Ads Dương Chính búi tóc lại phía sau đầu, thân hình cao lớn khôi ngô ẩn sau pháp bào rộng thùng thình.
Hắc hoàng trượng được hắn giắt bên hông, tuy nhìn y như thiêu hỏa côn, dáng vẻ cực kỳ xấu xí nhưng Dương Chính lại đặt cho cái tên rất oai phong, suy cho cùng thì vật quý giá giấu bên trong nó, vẻ ngoài dù xấu xí nhưng không có được cái tên hay thì cũng ủy khuất nó quá... Trên đường hắn ghé tiệm tạp hóa mua bộ đồ nấu bếp, nồi niêu dao ăn các loại... Hắn biết nha đầu Khải Sắt Lâm nhất định không hề nghĩ tới mấy chuyện này.
Trên quảng trường ma pháp học giáo, Dương Chính nhìn thấy bọn người Khải Sắt Lâm.
Một tổ học sinh, thêm Khải Sắt Lâm, Dương Chính, còn có hai người khác nữa là chẵn người.
Hai người kia một người là nam một người là nữ, nữ vận mục sư bào, niên kỷ cỡ chừng Khải Sắt Lâm, tóc màu lục mắt màu tím, Khải Sắt Lâm giới thiệu đó chính là hảo bằng hữu của nàng, Lâm Đạt mục sư, là nhân viên y tế của tiểu tổ, cũng là một ngoại viện.
Còn ngoại viện kia khiến cho Dương Chính giật mình, đó là người khôi ngô nhất mà Dương Chính từng gặp từ khi tới Bắc đại lục.
Bắc đại lục vì nền văn minh ma pháp cường thịnh nên người dân nơi đây thường thấp nhỏ hơn người ở Nam đại lục, chiến sĩ cũng vô cùng thưa thớt, cho nên Dương Chính ở đây vốn đã rất cao lớn, nhưng người này còn cao hơn hắn nửa cái đầu, người cao chừng hai mét, cơ bắp giống như nham thạch, khí trời khá lạnh mà hắn chỉ mặc có một cái áo mỏng nhỏ xíu, thân dưới quấn khố da, chừng như muốn khoe thân thể tráng kiện của mình.
"Hắc Hùng Tạp Mông" Khải Sắt Lâm giới thiệu với Dương Chính.
Tạp Mông nhìn Dương Chính, thấy thân hình của hắn ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
Đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy bộ dạng thân quen của Dương Chính và Khải Sắt Lâm thì tròng mắt màu vàng nhạt lộ ra địch ý nồng đậm.
Dương Chính tinh thần lực không thua gì đại pháp sư, lại là chiến sĩ tắm máu trong chiến trường, liền cảm giác được uy hiếp của Tạp Mông.
Dương Chính cũng biết hắn vốn có ý với Khải Sắt Lâm.
Dương Chính nhìn ánh mắt Tạp Mông nhìn Khải Sắt Lâm thì biết ngay. Khải Sắt Lâm tính cách tùy tiện này thật ra lại là nữ nhân mà nam nhân rất yêu thích, mấy lần Dương Chính thân cận với nàng, cùng đi ăn hoặc cùng đi tới học giáo đều cảm thấy nhiều ánh mắt mang địch ý nhìn hắn.
Bất quá chủ nhân của những ánh mắt đó đa số đều yếu ớt không kham nổi một kích, hơn nữa đại bộ phận lại là học sinh. Bọn chúng nhìn lão sư mình thầm yêu mến đi với một nam nhân khác khẳng định là rất đố kỵ, cho nên Dương Chính cũng không để ý gì, lại thêm Dương Chính tuy chỉ mặc sơ cấp pháp bào nhưng xem ra không dễ trêu, nên chúng cũng không dám làm phiền.
Tên Hắc Hùng Tạp Mông trước mặt này thì khác.
Tên này thân thể tráng kiện như trâu, thoạt nhìn đã biết hắn là người ham thích chiến đấu, Dương Chính cũng không ngán gì hắn, chỉ là lần này đi thí luyện, sợ rằng sẽ có phiền phức.
học sinh của Khải Sắt Lâm cũng không phải tốt lành gì, có mấy tên trong đó còn lộ vẻ hạnh tai nhạc họa (thấy người khác gặp nạn thì vui mừng), rõ ràng là đã thầm yêu lão sư.
Khải Sắt Lâm không hề để ý gì, nàng không ý thức được trong đội ngũ nhỏ bé này lại có nhiều dòng ám lưu như vậy.
Dương Chính sờ mũi không nói gì. Sóng to gió lớn cỡ nào hắn cũng từng kinh qua, mấy tên tôm tép này thì có sá gì, hơn nữa chính hắn cũng không có ý đồ gì với Khải Sắt Lâm. Hắn chào hỏi Lâm Đạt xong thì cười làm quen với Hắc Hùng Tạp Mông.
"Ngươi chính là trù sư mà Khải Sắt Lâm tiểu thư nói tới?" Tạp Mông cười chế giễu:"Tên mặt trắng chỉ có thể làm bảo mẫu cho người ta."
"Tạp Mông, ngươi câm miệng cho ta." Dương Chính còn chưa nói gì, Khải Sắt Lâm đã rống lên như sư tử Hà Đông:"Ngươi nếu còn nhiều chuyện thì lăn đi cho ta, đừng nghĩ không có ngươi thì ta không thông qua thí luyện được."
Tạp Mông rụt cổ, giận dữ nhìn Dương Chính, lỗ mũi phun khí phì phì, lui về phía sau.
Dương Chính "thức thời" hòa nhập vào trong nhóm người, hắn hiện tại đã quen thu liễm phong mang, huống gì bây giờ người có thể kích khởi lòng hiếu thắng của hắn thật sự không nhiều. Tâm thái của cường giả thông thường không phải là tranh cường hiếu thắng, cây cao thì gió lớn, muốn làm liệp thủ thì cần phải học cách ẩn tàng.
Sau khi chào hỏi một lúc, Dương Chính đã biết tương đối về tình huống các học sinh.
học sinh đại đa số đều là Trung cấp ma pháp sư, cũng là một trong các tiêu chuẩn để tốt nghiệp học giáo. Học sinh không thông qua Trung cấp ma pháp khảo hạch thì ngay cả tư cách thí luyện còn không có, đừng nói gì đến tốt nghiệp.
Chỉ có một người tóc vàng tên là Mã Đế là cao cấp ma pháp sư, y tướng mạo tuấn mỹ, cử chỉ ưu nhã, hiển nhiên xuất thân bất phàm, đảm nhiệm chức Phó đội trưởng (Đội trưởng là Khải Sắt Lâm), trong người có ba tiểu nha đầu, rất thích nói chuyện với Mã Đế.
Đội ngũ còn có một thanh niên tóc xám tên gọi Nặc Lý Mạn, dáng vẻ kiệt ngạo, mũi như chim ưng, thoạt nhìn giống như đứa trẻ ngỗ nghịch, trên tay trái còn xăm một con rắn xanh, bên hắn còn có ba học sinh cùng phe, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mã Đế.
Học sinh ẩn ước chia thành hai phái hệ.
Nhìn thấy bộ dạng của họ, Dương Chính không nén được nghĩ tới ngày còn nhỏ ở địa cầu.
Ngày đó chỉ học giáo lý, không ít thiếu niên ngỗ nghịch, tuổi trẻ xung động, mê luyến những thứ mơ hồ, giả vờ tàn khốc, câu dẫn thiếu nữ, đó chính là thanh xuân, cho dù đổi tới thời không khác thì cũng không ngoại lệ.
Năm xưa Dương Chính ở trong học giáo cũng vì Nhan Ngọc mà đánh nhau với những người khác.
Nhớ lại, Dương Chính cảm thấy những đứa trẻ trước mắt thật là thuần phác khả ái.
Bộ dạng thật thà của Dương Chính khác xa với vẻ bề ngoài của hắn, mấy nữ hài trong đội ngũ vốn nhìn thấy Dương Chính cao lớn nên nhìn tới say mê, bây giờ thấy dáng vẻ ngờ nghệch của hắn thì mất hết hứng thú.
Đội ngũ thí luyện trên quảng trường tịnh không chỉ có một, ít nhất cũng có chi đội tập hợp trên quảng trường. Lão giáo trưởng mặc Đại pháp sư bào lần đầu tiên lộ diện, Đặc Lý Mạn cũng có mặt ở đó, những người tầng lớp cao của học giáo đều là những lão già tóc bạc phơ, áo trắng tóc trắng, trông rất hài hòa.
Đầu tiên giáo trưởng nói một hồi động viên, sau đó viện trưởng các hệ chia ra đi tới các đội ngũ thí luyện của hệ mình cổ vũ thêm một hồi.
Ngũ đại hệ học viện, lại thêm Luyện kim hệ, mỗi một lần thí luyện đều là cạnh tranh với quy mô lớn, độ khó của thí luyện và mức độ thông qua chính là hạng mục các viện so bì với nhau, huống hồ còn có xếp hạng. Đội nào có thành tích tốt nhất sẽ trở thành Học giáo đệ nhất viện, đây không chỉ thuần là vinh dự mà đội thắng còn được tưởng thưởng rất nhiều. Học sinh của đệ nhất viện thường hội tụ về vương đô, có tư cách được đào tạo chuyên sâu trong hoàng gia ma pháp tháp.
Mấy lần thí luyện Luyện kim hệ đều xếp hạng rất thấp. Điều này cũng không có cách nào, Luyện kim hệ chú trọng luyện khí, tu vi bản thân thực sự thua xa các hệ kia.
Hơn nữa Luyện kim hệ nhân số ít nhất, các hệ khác đều có tới , đội ngũ, còn Luyện kim hệ chỉ vỏn vẹn có một chi.
Chỉ là lần này khác trước, Luyện kim hệ trước nay rất mờ nhạt lại tuyển chọn thí luyện có độ khó cao nhất.
Sào huyệt Thực nhân ma thực sự là ác mộng của pháp sư.
Mấy năm trước cũng có một hệ chọn đi khiêu chiến Thực nhân ma, kết quả toàn quân tuyệt diệt, trở thành món ăn của Thực nhân ma. Từ đó về sau không còn ai dám đi khiêu chiến Thực nhân ma.
Luyện kim hệ vốn là hệ yếu nhất nhưng lại chọn hạng mục thí luyện đáng sợ như vậy sớm đã gây phong vân trong học giáo.
Nửa tháng trước, Đặc Lý Mạn luyện chế ma khí cấp sử thi thất bại càng gây xôn xao, nhiều đội ngũ nhìn qua Luyện kim hệ với vẻ thương hại.
Tên gọi Tử vong chi tổ dành cho Luyện kim hệ đã lan truyền khắp giáo viện.
Đừng nói người khác, ngay cả người trong tổ còn thắc thỏm bất an, trừ một mình Khải Sắt Lâm sức sống mạnh mẽ, không có tâm cơ.
Đặc Lý Mạn đi tới, tay cầm một cái túi, nhìn lướt qua đội ngũ nói:"Lần thí luyện này mọi người đừng quá để tâm, nếu như không làm được thì đừng tiến vào sào
huyệt, hoàn thành nhiệm vụ hay không không quan trọng, trọng yếu nhất là mọi người đều còn sống trở về."
"Giáo sư!" Khải Sắt Lâm bất mãn nói:"Trước khi xuất phát đừng nói những lời xui xẻo đó được không?"
Đặc Lý Mạn thở dài:"Khải Sắt Lâm, ta biết con rất coi trọng lần thí luyện này, nhưng mọi việc phải tùy theo sức mà làm. Tạp Mông, ngươi là chiến sĩ cải tạo, trong tổ chỉ có ngươi có thể ngạnh kháng cùng Thực nhân ma, phải có trách nhiệm bảo hộ đội viên."
Tạp Mông vỗ cự kiếm đeo bên hông, dõng dạc nói:"Ông yên tâm đi, để ta coi tên nào dám động đến một sợi lông của Khải Sắt Lâm."
Dương Chính cảm giác lời hắn nói chừng như là đối với mình, chỉ vờ như không có gì, di di chân trên cỏ.
"Khải Sắt Lâm, con cầm lấy cái này."
"A, bộ y phục này..." Khải Sắt Lâm cầm lấy cái túi, mở ra coi, thì ra là Sắt ngân y luyện chế thất bại, vì không thành công nên cái tên Á Lịch Sơn đại thủ hộ đã không còn sử dụng.
"Giáo sư, không phải người nói khí hồn phản phệ rất nguy hiểm sao?"
Đặc Lý Mạn trầm ngâm:"Mấy ngày nay ta đều nghi hoặc, ngày đó sau khi hôn mê chắc chắn đã phát sinh ra chuyện gì đó, bộ y phục này hình thành rất cổ quái, ta đã thử dùng, khí hồn rất táo bạo nhưng giống như sợ hãi, không dám chủ động công kích người sử dụng, ta lại thêm vào mấy tầng phong ấn, vì vậy bộ y phục này tuy không có uy lực ma khí cấp sử thi nhưng so với ma khí cấp tinh lương thì còn tốt hơn nhềiu, lực phòng hộ rất mạnh. Các con cứ giữ lấy, tùy cơ mà hành sự."
"Đa tạ giáo sư." Khải Sắt Lâm khóe mắt có ánh lệ, khiêu chiến Thực nhân ma hoàn toàn là kết quả sự xung động của nàng, vì muốn cho Luyện kim hệ ngóc đầu lên trong học giáo. Đặc Lý Mạn lúc đầu không đồng ý, nhưng nói không lại nàng đành phải chấp thuận. Lão đầu này tính khí cổ quái lại rất thương yêu nàng, bằng không đã không mạo hiểm cả sinh mệnh luyện chế ma khí cấp sử thi cho nàng.
Đặc Lý Mạn vỗ đầu Khải Sắt Lâm, nhìn Dương Chính một cái, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Thí luyện rất cực khổ, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, không những trên người không có tiền, không có thức ăn mà còn không được cưỡi ngựa.
Đoàn người chỉ có thể dựa vào hai chân mình để đi thí luyện. Đội ngũ trừ Tạp Mông thì đều là pháp sư thể chất yếu ớt, vì vậy họ chỉ mang theo pháp khí tất yếu và vài bộ y phục mà thôi.
Ở giai đoạn đầu thí luyện, học sinh còn nhờ cảm giác mới mẻ chống đỡ nên chưa biết mệt, nói nói cười cười, vui vẻ vô cùng.
Đi được nửa ngày trời, đến một nơi hoang dã không người, đội ngũ chưa từng chịu cảnh phơi nắng phơi sương cuối cùng đã bắt đầu biết được thí luyện không phải là mạo hiểm kiểu lãng mạn, gian hiểm trên đường không phải ngồi trong phòng học xem mấy tiểu thuyết Anh hùng du ký mà biết được.
Ai nấy chân đều phồng rộp, có người đã hôn mê, có người đói đến đi không nổi.
Mọi chuyện còn chưa hết, phiền toái nhỏ nhặt hằng ngày ở trên lữ đồ không tiền thiếu gạo lại càng trở nên khó khăn gấp mấy lần, bọn học sinh ai nấy đều cất tiếng than oán.
Đến đêm, dựng trại dưới một cây nhỏ, trừ Dương Chính, Tạp Mông, Khải Sắt Lâm, Lâm Đạt ra thì chỉ còn Mã Đế và Nặc Lý Mạn là đứng nổi.
"Lão sư, ta hết chịu nổi rồi."
"Á á, ngươi nhẹ tay chút, bóng nước vỡ hết rồi... đau chết ta mất."
"Cho ta một con gà nướng đi!"
"Lão sư, bọn ta đi bao xa rồi... Mới có dặm sao? Trời ạ, bọn ta còn phải đi bao nhiêu ngày? Chết ta mất."
Tiếng khóc than vang lên khắp doanh trại.
Khải Sắt Lâm vừa điểm lại nhân số vừa nhíu chặt mày, nàng đã nghĩ tới lữ đồ rất vất vả nhưng không ngờ bọn học sinh này yếu ớt đến vậy. Vừa mới đi có nửa ngày đường, hơn nữa còn là đường bằng phẳng, bọn chúng cứ như thế thì làm sao tới được sào huyệt Thực nhân ma đấu với bọn quái vật thân hình cao hơn mét, lực khí vô cùng đó? Nàng càng nghĩ lại càng bực tức.
Lúc này, Lâm Đạt đã đi trị liệu cho các học sinh chân bị nổi bóng nước.
Tạp Mông thì rống lên:"Tên mặt trắng, cơm tối của bọn ta đâu?"
Tạp Mông dẫn đầu, bọn học sinh liền hùa theo la lớn:"Đói chết thôi, đói chết thôi..."
"Tên mặt trắng đi lạc rồi, ta đã nói loại người đó không dùng được đâu." Tạp Mông cười quái dị.
Khải Sắt Lâm nghe hắn nói thế, vội vàng nhìn quanh, quả nhiên không thấy Dương Chính đâu cả, nàng giật mình lo lắng, Dương Chính chẳng qua chỉ là sơ cấp pháp sư, ở nơi hoang dã lỡ có chuyện gì thì làm sao. Nàng vừa đi tìm chung quanh vừa kêu:"Ái Đức Hoa, Ái Đức Hoa..."
Nhưng không nghe thấy tiếng đáp.
"Đừng tìm nữa, chắc chắn là bị dã thú tha đi rồi, nơi này không chừng có sa lang (sói cát)." Tạp Mông hạnh tai lạc họa.
"Ngươi câm miệng cho ta." Khải Sắt Lâm thực sự nổi nóng, hiện tại nàng gấp muốn chết, đội ngũ lại càng thêm loạn xạ.
"Đứng dậy, đứng dậy hết cho ta, đi tìm người."
Khải Sắt Lâm đi về doanh trại bảo bọn học sinh tìm giúp.
Bọn học sinh oán than, bò dậy, có người mắt tinh nói:"Tìm làm gì? Hắn về rồi kìa."
Khải Sắt Lâm nhìn ra, Dương Chính đang chậm rãi cầm hai thứ gì đó đi về phía này.
"Ái Đức Hoa." Khải Sắt Lâm kêu lớn, chạy nhanh về phía hắn:"Ngươi đi đâu thế? Thật sự làm ta lo muốn chết."
Sự tình rối loạn, Khải Sắt Lâm giận muốn sôi người.
Dương Chính quăng hai con sói trong tay xuống, ra vẻ biết lỗi nói:"Các cô vừa ở doanh trại, ta nhìn thấy có sói trên đường thì đi bắt về làm bữa ăn tối."
Hai con sói bị trúng tên ngay cổ khiến cho Khải Sắt Lâm giật mình, mọi lời oán giận đều nuốt vào bụng hết, vội hỏi:"Ngươi có bị thương không, đi săn sao không nói tiếng nào, ngươi chỉ là sơ cấp pháp sư thôi mà."
"Không sao, không sao, trước đây ta vốn là thợ săn." Dương Chính vung cây cung trong tay lên nói.
Lúc Dương Chính đem hai con sói về trại, bọn học sinh đều cất tiếng hoan hô. Bọn chúng đang đói gần chết. Sau đó, Dương Chính thành thạo lột da, cắt thịt, ướp gia vị. Lúc đầu hắn mang theo hành lý khá nhiều, mọi người đều chế nhạo, hiện tại thì ai nấy cũng đều bội phục hắn suy nghĩ chu đáo.
Ăn uống no say xong, sắc trời cũng đã tối đen.
Mọi người ngồi vòng quanh, mệt mỏi cả ngày, ai nấy cũng đều muốn nghỉ ngơi. Bốn bề tiếng sói tru vang lên, gió đêm lạnh lẽo ùa tới, đội ngũ chia làm mấy tổ thay nhau trực đêm.
Hoàn hảo, đêm nay không có chuyện gì, một đêm cứ thế trôi qua.
Hiện tại bọn học sinh cảm thấy đau nhức cả người, nửa đêm trời lại chuyển lạnh, hơn nữa tiếng sói tru bốn bề, căn bản không ai ngủ được.
Người ngủ an ổn nhất lại là Dương Chính, hắn yên phận làm trù sư, không quan tâm đến chuyện gì khác, đến cả trực đêm cũng được miễn, cả đêm nằm ngủ thẳng giấc, người khác chế giễu thế nào hắn cũng không nghe. Có điều chẳng ai có biện pháp gì, vì hắn chỉ là ngoại viện, lại còn là trù sư.
Bao bọc thịt sói cẩn thận, Dương Chính lại tiếp tục đi sau đội ngũ như cũ.
Dừng dừng đi đi, đi đi dừng dừng, hành trình ngày thứ hai còn xa hơn, càng mệt mỏi hơn.
Cả Mã Đế và Nặc Lý Mạn cũng mệt mỏi.
Ngày thứ ba, trừ Tạp Mông và Dương Chính, đội ngũ đến tối không còn ai có thể đứng nổi.
Khải Sắt Lâm không thể không thừa nhận lần này nàng quá sơ ý, khó nhất trong nhiệm vụ đi đến sào huyệt Thực nhân ma không chỉ là thực lực khủng bố của chúng mà hành trình gian khổ cũng khó khăn không kém. Đường đi tới sào huyệt Thực nhân ma đa số đều là đường núi, còn có một vùng đầm lầy.
Đường đi không có bóng người, thí luyện kiểu này cho dù là Khải Sắt Lâm cũng cảm thấy khó chịu nổi, đừng nói đến bọn học sinh.
Điểm duy nhất nàng an ủi chính là nàng đã tìm được một trù sư giỏi.
Nếu như không có Dương Chính, ba ngày nay bọn họ không mệt chết thì cũng đói chết.
Bất kể ở điều kiện gian nan thế nào, Dương Chính dường như đều có biện pháp chế biến ra thức ăn. Một ngày gian khổ, hưởng thụ duy nhất chính là thưởng thức đồ ăn Dương Chính nấu ra, cả Nặc Lý Mạn kiệt ngạo nhất cũng bắt đầu tôn kính Dương Chính. Trừ tên Tạp Mông ra, không còn ai chế giễu hắn nữa, trái lại còn sợ hắn lười biếng không chịu nấu ăn.
Nghỉ ngơi một đêm, Dương Chính lần đầu tiên dậy sớm hơn Khải Sắt Lâm.
Đến lúc Khải Sắt Lâm ngủ dậy thì Dương Chính đã đi săn về , con dã thú, có thỏ, có heo rừng, sa lang, thậm chí còn có một con ma thú cấp thấp hổ răng kiếm.
"Ái Đức Hoa, ngươi đem nhiều thứ này về làm gì?"
"Đi qua đầm lầy cần phải chuẩn bị nhiều thức ăn, sinh vật ở đó đa số đều có độc không thể ăn được."
"A" Khải Sắt Lâm kinh ngạc, nhìn Dương Chính cắt thịt thú rừng một cách nhuần nhuyễn, lòng cảm thấy ấm áp. Nàng chưa từng thấy một nam nhân nào nấu ăn lại có dáng vẻ như vậy, trên đường chỉ toàn là bọn nhóc ồn ào, bình thường thì ra vẻ nhưng chân chính gặp chuyện thì toàn là vô dụng, chỉ có Dương Chính là người ta có thể dựa dẫm được.
"Ngươi giống như rất quen sinh sống nơi dã ngoại."
Dương Chính cười cười không nói gì.
Khải Sắt Lâm bề ngoài cẩu thả tùy tiện nhưng tâm tư tinh tế. Càng tiếp xúc với Dương Chính nàng càng cảm thấy nam nhân này chắc chắn đã có quá khứ không tầm thường.
Nếu như trong thiên hạ ai mà chỉ coi hắn là sơ cấp pháp sư thì tên đó chắc chắn đã bị mù.
Cách nói chuyện, đi đứng đều toát lên vẻ tự tin vốn có, còn có thể hòa nhập với khó khăn dễ dàng, những điều này không qua được cặp mắt của Khải Sắt Lâm.
Không nói chuyện khác, chỉ nội việc hắn mỗi ngày săn nhiều thực vật đem về đã không dễ dàng gì. Tuy mấy con dã thú này để bất kỳ học sinh nào trong đội ngũ cũng có thể giết chết được nhưng kiểu tiện tay săn được như Dương Chính sợ là không có một ai.
Bất quá Dương Chính không muốn nói, Khải Sắt Lâm cũng không hỏi tới.
Trữ thực vật xong xuôi, Dương Chính một mình vác lấy, thêm mớ thức ăn này hành lý hắn mang trên người trở thành nặng nhất, ít ra cũng cỡ chừng cân.
Tiểu đội thí luyện tiến vào đầm lầy lúc quá trưa.
Đường đi trở nên lầy lội, khổ sở mấy ngày trước so với đầm lầy này thì không đáng nhắc tới. Bùn đất khắp chỗ, lại thêm cỏ gai hôi thối khiến cho đường đi trở thành đáng sợ. Mọi người bước thấp bước cao đi xuyên qua đầm lầy, có mấy nữ sinh muốn khóc mà không ra nước mắt.
Bàn chân dính đầy bùn như hồ, bong bóng nước màu đen nổi lên khắp chốn, bọn học sinh ngày thường ăn sung mặc sướng nào đã thấy qua, sợ hãi muốn chết.
Đi chừng mấy trăm mét, một nữ sinh chợt rú lên, bàn chân đen kịt nhấc lên khỏi bùn, đau đớn đến trào nước mắt:"Ta bị cắn, ta bị cắn... Đau quá!"
Lâm Đạt mục sư vội chạy đến, phóng Tịnh thủy thuật ra, rửa sạch bùn dính trên chân của nữ sinh.
Trên bắp chân trắng nõn của cô ta, có ba bốn con đỉa đen sì đang bám vào, có mấy con đã cắn vào mạch máu của cô, hút đầy máu, toàn thân căng tròn óng ánh huyết quang khiến cho người ta nhìn mà buồn nôn. Nữ sinh đó nhìn thấy, tròng mắt đảo lên, ngã lăn ra bất tỉnh.
Lâm Đạt mục sư chưa từng xử lý qua tình huống này, nhất thời tâm hoảng ý loạn, đang muốn gạt mấy con đỉa này xuống.
"Đừng động!" Dương Chính từ cuối hàng thét lên, hắn nhanh chóng phóng tới trước mặt nữ sinh, nhìn vào bắp chân cô ta, bình tĩnh nói:"Các ngươi đỡ lấy cô ta, để cho ta xử lý!"
Dương Chính nhanh chóng vỗ mấy cái vào bắp chân nữ sinh, đỉa bị rung động nên co rúc lại, Dương Chính bất thần gạt mạnh, chộp hết đỉa vào lòng bàn tay siết mạnh, sau đó quăng bọn đỉa đã bị bóp nát thành tương xuống đất.
Dương Chính xử lý bọn đỉa xong, Lâm Đạt mục sư mới có thể sử dụng Trị liệu thuật, vết thương trên chân nữ sinh nhanh chóng kết vảy lại.
Nữ sinh nhanh chóng tỉnh lại, mọi người đều thở phào, nhưng chưa kịp mừng thì trong đội ngũ lại vang lên mấy tiếng rú giống hệt.
Từng người một đều đưa chân lên coi mình có bị bọn đỉa khốn kiếp đó hút máu hay không.
"Đừng hoảng loạn, đừng kéo chúng ra, lỡ kim của chúng bị gãy đâm vào huyết quản thì phiền phức lắm." Dương Chính lớn tiếng quát, một nữ nhân sợ quá đã nhảy lên người hắn. Khải Sắt Lâm run run kêu lớn:"Ái Đức Hoa, ngươi nhanh tới đây, gỡ thứ này ra giúp ta..."
Nữ nhân vốn sợ nhất thứ này, cho dù là Khải Sắt Lâm gan dạ cũng không ngoại lệ, nàng ta vừa rồi nhịn không nổi suýt phải mửa ra, không ngờ trên chân của mình lại có hai con đỉa bám vào.
"Được rồi, cô đừng loạn động." Dương Chính bị Khải Sắt Lâm giục giã, vội vàng vỗ nhẹ vào chân nàng, sau đó ôm lấy nàng đưa tới chỗ khô ráo hơn.
Sau đó hắn vội vàng đi giúp những học sinh khác.
Có mấy học sinh hoảng loạn dứt mạnh đỉa, kết quả là kim nhọn của đỉa bị gãy chạy vào trong huyết quản, chúng sợ đến xanh mặt, Dương Chính chạy đôn chạy đáo, phí hơn nửa thời thần mới làm cho đội ngũ thí luyện an ổn lại.
Mọi người đứng ở chỗ khô ráo nhưng vẫn không ngừng nhìn ngó chân mình, sợ rằng có đỉa bám vào đó.
Bọn họ bây giờ cả đường cũng không dám đi, mấy nữ sinh khóc lóc:"Lão sư, bọn ta quay lại thôi."
Khải Sắt Lâm thần tình hoảng hốt, nàng không sợ khó khăn, nhưng lũ đỉa này thật đáng sợ, nghĩ tới đầm lầy vô biên, còn có không biết bao nhiêu thứ ghê gớm, nàng ta lông tóc dựng ngược.
Dương Chính một mình đứng trong bùn, quan sát bọn nhóc đang sợ hãi.
Chỉ là đỉa, làm gì sợ đến mức này? Dương Chính rất muốn nói vậy, nhưng chỉ sợ gây phẫn nộ nên thôi.
Đỉa không có độc tính, thậm chí còn dùng để trích huyết, cắn vài cái thì thôi, Dương Chính nghĩ, đó đâu đã là gì, chỉ một con đỉa nho nhỏ mà đã sợ đến thế thì làm sao thí luyện cho được?
Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn trời, việc phiền phức hơn sắp tới rồi.
Một màn đen như mực từ bên trời dần dần lan tỏa.
Kinh nghiệm dã ngoại của Dương Chính thập phần phong phú, nhìn thấy sắc trời thì tim đập liên hồi.
Hắn đi đến bên Khải Sắt Lâm, thấp giọng nói mấy câu.
Khải Sắt Lâm ngẩng đầu:"Ngươi nói sao? Có mưa lớn?"
Dương Chính chỉ mây đen trên trời nói:"Mưa sẽ nhanh chóng ập đến, mọi người nên lui khỏi đầm lầy, về lại học giáo kết thúc thí luyện, nơi này không thể ở lâu được, cô xem xung quanh đều là bùn nhão, mưa lớn đổ xuống thì bùn càng trơn trượt, rất nguy hiểm đó."
Nghe thấy Dương Chính nói vậy, đội ngũ càng thêm hoảng loạn. Tạp Mông thét lớn:"Ngươi đừng có tung tin đe dọa, mưa lớn gì chứ, do ngươi muốn trốn đi nên nói vậy mà thôi. Tên mặt trắng, ta sớm đã biết ngươi là tên tham sống sợ chết rồi."
Dương Chính không lý gì đến hắn, chỉ nhìn Khải Sắt Lâm.
Khải Sắt Lâm biết Dương Chính không gạt nàng, nhìn tới đầm lầy mút tầm mắt trước mặt, ánh mắt lộ vẻ tranh đấu. Lẽ nào thực sự quay về như vậy, chán chường đến mức chưa tới được sào huyệt Thực nhân ma đã kết thúc thí luyện sao?
Thí luyện như vậy thì còn có ý nghĩa gì?
Dương Chính tiếp tục nhìn trời, thậm chí còn dùng tinh thần lực cảm thụ thủy nguyên tố xung quanh.
Hắn cảm thấy tình huống càng lúc càng gay go, cơn mưa này chắc chắn là rất lớn.
Hắn lại thôi thúc Khải Sắt Lâm:"Cô mau quyết định đi, không còn nhiều thời gian đâu."
"Ngươi muốn chạy?" Khải Sắt Lâm đầu óc hoảng loạn, hiểu lầm ý của Dương Chính:"Ngươi muốn chạy thì bây giờ chạy đi."
Dương Chính ngẩn người, nhẹ giọng nói:"Ta không muốn chạy, cho dù các cô ly khai thì ta vẫn tiếp tục đi về phía trước."
"Ngươi không đi thì vì sao bọn ta phải đi?" Khải Sắt Lâm lớn tiếng, vẻ lạnh lùng của Dương Chính như kim châm vào lòng nàng. Nàng quay người nhìn đám học sinh đang láo nháo nói:"Ta không muốn miễn cưỡng các ngươi, nhưng ta chỉ muốn nói với các ngươi một câu. Nếu như các ngươi còn nhớ ý nghĩa của cuộc thí luyện này, còn nhớ lời thề của mình: bất kể gian nan thế nào bọn ta cũng phải tiến lên, cho dù nguy hiểm đến đâu, bọn ta cũng muốn chứng minh cho mọi người thấy mình đã trưởng thành. Nếu như các ngươi còn nhớ thì đi theo ta, không muốn đi thì bây giờ cứ việc ly khai."
Khải Sắt Lâm quay người lại, tròng mắt màu tím nhạt toát lên ánh sáng kiên định.
Mã Đế la lên:"Ta theo lão sư."
Nặc Lý Mạn đứng phía sau cũng cười lạnh nói:"Chỉ nhiêu đây thì chưa làm khó được ta."
Bọn học sinh thi nhau thét lên:"Lão sư, bọn ta theo người cho đến khi đi không nổi thì thôi. Bọn ta đã trưởng thành, đã mạnh mẽ rồi." Thanh âm của chúng vang động cả đầm lầy tĩnh mịch.
Khải Sắt Lâm khóe mắt có ánh lệ, nàng ta nói:"Đa tạ, bọn ta đi thôi."
Đội ngũ bắt đầu lên đường.
Tuổi trẻ thật nhiệt tình, cũng dễ khích động.
Dương Chính đã qua thời xung động như vậy, nhiệt tình của bọn học sinh không thể nào làm hắn cảm động, vì hắn biết hiện thực rất tàn khốc, có lúc không thể nhờ vào một chút nhiệt tình mà có thể chiến thắng được. Bọn hài tử này muốn trưởng thành thì còn sớm lắm. Hắn im lặng đi một bên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại mọi người đều khâm phục năng lực sinh tồn dã ngoại của Dương Chính.
Vì vậy Dương Chính bắt đầu từ phía sau đi lên dẫn đầu, hắn dẫn đường cho cả đội đi theo.
Chừng một thời thần, mưa cuối cùng cũng ập tới.
Lúc này bầu trời bị mây đen che phủ, đầm lầy cũng biến thành tối đen, thị tuyến trở nên yếu ớt.
Dương Chính chỉ có thể không ngừng tiến tới, không hề ngừng nghỉ. Mưa càng lúc càng lớn, khí trời lạnh lẽo khiến cho giọt mưa lạnh giá như băng, tứ chi cơ hồ đông cứng. Gió lốc thét gào, mây đen cuồn cuộn, bầu trời tưởng chừng sắp đổ sụp xuống, mức độ đáng sợ khó thể hình dung được. Thân thể, tâm lý con người trong hoàn cảnh này đều chịu đựng khảo nghiệm nặng nề. Đấu chí mạnh mẽ vừa rồi của bọn học sinh bị hiện thực vô tình đả kích mạnh mẽ. Mỗi lần gió lạnh thổi buốt thân thể, mỗi lần bước chân dẫm vào trong bùn sâu, mỗi lần cất bước nhìn về hắc ám vô tận phía trước, đội ngũ bắt đầu rúng động bất an.
Có người nhỏ giọng lầm bầm.
Có người hối hận vừa rồi vì sao không chịu rời đi.
Càng có người bắt đầu oán trách Dương Chính.
Vì hắn cứ bước đi không ngừng, vì sự vô tình, vì sự im lặng nặng nề của hắn.
"Oa" Có người ngã ngồi trên mặt đất, cất tiếng khóc:"Ta đi không nổi rồi."
Có một người, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba...
Khải Sắt Lâm bỏ mắt kính xuống, lau nước mưa trên mặt. Nàng thấy Dương Chính dừng lại, sau đó hắn xoay người không nhìn đến mấy học sinh đang ngã ngồi, chỉ dùng thanh âm lãnh đạm nói:"Theo thế mưa này thì sau một tiểu thì nước sẽ dâng đến đầu gối, sau hai tiểu thì nước sẽ dâng tới eo, sau ba tiểu thì nước sẽ dâng tới ngực, thêm nửa tiểu thì các ngươi sẽ bị dìm chết, hơn nữa, nói cho các ngươi một tin tức bất hạnh, gần đấy có một bầy cá sấu. Các ngươi cần phải cẩn thận, coi chừng bị nó xé xác."
Thanh âm của Dương Chính không lớn nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.
Cuồng phong bạo vũ xung quanh khiến cho tim mọi người đập dồn.
Bọn học sinh sợ đến khóc không thành tiếng, từng người ngơ ngẩn nhìn Dương Chính đến xuất thần.
"Được rồi, ta không muốn bị cá sấu cắn chết, ta đi trước." Dương Chính cười châm biếm, quay người bước đi.
Nhìn thấy thân ảnh hắn sắp mất hút khỏi tầm mắt, Khải Sắt Lâm như bừng tỉnh mộng, thét lên:"Các ngươi còn ngơ ngẩn đó làm gì, mau đi, mau!"
Nàng không quản gì đến phong phạm thục nữ, phong độ lão sư gì hết, vội vàng chạy lên phía trước, kéo mấy học sinh quát:"Lệ Ti, Thụy Kỳ, Áo Lan đứng dậy cho ta, đi không nổi thì bò tới trước."
Khải Sắt Lâm không thể không tin lời Dương Chính, vì hậu quả đáng sợ nàng không dám lấy thân mình nghiệm chứng.
Sự lạnh lùng của Dương Chính giống như lời trào phúng không lời.
Cả tên to đầu Tạp Mông cũng không thể phản bác, dưới uy lực tự nhiên, sức người rõ ràng quá nhỏ bé, dùng ngôn ngữ để uy hiếp thực sự là đáng cười.
Dưới uy hiếp chân chính của tử vong, bọn học sinh hoảng hốt, toàn thân vốn đã mệt nhoài không biết khí lực từ đâu, mạnh mẽ đứng dậy, lảo đảo bước về phía trước, nhưng bóng dáng Dương Chính đã biến mất trong màn đêm.
Khải Sắt Lâm bị áp lực cực lớn muốn phát điên, nàng cao giọng hô:"Ái Đức Hoa, ngươi ở đâu?"
Nàng liều mạng la lớn nhưng thanh âm bị tiếng gió mưa át mất, cả người bên cạnh còn nghe không rõ, huống hồ là Dương Chính đã biến mất không thấy đâu.
Lúc này, có người la lên:"Ở chỗ đó!"
Thân ảnh Dương Chính ẩn ước hiện ra trong bóng tối.
"Đi nhanh!" Khải Sắt Lâm kéo mấy học sinh đang thở hổn hển chạy nhanh về phía trước, hiện tại nàng không còn gì để dựa dẫm, chỉ có thân ảnh chập chờn phía trước là còn cho nàng một tia hy vọng.
Phía trước lại tối đen, Dương Chính lại biến mất.
Bọn học sinh tim thắt lại, thân thể vốn đã yếu ớt chợt có thêm khí lực, cố sức chạy nhanh tới, sau đó thân ảnh Dương Chính lại xuất hiện. Cứ thế, thân ảnh Dương Chính biến mất, xuất hiện, biến mất, xuất hiện... không biết đã đi bao lâu.
Đến cuối cùng, thân thể chỉ còn phản ứng cứng nhắc như máy móc.
Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi, át hết tất cả mọi thanh âm.
Không còn ai đủ sức lên tiếng, chỉ từng người một tê dại đi về phía trước giống như bị một sợi dây vô hình kéo tới...
........
Hắc ám, hắc ám vô tận.
Khải Sắt Lâm cảm thấy thân thể mình không ngừng rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, vực sâu bóng tối thăm thẳm như nuốt chửng nàng, bên tai nàng chỉ còn tiếng gió rít.
Tốc độ đáng sợ khiến cho người sợ hãi lẫn có cảm giác mất đi trọng lượng, Khải Sắt Lâm muốn điên cuồng kêu lên.
Nhưng mà cổ họng nàng giống như bị một cánh tay vô hình siết chặt, nàng thét không thành tiếng.
Tốc độ rơi xuống không ngừng tăng lên, cảm giác sợ hãi dày vò tâm can nàng, rơi xuống đất chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt.
Thần kinh căng thẳng đến cực điểm.
Nàng khó chịu đến mức muốn mửa ra.
Đầu óc chấn động mãnh liệt, cả người nàng run lên, giống như thân thể bị mất đi khống chế, ánh sáng kịch liệt chợt xé toang màn đêm trong giây lát...
Nàng oa một tiếng, miệng mũi phun nước.
Ý thức dần dần gom lại, bên tai nàng ẩn ước truyền tới thanh âm vỡ vụn:"Tỉnh lại, tỉnh lại, lão sư..."