Ma Thần Tướng Quân

quyển 16 chương 9: thập vạn chiểu trạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vùng đất phía Nam, Thập vạn chiểu trạch.

Cố lão tương truyền nơi này chính là vùng đất khởi nguyên của vu thuật Á Lộ Đức, trong Thập Vạn chiểu trạch này Á Lộ Đức tăng lữ sinh trưởng rất nhiều, sáng tạo nên văn minh huy hoàng của chủng tộc.

Nhưng mà không biết từ khi nào, Hắc pháp sư không ngừng xâm nhập vào nơi này, Á Lộ Đức tăng lữ và Hắc pháp sư triển khai vô số tranh đấu. Vì cả hai đều có phong cách âm ám huyết tinh nên chiến tranh giữa bọn họ khiến cho Nam bộ biến thành chướng khí dày đặc, cỏ không mọc được, trừ những sinh vật tà ác thì nơi này đã là cấm địa của nhân loại và động vật.

Sau khi trải qua nhiều cuộc chiến tranh kéo dài, Á lộ đức tăng lữ dần dần rơi rụng, vùng đất này dần dần bị Hắc pháp sư năm giữ.

Giống như những người chủ trước, Hắc pháp sư cũng là một quần thể tà ác.

Họ ở vùng đất này tiến hành các loại thí nghiệm phản đạo đức, khiến cho sinh linh đồ thán.

Có điều không ai có thể phủ nhân sự cường đại của họ. Họ ngoan cường tồn tại đã mấy ngàn năm, nhiều lần nhân loại thế giới vây diệt nhưng vẫn không thể khiến họ diệt vong, vùng đất hoang vu phía Nam vẫn là cấm địa của nhân loại như xưa.

Thành trấn gần nhất vùng đất tà ác này là Vạn Ma trấn.

Đây cũng là bộ lạc ờ gần vùng đất hoang vu này nhất. Ngày hôm nay, trên con đường ngoài trấn, một đội kỵ sĩ kỳ quái phóng nhanh tới.

Vạn Ma trấn đã nhiều năm chưa từng có người ngoài tới đây.

Con đường hoang phế, nhà cửa phòng ốc bụi phủ tàn tạ, người sống nơi đây ai nấy lớp da đều đen cháy, khô quắt.

Con đường dẫn vào Vạn Ma trấn bùn đất hôi thối, người dân nơi đây nhìn thấy đội kỵ sĩ tiến vào, ai nấy đều kêu lên quái dị, chạy vào những căn nhà liêu xiêu, từ kẽ hở nhìn ra ngoài, nhãn tình ai nấy đều sáng lên quỷ dị.

Mã đội dần dần giảm tốc độ trên con đường của Vạn Ma trấn.

Đây là một nhóm kỵ sĩ vận hắc bào, ngựa họ cưỡi đều màu lông đen nhánh không chút tạp sắc.

Bọn họ đều mang nón che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, nhìn không rõ diện mạo.

Hắc bào kỵ sĩ đi đầu thân đeo hắc sắc trọng kiếm, ôm một đứa bé gái nhỏ, hắn đảo mắt nhìn quanh rồi đưa tay phải lên ra hiệu.

Tất cả kỵ sĩ đều dừng lại vây quanh hắn.

Bọn họ đều kéo nón xuống để lộ gương mặt, không ngờ lại là nhóm người Dương Chính.

Dương Chính, Mật Tuyết Nhi, Mạc Băng Vân, Nguyệt Như Tuyết, Lai Qua Lạp Tư, Vũ Lôi, còn có ma pháp sư ưu tú nhất trong di tích ma pháp, mỗi một người đều có năng lực của cao cấp ma pháp sư, trong đó đều có người là đại ma pháp sư.

Nơi này cơ hồ đã tập trung tất cả lực lượng mạnh nhất của Dương Chính.

Mạc Băng Vân, Nguyệt Như Tuyết đều là kiếm thánh. Vũ Lôi nếu như bỏ mặt nạ biến thân thì sức lực có thể so với quái thú. Dương Chính, Lai Qua Lạp Tư thực lực càng thâm bất khả trắc. Chỉ có một mình Mật Tuyết Nhi chiến lực không cao cũng có thân phận là người truyền thừa ma pháp, hơn nữa nó còn có sủng vật ma long đáng sợ đến cực điểm.

Nhóm người này cho dù ở bất kỳ nơi đâu ở đại lục cũng có thể tung hoành.

Cho dù là cấm địa của nhân loại, trong mắt họ cũng không có gì đáng sợ, trái lại còn cảm thấy hưng phấn.

Những thớt ngựa đều được Dương Chính dùng dị lực cải tạo, dù ở nơi khí tức tà ác như Vạn Ma trấn mà vẫn không chút bất an, chỉ an tĩnh vung vẩy đuôi đuổi ruồi muỗi.

Dương Chính lạnh lùng nói:"Cư dân Vạn Ma trấn này quỷ dị thập phần, ta thấy không giống như nhân loại thông thường chút nào."

Vũ Lôi đôi mắt lóe hồng quang tàn nhẫn, hiển nhiên rất hưởng thụ khí tức tà ác nơi này. Hắn hít sâu một hơi nói:"Tiểu Chính ca, người ở đây đều là vật thí nghiệm thông thường của Hắc pháp sư tháp, bọn lão quái vật đó dùng nơi này làm chỗ nuôi dưỡng, những vật thí nghiệm thứ phẩm đều ở đây giao phối xem có sinh ra thứ gì biến dị hay không."

Mạc Băng Vân đứng bên thân hình hơi run rẩy, vì nàng vừa mới thấy một đứa bé hai đầu ló ra song cửa, gương mặt nó đầy những nếp nhăn khiến cho người ta lông tóc dựng ngược.

"KHốn kiếp! Trên đời sao lại có thứ người tàn nhẫn như vậy chứ?"

Vũ Lôi cười lạnh:"Hắc pháp sư vốn không phải nhân loại thông thường, bọn chúng là một đám cuồng nhiệt vô cùng, đạo đức loài người đối với chúng mà nói thì cực kỳ đáng cười. Tín ngưỡng của chúng đối với lĩnh vực của mình làm vô cùng quá khích, vì nghiên cứu Hắc ma pháp thì không có gì không thể cải tạo, kể cả bản thân chúng."

Vũ Lôi từng trải qua cải tạo phi nhân ở Hắc pháp sư tháp, lực lượng khủng bố hiện nay của hắn cũng là từ ma pháp biến dị, đối với những chuyện này hắn cảm thụ rất sâu sắc.

"Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu chúng ta đến nơi này. Gương mặt của hải tộc khiến ta nhớ tới bọn ngư nhân trên Phong sào đảo..."

"Lũ quái vật đó tuy không đáng sợ như hải tộc, nhưng thân thể cứng rắn căn bản cũng hơn xa người thường, hơn nữa chúng bất kể là trên bộ hay dưới nước đều là cỗ máy giết người đáng sợ. Ta có trực giác là có thể tìm được căn nguyên bí mật của hải tộc ở Hắc pháp sư tháp này." Dương Chính nhìn màn khói xanh lờ lững phía sau Vạn Ma trấn chậm rãi nói.

Phía sau Vạn Ma trấn là Thập Vạn chiểu trạch đầy ảm đạm, tăm tối.

Cảm giác âm u, chết chóc chính là cảm giác duy nhất khi họ tiến nhập vào Thập Vạn chiểu trạch một ngày một đêm này.

Tọa kỵ hiện nay đã đổi thành Thực nhân ngạc, bọn quái thú thân dài mét này biến thành giống như chó nhà chính là công lao của Lai Qua Lạp Tư.

Vũ Lôi cưỡi một con cự ngạc đi đầu, hắn là người duy nhất trốn thoát khỏi Hắc pháp sư tháp, đối với nơi này tương đối quen thuộc hơn người khác, nhưng chỉ trải qua một lát thì Thập Vạn Chiểu Trạch đã thay đổi thiên biến vạn hóa, Vũ Lôi trước đây chỉ là vậ thí nghiệm, sao có thể hiểu rõ được vùng đầm lầy quỷ dị này.

Vì vây trên đường, Dương Chính đều rất cẩn thận, lưu lại dấu vết, điểm này tịnh không khó, với kinh nghiệm của Dương Chính lộ tiêu hắn lưu lại khẳng định sẽ không sai lệch, đây vốn là kinh nghiệm quý giá hắn nhiều năm thám hiểm có được, nhưng mà càng dấn vào sâu thì không khí trong Thập Vạn Chiểu Trạch đầy mùi hôi thối khiến cho hắn cảm giác như đang bị một cái lồng úp chụp lấy, khó chịu vô cùng.

Cho dù trong đầm lầy không có sinh vật nào có thể uy hiếp tới những cường giả mạnh nhất nhân loại này nhưng sau một đêm thì bọn họ đã hoàn toàn mất phương hướng.

Đầm lầy quá rộng quá phức tạp, Dương Chính cảm giác mình giống như một ruồi bị nhốt trong một cái lồng, cảnh tượng xung quanh đều giống hệt nhau, cho dù tinh thần ti phát tán ra cũng chỉ cảm giác được chết chóc và tà ác không ngừng vây khốn thần kinh phán đoán của hắn.

Hắn không dám phái xuất mấy người đi dò thám xung quanh, nơi này mỗi một người đều trân quý phi thường, nếu như lạc lối trong đầm lầy này rồi bị chết đói sẽ thành chuyện đáng cười.

Trước sau trái phải đều là đầm lầy và sương mù che lấp đất trời.

Thập Vạn Chiểu Trạch giống như một chỉnh thể liên hợp với nhau.

Cảm giác này khiến cho Dương Chính thấy mình giống như đang bị nó cắn nuốt, hắn và đội ngũ của hắn chính là "thức ăn" trong phiến rừng này.

Hắn tuyệt không thích cảm giác đó.

...........

Hắc pháp sư tháp, trọng tài trưởng gầy đét nhỏ bé ngồi trong chiếc ghế dựa to lớn chợt mở to đôi mắt màu xám. Hỏa diễm màu lục sâu thẳm lượn vòng trong mắt lão, càng lúc càng lớn, lưu động không ngừng, tròng mắt lão giống như mặt kính dần dần phản xạ ra hình ảnh, một nhóm người đang chậm rãi bước đi trong đầm lầy...

.......

Lai Qua Lạp Tư nhíu mày:"Tinh tình điểu chết rồi!"

Sương mù dày đặc lưu động trên không đè ép khiến người ta hít thở không xong, mấy ma pháp sư thực lực hơi kém đã bắt đầu sử dụng ma pháp hoàn.

Vũ Lôi đi đầu cũng xé mặt nạ quăng đi, nửa gương mặt tà ác của hắn nhìn chăm chú vào đầm lầy tối đen.

Đột nhiên Dương Chính hai mắt lóe lên hỏa diễm màu tím, hai mắt hắn như nhìn xuyên qua hắc ám, lạnh lẽo nói:"Có người giám thị bọn ta."

..........

Trọng tài trưởng hô hấp chợt trở nên gấp rút, lục hỏa trong mắt đột nhiên tán loạn, hình ảnh trong mắt lúc tụ hợp lúc ly tán.

Lão vốn trước nay vô cùng bình tĩnh cũng đứng phắt dậy, hắc miêu có lai gien của hổ răng kiếm cũng bị lão ném lên trên trần nhà, nó cong người chạm phải một thủy tinh cầu trên bàn khiến thủy tinh cầu vỡ tan.

Tức thì, cả tòa Hắc pháp sư tháp đều chấn động, tiếng cảnh báo thê lệ khiến cho tất cả Hắc pháp sư đang chìm đắm trong thí nghiệm đều thức tỉnh.

Vô số tiếng mở cửa phòng vang lên.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên khắp mộc lâu.

Không lâu sau, vô số huyết biên bức từ cửa sổ của Hắc pháp sư tháp bay về phía Thập Vạn Chiểu Trạch.

.............

Cả đầm lầy giống như một con mãnh thú vừa thức giấc, điên cuồng cắn nuốt mọi thứ.

Thực nhân ngạc khổng lồ, sài lang hoang dã tụ thành bầy, nhện Hắc quả phụ to bằng nắm tay, mãng xà da xanh.... Tất cả sinh vật tà ác bình thường khó thấy đều từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới, chúng cùng nhắm tới một mục tiêu.

Sinh vật tà ác giống như nước lũ tràn tới khiến cho mọi người trong lòng không khỏi sợ hãi.

Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết sắc mặt trắng cơ hồ trong suốt, thân là nữ nhân, cho dù là Kiếm thánh cũng không thể không sợ những sinh vật xấu xí này.

Dương Chính lui lại mấy bước đứng bên họ, vỗ vai khích lệ họ, rồi ngẩng đầu quát lớn:"Tất cả pháp sư, phóng hỏa cầu."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, hỏa cầu to lớn đã vụt lên.

Những ma pháp sư này được học tập trong ma pháp di tích, đã học được cách thi pháp trong thời gian rất ngắn.

hỏa cầu khổng lồ bay vòng khắp bốn phương tám hướng, nổi lên một trận hỏa vũ, quái vật trong hỏa vũ đều biến thành than.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio