Ads Khải Sắt Lâm tuy không biết vì sao Lai Qua Lạp Tư gọi Ái Đức Hoa là "Dương" nhưng nghe được họ nói xuất phát, xuất phát đi đâu chứ?
Nàng nắm chặt y phục của Dương Chính, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
"Ái Đức Hoa, ngươi...?"
Dương Chính nhìn ánh mắt của Khải Sắt Lâm liền biết nàng đang nghĩ gì. Đó cũng chính là điều hắn lo lắng, nếu như mấy ngày trước thì Dương Chính có thể đi được nhưng tình huống hiện giờ phát sinh khá phức tạp, Khải Sắt Lâm bị ác mộng quấy rối liên miên, Dương Chính không nhẫn tâm để cho một mình nàng phải chịu đau khổ.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vào tay nàng nói:"Ta có việc cần phải ra biển."
"Tiểu ba ba, ngươi không thể đi, ngươi không thể rời khỏi ta." Khải Sắt Lâm cảm giác cả thế giới như đang sụp đổ, nàng không dám tưởng tượng đến ác mộng nửa đêm quấy phá, cảm giác sống không bằng chết này nàng không muốn phải tiếp tục chịu đựng.
Dương Chính nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào.
Nói thật ra, hắn không hề có manh mối nào để giải trừ ma chú trên người Khải Sắt Lâm. Khải Sắt Lâm nhìn thấy Dương Chính không có phản ứng gì, trong lòng vô cùng lạnh giá, ngơ ngẩn ngồi đó không nói gì.
Lai Qua Lạp Tư không biết quan hệ giữa bọn họ, tuy cảm thấy không khí rất khác thường nhưng không biết nói sao mới phải.
"Tạp Mông... Tạp Mông không phải là thủ hộ kỵ sĩ của cô sao?"
Khải Sắt Lâm nghe thấy, thân hình kiều diễm run lên, nàng ngẩng đầu nhìn Dương Chính, ánh mắt lộ vẻ không tin nổi.
"Ai nói cho ngươi biết? Là Tạp Mông?"
Dương Chính gật đầu.
Khải Sắt Lâm sắc mặt trắng thảm, thân hình run rẩy, đột nhiên đứng dậy lẩm nhẩm:"Ta biết rồi..."
Nàng thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
"Cô biết gì?" Dương Chính kéo nàng lại nói:"Ý của ta là, nếu như ta dẫn cô đi thì Tạp Mông khá là phiền phức, y khẳng định sẽ thủ hộ bên người cô."
"Ngươi dẫn ta đi?" Khải Sắt Lâm nhanh chóng quay người lại, ánh mắt không dấu được nét vui mừng.
Dương Chính xoa mũi:"Còn phải coi cô có nguyện ý hay không, nếu nguyện ý thì cùng đi, còn không thì đành thôi vậy."
"Ta đương nhiên nguyện ý." Khải Sắt Lâm hưng phấn ôm cánh tay của Dương Chính.
"Đừng có hồ đồ như vậy." Dương Chính xoa đầu nàng:"Ta còn chưa nói đi đâu mà cô đã đồng ý, lại nữa, công tác ở học giáo cô không chuẩn bị sao?"
"Ta đi đâu cũng được, học giáo có thể mời người khác, nghỉ một năm không được sao? Nói đi, ngươi định đi đâu?" Khải Sắt Lâm bất mãn nhéo tay Dương Chính, bất quá nàng phát giác cơ bắp hắn săn chắc vô cùng, nàng căn bản không thể nhéo được.
Dương Chính kề sát tai Khải Sắt Lâm nói nhỏ:"Ma Huyễn quần đảo."
Khải Sắt Lâm tròn mắt kinh hãi, lấy tay che miệng, cơ hồ suýt thét lên.
Ma Huyễn quần đảo nổi danh thiên hạ là nơi phát sinh của Tinh linh tộc, cũng là nơi cuối cùng Tinh linh tộc còn cư trú. Ma Huyễn quần đảo thần bí và mỹ lệ, lúc quan hệ giữa Tinh linh và nhân loại đang còn tốt đẹp thì từng có nhân loại được lên đảo. Sau khi tham quan cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ của Ma Huyễn quần đảo thì những nhân loại đó không thể nào quên được, thi nhau dùng thơ ca để ngợi khen sự mỹ lệ của nơi đó. Trong những tài liệu còn ghi lại thì Ma Huyễn quần đảo mỹ lệ không thua gì thiên đường.
Chỉ là từ khi quan hệ giữa nhân loại và Tinh linh thay đổi, Ma Huyễn quần đảo đã biến mất khỏi tầm mắt nhân loại, không có người nào có thể đặt chân lên đó, chỉ có thể theo các văn tự ghi lại mà truy tìm vườn địa đàng thần bí đó.
Khải Sắt Lâm rất muốn hỏi Dương Chính có thật không nhưng nàng biết Dương Chính tịnh không phải là người hay nói chơi.
Tâm tình thắc thỏm, Khải Sắt Lâm trở lại chỗ ngồi.
Sau đó Dương Chính tịnh không nói nhiều, chỉ bàn thêm chi tiết xuất phát với Lai Qua Lạp Tư. Y nghe được Khải Sắt Lâm đòi tham gia thì có chút bất ngờ nhưng cũng không tiện từ chối.
Vì Lai Qua Lạp Tư hối thúc nên Dương Chính quyết định sáng sớm hôm sau xuất phát.
Còn Khải Sắt Lâm lần đầu tiên dùng tốc độ một ngày hoàn thành tất cả thủ tục xin nghỉ. Vì lần này Luyện kim hệ thí luyện thu được thành công lớn, hoàn thành thí luyện khó nhất nên học giáo tưởng thưởng cho Khải Sắt Lâm rất nhiều, nàng còn được phá lệ đề bạt lên làm đặc cấp đạo sư.
Không ngờ Khải Sắt Lâm nhận được tin này thì nàng cũng đang chuẩn bị xin nghỉ.
Đặc Lý Mạn giáo thụ tuy tiếc Khải Sắt Lâm bỏ qua cơ hội dẫn Luyện kim tiểu đội đến học viện ma pháp hoàng gia nhưng không thay đổi được ý kiến của nàng, đành phái chấp thuận phê chuẩn cho nàng nghỉ phép.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, mưa bụi lất phất trên đường.
Ba người mặc áo mưa màu đen tập hợp tại cổng thành.
Đó chính là Dương Chính, Lai Qua Lạp Tư và Khải Sắt Lâm giả trang.
"Cô thật sư quyết định bỏ Tạp Mông lại sao? Suy cho cùng y vẫn là thủ hộ kỵ sĩ của cô!" Dương Chính nhìn Khải Sắt Lâm bình tĩnh nói, phía trước trời vẫn còn tối đen.
"Đương nhiên không thể dẫn hắn theo, ta sớm đã muốn rời khỏi hắn, chỉ có tiểu ba ba là tốt nhất với ta thôi." Khải Sắt Lâm cười tươi rói, có thể đi theo Dương Chính thì không cần phải sợ ác mộng, tâm tình của nàng rất là thoải mái.
Dương Chính ánh mắt lóe hàn quang, cúi đầu cười cười, không nói gì nữa.
"Bọn ta xuất phát thôi, Lai Qua Lạp Tư!"
Tinh linh vương tử nhẹ gật đầu, cất bước đi dẫn đường, Dương Chính và Khải Sắt Lâm đi theo sau. Mưa bay lất phất khiến cho người ta có cảm giác đìu hiu.
Rời khỏi Đồ Lan Đóa, Lai Qua Lạp Tư đi về phía Đông, bọn ta phải tới Thái Nhĩ Gia cách đó hơn km, sau đó đáp thuyền từ cảng đi tới Bắc Yết quần đảo, ở đó Lai Qua Lạp Tư sẽ dùng mật ngữ của Tinh linh tộc liên hệ với Tinh linh dẫn đường đến Ma Huyễn quần đảo trú thủ ở Bắc Yết quần đảo, đợi đến đêm trăng tròn, Nguyệt hạm đội đến từ Ma Huyễn quần đảo sẽ tới đưa họ về Ma Huyễn quần đảo.
Chặng đường đi vất vả vô cùng, chỉ tưởng tượng cũng khiến cho người ta phát khiếp, huống hồ còn phải chiếu cố thêm cho Khải Sắt Lâm.
Tuy Khải Sắt Lâm là cao cấp pháp sư, ma pháp tạo nghệ tuyệt không yếu kém nhưng so với Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư thì thực lực của nàng cũng giống như người thường so với cường giả.
Quả nhiên sau khi lên đường, Khải Sắt Lâm đã làm chậm trễ hành trình của cả đội ngũ không ít, vốn theo tính toán cước trình của Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư thì nếu dốc hết toàn lực để đi, đến được Thái Nhĩ Gia chỉ cần có hai ngày, nhưng có thêm Khải Sắt Lâm thì mất hết cả tuần lễ, hơn nữa chỉ mới đi được có nửa đường.
Trên đường Khải Sắt Lâm cũng đã rất mệt mỏi nhưng nàng một mực kiên trì, bất quá so với Dương Chính thì cũng giống như ốc sên so với rùa đen.
Mỗi lần đến đêm, Dương Chính đều theo tập quán để cho Khải Sắt Lâm ôm cánh tay hắn mà ngủ.
Tinh linh vương tử đối với những việc ám muội trong nhân loại thì hoàn toàn ngốc nghếch, không biết gì cả.
Ngày hôm nay đã đi tới thành thị Lạc Mã Tạp, phía Đông khu vực Áng Cách Tát. Lạc Mã Tạp là thành thị lớn thuộc về vương quốc Phỉ Lan, nhờ có một con kênh đào lớn nổi tiếng thiên hạ nên nơi này xưa nay là trung tâm mậu dịch xuất khẩu trọng yếu của vương quốc.
Con kênh đào này cũng có tên là Lạc Mã Tạp.
Nhưng thực ra quan viên triều đình không gọi nơi này là Lạc Mã Tạp, trước đây khoảng năm thì Lạc Mã Tạp đã được đổi tên thành Ba Nhĩ Đặc Thụy.
Chỉ là con kênh này đã nổi danh từ trước năm nên mọi người vẫn quen gọi đó là Lạc Mã Tạp, và cũng quen gọi tòa thành này giống thế, hơn nữa đó là để kỷ niệm hai gia tộc đã tạo nên nó.
Lúc ba người Dương Chính đi tới trước kênh đào thì bến đó tụ tập hơn vạn công nhân, ít nhất cũng có hơn chiếc thuyền đậu ở cảng Lạc Mã Tạp, hơn nữa hàng hóa bày bán la liệt. Cảnh tượng phồn hoa khiến cho người ta phải sửng sốt, hiển thị tính sáng tạo của nhân loại sinh cơ dày đặc.
Cảnh tượng thế này căn bản không thể nào xuất hiện ở Tinh linh tộc, Lai Qua Lạp Tư bị chấn động sâu sắc.
Dương Chính ung dung giảng giải lịch sử của Lạc Mã Tạp cho Lai Qua Lạp Tư.
Tinh linh vương tử quả nhiên hứng thú hỏi:"Đây đều do hai gia tộc tạo thành sao?"
"Dương Chính nhẹ giọng nói:"Là Lạc Chân gia tộc và Mã Tạp gia tộc."
Chợt bên người Dương Chính vang lên tiếng hô hấp khác lạ, hắn liếc mắt nhìn qua, liền thấy Khải Sắt Lâm hai mắt đỏ hồng đang nhìn chăm chú vào kênh đào phía xa.
"Khải Sắt Lâm, ta thấy mấy ngày nay cô đã mệt lắm rồi, không bằng bọn ta nghỉ tại đây một đêm rồi đi tiếp." Dương Chính thanh âm chợt biến thành nhu hòa.
"Khải Sắt Lâm?"
Thân hình Khải Sắt Lâm chấn động, nàng quay đầu lại, cố gắng thu liễm vẻ khác lạ trên gương mặt, cười nói:"Được rồi."
Dương Chính mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn về phương xa.
Men theo kênh đào đi về phía trước, đường phố vô cùng náo nhiệt, kênh đào mang lại cho thành thị này cảnh sắc quá phồn vinh, vô số người đến đây mong kiếm được ít tiền cho mình.
Ba người đi trên đường hấp dẫn không ít mục quang.
Lai Qua Lạp Tư tuấn mỹ và bình đạm, Dương Chính cao lớn và lạnh lùng, còn có Khải Sắt Lâm yêu kiều mỹ lệ, tổ hợp này cho dù là ở ngay nơi người qua lại như mắc cửi như Lạc Mã Tạp cũng rất ít thấy.
Dương Chính có chút hứng thú đi dạo khắp phố phường, còn mua một ít thức ăn của Lạc Mã Tạp.
Chỉ là Khải Sắt Lâm bình thường rất thích ăn uống hôm nay lại trở nên trầm mặc.
Tuy nàng không cự tuyệt thức ăn Dương Chính mua cho nhưng giống như nuốt chửng vào bụng, sắc mặt không có chút hứng thú nào.
Ba người cứ đi dạo khắp như vậy.
Phía trước đột nhiên náo động, một chi ma pháp kỵ binh đội quân phục chỉnh tề đang vây quanh mấy người, không khí rất khẩn trương, còn người chung quanh thì né ra xa, nhưng không hề rời đi, hình thành một vòng tròn cực lớn.
Theo tiếng ra lệnh của ma pháp kỵ binh đội trưởng, kỵ binh xông tới phía trước, còn mấy người bị vây cũng rút pháp trượng ra phản kích.
Nhưng mà đội kỵ binh tiến lui rất nhịp nhàng, sau mấy lần xông tới lui lại thì đã có hai người trúng phải hỏa cầu, nằm lăn ra đất.
Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư đứng xem, bên tai nghe lời người ta giải thích tình hình.
Thì ra mấy người này là người từ bên ngoài tới đây, vì không biết quy củ nên trực tiếp xưng hô tòa thành này là Lạc Mã Tạp, kết quả xui xẻo thế nào lại bị đội tuần tra nghe thấy, liền cấm bọn họ xưng hô như vậy, ai ngờ mấy tên này cứng đầu cứng cổ, còn cãi rằng cả thế giới đều biết kênh đào là kết tinh của Lạc Chân gia tộc và Mã Tạp gia tộc, tạo phúc không chỉ cho bách tính mà còn cho cả vương quốc Phỉ Lan, cho dù Lạc Chân gia tộc bị Phỉ Lan vương quốc đàn áp đến điêu linh rơi rụng nhưng cũng không thể nào cải biến được sự thật này.
Kết quả ma pháp kỵ binh đội tự nhiên không chịu bỏ qua, hiện tại thành chủ của Ba Đặc Nhĩ Thụy (Lạc Mã Tạp) chính là hoàng đệ Phỉ Lan Đặc công tước, thành viên đời thứ của gia tộc Phỉ Lan, chuyện này tất nhiên y không thể nào bỏ qua được.
Lúc này, chiến đấu đã sắp kết thúc.
Đội kỵ binh chỉ có một người bị phong nhận đả thương cánh tay nhưng năm người kia chỉ còn có một người thực lực tối cao đang khổ sở chi trì.
Nhìn thấy bốn đồng bạn xung quanh đã ngã xuống, Áo Lý Đức thật sự hối hận, hắn là học trưởng niên kỷ lớn nhất của chi tiểu đội thí luyện này, dẫn bốn học đệ, học muội đi tới Tuyết Đặc sơn mạch bắt Địa huyệt tri thù, không ngờ tuổi trẻ khí thịnh, chỉ hơn thua nhau lời nói mà bị đội kỵ binh đánh ngã người, sống chết thế nào còn chưa rõ.
Áo Lý Đặc dưới sự uy hiếp của tử vong đã bắt đầu sợ sệt.
Hắn cảm thấy vì chuyện không có ý nghĩa này mà táng mạng thì không đáng chút nào.
Hắn quyết định xin tha, nơi này không có ai biết hắn, trở về học giáo cũng chẳng có gì mất mặt.
Sau khi tránh né một phong nhận phóng tới, Áo Lý Đức thừa cơ hội thét lớn:"Là ta không đúng, ta xin..."
Áo Lý Đức tịnh không có cơ hội nói ra chữ "lỗi", hắn đột nhiên phát giác ma lực trong cơ thể bỗng mất đi khống chế, cuồng bạo chạy khắp người. Việc gì thế này? Áo Lý Đức kinh hoàng phát hiện thân thể không còn khống chế được, ma lực cuồn cuộn trong người bắt đầu bành trướng ra ngoài giống như khí cầu.
Mọi người cất tiếng la kinh hãi, còn thành viên của ma pháp kỵ binh đội hoảng sợ đến mặt xanh lè, vội vàng giục ngựa chạy tản ra.
Nhưng tốc độ bành trướng của thân thể Áo Lý Đức nhanh hơn tốc độ phản ứng của họ.
"Bùng!"
Một tiếng nổ vang lên, mọi người chỉ còn nhìn thấy một màn mưa máu.
Sau đó vô số tàn chi huyết nhục bay tứ tán, trên mặt đất xuất hiện một cái hố rộng chừng mét, ma pháp kỵ binh đội và năm người kia đã không còn thấy đâu, đã biến thành vô số thịt vụn đầm đìa máu.
Mọi người rú lên, tiếng nôn ọe giống như thủy triều lan ra khắp nơi.
Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư nhìn nhau, hai người đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương...