Ads Mấy bao giấy đựng Lạt tiêu phấn ném trúng đầu của Thực nhân ma, rách toạt khiến cho Lạt tiêu phấn bay tứ tán.
Sau đó Thực nhân ma ho sặc sụa.
Thực nhân ma cao đến mét co rút thân thể trên mặt đất, sau đó phong nhận, hỏa cầu, thiểm điện cùng giáp kích khiến nó biến thành than.
Một học sinh thò đầu ra khỏi tảng đá, đưa tay làm mấy ký hiệu, đội ngũ lại tiếp tục đi về phía trước.
Bây giờ họ đã vào sâu trong Thu Phong hiệp cốc.
Tiểu đội thí luyện thông qua nửa tháng không ngừng chiến đấu dần dần đã trở nên thành thục, đội ngũ phân công bắt đầu trở nên chính xác. Một số học sinh pháp lực cao cường, thân thủ linh hoạt làm chủ công, còn các học sinh thể lực yếu ớt chủ yếu phụ trách luyện các loại dược tề, thậm chí ngay cả công tác trinh sát cũng được tiến hành.
Nhìn thấy đội ngũ dần trở nên thành thục, Khải Sắt Lâm trong lòng vui mừng khôn xiết.
Tất cả những việc này ít nhất đều có quá nửa công lao của nam nhân đó.
Nhìn thấy Dương Chính bình lặng đứng ở cuối hàng người, Khải Sắt Lâm trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đó không phải là ái tình nồng thắm kinh thiên động địa giữa nam và nữ, bất quá trong lúc không có ai Khải Sắt Lâm vẫn quen gọi hắn là "tiểu ba ba" một cách nũng nịu. KHông giống như những nữ nhân thông thường, Khải Sắt Lâm vì trớ chú của gia tộc nên sớm đã tuyệt vọng với tình cảm nam nữ.
Nhưng điều này tịnh không trở ngại gì đến sự quan tâm nàng muốn có, vốn người mất đi cha mẹ thì khát vọng về mái ấm gia đình hơn người thường rất nhiều.
Dương Chính khí chất ôn hòa ung dung, tịnh không lộ vẻ quan tâm ra ngoài mặt khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái nhưng lúc Khải Sắt Lâm gọi hắn là "tiểu ba ba" đồng thời quan sát vẻ lúng túng của hắn thì nàng cảm thấy rất hứng thú.
Hơn nữa so với ái tình ghi tâm khắc cốt đầy thống khổ thì Khải Sắt Lâm thích cảm giác ôn hòa thân tình này hơn.
Huống gì, nam nhân đó cả ngày đều bình thản không chút biểu tình, làm bạn gái hắn không phải là khổ đến chết được sao?
Nàng suy nghĩ vẩn vơ một hồi lâu.
Dương Chính đã chuẩn bị để khiêu chiến với Thực nhân ma lĩnh chủ, án chiếu theo tiến độ hiện tại, tuy tiểu đội thí luyện còn thua xa quân đội chân chính nhưng hái nấm dạ quang cũng không phải là vấn đề lớn.
Nấm dạ quang là thực vật chỉ để cho Đạt Đề Tư ăn, y tuy là Thực nhân ma lĩnh chủ nhưng hành tung bất định.
Lại thêm nấm dạ quang mọc ở khắp nơi, chỉ cần hái được thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Tiểu đội cứ thế mà tiến vào trong hơn mét nữa.
Phía trước xuất hiện một cốc khẩu hẹp nhỏ, ở đó có hai mươi mấy Thực nhân ma trấn thủ, tiểu đội thí luyện đành phải dừng lại.
Chỉ cần đi xuyên qua cốc khẩu thì sẽ gặp phải Đạt Đề Đài Tư.
Hai mươi mấy Thực nhân ma nếu như phân tán ra thì chẳng đáng là gì. Trên đường đi đã có ít nhất bốn, năm mươi Thực nhân ma chết trong tay mọi người nhưng hai mươi mấy tên tụ tập lại một chỗ thì sự tình lại không ổn chút nào.
Chỉ nghĩ tới cự thạch do chúng ném tới như mưa thôi cũng đủ khiến cho người ta da đầu phát ngứa.
"Lão sư, bọn ta làm sao đây?"
Bọn học sinh đứng xa nhìn bọn Thực nhân ma tên đứng tên nằm ở cốc khẩu, tịnh không dám khinh suất vọng động.
Khải Sắt Lâm hôm qua đã suy nghĩ cả đêm nhưng cũng không có chủ ý gì, nàng vốn muốn nhờ Dương Chính trợ giúp, ai ngờ hắn lại lười nhác nói:"Ta chỉ là trù sư!" khiến cho nàng giận muốn điên.
Nàng đã nổi giận nên không hề nói chuyện với Dương Chính.
"Mã Đế, Nặc Lý Mạn. Các ngươi hai người đi theo Tạp Mông dẫn dụ Thực nhân ma ở cốc khẩu ra, sau đó Cơ Đức, Gia Lý Sâm, Thụy Phổ các ngươi nhanh chóng tiến vào trong, nếu gặp phải Đạt Đề Đài Tư, không có nấm dạ quang thì phải nhanh chóng hái lấy rồi chạy ra ngoài thì nhiệm vụ coi như đã hoàn thành."
Nghĩ cả nửa ngày, lựa chọn , loại phương án, cuối cùng Khải Sắt Lâm quyết định tiến hành phương pháp ổn thỏa nhất là không cần giết Thực nhân ma, chỉ cần hái nấm dạ quang là đủ.
Phương pháp tuy là phương pháp an toàn nhất nhưng lại khảo nghiệm thực lực cá nhân của Mã Đế và Nặc Lý Mạn vô cùng, có điều hai người lại là hai người mạnh nhất trong đội ngũ thí luyện.
Nghe Khải Sắt Lâm nói, sắc mặt Mã Đế tuy có chút biến hóa nhưng y nhanh chóng đáp ứng.
Còn Nặc Lý Mạn thấy Mã Đế đáp ứng thì tự nhiên không chịu kém.
Những học sinh khác đều tránh sang một bên, phân tán ra chuẩn bị tiếp ứng.
Tạp Mông dẫn Mã Đế và Nặc Lý Mạn toàn thân vũ trang di động về phía cốc khẩu, mọi người khẩn trương nhìn chăm chú theo phía họ.
Lúc tới gần cốc khẩu chừng mét, bọn Thực nhân ma đều dừng mọi động tác lại, bắt đầu đánh hơi, bọn chúng tuy ngu ngốc nhưng lại có mũi thính dị thường, mùi vị nhân loại hiển nhiên đã khiến chúng chú ý.
Dương Chính khẽ nhíu mày, bất quá hắn còn muốn kiểm tra xem trình độ của đội ngũ thí luyện nửa tháng qua đã tới mức nào.
Tạp Mông nhìn hai người ra dấu, ba người đều nằm rạp xuống, nhờ vào các lùm cây bụi che chắn cẩn thận tiến lại gần, lúc cách bọn Thực nhân ma chừng mét thì chúng đã bắt đầu náo động, rõ ràng là ngửi thấy mùi vị càng lúc càng nồng đậm của thịt người trong không khí, nhưng bốn bề vẫn không thấy bóng ai.
Tình huống khác thường này khiến cho Thực nhân ma không ngừng náo động, có mấy tên chạy về phía có mùi nhân loại, chính là phía bọn Tạp Mông đang ẩn nấp.
Nhìn thấy mấy thân hình to như tòa núi nhỏ càng lúc càng tới gần, cả mặt đất cũng hơi chấn động, Mã Đế và Nặc Lý Mạn đều khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, sau khi hai người nhìn nhau thì đều thò tay vào ngực áo lấy ra khá nhiều ma pháp dược phấn. Còn Tạp Mông tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm kiếm, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào phía trước.
Khi một tên Thực nhân ma tới gần khoảng mét, Mã Đế và Đặc Lý Mạn đồng thời phát động công kích, hai hỏa cầu to bằng trái bóng rổ từ phía tàng cây bay ra.
Tên Thực nhân ma này la thảm, nửa người bị nổ cháy đen, nằm trên mặt đất giãy giụa, còn bọn Thực nhân ma càng lúc càng tới gần, Mã Đế và Nặc Lý Mạn chạy lùi về phía sau. Nhìn thấy vật săn xuất hiện, bọn Thực nhân ma nhao nhao lượm đá lên để ném.
Lúc đá ném tới, Tạp Mông phóng ra vung cự kiếm chém bay một khối đá, sau đó lại dùng thuẫn bài đỡ một khối. Y vừa đỡ vừa lui, thủy chung vẫn bảo hộ cho hai pháp sư đang ở phía sau mình. Trải qua vô số lần phối hợp hiển nhiên giữa họ đã có sự ăn ý nhất định.
Hai pháp sư uống không ít luyện kim dược tề động tác cũng khinh linh, cứ chạy theo hình chữ S, đá ném tới đều bị hụt.
Cứ chạy một đoạn thì Mã Đế và Nặc Lý Mạn dừng lại, phóng ma pháp trở ngược.
Bất kể là ma pháp gì, là phong nhận hay hỏa cầu cũng không giết được Thực nhân ma nhưng lại có tác dụng khiêu khích chúng đuổi theo.
Cứ thế, lúc đuổi lúc dừng, bọn Thực nhân ma đã nối đuôi theo sau hai pháp sư một chiến sĩ.
Nhìn thấy cốc khẩu dần vắng bóng Thực nhân ma, mọi người vừa căng thẳng vừa hưng phấn, còn Cơ Đức, Gia Lý Sâm và Thụy Phổ ba người uống xong đặc cấp miêu dứu dược tề do Khải Sắt Lâm luyện chế vội chạy vào trong. Khải Sắt Lâm có thể luyện chế được nhiều dược tề hơn, chỉ là hao phí tài liệu quá nhiều nên không thể luyện chế quá nhiều, lúc này buộc phải đem ra sử dụng.
"Lão sư, ta cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, chừng như có thể bay lên được." Cơ Đức vì muốn giảm mức ảnh hưởng đến tốc độ tối đa nên chỉ mặc có một chiếc áo lót nhỏ, ống quần cũng đã xăn lên, trên người ngoài một ít dược tề thì không mang theo gì cả.
"Yên tâm, lão sư, ta bảo chứng sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Gia Lý Sâm và Thụy Phổ đồng thanh nói.
Khải Sắt Lâm vỗ vai họ:"Lần này là nhờ công của các ngươi, cần nhớ phải kiến cơ hành sự, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, nếu như Thực nhân ma xuất hiện thì phải chạy nhanh ra ngoài. Thí luyện tuy quan trọng nhưng lão sư hy vọng nhất là các ngươi có thể mạnh khỏe trở về học giáo."
Cơ Đức gật đầu, sắc mặt còn mang nét khẩn trương lẫn ngây thơ.
Mấy người lại liếc nhìn cốc khẩu.
Tất cả Thực nhân ma đều đã chạy ra ngoài cốc khẩu, trên đường vào cốc trừ những đống phân lớn đen thùi ra thì không còn gì nữa.
Bọn Tạp Mông dẫn dụ Thực nhân ma đến chỗ khác lúc này cũng không dễ chịu gì, sau một lúc lâu chạy trốn, mồ hôi đã ướt đẫm y phục họ, nhưng vì để chắc chắn Thực nhân ma sẽ chạy theo nên họ vẫn phải thỉnh thoảng dừng lại dùng ma pháp quấy rối chúng.
"Xuất phát!" Bọn Cơ Đức phóng ra khỏi tàng cây.
Họ nhanh chóng chạy vào cốc khẩu hẹp nhỏ, nhờ vừa uống Cấp tốc miêu dứu nên tốc độ của họ nhanh gấp lúc trước đến ba lần, thân hình nhẹ như chim yến, ngắn ngủi có mấy giây đã xông vào cốc khẩu, biến mất trong bóng tối.
Sau đó mọi người đều hồi hộp chờ đợi, bọn Thực nhân ma ở phía xa gào rú liên hồi, thời gian chờ đợi chừng như kéo dài đến vô cùng tận.
Chỉ chờ có một phút, Khải Sắt Lâm đã không nhịn được, nàng leo lên một khối đá trên cao nhìn về phía cốc khẩu, nhưng cốc đạo quá hẹp, lại quá sâu nên không thấy được gì.
Ba người bị Thực nhân ma truy đuổi thì lại nhìn thấy rất rõ ràng, bất quá càng nhìn thì lại càng lo lắng. Bị hai mươi mấy Thực nhân ma truy đuổi một thời gian dài, Mã Đế và Nặc Lý Mạn đã không chịu nổi, cước bộ không còn nhẹ nhàng như lúc đầu.
Lúc này, Dương Chính vốn vẫn im lặng chợt nhíu mày.
Hắn trước giờ không ngăn trở hành động của Khải Sắt Lâm vì cảm thấy biện pháp của nàng tuy không hoàn mỹ nhưng cũng không tệ.
Trừ lúc bọn học sinh gặp nguy hiểm tới tính mạng thì Dương Chính tịnh không muốn can thiệp nhiều vào thí luyện của bọn chúng, vì nếu như hắn thực sự toàn lực trợ giúp thì thí luyện còn có ý nghĩa gì. Do đó có lúc nhìn thấy ánh mắt u oán của Khải Sắt Lâm hắn cũng vờ như không thấy.
Chỉ là bây giờ hắn cảm thấy bất an.
Chính là tới giờ cốc đạo vẫn còn yên tĩnh khác thường.
Tuy hắn tịnh không muốn nhúng tay vào cuộc thí luyện của bọn học sinh nhưng cũng rất quan tâm. Hiện tại hắn tán phát tinh thần ti đến phạm vi chừng km, ngay lúc bọn Cơ Đức chưa xông vào cốc đạo thì hắn đã dùng tinh thần ti dò xét hết rồi.
Kết quả lại là không có dấu hiệu gì của sinh mệnh.
Nhưng lúc bọn họ biến mất trong cốc đạo thì tâm thần hắn giống như bị chấn động, cảm giác đó chỉ vụt lóe lên rồi biến mất.
Lúc Dương Chính muốn tra xét cho rõ thì đã không còn động tĩnh gì.
Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi qua.
Khải Sắt Lâm lúc thì leo lên lúc thì leo xuống, khẩn trương đến không biết phải làm sao.
"Sao còn chưa về?"
"Đã hơn phút rồi."
"A, Nặc Lý Mạn đã ngã rồi."
Khải Sắt Lâm nói một mình, không khí càng lúc càng thêm khẩn trương, Nặc Lý Mạn lại vừa ngã xuống khiến cho bầu không khí căng thẳng tới cực điểm. May mà Mã Đế nhanh chóng chạy tới, dùng hỏa cầu đánh vỡ một khối đá, Tạp Mông cũng đã xông tới, xốc Nặc Lý Mạn lên tay, tiếp tục chạy về phía trước.
Mọi người đều không còn lòng dạ nào trầm trồ việc Mã Đế có thể bỏ qua ân oán cá nhân với Nặc Lý Mạn mà lại tới giúp đỡ, tình huống thực sự không thể lạc quan được.
Nặc Lý Mạn không thể hành động, Tạp Mông vác thêm y không thể sử dụng kiếm, chắc chắn không thể duy trì được bao lâu. Một khi họ không chống nổi thì không chỉ họ gặp nguy hiểm mà bọn Cơ Đức chẳng có tin tức gì cơ hồ là đã chết chắc.
Khải Sắt Lâm nhảy xuống, gấp rút nói:"Không được rồi, ta phải đi gọi bọn Cơ Đức ra."
Nàng không quản gì hết, chạy vội lên nhưng chưa chạy được hai bước thì đã bị Dương Chính kéo lại.
"Ta đi, cô ở lại đây."
Khải Sắt Lâm nhìn hắn, không thể nào phản bác, thậm chí còn quên hắn chỉ là trù sư do nàng mời đến, hơn nữa chỉ là sơ cấp pháp sư.
Nàng ngơ ngẩn cho đến khi Dương Chính đã leo xuống sườn núi mới giật mình gọi lớn:"Ái Đức Hoa, ngươi nhất định phải trở về đó."
Dương Chính không quay đầu, chỉ giơ tay vẫy vẫy, sau đó dùng tốc độ không kém gì bọn Cơ Đức đã uống Cấp tốc miêu dứu chạy nhanh vào cốc.
Khải Sắt Lâm phập phồng nhìn Dương Chính biến mất trong bóng tối, sau đó quay người nhìn bọn học sinh, thần tình đầy vẻ kiên cường:"Bọn ta đi tiếp ứng cho bọn Mã Đế, nhất định phải chống đỡ cho đến khi Ái Đức Hoa trở ra."
Lúc này Dương Chính đã bay nhảy rất nhanh trên cốc đạo.
Vừa rồi hắn xuất thủ chỉ vì cảm giác bất an càng lúc càng rõ rệt.
Tuy không biết cốc đạo đã phát sinh chuyện gì nhưng hắn biết rõ nếu còn chờ thì ba cái mạng của bọn Cơ Đức khẳng định là không còn.
Tuy hắn không có tình cảm sâu đậm gì với bọn học sinh này nhưng hắn biết chúng rất quan trọng với Khải Sắt Lâm, vô luận là vì mục đích gì thì hắn tịnh không muốn Khải Sắt Lâm phải thương tâm.