Ads
Mặt đất rung động, thiên quân vạn mã cho dù ở trong bóng tối cũng không hề có chút hỗn loạn, hàng ngũ chỉnh tề, không có tiếng người và binh khí, chỉ có tiếng vó ngựa lộp độp trên đường không ngừng vang lên đầy vẻ áp bức.
Tới gần cuối cùng cũng phát hiện ra những kỵ sĩ này trên mặt đều bôi màu hóa trang, dưới màn đêm đen phảng phất như hung thần ác quỷ, khôi giáp y phục mặc trên người không giống như binh lính thông thường, bọn họ đều mặc giáp da nhẹ bó sát người, không hề mặc áo giáp sắt.
Đứng đầu đội ngũ là một con ngựa màu hỏa hồng, kỵ sĩ cưỡi ngựa mang mặt nạ khô lâu hung ác vô cùng, đôi mắt lạnh lùng u ám, cho dù trong bóng tối vẫn lóe ánh quang màu máu.
Dương Chính hài lòng nhìn đội quân đang đi.
Hắn còn nhớ tới dáng vẻ quyến luyến không rời của Mạn Kỳ vừa rồi.
Mỗi quốc gia đều có một vương bài bí mậtt, Thương Nguyệt quốc có Sư thứu kỵ sĩ và Mãnh mã trùng phong đoàn, Vệ Nhung quốc có Huyết vệ, Lưu Vân quốc cũng không ngoại lệ, Hoàng dương kỵ sĩ chính là vương bài bí mật nhất, chính là tuyển chọn những người nơi thảo nguyên có kỵ thuật xuất sắc nhất, dùng phương pháp bí mật đặc biệt huấn luyện thành một chi kỵ binh siêu cấp.
Hoàng dương là ma thú cực kỳ khó bắt, tốc độ hơn xa ngựa thường, hơn nữa sức bền có thể so với lạc đà, có thể chạy gấp trong một ngày một đêm liên tục.
Hoàng dương kỵ sĩ thông qua đặc huấn có thể chiến đấu ở bất cứ địa hình nào, tuyệt đối là bộ đội hung hãn mẫn tiệp nhất trên thảo nguyên, bất cứ kỵ binh nào cũng đừng hòng đả đấu với họ trên thảo nguyên.
Từ Tác Ba Đinh chạy tới đã qua một đêm, giờ đây chính là thời điểm tối nhất trước khi bình minh, Dương Chính đã dẫn quân xuyên qua biên giới.
Lúc này, tố chất của Hoàng dương kỵ sĩ hiển lộ ra rất rõ rệt.
Hành quân tốc độ cao thời gian dài như vậy, bọn kỵ sĩ này vẫn thần quang hiển lộ, ngẩng đầu ưỡn ngực, lực chiến đấu cường đại vẫn được bảo trì như cũ, hơn nữa tốc độ của Hoàng dương tọa kỵ cũng không hề chậm lại.
Màn đêm càng lúc càng tối, vầng thái dương sớm mai vẫn chưa ló dạng, cả ánh sáng của trăng sao cũng không nhìn thấy, khi Dương Chính dẫn Ác ma kỵ binh đi qua biên giới thì mây đen càng lúc càng dày, gió thổi vào mặt lạnh buốt.
Dương Chính ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ thấy mây đen bị gió thổi hiển lộ dáng vẻ nanh ác, hiển nhiên là sắp có mưa lớn.
"Tướng quân, trước mặt là Già Vân sơn, phòng tuyến đầu tiên của Vệ Nhung quân." Mạn Tháp suất lĩnh Hoàng dương kỵ binh đột nhiên tăng tốc độ chạy đến bên người Dương Chính, chỉ về một tòa núi lớn ẩn trong sắc trời âm ám, tòa núi này chắn ngang biên giới Lưu Vân và Vệ Nhung, lạnh lẽo như một con cự thú nằm nghỉ ngơi trong đêm.
"Dừng lại!" Dương Chính phất tay ra lệnh.
Hai ngàn quân kỵ chỉnh tề dừng lại, bọn họ đều là người tinh nhuệ nhất trong Ác ma quân. Vô luận là kỵ thuật, chiến lực, năng lực phối hợp đều cao hơn Ác ma quân thông thường nhiều.
"Các ngươi bọc móng tọa kỵ lại, bịt hàm thiếc vào mõm tọa kỵ."
Sau khi hắn hạ lệnh, Hoàng dương kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, nhanh chóng lấy vải bọc móng Hoàng dương lại.
Hoàng dương kỵ sĩ đều có tố chất kinh người, binh sĩ hoàn thành mệnh lệnh rất nhanh, sau mấy phút tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Dương Chính ánh mắt nhìn về phía Già Vân sơn, đây là đạo phòng tuyến đầu tiên giữa Lưu Vân và Vệ Nhung, cũng là đạo phòng tuyến gần nhất, hiện tại Thương Nguyệt đại chiến với Vệ Nhung, phòng thủ nơi này tương đối bạc nhược, huống hồ nếu như có đại quân tấn công thì vọng gác tiền tiêu này bất quá cũng chỉ có tác dụng cảnh giác mà thôi.
Hoàng dương kỵ binh không hơi không tiếng xông lên trên Già Vân sơn.
Xuyên qua một con đường ngoằn nghoèo khúc khuỷu trong khu rừng um tùm rậm rạp, hành động của bọn Dương Chính càng lộ rõ vẻ nhanh nhẹn linh hoạt. Hắn tự mình dẫn theo trăm kỵ binh xuống ngựa, nhanh chóng khuếch tán ra trên ngọn núi. Trước lúc bình minh, hình ảnh cây cối âm trầm rậm rạp giống như yêu ma quỷ quái nhe nanh múa vuốt, khu rừng yên tĩnh khiến cho người ta có cảm giác u ám lạnh lẽo, chim chóc bị tiếng bước chân lay tỉnh vừa vỗ cánh chuẩn bị kêu ré lên thì liền bị tên bắn xuyên qua cổ họng chết ngay, thân hình con chim vừa rơi xuống liền được xạ thủ dưới cây chụp lấy. Xạ thuật giống như kỳ tích khiến cho Dương Chính phải tán thán, hoàng dương kỵ binh không thẹn là bộ đội vương bài.
Trên đường đi, tiếng tên bắn ra không ngừng vang lên, rồi một bóng người lập tức tiến đế chụp lấy con vật vừa chết nhẹ nhàng bỏ sang một bên.
"Cô cô cô cô."
Mấy tiếng chim kêu vang lên trong bóng đêm, một lát sau, bốn bề tiếng chim kêu không ngừng vang lên.
Dương Chính biết kỵ binh đã thanh trừ hết các trạm canh ngầm chung quanh.
Dương Chính vung tay, dẫn đội kỵ binh bắt đầu tiến tới doanh trại tiền tiêu cách đó hơn trăm mét, Dương Chính bảo mọi người dừng lại, hai điểm sáng lóe lên ngay cửa doanh trại, bên trong tĩnh mịch, thỉnh thoảng truyền ra tiếng ngựa hí buồn tẻ, Vệ Nhung quân còn chưa biết ba ngàn binh sĩ giống như u hồn đang tiến lại gần.
Dương Chính đưa tay làm hiệu, móc ra một cái nỏ nhỏ bé xinh xắn, lập tức sáu tên binh sĩ thân thủ linh hoạt nhất nhảy xuống ngựa theo hắn tiến vào trong rừng. Mấy người nhờ vào cây cỏ và đá núi ẩn tàng thân hình tiến lại gần doanh trại tiền tiêu cách đó hơn mét, thấy rõ bốn tên binh sĩ đang ngủ gà ngủ gật ở cổng doanh trại. Ánh mặt trời vừa lóe lên, hai tên trong đó rụt cổ chen nhau tiến vào bên trong.
Dương Chính tịnh không triển khai hành động ngay lập tức, hắn sau khi để mấy tên thủ hạ nhắm chuẩn Vệ Nhung binh sĩ thì một mình tiếp cận hàng rào của doanh trại, leo lên một cây cao quan sát bên trong.
Phong hỏa đài ở phía Đông trên một gò đất, từ cửa doanh trại đến phong hỏa đài chừng mét, trên đường có một dãy doanh trại và tàu ngựa, một đội binh sĩ đi khắp nơi tuần tra.
Sau khi Dương Chính quan sát thì leo xuống cây, ra dấu hạ lệnh cho bọn kỵ binh ở phía xa, hơn trăm người liền leo lên cây.
Dương Chính trở về gần cổng doanh trại, dùng tay ra dấu.
Chỉ nghe tiếng mũi tên rít gió, mũi tên rạch phá trời đêm, giống như độc xà cắm vào cổ tên lính canh cửa, chúng còn chưa kịp kêu lên thì đã ngã xuống. Mấy đạo hắc ảnh nhanh chóng lao đến, chớp mắt đã đỡ lấy thi thể không để chúng rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, các xạ thủ nấp trên cây nhắm chuẩn và lính gác trên vọng lâu sát hàng rào bắn tới, trên trăm mũi tên bắn vào trong vọng gác, tiếng la thảm không ngừng vang lên trong đêm đen, rất nhiều mũi tên nhắm chuẩn vào các ngọn đèn, ánh sáng đèn đồng thời bị dập tắt, bên phía Vệ Nhung quân liền chìm trong bóng tối, tiếng la hoảng loạn vang lên liên tục.
Dương Chính đã trở lại phía trước đại quân chừng hơn trăm mét, hắn nhảy lên Tam nhãn mã trầm giọng quát:"Xông lên!"
Cả chi Ác ma quân phát động, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách trăm mét, cửa lớn sớm đã bị mấy tên Ác ma quân sĩ mở tung.
Dương Chính vung trường thương xông vào doanh trại, bên trong ảm đạm vô quang nhưng vẫn không ngăn được bước tiến của Ác ma quân.
Dương Chính xông vào trước tiên, trường thương trong tay biến thành du long, quang ảnh lóe lên, mấy tên Vệ Nhung binh sĩ liền bị đánh cho xương cốt vỡ nát, phun máu ngã xuống.
Bị bọn Hoàng dương kỵ binh hung mãnh như lang như hổ xông vào, Vệ Nhung quân còn chưa biết rõ tình hình ra sao đã trở thành dê tế thần, móng dê được bịt kín nên Hoàng dương kỵ binh đến đi xung sát không hề có tiếng động, chỉ có tiếng la thảm của Vệ Nhung quân không ngừng vang lên, tiếng binh khí chém ngập vào xương thịt, ngoài ra không còn tiếng động nào khác.
Từng thanh đao, từng ngọn thương giống như con thú hung tàn nhe nanh múa vuốt giữa đêm khuya, không ngừng cắn xé da thịt của bọn binh sĩ Vệ Nhung.
Kỵ binh đánh phá khắp nơi, xông thẳng vào trong trướng, trường thương đâm thẳng tới, trực tiếp phá tung trướng, bọn binh sĩ còn đang ngủ chưa biết chuyện gì xảy ra, còn mặc khố ngắn muốn đi khỏi trướng thì cả trướng đã đổ ập xuống, đè trên người chúng, lại thêm vô số móng dê dẫm đạp lên trên, binh sĩ Vệ Nhung làm sao chịu nổi sức ép từ hoàng dương và kỵ binh nặng tới mấy trăm cân đạp xuống, lập tức biến thành tương thịt.
Máu tươi từ thịt nát xương vỡ phun ra ào ạt, chớp mắt đã nhuộm đỏ trướng bồng màu trắng.
Cho dù có vài binh sĩ may mắn chạy thoát khỏi trướng thì cũng được nghênh đón bằng mấy cây trường thương.
Dương Chính từ lúc mới vào doanh trại thì không hề dừng lại, một mực nhắm hướng phong hỏa đài chạy tới, quãng đường chừng mét bên người hắn đầy máu thịt.
Hắn xông lên đầu tiến, binh sĩ ngăn cản trước mặt cũng nhiều nhất nhưng bọn này căn bản không có bản lãnh ngăn cản hắn, chớp mắt đều đã biến thành oan hồn lệ quỷ dưới thương.
Càng tiến tới gần phong hỏa đài thì binh sĩ càng nhiều, Dương Chính còn nghe tiếng người kêu gọi châm lửa.
Vành tai hắn thoáng động.
Hắn đảo mắt quan sát, chỉ thấy một người mặc khôi giáp màu bạc đang quát lớn, đêm tối mù mịt hắn không nhìn rõ bên người tên này còn có mấy chục binh sĩ giơ cao trường thương.
Càng lúc càng nhiều binh sĩ xông về phía phong hỏa đài.
Dương Chính hừ lạnh một tiếng, Tam nhãn mã cất tiếng hí dài, gia tăng tốc độ lao tới, bộ lông đỏ rực bay múa trong đêm giống như hỏa vũ tinh linh.
Một người một ngựa giống như gió lốc cuốn qua, trường thương của Dương Chính múa thành một vòng tròn lớn ở trên không.
Một loạt tiếng la thảm vang lên, hơn binh sĩ bị trường thương đánh bay lên không trung, máu tươi văng tung tóe. Bọn binh sĩ bị khí thế cuồng mãnh của Tam nhãn mã và sát khí nặng nề của Dương Chính chấn nhiếp, không cách nào phản kháng được, bị đánh văng tơi tả.
"Ngăn hắn lại!" Tướng quân giáp bạc dẫn binh xông tới cản Dương Chính.
Dương Chính một thương vừa gạt bắn mấy tên binh sĩ thì trường thương của tên tướng quân giáp bạc đã đâm tới, kình phong lạnh cắt da thịt khiến hắn thoáng giật mình, vội uốn người né tránh một thương nhanh chóng đó, cánh tay khẽ vung, ngọn thương đâm xéo lên, vô thanh vô tức đâm thẳng vào bụng dưới của địch nhân. Dương Chính giết địch đã nhiều, hiểu rõ thực lực của mình, cao thủ tầm thường chốn sa trường tuyệt không bì được với hắn.
Nhưng mà một thương tất sát đó lại bị người kia né được.
Dương Chính ghìm cương ngựa nhìn về y.
Hai người xung sát tới giờ, lần đầu tiên mới đối mặt với nhau, Dương Chính vừa thấy người nọ, thoáng ngây người.
"Là ngươi!"
Tướng quân giáp bạc không ngờ lại là Mục Phi Vân, phó thống lĩnh đại quân Đông tuyến.
Một phó thống lĩnh lại bị phái đến vọng gác tiên phong này sao? Dương Chính ý niệm xoay chuyển, liền biết Mục Phi Vân nhất định là vì quan hệ với mình nên mới bị Lôi Mông Tư Đặc đày đến nơi này.
Năm xưa Dương Chính ở Đông tuyến quân một trận chiến lập uy, Mục Phi Vân trước sau đều theo bên cạnh Dương Chính, có thể nói cả doanh trại chỉ có y là tướng lãnh cao cấp duy nhất từ đầu đến cuối kiến thức được năng lực của Dương Chính, bản thân y đối với Dương Chính cũng vô cùng kính phục, ai ngờ mới nửa năm ngắn ngủi, tạo hóa trêu người, hai người lại gặp nhau trên chiến trường.
Tiếng động trên phong hỏa đài đã cắt đứt khoảng thời gian trầm tịch của hai người.
Dương Chính đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy mấy tên binh sĩ đã leo lên phong hỏa đài, chuẩn bị đốt lửa.
Dương Chính vội vàng xông tới Mục Phi Vân, Mục Phi Vân cũng không phải tầm thường, vội vàng vung thương ngăn đỡ, ngờ đâu lực lượng của Dương Chính quá mạnh, khiến cho hổ khẩu y rách toạt, cả tuấn mã cũng bị lùi về sau.
Mượn phản lực đó, Dương Chính giục ngựa phóng thẳng lên phong hỏa đài.
Mục Phi Vân vội thét lớn:"Mau cản hắn lại. Binh sĩ, châm lửa."
Vệ Nhung binh sĩ hội tụ lại, xông tới cản đường Dương Chính.
Mắt thấy đã không còn kịp, Dương Chính đột nhiên quăng trường thương, rút ra một cây huyền thiết trọng cung, cây cung này to lớn hơn cung thường rất nhiều, dây cung to bằng ngón tay cái. Dương Chính đưa tay lắp một mũi tên lên cung, tay phải vận sức kéo cung, cả y phục cũng căng phồng như một quả khí cầu.
Một tiếng rống trầm trầm cổ quái vang lên.
Mũi tên rạch phá không trung, xé gió lao tới phong hỏa đài.
Chớp mắt!
"Ầm" một tiếng nổ vang lên.
Mũi tên đâm xuyên qua phong hỏa đài, một cái lỗ sâu đường kính nửa mét đã bị mũi tên đâm toạc ra, đá vụn bay tung ra ngoài.
Ngay sau đó, một tiếng la thảm trên phong hỏa đài vang lên, tên binh sĩ đang châm lửa bị bắn bay lên không, vẽ thành đường cong rồi rơi ầm xuống đất, lồng ngực bị thủng một lỗ lớn khiến người ta kinh hãi.
Binh sĩ bên dưới cất tiếng la hoảng, Hoàng dương kỵ binh đã ùn ùn kéo đến sau lưng Dương Chính.
Mục Phi Vân liếc mắt nhìn số lượng binh sĩ kéo đến, liền biết đêm nay đại thế đã mất.
"Tướng quân, bọn ta bảo hộ cho ngài, mau chạy đi!" Thủ hạ thân tín của Mục Phi Vân nói.
"Chạy, chạy đi đâu chứ?" Mục Phi Vân nhếch mép cười khổ, bản thân y vì nhìn Lôi Mông Tư Đặc không vừa mắt nên chủ động đến nơi này trấn thủ, nếu như vọng gác thất thủ, bản thân y cho dù có trở về Ngọc Long sơn thì sợ là cũng bị xử lý giống như phản đồ.
Hoàng dương kỵ binh đã vây chặt các kỵ binh còn sót lại của Vệ Nhung quân.
Dương Chính gương mặt ẩn sau mặt nạ, Mục Phi Vân không nhận ra hắn nhưng nhận ra được kỵ sĩ vương bài của Lưu Vân quốc, y nhìn chăm chăm vào Dương Chính, oán hận nói:"Quý quốc và nước ta là minh hữu, vì sao lúc này lại giở quẻ?"
Dương Chính không trả lời, cải biến thanh âm nói:"Bỏ vũ khí xuống ta có thể tha mạng cho các ngươi."
Mục Phi Vân lớn tiếng cười nói:"Vệ Nhung quốc bọn ta không có người tham sống sợ chết, muốn giết thì giết, còn nói nhiều làm gì?"
Tàn phế chẳng còn đường, binh tan như núi lở.
Hai mắt Mục Phi Vân đỏ hồng, đột nhiên xông thẳng tới nhưng đáng tiếc y còn thua xa Dương Chính, Dương Chính dùng cán thương đánh mạnh vào đầu khiến y hôn mê bất tỉnh.
Dương Chính dùng thương chỉ vào Mục Phi Vân đang nằm lăn ra đất, bình thản nói với binh sĩ Vệ Nhung:"Ta khuyên các ngươi đầu hàng để còn có thể giữ được tính mạng tướng quân của các ngươi."
Binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, cuối cũng cũng đầu hàng.
Dương Chính im lặng chờ bọn binh sĩ bỏ vũ khí xuống, sau đó ra lệnh:"Trói tù binh, lưu người ở lại để canh giữ tù binh, còn những người khác cởi quân phục Vệ Nhung mặc vào, nhanh chóng tập hợp!"
Mùi máu tanh nồng còn lan trong không khí, Hoàng dương kỵ binh nhanh nhẹn hành động, thay đổi y phục với các binh sĩ Vệ Nhung.
Dương Chính nhìn thi thể đầy đất, trong lòng có chút ưu thương, những người này có nhiều người đã từng là thủ hạ của hắn khi còn hắn thống lĩnh Đông tuyến, chỉ là tình huống tàn khốc trước mắt tuyệt không thể có chút mềm lòng. Dương Chính cũng không biết lòng dạ của mình rốt cục là lãnh huyết vô tình hay là nhiệt huyết.
Hoàng dương kỵ binh nhanh chóng tập hợp, binh sĩ sát khí ngút trời từ một phía khác của Già Vân sơn xông ra, sắc trời cũng gần gần sáng, gió thổi các bụi cỏ nằm rạp xuống, kỵ binh không chút ngơi nghỉ chạy hết tốc lực về phía Huyết quan cốc.
Dương Chính nhìn sắc trời tính toán, chỉ cần tới ngay lối ra của đường hầm cách Ngọc Long sơn dặm trước khi trời sáng mới có thể chặn đánh Lôi Mông Tư Đặc.
May mà sắc trời mây đen vần vũ, xem ra phần thắng nghiêng về Dương Chính nhiều hơn.
Ba thời thần sau, Ác ma quân do Dương Chính thống lĩnh đã xuất hiện trên một gò cao gần Ngọc Long sơn.
Hai ngàn quân kỵ đứng trên gò cao quan sát.
Quả nhiên, ngoài mét, lá cờ hình lam điểu tung bay, quân đội hỗn loạn, ngay cả Lôi Mông Tư Đặc cũng không ngờ Dương Chính lại vượt ngàn dặm đến đây tập kích, vượt qua trạm canh, xông thẳng đến sào huyệt của y. Đêm qua di chứng của trận đại chiến ở Huyết quan cốc hiện giờ lộ ra rất rõ, Vệ Nhung quân đông nghịt hỗn loạn tuôn ra từ trong mật đạo, bọn họ vốn dĩ có thể từ mật đạo về thẳng Ngọc Long sơn nhưng Dương Chính đoán rằng họ sẽ không làm vậy, khả năng lớn nhất là sau khi tránh thoát trinh sát của Sư thứu thì giữa đường Vệ Nhung quân sẽ từ một lối ra ngầm thoát đi, mà lối ra lớn nhất chính là địa phương trước mắt Dương Chính.
Nơi này cách Ngọc Long sơn dặm, sắc trời lại ảm đạm tối mịt như vậy thì muốn ở trên đỉnh Ngọc Long sơn quan sát tình hình ở đây thực sự là còn khó hơn lên trời.
Dương Chính quan sát một lúc rồi trầm giọng ra lệnh:"Binh sĩ mặc y phục Vệ Nhung quân theo ta đi trước, các binh sĩ khác nhất luật lui về phía sau, phân tán đội hình. Xạ thủ đoàn chia làm hai cánh, mỗi bên chừng người, sau khi tiến vào trận địch thì hai cánh phụ trách yểm hộ cho cánh quân đội kích ở trung ương.
Cánh quân đột kích ở chính giữa sẽ do ta đích thân chỉ huy, mục đích chỉ có một, tập trung lực lượng đánh thọc sâu, nhất định phải bảo trì tốc độ đánh thẳng, tuyệt không thể để cho bọn chúng quấn chân bọn ta, ưu thế của bọn ta chính là bất ngờ."
Sau khi ban bố mệnh lệnh Dương Chính phất tay, hai ngàn Ác ma quân tiến về phía Vệ Nhung quân đông gấp lần mình.
"Xem kìa, có người!"
Vệ Nhung binh sĩ náo loạn cả lên, nhao nhao nhìn về phía quân đội ở cánh phải của mình.
Lúc này trong mật đạo còn có nửa số binh sĩ chưa ra khỏi, hơn một vạn quân Vệ Nhung người mệt ngựa mỏi, hỗn loạn đứng chờ quân đội trong mật đạo đi ra.
Đột nhiên nhìn thấy quân đội xuất hiện trên đồng trống, Lôi Mông Tư Đặc kinh hãi đến nhảy dựng lên.
Y cố sức nhìn kỹ, sắc trời quá tối, gió lại quá lớn, ngay cả Lôi Mông Tư Đặc mục lực siêu cường cũng chỉ lờ mờ nhìn thấy quân phục bọn họ đang mặc.
"Người mình!" Y lòng dạ cũng nhẹ nhõm hơn.
Khó trách y không cảnh giác kỹ càng, thứ nhất là một đêm không ngủ, bất kỳ ai thì năng lực tư duy cũng phải chịu ảnh hưởng, cho dù là cường giả như Lôi Mông Tư Đặc cũng không ngoại lệ. Thứ hai, kỵ binh đến đây chỉ chừng vài ngàn, lại mặc y phục Vệ Nhung quân, hơn nữa Thương Nguyệt quân sao có thể đột phá Huyết quan cốc tiến đến nơi đây được. Còn như Lưu Vân quốc thì Lôi Mông Tư Đặc xưa này vẫn khinh bỉ đó là nước mọi rợ, y không tin Lưu Vân quốc dám phái một chi bộ đội nhỏ xông qua biên giới, không hơi không tiếng tập kích Vệ Nhung, lại thêm thời cơ tấu xảo, nên biết trận chiến Huyết quan cốc vừa mới qua một đêm ngắn ngủi, trừ phi có nội gian chứ còn ai có thể theo dấu Vệ Nhung quân mà phục kích giữa đường cho được?
Vô số điều không thể tụ họp lại một chỗ nên Lôi Mông Tư Đặc cũng không cảnh giác, chỉ nhìn sơ, thuận tiện phái một đội kỵ binh tới xem xét, tịnh không hề chỉnh lại đội hình.
Càng lúc càng lại gần, Dương Chính nhìn rõ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt kỵ binh, hắn biết tọa kỵ của Hoàng dương kỵ sĩ là điểm sơ hở lớn nhất.
Bất quá điều này cũng không can hệ gì.
Hắn vung tay lên.
"Sát" hai ngàn chiến sĩ đồng thời thét lớn, bộ đội đang phân tán chợt trở nên chỉnh tề, nhanh chóng xông đến mục tiêu, thanh thế như dời núi dốc biển! Khoảnh khắc, màn đêm yên tĩnh liền bị xé toang, đội kỵ binh nhỏ của Vệ Nhung quân nghe thấy tiếng thét như xé trời bổ đất kinh hãi đến mức đứng ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bọn binh sĩ điên cuồng hất ngã. Đội hình đầu tiên chính là một trăm tên trường thương thủ cầm thương dày đặc xông đến giống như một con trâu điên, mũi thương cày thẳng tới phía trước, liều mạng xông vào bọn Vệ Nhung quân đang hỗn loạn, cả trăm người ở vòng ngoài còn chưa kịp cất tiếng kêu thì đã bị cả ngàn kỵ binh đạp thành tương thịt.
Dương Chính vung thương xông thẳng vào đại quân Vệ Nhung, thét lớn:"Cản ta là chết!" Miệng vừa thét, trường thương đã vung tới, máu tươi nóng hổi văng tung tóe, vô số tàn chi đoạn hài bắn lên trời, trên vạn quân Vệ Nhung trở thành một bầy ong vỡ tổ tan tác. Binh sĩ đội đột kích theo sát phía sau Dương Chính, đạp lên mặt đất máu chảy thành dòng đột tập về phía trung ương quân địch, thế như chẻ tre chớp mắt đã xông tới gần mét. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên rân trời khó phân địch ta, người người ngã xuống như rạ.
Xạ thủ đoàn ở hai cánh cũng bắn tên như mưa, Vệ Nhung quân vừa tập kết chỉnh đốn đội hình liền bị bắn cho tán loạn trở lại.
Lôi Mông Tư Đặc ngây người.
Thiết kỵ hung hãn như một ngọn mâu đâm thẳng vào trong hàng ngũ, hàn quang của binh khí khúc xạ ánh sáng khát máu chiếu trên nền trời u ám, thớt ngựa đầu tiên giống như ngọn lửa đỏ tụ tập tất cả ánh sáng của thiên địa vạn vật, chiếu sáng chói mắt, tựa như hỏa xà đang bay múa.
Trường thương tung hoành như nộ long quẫy mình giữa không trung, điên cuồng nuốt chửng sinh mệnh, nơi nào nộ long bay qua thì huyết hoa nở rộ chói mắt, vô số tàn chi đoạn hài tung bay mang theo nhiệt khí nóng hổi. Vệ Nhung quân căn bản chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh tan nát.
Quân Vệ Nhung cả vạn người chớp mắt biến thành một nồi canh sôi sùng sục.
Từ trên cao đánh xuống, Ác ma quân theo một đường dọc đánh thọc sâu vào trong Vệ Nhung quân.
Các thớt ngựa kinh hãi chạy loạn, Dương Chính tàn nhẫn chém giết bọn Vệ Nhung quân vốn đã mệt mỏi sợ hãi cùng cực. Vệ Nhung quân chỉ nhìn thấy gương mặt như ác ma nanh ác vấy đầy máu thì cơ bản đã không dám phản kháng.
Hoàng dương kỵ binh thừa thế xông lên, giết thẳng một mạch, mở ra con đường máu lửa dài hơn trăm mét.
Càng thọc sâu vào thì địch nhân ngăn trở càng nhiều, địch trận trước mặt bắt đầu trở nên dày đặc, áp lực tăng mạnh, Lôi Mông Tư Đặc không thẹn là cường giả hoành không xuất thế, cho dù Dương Chính nắm được thiên thời địa lợi nhân hòa, dùng khí thế lực bạt sơn hà xung sát tiến lên nhưng y vẫn có thể ứng phó với tốc độ nhanh nhất.
Y giơ cao trường thương thét lớn:"Binh sĩ lập tức lên ngựa, tập hợp trận thế! Mau!"
"Ai dám bỏ trốn, giết không tha!"
Y múa trường thương đâm chết mấy tên binh sĩ đang lùi lại thét lên:"Tiến lên vây chúng lại cho ta!"
Thanh âm của Lôi Mông Tư Đặc giống như sấm động giữa trời, khiến cho khí huyết binh sĩ đều chảy rần rật, Dương Chính cõi lòng lạnh toát, người này tâm chí thực sự quá kiên nhận.
Binh sĩ Vệ Nhung vừa đang phân tán bắt đầu tụ tập lại khiến cho áp lực càng lúc càng lớn, binh sĩ giơ thuẫn lớn làm bằng da trâu, quấn lấy không ít binh sĩ bên cánh Dương Chính, có không ít xạ thủ đã bị trường thương đâm rơi xuống ngựa.
"Mạn Tháp, để ta xông ra ngoài, không cần giằng co, cánh quân đột kích đi theo ta, chỉ cần đột phá về phía trước!" Dương Chính ngẩng đầu nhìn quân đội bên Lôi Mông Tư Đặc đang dần trở nên chỉnh tề quát lớn.
Trường thương trong tay hắn chớp mắt đã biến thành chiếc lưới đan khắp trời, Tam nhãn mã hí lên một tiếng kinh thiên động địa, giơ cao hai vó trước, đạp cho một kỵ binh Vệ Nhung quân ngăn trở trước mặt vỡ bụng, con ngựa đó hí thảm một tiếng, giống như bánh xe gió lăn cù cù, đụng vào hơn mười quân kỵ.
Dương Chính ánh mắt lóe lên tia khát máu, rống nhỏ một tiếng, vung thương phóng tới, đâm chém loạn xạ, máu thịt giống như đậu hủ bị hắn đánh thành từng mảnh vụn, nơi nào đao thương của hắn đi qua liền phá ra một khuyết khẩu.
Lôi Mông Tư Đặc cũng đã chú ý đến thớt ngựa lông màu đỏ này rồi.
Hắn chính là trung tâm của đội quân đột kích, cho dù toàn trường hỗn loạn không thấy ánh mặt trời nhưng ai cũng vẫn có thể nhìn thấy hắn, khí thế kinh người từ trung tâm là hắn bạo phát ra ngoài, dẫu ở ngoài hơn trăm mét vẫn có thể cảm nhận được.
"Chết đi cho ta!" Dương Chính ném trường thương đã bị quằn đi, rút đao chém cả người lẫn ngựa một tên Vệ Nhung quân thành hai mảnh, máu tươi và nội tạng đều đổ ộc cả ra.
Tam nhãn mã vừa xông qua bể máu, ánh mắt đỏ hồng của Dương Chính nhìn chăm chú vào Lôi Mông Tư Đặc ở cách đó hơn trăm mét.
Cặp mắt lạnh lẽo đỏ hồng tán phát khí tử vong u ám khiến cho Lôi Mông Tư Đặc da đầu phát ngứa, cảm giác rất là quen thuộc.
Là hắn, Lôi Mông Tư Đặc thét lớn:"Ngọc Chính!"
Khí tức của cường giả thì Lôi Mông Tư Đặc đã từng gặp qua nhiều cao thủ thực lực còn hơn vậy nhưng khí tức sinh mệnh bạo phát như thế này thì trước đây y chưa từng gặp phải.
Người này giống như một ngọn lửa bất diệt, toàn thân trên dưới đều là ánh sáng sinh mệnh bao trùm.
Lôi Mông Tư Đặc chiến ý liền hừng hực.
Y không quan tâm vì sao Dương Chính xuất hiện nơi này, hơn nữa còn dẫn theo kỵ binh vương bài của Lưu Vân quốc, y chỉ biết, đó chính là cừu địch mệnh vận định sẵn, y phải giết chết hắn.
Ngay sau đó, y giống như đổi thành một người khác, cặp mắt màu xanh da trời chợt lóe lên ánh sáng màu vàng.
Hoàng phiếu mã cảm nhận được sát khí của chủ nhân, giơ cao vó trước, ngẩng đầu hí vang, lớp lông màu vàng dựng đứng chói lọi, khí lưu từ trung tâm là Lôi Mông Tư Đặc không ngừng xoay chuyển khuếch tán, ép binh sĩ xung quanh phải lùi tránh. Y chầm chậm giơ ngân sắc trường thương lên, khí lưu nhìn không thấy từ mũi thương bắn ra.
Sát khí vô hình vô chất nhưng cho dù cách đó trăm mét cũng đã bao trùm lấy toàn thân Dương Chính.
Chiến đấu khí trường do hỗn hợp Tinh thần lực và khí huyết sát của Kim sí thiền lưu chuyển va chạm vào khí lưu màu vàng của Lôi Mông Tư Đặc khiến cho không khí xung quanh như bị ngưng trệ, da thịt giống như bị chà sát, tê ngứa có, đau đớn có, các loại cảm giác cùng dấy lên, đây mới thực là thực lực chân chính của Lôi Mông Tư Đặc sao?
Dương Chính thét lên hồi ứng, y phục toàn thân căng phồng, ánh sáng trong mắt sáng thêm mấy phần.
Tam nhãn mã biến thành một con hỏa mã thực thụ, da lông chớp lóe như hỏa xà chuyển động, so với máu tươi còn đỏ hơn, so với dương quang còn sáng hơn.
Liệp huyết đao trong tay Dương Chính vung lên giống như hỏa cầu, chớp mắt đã nuốt chửng màu hắc ám của trường thương. Mũi đao đảo một vòng, khí lưu màu đỏ cuộn ra ngoài dò xét, tiếng chém giết xung quanh chợt như biến thành xa lắc, tinh khí thần của Dương Chính đều khóa chặt trên người Lôi Mông Tư Đặc.
Hai ngôi sao trẻ tuổi sáng chói nhất Vệ Nhung quốc lúc này hai mắt quắc lên, cùng thét lớn lao đến nhau.
Hai thớt ngựa một vàng một đỏ sát na đã vượt qua cự ly trăm mét, binh sĩ Vệ Nhung ngáng đường thảy đều bị khí thế mạnh mẽ như núi đổ ép cho lảo đảo thối lui, ngã lăn ra đất, người nào không kịp lùi tránh liền bị vô số khí lưu vô hình ép cho nát bét, mưa máu tung bay, xương thịt tan nát, vội vàng lùi ra, binh sĩ bên ngoài không hiểu chuyện lại tiến vào xem. Một lùi một tiến càng thêm hỗn loạn.
Hai thớt ngựa một vàng một đỏ xông thẳng vào nhau, thế như dời núi lấp biển. Hai người đều nhìn chằm chằm vào nhau.
Ngân sắc trường thương của Lôi Mông Tư Đặc có tên là Kinh Lôi, được Ải nhân đại sư và một đại thuật sĩ cùng nhau chế tạo thành, chính là vũ khí ma pháp, khi Lôi Mông Tư Đặc cuồng bạo xông tới thì Kinh Lôi thương bắt đầu phát ra tiếng sấm rền trong ánh sáng màu vàng chói lọi, điện mang màu vàng xanh chói mắt chạy khắp trên ngọn thương.
Tiếng nổ buốt tai vang lên trong không khí, mùi khét cháy bốc lên, đây chính là lực lượng ma pháp của Kinh Lôi.
Dương Chính từng nếm phải trái đắng của ngọn thương này ở ngoài thành Tác La Đốn, nhưng bây giờ hắn không thể lùi, cũng không muốn lùi. Liệp huyết đao biến thành một con hỏa long nối liền với cánh tay phải của Dương Chính vẽ lên một đường ánh sáng rực rỡ giữa tầng không.
Tốc độ của hai thớt ngựa còn nhanh hơn thanh âm, giống như thiểm điện lóe lên, hình thành một khí trường va thẳng vào nhau ngay khi còn cách hơn mét.
Khí lãng như biển gào chạm vào nhau nổ tung ra bên ngoài, phương viên hơn mét gần đó binh sĩ đều bị cuốn bay lên không trung, có người xui xẻo còn bị vô số vó ngựa đạp nát bét. Siêu cường giả đối quyết thì nhược giả rõ là không chịu nổi một đòn, ngay cả quan sát ở cự ly gần cũng không có tư cách.
Khí trường sau bị dồn nén vào nhau, hai thớt ngựa đâm sầm vào nhau, ánh sáng màu đỏ vàng bạo phát kịch liệt, nổ vang trời.
Binh sĩ đôi mắt chợt sáng lòa, bị ánh sáng chói mắt khiến cho không nhìn rõ được gì, sau đó chấn động do hai bên va chạm khiến cho binh sĩ đứng gần phun máu, lỗ tai cũng xuất huyết.
Khói bụi mù mịt khắp chốn, sức lực của hai bên va chạm khiến mặt đất xuất hiện một cái hố nông đường kính mấy mét, cỏ dại, máu thịt trong hố đều bốc hơi. Trong màn bụi đất mịt mù đó, một lồng khí hình tròn có hai màu đỏ vàng quấn quýt nhau dần dần xuất hiện, lồng khí này vốn vô hình, chỉ bất quá hai luồng khí lưu không ngừng chuyển động, trong lồng khí đang bốc hơi dày đặc đó hiện ra hai bóng ngựa mơ hồ méo mó.
Dương Chính toàn thân giống như được bao bọc bởi liệt hỏa, trong khí vụ mơ hồ đó, cặp mắt lạnh lẽo băng giá không hề chớp nhìn thẳng vào quang ảnh màu vàng đối diện, một tay hắn nắm chặt Liệp huyết đao, lưỡi lửa giống như ác hồn lệ quỷ bị cầm tù trong địa ngục không ngừng sôi trào, gầm rít.
Ngay mũi đao có một bóng thương bị cản lại.
Lưu quang màu vàng trên ngọn thương xoay chuyển hình thành một dòng thác bằng điện chạy rần rật.
Hai người đều kinh hãi vì sự cường đại của đối phương, so với lần chém giết chân chính này thì trận chiến ngoài Tác La Đốn chỉ là thăm dò, cả một nửa thể lực cũng chưa xuất ra.
Va chạm mạnh mẽ khiến cho hổ khẩu của hai người đều rách toạt, máu chưa kịp chảy ra thì đã bị khí mang nóng rực đun cho bốc hơi.
Luồng điện màu lam theo kim quang từ ngọn thương giao tiếp với cả hai người, điện mang lan tới tay phải của Dương Chính, tròng mắt hắn co lại, tay phải tê dại, luồng điện này đối với cơ thể được rèn luyện đến mức cường hãn hết mức thì không gây nên thương hại lớn nhưng vẫn có thể làm cho hắn tê dại một thoáng.
Thế cân bằng ban đầu dần nghiêng về phía Lôi Mông Tư Đặc.
Lôi Mông Tư Đặc chắc chắn là một cường giả, hơn nữa đối với trận chiến giữa hai cường giả giống nhau thì chỉ cần một điểm sơ hở nhỏ cũng đủ để phân thắng bại.
Lôi Mông Tư Đặc hầu như nắm lấy cơ hội vừa lóe lên này, kim quang trong sát na bùng phát, tay trái vốn đang đặt trên lưng ngựa cũng chụp lấy đuôi thương, y thét lớn một tiếng, trường thương đánh bạt mũi đao, khí thế như rồng cuộn chụp lấy Dương Chính.
Người này không trừ thì đừng hòng nắm giữ được Vệ Nhung quốc.
Lôi Mông Tư Đặc hai mắt đầy sát khí, lồng khí vốn có hai màu đỏ vàng xen lẫn chớp mắt bị ánh sáng màu vàng chiếm cứ, cả không gian ngập tràn quang mang màu vàng chém thẳng đến Dương Chính, không khí cũng bành trướng, biến hình, Dương Chính như rơi vào trong một phiến trời đất toàn là kim quang.
Tròng mắt hắn co lại, Tam nhãn mã toàn thân cơ bắp căng cứng, hí lên giận dữ, vó sau đã lún sâu xuống đất.
Kim quang chớp mắt đã tới gần như muốn nuốt chửng lấy Dương Chính.
Lôi Mông Tư Đặc cảm thấy mũi thương Kinh Lôi đã đâm vào da thịt đối phương.
Ánh mắt y lạnh lùng nhưng trong lòng vui sướng hòa lẫn với cảm giác đắc thắng.
Quang mang của Kinh Lôi thương dần dần thu lại, sát na thiên địa trở lại sắc thái cũ, kim quang lại trở về trong ngọn thương.
Thần sắc Lôi Mông Tư Đặc đột nhiên biến thành kinh ngạc và sợ hãi.
Vì y phát hiện một thương đoạt mệnh đó đã bị địch nhân dùng tay chặn lại, lòng bàn tay bị thương xuyên qua, máu tươi không ngừng chảy xuống cán thương. Y phục nửa thân trên của Dương Chính đã bị tan nát lộ ra làn da rắn chắc như cương thiết với vô số vết cắt, máu chảy ướt đẫm toàn thân.
Hơn nữa trên cánh tay phải của hắn xuất hiện hoa văn kỳ dị, lúc này nhìn rất sống động giống như là có mắt, đang nhìn Lôi Mông Tư Đặc chăm chú.
Cái đầu đang cúi thấp của Dương Chính chầm chậm ngẩng lên.
Mặt nạ ác ma lộ ra rất rõ, gương mặt hung ác giống như xuất hiện từ địa ngục. méo mó, tàn nhẫn, tanh máu.
Mục quang lạnh lẽo như độc xà khóa chặt Lôi Mông Tư Đặc.
"Ya" Lôi Mông Tư Đặc cố trấn áp nội tâm kinh hãi, rút mạnh trường thương lại, sau đó đâm về tim hắn.
"Đinh" một tiếng vang lên, trường thương đã bị Dương Chính dùng Liệp huyết đao gạt bắn ra.
Hoa văn hình con mắt trên cánh tay Dương Chính lóe lên đầy vẻ quỷ dị.
Loại ma khí sôi trào này khiến cho chiến trường càng thêm u ám.
Dương Chính rít lên mấy tiếng quái dị trầm đục. Lôi Mông Tư Đặc lúc này cảm thấy Dương Chính đã biến hóa, khí tức trên người hắn không giống như của con người, mà giống như một ác ma...
Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng tăng lên, Lôi Mông Tư Đặc không thể không chủ động tiến công.
"Yaaa" Y thúc Hoàng phiếu mã, trường thương ngưng tụ một đạo kim quang bắn tới Dương Chính.
Lúc tới gần Dương Chính, ngọn thương chợt run lên, hơn mười bóng thương nhanh chóng tuyệt luân úp chụp lấy hắn.
Ngay khi thương ảnh sắp chạm vào Dương Chính thì toàn bộ chợt tán loạn.
Lôi Mông Tư Đặc kinh hãi kìm ngựa lại.
Vì y phát hiện Dương Chính đã biến mất khỏi Hãn huyết mã.
Đột nhiên Lôi Mông Tư Đặc giơ cao trường thương quá đầu, "đinh" một tiếng vang lên, áp lực từ phía trên xuống như Thái sơn áp đỉnh ép Hoàng phiếu chân trước không chịu nổi, quỵ xuống đất, cất tiếng hí thảm.
Lôi Mông Tư Đặc tiếc ngựa, vội vàng lăn khỏi lưng ngựa.
Còn chưa kịp nhìn kỹ thì một ánh sáng xanh đã ập tới.
Dù cho sợ hãi nhưng Lôi Mông Tư Đặc cũng không thẹn là cường giả được Tích Nguyệt chọn lựa.
Thân thể chợt vặn vẹo né được ánh sáng xanh đó, nhưng phía sau y mấy tiếng la thảm vang lên, ba tên Vệ Nhung quân đã bị luồng sáng đó đâm xuyên qua.
Dương Chính lại xuất hiện, trực tiếp vung Liệp huyết đao đánh tới, ánh sáng đỏ như du long vây chặt bốn bề của Lôi Mông Tư Đặc, nhiều lúc lướt qua sát bên mặt y, đao khí cắt mấy đường trên gương mặt anh tuấn của y.
Lôi Mông Tư Đặc bị ép lùi liên tục, trong lòng đầy bất cam và khuất nhục.
Y vốn rất cường đại, cũng rất cao ngạo, hôm nay bị đánh tơi tả thế này, hơn nữa lại bị người mới đây bị y hạ lệnh truy sát đánh, khác biệt lớn lao đó khiến cho y vừa hổ thẹn vừa giận dữ.
Y không ngờ Dương Chính lại hung mãnh như vừa uống xuân dược như vậy.
Liệp huyết đao hiểm trá quỷ dị, một khi đã chiếm được thượng phong thì Lôi Mông Tư Đặc căn bản không có biện pháp thoát khỏi truy sát.
Tiếng gió rít như cười nhạo, lại phải đương đầu với một đao chém xuống, Lôi Mông Tư Đặc không còn đường lui, thét lớn một tiếng, phóng Kinh Lôi thương về phía Dương Chính, còn mình thì lăn một vòng trên mặt đất, cuối cũng đã tránh được một đao đoạt mạng đó.
Vệ Nhung quân chiếm cứ ưu thế quân số đã tiến tới, mười mấy cây trường thương đâm về Dương Chính, Lôi Mông Tư Đặc thừa cơ lui vào trong đám người Vệ Nhung.
Dương Chính sao có thể để y thoát một cách dễ dàng được, hắn chụp lấy Kinh Lôi thương thuận thế quét ngang, đánh , tên lính Vệ Nhung ngã ngựa.
Dương Chính chụp Kinh Lôi thương đuổi theo Lôi Mông Tư Đặc.
Lôi Mông Tư Đặc hiện tại tay phải đã bị phế, chỉ có thể không ngừng chạy về phía sau.
Binh sĩ xung quanh giết hoài không hết, trên người Dương Chính đầy vết thương, toàn thân đầm đìa máu tươi nhưng hắn một mình điên cuồng xông vào, trước mắt chỉ thấy toàn bóng người chuyển động, trường thương trong tay không ngừng vung lên, huyết hoa không ngừng nở rộ khiến cho người ta phải tê dại.
Chỉ có thể giết không ngừng mới làm vơi đi sát ý trong lòng hắn.
Ngay lúc Dương Chính đang đuổi theo Lôi Mông Tư Đặc chợt một đạo hoàng ảnh phóng vụt qua.
Lôi Mông Tư Đặc nhanh chóng nhảy lên Hoàng phiếu mã.
Dương Chính thét lớn, một cước đá bay chướng ngại cuối cùng, vung thương đâm tới, Hoàng phiếu mã bị sát khí uy hiếp lại xoay chuyển một cách khó tin, mang theo chủ nhân vẹt dòng người ra mà chạy thoát. Dương Chính ánh thương lóe lên chậm mất một nhịp, chỉ chém bay một cụm lông đuôi của nó.
Hoàng phiếu mã bị đau phóng nhanh hết cỡ, chỉ để lại một đạo tàn ảnh trên không, nhanh chóng biến mất khỏi đám người.
Dương Chính quay đầu lại, Vệ Nhung quân xung quanh nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của hắn đều khiếp hãi kêu khóc chạy trốn.
Chủ tướng bỏ chạy, Vệ Nhung quân sớm đã bị đánh tán loạn, Ác ma quân cũng đã xông tới phòng tuyến cuối cùng của chúng.