Ma Thiên Ký

chương 1255: gặp lại dao cơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nila32

Dâng thân phò Chúa quên tuyệt lộ

Hiểm cảnh cứu Người rõ chân tình.

(tridatinh)

Trời già khéo vẽ chuyện đôi lứa

Hộ hoa sứ giả, Liễu ra tay.

(nhoknhopluu)

Cùng đường, Dao Cơ cưỡng ép giục pháp trận

Bất ngờ, Liễu Minh xuất hiện giải nguy cơ.

(vuongtuphuong)

Những người này vừa xuất hiện đã chia làm hai nhóm. Trong đó, một nhóm mặc quần áo màu xanh, là tu sĩ của tộc Thanh Xà, nhân số ước chừng hai ba trăm người, còn nhóm mặc trường bào xám là tu sĩ tộc Ảnh Lang, mặc dù không đông như tộc Thanh Xà nhưng cũng được gần hai trăm người. Những người này đa phần đều có tu vi Hóa Tinh Kỳ, thậm chí có cả cấp Chân Đan. Hai người cầm đầu là hai yêu tu cấp Thiên Tượng, thực lực mạnh hơn phe Dao Cơ tới mấy lần. Tu sĩ Thiên Tượng của tộc Thanh Xà là một thiếu phụ dáng người thon thả, hai mắt hẹp dài như độc xà, còn bên tộc Ảnh Lang lại là một nam tử trung niên cao gầy. Hai người này vừa thấy Dao Cơ, sắc mặt tỏ ra vô cùng mừng rỡ.

"Hắc hắc, Dao Cơ thiếu chủ, quả nhiên ngươi ở chỗ này. Bây giờ tộc Thiên Hồ chỉ còn danh hão mà thôi, ngươi cần gì phải đau khổ giãy giụa? Lại nói tiếp, Thiếu chủ của chúng ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu, chỉ cần ngươi gật đầu liền trở thành phu nhân của Thiếu chủ tộc Thanh Xà chúng ta. Thiếu chủ bổn tộc anh tuấn trẻ tuổi, tu vi lại không thấp, hai người có thể nói là trai tài gái sắc, cớ sao lại không đồng ý chứ?" Khóe miệng thiếu phụ kia nhếch lên, giảo hoạt nói.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, có bản lĩnh hãy tới lấy đầu bổn cung đây!" Dao Cơ nghe vậy, lạnh lùng nói.

"Bảo ngươi một tiếng Thiếu chủ, ngươi lại cho mình vẫn là Thiếu chủ bộ tộc đứng thứ hai đại lục Man Hoang hay sao? Ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt cũng đừng trách chúng ta không khách khí!" Nam tử trung niên tộc Ảnh Lang hung hãn nói.

"Dao Cơ, theo ta được biết, Hồ Đồ Đằng trận của ngươi mới chỉ ngưng tụ ra bát vĩ mà thôi, mặc dù có thể chịu được một kích của tu sĩ Thông Huyền, nhưng cũng không thể chịu được chúng ta luân phiên công kích đâu. Việc đã đến nước này, hà tất phải cố chấp chứ?" Mỹ phụ tiếp tục khuyên.

Dao Cơ lại không thèm nhìn hai người nữa mà tiếp tục thúc giục pháp quyết, rót vào trận pháp đồ đằng.

Nam tử mặt đen kia thấy vậy, gương mặt lộ nét không kiên nhẫn nói với mỹ phụ áo xanh:

"Thanh đạo hữu, dù sao phía trên cũng nói, chỉ cần có thể mang Dao Cơ về thì sống hay chết cũng là lập công lớn, hà tất phải nói nhảm với một nha đầu như vậy? Nếu chậm trễ chút nữa, những người khác cũng tới thì công lao lần này sẽ phải chia ra đấy."

Nói xong, y cũng không để ý tới mỹ phụ nữa mà hai tay vung lên, mười móng vuốt đen kịt nhọn hoắt hiện ra. Ngay sau đó y hung hăng trảo một cái vào không trung, theo một tiếng xé gió truyền tới, mười móng vuốt hóa thành một tấm lưới lớn, chụp mạnh về hướng đám người Dao Cơ.

Thiếu phụ kia thấy hành động của nam tử trung niên thì thầm mắng một tiếng rồi cũng há miệng, phun ra một viên châu xanh biếc lớn cỡ nắm đấm. Sau khi được mấy đạo pháp quyết nhập vào thì viên châu lập tức lớn lên, từ đó bay ra một đầu cự mãng dài chừng mười trượng, há miệng phun ra một đoàn dịch thể xanh biếc gay mũi, bắn xuống dưới.

Những tên yêu tu hai tộc thấy vậy cũng bắt đầu thi triển công kích.

Trong lúc nhất thời, vô số lôi minh nổi lên, đánh ra vô số tia sét xuống đám người Dao Cơ. Các hào quang nhiều màu khác nhau nổ tung, lập tức san bằng cây cối xung quanh, cự thạch văng ra khắp nơi, xé rách thành một đống bột phấn. Trận pháp nơi đỉnh đầu Dao Cơ chỉ sau một công kích đã chao đảo liên tục, giống như sắp sập tới nơi. Cát bụi còn chưa kịp tan thì lượt công kích thứ hai đã như vũ bão ập tới.

Dao Cơ biến sắc, đột nhiên phun ra một đoàn tinh huyết, đôi tay trắng nõn cũng kết thành từng đạo pháp quyết cổ quái khác nhau.

Một khắc sau, một màn hào quang đỏ rực cực kỳ đẹp mắt từ đồ đằng phóng thẳng lên trời, những nơi hào quang đi qua, bát vĩ sau lưng Yêu Hồ cũng hiện ra một cái đuôi đỏ thẫm nữa. Ngay sau đó, chín cái đuôi trong pháp tướng đồng thời quét qua. Lập tức một màn hào quang đỏ thẫm hiện ra, đánh tan công kích trong vòng mấy trăm trượng.

"Không tốt, đây là trận pháp Cửu Vĩ Thiên Hồ, mau lùi lại!"

Thấy vậy, mỹ phụ và nam tử trung niên cũng cực kỳ kinh hãi, dường như có chút kiêng kị với đại trận này, bọn họ chuyển sang phòng ngự. Các tu sĩ hai tộc nghe vậy cũng đều hoảng sợ dừng công kích, lui ra xa chừng mười trượng.

Thế nhưng khi hai người đang giao tranh thì đột nhiên thiếu phụ kia biến sắc nói:

"Không đúng, đây chẳng qua là một ảo ảnh do nàng ta cưỡng ép thi triển ra mà thôi, sẽ không chống đỡ được bao lâu đâu."

"Chúng ta đi!"

Nương theo tiếng quát khẽ của Dao Cơ, ảo ảnh Cửu Vĩ Hồ Ly dần dần biến mất, cả trận pháp cũng sụp đổ. Lúc này sắc mặt Dao Cơ đã tái nhợt, đương nhiên là do vừa rồi đã cưỡng ép thúc giục bí thuật nên phải hứng chịu cắn trả không nhẹ.

Thế nhưng cũng may là một đòn vừa rồi đã đánh thủng khí thế kẻ địch, tạo sơ hở lớn cho nàng chạy trốn. Thấy vậy, đa số tu sĩ tộc Thiên Hồ đều lộ ra nét kiên quyết, không chút nghĩ ngợi đã xông vào quân địch, sử dụng thủ đoạn, quyết ý liều mạng trong trận này.

Dao Cơ được mấy tên tu sĩ Chân Đan cảnh bảo vệ, chật vật chạy về hướng bắc.

