lượng nào, bất quá nàng không biết nàng lấy đâu ra sức lực để gắng gượng...
Vành mắt dần dần đã ươn ướt hơi nước, hô hấp của nàng cũng trở nên nặng nề khó khăn.
Dương Chính khẽ cúi người, hơi thở nóng hổi của hắn thổi vào tai nàng, thấp giọng nói:"Nam nhân không phải dễ làm..."
Bàn tay hắn tiếp tục hoạt động bên trong lần áo của Mã Đức Liên Na...
"Còn gắng gượng nữa sao?"
Dương Chính đã cởi lần nút giữa áo của Mã Đức Liên Na, bàn tay đã chạm vào chỗ đàn hồi nhất của nàng.
Vừa tiếp xúc, Mã Đức Liên Na cơ hồ bật khóc.
"Như vậy đủ rồi." Dương Chính thầm than, cũng không muốn tiếp tục.
Hắn nhẹ lắc đầu, chậm rãi rút tay ra.
Chợt một bàn tay chụp lấy cổ tay hắn.
Không ngờ là Mã Đức Liên Na, nàng cầm bàn tay hắn áp vào ngực mình, tịnh không nói gì, cũng không biết phải nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào Dương Chính, ánh mắt đầy vẻ bất cam, phẫn nộ, quật cường... Dương Chính không ngờ ánh mắt của một người lại có thể biểu thị nhiều tình cảm phức tạp đến thế, thậm chí không cần dùng Thông linh thuật hắn cũng cảm ứng được tình cảm phức tạp vô cùng của nàng.
Bàn tay hắn cảm giác được làn da nóng ấm của nàng.
Còn có tiếng tim đập kịch liệt, và cảm giác mềm mại đàn hồi.
Loại xúc giác này lại không hề khiến cho Dương Chính sinh ra nửa điểm dục vọng.
Hắn thở dài:"Cô còn có một đêm để suy nghĩ, nếu như sáng sớm mai cô vẫn giữ nguyên quyết định thì cứ tới đây."
Hắn rút tay ra, gài nút áo lại cho Mã Đức Liên Na, vuốt đầu nàng một lúc rồi quay người đi vào trong khoang thuyền.
Ngày thứ hai, Dương Chính đi ra khoang thuyền liền nhìn thấy một thân ảnh yêu kiều mang theo bồn nước dọn dẹp sàn thuyền, còn Thụy Ngang đang chân tay luống cuống đứng ngay đó.
Chừng như sớm đã dự liệu được kết quả này, Dương Chính không biểu hiện gì, lúc đi qua bên Mã Đức Liên Na, hắn bình thản nói:"Quét dọn xong thì đi ăn cơm, sau đó bọn ta xuất phát luôn, không cần phải từ biệt với người trên đảo."
"Dạ!" Mã Đức Liên Na vẫn cúi đầu quét dọn, cất tiếng đáp lời.
........
"Kéo neo lên!"
Thụy Ngang hét lớn, dây xích sắt chầm chậm được kéo lên thuyền.
Neo được kéo lên xong, cả đại thuyền khẽ chấn động, tinh năng lô dưới đáy thuyền bắt đầu phát sáng, trục máy bắt đầu chuyển động, chân vịt dưới nước cũng bắt đầu quay nhanh.
Kỳ tích hiệu bắt đầu khởi động.
"Ngày Sương nguyệt (tháng âm lịch), viễn hành ngày đầu tiên, Kỳ tích hiệu đi về hướng Đông chếch lên phía Bắc độ, rời khỏi Đào Nguyên... Mục tiêu phía trước còn chưa biết."
Mã Đức Liên Na cải danh thành Mã Tác viết mấy dòng lên trên Nhật ký hàng hải, sau đó buông cây bút lông ngỗng xuống, nhìn ra mặt biển Lam Mộng hải yên bình ngoài cửa sổ.