Ba ngày sau, một thớt hắc mã chở một người và một đứa bé tung vó trên đại thảo nguyên Lưu Vân quốc.
Trên lưng ngựa là một nam nhân dung mạo bình thường, da dẻ thô ráp, đầu tóc lốm đốm sợi vàng, lưng đeo một thanh trảm mã đao to rộng dị thường, chuôi đao đen bóng, hộ thủ hình trăng khuyết. Trong lòng hắn là một bé gái nằm co rúc, cặp mắt màu xanh lục buồn bã giống như là mèo.
Nếu như không phải trong mắt hắn vẫn là lớp băng lạnh lẽo ngàn năm không tan thì ai có thể biết được nam nhân này chính là Dương Chính.
Tướng mạo của hắn hòan toàn thay đổi, đây là những cái bình thu được từ tên thuật sĩ khủng bố để lại, dưới sự chỉ điểm của Ba Bỉ, Dương Chính dễ dàng cải biến dung mạo.
Hắn hiện tại đang mang Ngải Vi Nhĩ trở về Tác Ba Đinh hoàn thành di nguyện của Vi Tư.
Xa mút tầm mắt, đại thảo nguyên mênh mông vô tận, phía bên phải là dãy núi cao ngút trời chạy dài, chính là Phí Mễ Nhĩ sơn mạch nổi danh đại lục, nơi ở của vương quốc Ải nhân. Nếu như là Dương Chính trước đây, trên người không có nhiệm vụ quan trọng nào thì hắn nhất định không hề do dự thâm nhập vào Phí Mễ Nhĩ sơn mạch, đi tìm thế giới trong truyền thuyết, hoặc là dương buồm ra biển, tìm quần đảo Ma Huyễn mỹ lệ huyền hoặc, nghe nói là nơi trú ngụ của tinh linh tộc mỹ lệ nhất thế giới.
Mỗi một truyền thuyết mỹ lệ đều rất hấp dẫn Dương Chính.
Nếu như có thế có một ngày kết liễu hết mọi cừu hận, hắn nhất định sẽ làm một du hiệp tự do tự tại.
Đi xa cái thế giới bẩn thỉu này, tìm vườn địa đàng trong mộng.
Trong lòng máu nóng bừng bừng.
Dương Chính kềm chế tình cảm thúc ngựa, kiện mã chạy điên cuồng trên đại thảo nguyên, suốt ngày ở trong không khí đấu tranh và tử vong, cuối cùng cũng tiêu tán đi rất nhiều khi nghênh mặt đón cuồng phong.
Cây cỏ hai bên đường chạy giật lùi như nước chảy.
Dương Chính ngước mặt hú dài, thanh âm xé không, xuyên qua cả tầng mây.
Trả lời hắn là hằng loạt tiếng sấm ì ùng.
Ngay trước mặt hắn mây đen nghìn nghịt bay về phương này như nhe nanh múa vuốt nuốt sạch cả bầu trời quang đãng, sấm chớp lóe lên.
Sấm chớp mưa bão đến!
Dương Chính nhanh chóng giục ngựa chạy sang bên trái, hắn nghe được tiếng nước chảy.
Lúc xuống tới gò dất hắn nhìn thấy một con sông nhỏ, nằm khuất hướng gió. Dương Chính nhanh chóng lấy lều bạt trên lưng ngựa dựng tạm một căn lều nhỏ che mưa trên khối dất nhỏ khô ráo. Hắn cột ngựa trong lùm cây gần đó. Sau đó thì mưa bắt đầu rơi.
Trời đất chớp mắt biến thành một màn trắng bạc, vũ trụ xa gần như nối kết lại thành một khối, dòng suối nhỏ không xa đó vang lại tiếng mưa rơi, đây là cơn mưa đầu tiên vào mùa xuân, ập xuống hung mãnh nhanh lẹ.
Mấy giọt nước rơi xuống đầu Dương Chính khi tiến vào trong căn lều nhỏ, hắn ngước mắt lên nhìn thấy Ngải Vi Nhĩ đang co mình ôm bụng tại một góc.
Mấy ngày nay bé gái này không nói một câu, tròng mắt lúc trước linh động giờ mất hết ánh sáng vui tươi, chỉ có bi thương và mê mang.
Dương Chính biết được nỗi thống khổ chết cả tấm lòng khi mất thân nhân đó.
Biểu hiện của Ngải Vi Nhĩ hơn xa niên kỷ của nó, vô luận Dương Chính phân phó điều gì Ngải Vi Nhĩ đều làm ngay, chỉ là nó không nói câu nào.
Điều này lại càng làm cho Dương Chính thương xót.
"Vi Nhĩ, ăn cái này đi." Dương Chính lấy một khối thịt đưa cho nó.
Ngải Vi Nhĩ chậm chạp nhìn Dương Chính rồi tiếp lấy khối thịt cắn nhẹ một miếng, sau đó nó lại ngơ ngẩn nhìn ra màn mưa bên ngoài.
Dương Chính than thở, hắn chỉ hy vọn thời gian có thể xóa nhòa nỗi đau.
Hắn thò tay vào bọc, lấy ra cây sáo ngọc Tiểu Nhan tặng cho.
Tiếng sáo du dương vang lên, hòa với tiếng mưa hỗn độn như ngọc châu tạo thành thanh âm rung động lòng người.
Đầy là lần đầu Dương Chính thổi sáo không phải vì nhớ Tiểu Nhan, mà chỉ vì an ủi cho bé gái này, vừa hết khúc này thì Dương Chính lại thổi tiếp khúc nữa, Từ Mai Hoa Tam Lộng đến Tuyết Hoa Thần Kiếm, từ Cô Tô Hành đến Hàn Giang Tàn Tuyết, từ Lương Chúc đến Nữ Nhân Tình. Dương Chính không ngờ mình đã lâu không thổi sáo nhưng mấy khúc nhạc này phảng phất như từ sâu trong lòng hắn phát ra, thậm chí những khúc nhạc đã mơ hồ từ lâu, hôm nay lại thổi rất trơn tru.
Đắm chìm trong âm nhạc đặc biệt này, nhãn tình mê mang mất đi tươi vui của Ngải Vi Nhĩ cuối cùng cũng có lại thần sắc, nước mắt long lanh trào ra.
Khóc ra được thì tốt hơn.
Chợt Dương Chính nghe được tiếng kêu cứu mạng mơ hồ.
Dương Chính ngưng thổi sáo.
Cả thế giới tựa hồ chỉ còn thanh âm của nước mưa, Dương Chính bỏ sáo xuống lắng tai nghe ngóng hồi lâu.
"Cứu mạng..."
Hắn cuối cùng cũng nghe được, liền đứng phắt dậy rút thiết kiếm ra.
"Cứu... Khục khục... cứu... mạng" Thanh âm càng lúc càng mơ hồ, cảm giác như càng lúc càng xa, là thanh âm của nữ nhân.
Dương Chính nhanh chóng đi tới bờ sông, thính giác của hắn linh mẫn hơn xa người thường, dù trong tiếng mưa rơi hỗn loạn vẫn nghe ra tiếng kêu đó phát ra từ trong dòng sông. Dòng sông cũng không rộng lắm nhưng mưa lớn như thế rõ ràng đã làm cho dòng chảy mạnh và nhanh hơn. Dương Chính lấy tay trái che mắt, đi dọc sông tìm thử.
"Cứu..." Lần này chỉ phát ra một tiếng kêu, mục quang cảu Dương Chính đột nhiên chuyển hướng, hắn nhìn thấy phía dưới có một thân ảnh lúc nổi lúc chìm, có vẻ mất hết sức lực, bị cuốn theo dòng sông chảy.... Chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Dương Chính vội vàng chạy xuống phía hạ lưu, tuy hắn rất lạnh lùng nhưng cũng không phải là người thấy chết không cứu. Huống gì người la cứu mạng lại là nữ nhân, một nam nhân hiện đại ít nhất đối với nữ nhân chắc chắn phải bảo trì phong độ nhất định, hơn nữa cũng dễ dàng thông cảm.
Dương Chính nhanh chóng lao đi như con báo, nước sông tuy chảy xiết nhưng hắn cũng nhanh chóng đến ngay khúc sông nữ nhân chìm xuống.
Hắn cởi đai lưng, lấy hết moọi vật trong người ra, quăng thiết kiếm nhảy xuống sông.
Dòng nước sông mờ đục ngăn cản thị tuyến rất nhiều, hắn tìm khắp dòng nước, tận nhân lực, nghe mệnh trờ, coi nữ nhân này mạng lớn hay không, Dương Chính theo dòng nước bơi xuống dưới, hy vọng kỳ tích xảy ra, nhưng hơn năm chục mét hắn vẫn không nhìn thấy tung tích của nữ nhân.
Dương Chính nhô lên mặt nước, hít một hơi dài, trong lòng hơi buồn bã, nữ nhân đó chắc là đã chết rồi.
Hắn nhìn dòng sông chảy dài vô hạn, lại cảm thấy sinh mệnh biến ảo khôn lường, khẽ than một tiếng.
Lúc này chân hắn lại chạm phải một vật gì mềm mại.
Dương Chính động tâm, lại lặn xuống đáy, đột nhiên phát hiện một nữ nhân áo trắng chìm dưới đáy sông, y phục của nàng vừa bị rong rêu dưới nước giữ lấy.
Dương Chính cắt đứt rong rêu, đưa nữ nhân lên mặt nước, ôm cổ nàng ta đưa vào bờ.
Lúc để nữ nhân nằm trên bãi cát, nhìn rõ diện mạo của nàng Dương Chính phải ngẩn ra một lúc, nữ nhân này quá đẹp! Nàng mái tóc trắng dài, ngũ quan xinh xắn, cho dù hiện nay sắc mắt trắng đến phát sợ, đôi môi tím tái vẫn không làm giảm vẻ mỹ lệ, hơn nữa, áo trắng ngấm nước dán sát vào vóc người thon dài vô tận, tin rằng nam nhân bình thường nào cũng đều nhịn không được mà rung động.
Luận dung mạo, tam công chúa Thương Nguyệt quốc có thể so được với nàng ta, nhưng luận phong tình Mạc Băng Vân có quất ngựa cũng không đuổi kịp nàng.
Dạng nữ tử này hôn mê đủ làm cho nam nhân bình thường mất đi lý trí.
May mà Dương Chính tịnh không phải nam nhân bình thường, tâm trí của hắn sớm đã được thế giới này rèn luyện cứng rắn có thể so với nham thạch.
Ý niệm linh tinh vừa nổi lên, Dương Chính liền rùng mình, trong lòng hắn tuyệt không thể bị dục vọng thao túng, huống gì đây là một nữ tử yếu ớt đang sắp chết.
Lấy tay xem hơi thở của nữ tử này rất yếu ớt hơn nữa bụng nhô lên hiển nhiên là đã uống không ít nước sông.
Dương Chính lấy tay áp vào bụng nữ nhân dùng sức đè xuống.
Cứ ba lần đè xuống, hắn lại hô hấp nhân tạo cho nữ nhân.
Nữ nhân bắt đầu phun nước ra, nước sông vàng đục chảy ra từ miệng nàng một lúc thì nữ nhân cuối cùng thân thể cũng co lại, cả người cong lên, ói dữ dội, nước sông từ miệng ào ào chảy ra.
"Ài Ài..." Nàng thốt lên tiếng than ai oán, mắt chầm chậm mở ra.
"Đây, ăn cái này đi." Dương Chính lấy khối thịt đưa cho nữ nhân đồng thời đưa quần áo khô qua cho nàng:"Y phục của cô đều ướt cả rồi cần phải thay đổi."
Nữ nhân nghe câu nói của Dương Chính thì kinh ngạc và sợ hãi, bất quá nàng nhìn thấy Ngải Vi Nhĩ ngồi bên thì sắc mặt cũng dãn ra, đợi Dương Chính đi ra ngoài lều, nàng nhanh chóng cới hết quần áo, mặc đồ của Dương Chính vào.
Thân hình nữ nhân này rất cao, so với Dương Chính chỉ thấp hơn một chút, chẳng qua xương cốt nhỏ nhắn, mặc y phục của Dương Chính thì lộ ra một phần bộ ngực trắng như tuyết, thấy Dương Chính đi vào liền cười trìu mến.
Dương Chính cảm thấy có điều không ổn, bình thường hắn đối với nữ nhân không bao giờ sinh ra cảm giác không thể khống chế, chỉ là nữ nhân này nhấc tay, ngẩng đầu đều làm cho tim hắn đập nhanh.
Còn Ngải Vi Nhĩ mấy ngày nay đều im lặng lại có thể chủ động nói chuyện với nữ nhân này.
Cho dù đối với Ngải Vi Nhĩ mà nói thì đây là chuyện tốt nhưng Dương Chính không thể không cảnh giác.
Nữ tử này lai lịch không rõ, thân ở trong hoang nguyên tứ bề nguy hiểm mà sao nàng ta chỉ có một thân một mình.
Thực sự có quá nhiều điểm nghi ngờ.
"Đại ca, đa tạ ngươi cứu ta." Tư Gia Lệ thấy Dương Chính im lặng không nói gì đột nhiên mở miệng bắt chuyện.
Dương Chính tỉnh lại, gật đầu:"Tên cô là gì?"
"Ta... ta tên là Tư Gia Lệ."
Tư Gia Lệ?
Dương Chính trong đầu nghĩ tới nhân vật nữ chính trong bộ phim Loạn thế giai nhân, bộ phim Áo Tư Tạp này chính là một tấm bia lớn của nên điện ảnh, Dương Chính tự nhiên đã xem qua. Lại nói, Tư Gia Lệ trước mắt cũng có điểm đặc biệt giống như Phí Văn Lệ.
Đây đương nhiên là không phải, Dương Chính thấy mình có cảm giác cổ quái đó không khỏi mắc cười.
Nhìn thấy gương mặt hắn lộ ra nét mặt có nhân tính hiếm thấy, Tư Gia Lệ khẽ ngây ra, nàng ôn nhu nói:"Ngươi cười gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là nghĩ tới một chuyện thú vị thôi." Dương Chính nhìn sắc trời bên ngoài:"Trời nhanh tối thật, đêm nay xem ra chỉ có thể nghỉ ngơi ở đây, ta xem cô cũng mệt rồi, nghỉ một đêm rồi ngày mai mới nói đi."
Gió đêm lạnh lẽo.
Mưa tuy đã nhỏ lại nhưng cứ nhỏ giọt không ngừng.
Cả người Ngải Vi Nhĩ đều nằm trong lòng Dương Chính, nó tựa hồ như coi Dương Chính là phụ thân, trong mơ cũng ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói mê:"Ba ba".
Dương Chính cẩn thận đặt Ngải Vi Nhĩ xuống thảm, rồi đắp chăn cẩn thận cho nó.
Phía bên kia Tư Gia Lệ hô hấp đều đặn, rõ ràng là ngủ say rồi. Dương Chính liếc nhìn nàng một cái, tức thì nghẹn thở, bởi vì tư thế của Tư Gia Lệ trong lúc ngủ y phục mở tung ra, nửa vai của Tư Gia Lệ đều lộ cả ra ngoài, nửa bộ ngực tròn đầy như ẩn như hiện dưới lớp y phục, làn da mịn màng óng ánh ẩn hiện dưới ánh đêm càng thêm sức dụ hoặc.
Dương Chính tay để trên thảm cơ hồ không thể khống chế được nhìn bộ ngực cao vút của nữ nhân.
Nữ nhân lại không hề phát giác.
Nàng ngủ rất say.
Tay Dương Chính run run, lúc vừa tiếp xúc với điểm trắng nõn đó thì, "tốc tốc" một giọt nước lạnh trên trướng rơi xuống cánh tay hắn.
Dương Chính đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng thu tay.
Dục vọng đáng sợ này cuối cùng là từ đâu sinh ra, Dương Chính không dám nhìn nữ nhân đó nữa, nằm ngửa ra nghỉ ngơi. Nữ nhân chậm rãi mở mắt, có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng lại càng thêm nhu mì, càng thêm dụ hoặc.
Đêm càng khuya, Dương Chính trong mộng giống như là tiến vào một thế giới khác.
Thân thể mềm mại ấm áp của Tiểu Nhan giống như đá lửa nóng bỏng.
Hơi thở gấp rút giống như là rắn quằn quại.
Một luồng u hương thoảng vào mũi hắn, mùi hương thanh khiết giống như hoa lan, bách hợp.
Ai?
Dương Chính mở bừng mắt, lúc này hắn chỉ nhìn thấy hai đốm sáng lấp lánh như kim cương.
Dương Chính tim đập dữ dội, hắn chưa từng thấy cặp mắt nào câu hồn nhiếp phách như nữ nhân này.
Đôi mắt sâu thăm thẳm, rộng rãi như bầu trời chừng như không phải thuộc về thế gian này, đầy vẻ huyền ảo, cơ hồ như hấp thu hết cả linh hồn Dương Chính... Nữ nhân tựa hồ chưa tỉnh hẳn, cặp mắt lại càng mê ly, hơn nữa trên gương mặt có một tơ máu, đôi môi tím nhạt khẽ hé ra, không hề phát ra âm thanh nào, cũng không có động tác dâm đãng nào nhưng Dương Chính lại cảm thấy dã tính đang được mời gọi một cách không lời.
Đây là cảm giác đã biến mất từ lâu, tựa hồ chỉ có Tiểu Nhan mới có thể làm cho Dương Chính triệt để bừng lên ngọn lửa dục vọng như vậy.
Ngọn đồi cao trắng mịn màng như mỡ đông như ẩn như hiện càng thêm động lòng người.
Ánh mắt Dương Chính giống như dã thú, cuồng nhiệt, sôi động.
Hơi thở càng thêm nặng nề, hay tay run run, chầm chậm hướng về phía nữ nhân.
Cả vùng hoang dã, cả trời đất này tựa hồ chỉ còn lại nữ nhân đang nhè nhẹ thở trước mắt.
Tiếng mưa dần dần không còn nghe nữa...
Ngay lúc tay Dương Chính chạm vào thân thể của nữ nhân thì ngực hắn lại đau đớn giống như bị lửa thiêu.
Lập tức, nhãn thần Dương Chính đột nhiên lóe lên tia hung dữ, hai tay như kềm chụp lấy cổ nữ nhân lạnh lùng nói:"Nói, ngươi thực ra là ai?"
Nữ nhân bị Dương Chính bóp cổ thở không ra hơi.
Dương Chính mắt đầy sát khí, vừa rồi hắn tỉnh lại cảm thấy sự tình không ổn, Dương Chính tuyệt không tin hắn không có sức kềm chế như vừa rồi, liên tục mấy lần mất kềm chế. Hắn không phải là chưa nhìn qua hạ thể của mỹ nữ, đối với mỹ nữ vừa mới gặp này lại sinh ra xung động kịch liệt. Ba Bỉ trước ngực Dương Chính đề tỉnh hắn, nữ nhân này lại lịch không rõ ràng, hơn nữa còn nguy hiểm phi thường...
Sắc mặt nàng ta đỏ bừng, toàn thân hư nhược do bị Dương Chính siết cổ, không thể nào dùng sức, chừng như sắp sửa hôn mê.
Dương Chính lỏng tay, tóc của nàng xõa lấp trên mặt, nhìn có vẻ nhu nhược dị thường. Dương Chính lần đầu cảm thấy khó xử, nếu hắn có thể lạnh lùng tới bước cuối cùng thì tốt nhất là giết chết nữ nhân này đi, nhưng cũng còn một khả năng, nữ tử này là một nữ tử thông thường. Dương Chính làm vậy thì sẽ vô cớ giết chết một sinh mệnh.
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Chính không thể nào tuyệt tình được, cảm giác áy náy và thống khổ cắn xé tâm trí hắn.
"Thúc thúc!"
Thanh âm của Ngải Vi Nhĩ làm Dương Chính bừng tỉnh, cặp mắt giống như mèo kinh hãi nhìn chăm chú vào hắn, vì thấy Tư Gia Lệ gục trên người hắn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái.
Dương Chính khẽ than một tiếng, sát niệm tiêu tan, hắn nhân trung của nàng một lúc, Tư Gia Lệ tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Dương Chính thì lộ vẻ kinh hoàng, thân thể co lại lui về phía sau. Dương Chính thầm kêu cứu mạng, nhéo vào đùi một cái để đầu óc thanh tỉnh. Mỵ lực của nữ nhân này thực sự quá mạnh, đặc biệt cặp mắt đặc biệt của nàng dễ dàng làm cho nam nhân biến thành dã thú.
Hắn không quay đầu lại trầm giọng nói:"Đi ngủ thôi!"
Dương Chính nói chưa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài lều.
Đứng trong mưa, dục hỏa cuồng nhiệt của Dương Chính mới bị áp chế xuống.
Hắn đưa tay án lên ngực, hy vọng nghe ý kiến của Ba Bỉ.
Ba Bỉ im lặng giống như từ lúc rời khỏi Bi Thương hoang nguyên, giống như là nó đang nuôi dưỡng sức lực.
Dương Chính mơ hồ cảm thấy sự tình chừng như càng lúc càng phức tạp.
Hôm sau, mưa tạnh.
Dương Chính sớm đã giục ngựa đi tìm vật tư, hắn vận khí không tồi, sau nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một doanh trại du ,mục hoang phế.
Lưu Vân quốc đại bộ phận thị tộc đều chăn nuôi du mục, Dương Chính từ Hách Lý Tháp đi thẳng một mạch, trên đường gặp không ít doanh trại hoang phế do bị thiên tai nhân họa, tuy không chắc chắn là tốt chẳng qua cũng không khó khăn gì kiếm được mớ củi khô, lần này hắn thậm chí còn đào được một vò Thanh tử tửu.
Quay về lều bên bờ sông, bởi vì Tư Gia Lệ còn đó, Dương Chính cảnh giác không muốn nói nhiều.
Tay cầm củi khô bước vào lều nhen lửa nhưng Dương Chính cũng để thiết kiếm gần bên.
Nước sông tuy đục nhưng cũng không đến mức không nhìn thấy gì, Dương Chính cầm thiết kiếm đi ra giữa dòng, giơ lên, mũi kiếm chúc xuống, ngưng thần tĩnh khí.
Từ khi Ba Bỉ tỉnh lại, Dương Chính phát giác cảm quan của mình so với lúc trước còn linh mẫn hơn, cơ hồ đạt đến cảnh giới không phải của con người.
Lúc này hắn đứng ở dòng sông, im lặng cảm thụ... Sau một lúc Dương Chính mở bừng mắt thiết kiếm đâm xuống rồi giơ lên, một con cá còn dãy dụa bị hắn xiên vào mũi kiếm.
Cứ làm như vậy, chỉ mấy phút sau Dương Chính đã bắt được năm con cá to béo.
Đánh vảy, bỏ ruột.
Đến lúc Dương Chính cầm thiết kiếm xiên một xâu cá về trước lều thì một tiếng ca êm dịu như giấc mộng vang lên.
Tư Gia Lệ đã hong khô y phục của nàng rồi mặc vào, xinh xắn đứng đón gió giữa cửa lều.
Mái tóc trắng dài của nàng theo gió bay bay, dung nhan thanh khiết như băng tuyết, cặp mắt như dòng nước xoáy có thể câu dẫn giấc mộng huyền hoặc trên thế gian đang mịt mờ nhìn về nơi xa, tóc mai nàng buông dài, hai tai dài nhọn hơn người thường, lại trắng tròn như ngọc, càng thêm vẻ đẹp quỷ dị của tinh linh.
Tay của bé gái đang bị Tư Gia Lệ nắm lấy, tiếng ca của nữ nhân này tựa hồ như có ma lực giúp cho Ngải Vi Nhĩ ra khỏi sự u ám mấy ngày trước đây.
Trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười động nhân.
Dương Chính biết hắn phải cảnh giác với nữ nhân lai lịch bất minh này, nhưng không thể cứng rắn phá vỡ cảnh trí mỹ lệ như thế.
"Tiểu quỷ, tới ăn cá."
Sau khi bé gái lấy ca ăn, Dương Chính lại lấy một con cá khác đưa cho Tư Gia Lệ:
"Con này là của cô."
Tư Gia Lệ cầm lấy, cắn một miếng, miệng lộ nét cười rung động:"Ăn rất ngon."
Dương Chính cười lạt, không hề nói chuyện, chăm chú nướng cá.
Lúc ăn cá, Dương Chính trầm giọng hỏi:"Ăn xong rồi ta đưa cô rời đi, nhà cô ở đâu?"
Tư Gia Lệ vành mắt đỏ hoe, khóc thút thít nói:"Ta không có nhà, cha mẹ đã chết trong chiến loạn, ta bị thương nhân buôn bán nô lệ chuẩn bị đưa tới quý tộc ở Mạn Tề Tháp làm nữ nô, trên đường ta trốn thoát. Lúc họ truy đuổi ta không còn đường chạy, chỉ đành phải nhảy xuống sông, sau đó... Sau đó..."
Tư Gia Lệ nước mắt lã chã tuôn rơi, thanh âm đầy vẻ đau thương khó nói, cùng với dung nhan tuyệt thế của nàng, dư sức làm cho nam nhân bình thường vì nàng mà nhảy vào núi đao biển lửa.
Đáng tiếc, Dương Chính là loại người nào chứ.
Nghe thấy cố sự thê thảm này, Dương Chính gương mặt không có chút biểu tình thương xót, bởi vì sự từng trải của hắn cũng thê thảm không kém nàng, hơn nữa những gì hắn thấy qua còn thê thảm hơn gấp trăm lần.
Hắn lạnh lùng nói:"Ta không cho là cô bỏ trốn là tốt, dù cho cô không có nhà nhưng với dung mạo đó, vào gia đình quý tộc chắc chắn là được sủng ái, nếu cô lưu lãng bên ngoài chỉ sợ so với làm nữ nô cho gia đình quý tộc còn thê thảm hơn cả trăm lần, kỹ viện, mã tặc, mấy địa phương đó đều có khả năng là nơi đến của cô."
"Đại ca..." Tư Gia Lệ ngạc nhiên kêu lên, nàng đã hiểu ra ý tứ của Dương Chính.
"Đây không phải là việc ta có thể quản được, sớm biết cô nhảy sông vì nguyên nhân đó thì ta đã không cứu cô, chết đi so với cô còn tốt hơn sống, ai bảo cô đầu thai vào thế giới này." Dương Chính cười lạnh nói như không.
Sắc mặt Tư Gia Lệ đỏ bừng, nang không thể tin nổi trên thế gian còn có tên nam nhân lãnh khốc vô tình đến thế, cả đến tuyệt thế mỹ nữ như nàng mà còn đối đãi kiểu này.
"Đại ca... Ta... ta có thể đi theo huynh... Ta..." Tư Gia Lệ hai mắt ngấn lệ, giống như dê con sợ hãi, run rẩy trong gió lạnh.
"Theo ta?" Dương Chính cất tiếng cười vang.
"Ta chưa từng từng nữ nhân nào yếu ớt như cô, cô biết ta là ai không? Vì sao ta cứu cô? Cô có hiểu con người ta không? Cô có biết liệu sau này ta có hại cô hay không, đem cô đi bán cho một nam nhân nào có khả năng. Nếu cô thông minh thì tốt nhất là tìm tới nhà quý tộc đó, khẩn cầu y tha thứ."
Dương Chính từng điểm hiện thực xấu xí nói thẳng vào mặt nữ nhân, giống như ác ma bóp chết hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng nàng.
Trong tiếng cười còn mang ý bi thương.
Đây là lân mẫn cuối cùng của Dương Chính, ở thế giới tàn khốc này, nếu ngươi không thể cứu người thì ít nhất nên giúp hắn học cách đối diện với sự thất, chịu đựng sự thật tàn khốc, nhưng một người mà ký thác hy vọng cho người khác thì người đó hết cách cứu rồi.
Oa
Tiếng khóc của Ngải Vi Nhĩ làm Dương Chính đang cười liền ngưng lại.
Câu nói của hắn không ngờ lại làm tổn thương bé gái này.
Còn hắn thì sao?
Dương Chính cũng thống hận mình, hắn đi qua ôm Ngải Vi Nhĩ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nó:"Tiểu quỷ, thúc thúc không phải là nói con, không khi nào mà bỏ con không lo cả."
....
Tư Gia Lệ nhìn vó ngựa xa dần, trên mặt lộ nụ cười khó hiểu.
Còn thực sự là một nam nhân tàn nhẫn a, không thẹn là người ứng cử của ta tuyển chọn, vừa rồi dưới sự dụ hoặc mạnh mẽ này mà không hề động tâm, ngược lại còn ném bỏ nàng giống như một đồ vật cho một thương đội.
"Vị tiểu thư này, chúng ta đi thôi."
Hộ vệ đoàn trưởng của thương đội đi tới trước mặt Tư Gia Lệ, y chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào mỹ lệ như vậy, mà lại là một nữ nhi đơn độc trong thương đội nữa chứ, lẽ nào ta đây không có cơ hội ... Hắc hắc...
Vừa nghĩ tới đó, nhãn thần của y nhìn thân hình đầy đặn của Tư Gia Lệ đầy vẻ cuồng nhiệt.
Tư Gia Lệ nhìn hộ vệ đoàn trưởng, khẽ thở dài:"Đúng rồi, có thể lên đường rồi..."
Nàng giống như làn khói bay qua hộ vệ đoàn trưởng điểm vào vai hắn, sau đó giống như bóng mờ xuyên qua xuyên lại trong thương đội, mọi người giống như bị trúng định thân thuật, đứng ngây ra đó. Tư Gia Lệ xác định không có ai chạy thoát rồi mới cười vui vẻ chạy đuổi theo Dương Chính...
....
"Thúc thúc, Tư Gia Lệ tỷ tỷ có chuyện gì không?"
Ngải Vi Nhĩ ngẩng đầu, mặt đầy vẻ lo âu.
"Nàng ta không sao đâu." Dương Chính có trực giác là nữ nhân này không phải thiện nhân, hắn không nghĩ Ngải Vi Nhĩ lại nhớ tới việc này, liền đổi sang việc khác:"Con xem, gần đến Tác Ba Đinh rồi, Vi Nhĩ sẽ nhanh chóng gặp lại tiểu di."
Ngải Vi Nhĩ cười ngọt ngào:"A, tiểu di là người rất thú vị đó."
Ngoài thành Tác Ba Đinh.
Dương Chính dừng ngựa.
Trên quan đạo người người đi lại đông đúc, trừ thương đội còn có rất nhiều quân đội. Tác Ba Đinh gần bên Vệ Nhung Đông tuyến, là thành thị lớn nhất biên cương, hiện nay Lưu Vân và Vệ Nhung khai chiến, nơi này trở thành trọng địa quân sự, đại bản doanh tiền tuyến của Lưu Vân quốc lập ra ở đây.
Trên tường thành dày đặc binh sĩ tuần tra.
Không khí chiến tranh nồng nặc khắp Tác Ba Đinh, ép bức người ta không thở nổi.
Đây là thạch thành kiên cố nhất trong ba tòa thành nổi danh đại lục, hôm nay giống như con nhím toàn thân đầy gai nhọn, làm người ta không cách nào nắm được.
Dương Chính khẽ nhíu mày.
Hắn đến nơi này, trừ việc hộ tống Ngải Vi Nhĩ, tự nhiên còn mục đích khác. Đành rằng Khâu Viễn Sơn trăm phương ngàn kế tính diệt Vệ Nhung quốc, thậm chí không tiếc giết hắn để diệt khẩu. Nhưng hắn còn có phương thức phục cừu phá hủy âm mưu Thương Nguyệt quốc tốt hơn nữa.
Khâu Viễn Sơn không phải là để Vệ Nhung Lưu Vân đánh nhau, làm ngư ông đắc lợi sao?
Còn có Mạn Kỳ, y không phải là muốn làm Khương nhân tộc hạ đài sao, để cho Thiên chích tộc của y lên ngôi sao?
Dương Chính nhìn phương hướng của thạch thành, khhóe môi cười lạnh lùng.
Giết chết Mạn Kỳ, cục diện này liền bị phá.