Bên kia, nam tử trung niên và mỹ phụ lộ nét tức giận, sau khi giơ tay đánh chết mấy tu sĩ tộc Thiên Hồ ở lại ngăn cản thì không thèm để ý người khác nữa mà hóa thành hai bóng người, bay về hướng Dao Cơ. Dưới tình hình bị thương, lại thêm mấy tên yêu tu Chân Đan nên độn tốc so với mấy tên cấp Thiên Tượng quả là không thấm vào đâu cả. Thời gian một chén trà nhỏ sau, nhóm người này mới bay ra khỏi sơn cốc chừng ngàn dặm còn hai bóng người sau lưng đã cách Dao Cơ chỉ chừng hai trăm trượng mà thôi.

Thấy vậy, một vị nam tử trung niên mặc cẩm bào bên cạnh Dao Cơ thình lình bay chậm lại đồng thời khẽ vẫy hai tay sau đó cùng với vài vị tu sĩ khác của tộc Thiên Hồ quay ngược trở lại, tế ra vô sô công kích pháp thuật về phía hai kẻ đang đuổi sát phía sau.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình!” Người đàn ông mặt đen tỏ vẻ khinh thường, tùy ý giơ tay lên.

Gần như lập tức, sau lưng gã liền xuất hiện hư ảnh pháp tướng sói đen khổng lồ ngửa cổ gầm rú hơn nữa còn mang theo linh áp mạnh mẽ dị thường, áp xuống không gian xung quanh. Tiếp theo, chỉ thấy bóng đen lóe lên, hư ảnh hắc lang đã mang theo vô số tàn ảnh bổ nhào về phía trước. Nơi mà nó đi qua, công kích của yêu tu tộc Thiên Hồ đều bị đánh tan. Vài tiếng “Phốc phốc” qua đi, những người này đều như giấy mỏng* bị hắc ảnh xuyên qua, trong khoảnh khắc hóa thành mưa máu tung bay tứ phía. Chỉ có vị nam tử cầm đầu là may mắn tránh thoát một kích hung hiểm này. Ngay lúc y còn trầm mặc suy nghĩ, vung tay định tung ra thủ đoạn khác, sau lưng đã chợt xuất hiện ánh sáng màu xanh. Thì ra thiếu phụ xinh đẹp của tộc Thanh Xà đã lẳng lặng đến gần đối phương từ lúc nào. Bàn tay lập tức chụp xuống đỉnh đầu của nam tử mặc cẩm bào.

*Nguyên văn là giấy Tuyên Thành, một loại giấy của người Trung Quốc.

Rắc! Một tiếng giòn vang!

Nam tử trung niên của tộc Thiên Hồ chưa kịp kêu thảm một tiếng, thân thể đã bị gãy lìa, hoàn toàn tuyệt khí rơi nhanh xuống dưới. Dao Cơ từ xa chứng kiến cảnh này cũng đành cắn răng thúc giục Pháp lực trong cơ thể, không chút do dự tiếp tục bay nhanh về phía xa xa.

“Hừ, uổng công ta đây khuyên bảo nãy giờ, nha đầu ngươi quả thật không biết tốt xấu! Đã như vậy, mặc dù ngươi là người Thiếu chủ nhà ta nhìn trúng nhưng cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!”

Thiếu phụ xinh đẹp đột nhiên tỏ ra dữ tợn, khẽ vẫy một tay chỉ vào hư không. Sau một khắc, không trung trăm trượng sau lưng Dao Cơ đột nhiên xuất hiện vầng sáng màu xanh tản ra uy áp cực kỳ kinh người mang theo hư ảnh cự mãng cùng màu vọt tới. Ảo ảnh này vừa mới hiện thân đã lập tức há to miệng phun ra một đạo quang tráo màu xanh đâm sầm về phía Dao Cơ.

Ngay lúc tình thế rơi vào cảnh ngàn cân treo sợ tóc, một cảnh tượng khiến người ta không cách nào tin nổi đã xảy ra. Mắt thấy hào quang màu xanh gần như chuẩn bị nuốt chửng thân hình của cô gái Thiên Hồ xinh đẹp, hư không xung quanh lại bất ngờ truyền đến từng hồi chấn động cùng một cỗ uy áp trầm trọng quét sạch bốn phương tám hướng. Ngay sau đó, một viên châu màu vàng đất đã hiện ra giữa không trung, trong nháy mắt hóa thành hư ảnh ngọn núi nhỏ cùng màu chắn ngang trước mặt Dao Cơ. Hào quang màu xanh vừa chạm phải lớp phòng ngự kiên cố này liền như băng tuyết tan chảy, biến mất vô ảnh vô tung. Ngược lại, hư ảnh tiểu sơn màu vàng đất căn bản không chịu bao nhiêu ảnh hưởng, vẫn như cũ an ổn đứng vững trước người Dao Cơ, như muốn bảo vệ chu toàn cho cô gái này.

Biến cố đột nhiên xuất hiện đã khiến thiếu phụ xinh đẹp cùng nam tử mặt đen cảm thấy e ngại. Cả hai đồng loạt dừng lại giữa không trung đồng thời đưa mắt đánh giá bốn phía xung quanh.

Nhưng vào lúc này, sau lưng gã đàn ông mặt đen đột nhiên truyền đến từng hồi chấn động. Tiếp theo hắc quang lóe lên, một bóng người được bao bọc trong hắc khí liền hiện ra. Nương theo một đạo hoàng quang lóe hiện, ba viên châu màu vàng đất liền tỏa sáng rạng ngời rồi hóa thành một ngọn núi màu vàng đất. Chỉ thấy kích thước của nó không ngừng tăng nhanh, trong nháy mắt đã đạt đến độ cao trăm trượng, hung hăng ập đến trước mặt nam tử mặt đen. Đồng thời một mảnh hào quang màu vàng đất cũng từ đó bắn ra, gắn chặt vào người đối phương khiến vị yêu tu tộc Ảnh Lang đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh xiết lại, thân hình cũng theo đó trở nên trì độn. Trong lúc nguy cấp, gã nhanh chóng có quyết định bèn vung cao hai tay tạo thành hư ảnh một đôi cự chưởng màu đen như muốn chống đỡ thế rơi của ngọn núi.

Kết quả hai bên vừa mới giao phong trực diện, nương theo một tiếng rền vang như sấm nổ, cự chưởng màu đen liền ầm ầm tán loạn tạo thành rung động mắt thường có thể thấy được lan nhanh bốn phía. Rất nhanh sau đó, nam tử mặt đen liền cảm thấy một cỗ man lực nặng tựa ngàn cân không ngừng đè xuống. Một tiếng “Oanh” thật lớn qua đi, mặt đất rung lắc kịch liệt một hồi, cây cối xung quanh liền bị chấn văng tứ phía tạo thành một cái hố sâu chừng hơn trăm trượng. Sắc mặt của nam tử mặt đen lúc này cũng đã trở nên trắng bệch, hơn nửa thân thể của gã đã bị hãm sâu vào trong lòng đất, hai tay run rẩy khổ sở chèo chống áp lực đến từ ngọn núi nhỏ màu vàng đất.

“Cẩn thận!” Nhưng vào lúc này, Liễu Minh chợt nghe thấy thanh âm hoảng hốt của Dao Cơ.

Tâm niệm vừa động, hắn liền không chút nghĩ ngợi khẽ run tay áo phóng ra một đạo kiếm quang tím biếc, bay nhanh đến vị trí cách đó mấy trăm trượng. Chỉ thấy hư không vốn dĩ trống rỗng bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh. Tiếp theo một đầu cự mãng hiện ra, cộng thêm kiếm quang tím biếc thình lình bùng nổ, tạo thành lốc xoáy hai màu xanh tím cuốn thẳng lên trời.

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng vừa rồi chỉ có thể dùng bốn chữ thập phần đồ sộ để hình dung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio