Ma Thiên Ký

chương 1362: bí mật thượng cổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Duocsybinh

Đại bí cảnh bản doanh Thượng Ma Cổ

Mặc Hãn thụ thân thể Tháp Ma Uyên.

(Duy Trúc)

Vì minh kết, thổ lộ nhau ý định

Để ngưng thân, hé bí mật cổ thời.

(vuongtuphuong)

"Hai vị, ba người chúng ta một đường đồng hành đến tận đây, bây giờ sắp vào trong tháp. Vì để tránh phiền toái không cần thiết, chúng ta hãy đem mục đích chuyến đi lần này của mỗi người nói ra đi, để tránh khi vào trong tháp rồi thì lại đề phòng lẫn nhau, như vậy thì khó tránh chuyện mất hòa khí.” Sau một lúc suy nghĩ, Liễu Minh cất tiếng đề nghị phá vỡ bầu không khí trầm lặng của ba người.

Trong lúc nói ánh mắt hắn lại hữu ý vô ý nhìn Triệu Thiên Dĩnh một cái. Triệu Thiên Dĩnh bị Liễu Minh nhìn qua, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, lại cúi đầu trầm ngâm không nói. (trai nhìn ngại tóa - ta chém)

"Liễu đạo hữu nói không sai, ba người chúng ta vượt qua muôn ngàn nguy hiểm để tới chỗ này, khẳng định trong lòng đều có tâm tư riêng, vậy thì nên thống thống khoái khoái nói ra hết thì tốt nhất." Âu Dương Minh ngược lại hặc hặc cười cất tiếng đồng tình.

Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy, đôi môi hơi mấp mấy nhưng không nói gì chỉ khẽ gật đầu. ( như gái mới về nhà chồng nhờ, e thẹn kinh – ta chém)

"Đề nghị này nếu là Liễu mỗ nói ra, vậy thì ta sẽ nói trước. Tại hạ lần này đến Tháp Ma Uyên, là vì một kiện bảo vật tên là Hồn Thiên Kính, trong truyền thuyết có nói bảo vật này đang ở trong Tháp, bất quá vị trí cụ thể như thế nào thì tại hạ hoàn toàn không biết.” Liễu Minh thản nhiên nói.

Đôi mắt Triệu Thiên Dĩnh lóe lên, Liễu Minh đi vào Tháp Ma Uyên có mục đích gì, nàng từ đầu đã biết rõ, cho nên chuyện Liễu Minh đề nghị chính là vì hắn muốn biết mục đích của nàng mà thôi.

Tuy rằng nàng cùng Liễu Minh một đường kết bạn đến lúc này, cũng sinh ra một chút hảo cảm, nhưng mà nàng nói thế nào cũng là người của Hoàng Phủ thế gia, thân phận đặc thù, Liễu Minh nói thế nào thì cũng luôn có một phần cảnh giác với nàng.

"Tốt, vậy tiếp theo là ta nói vậy. Ta lần này vào đây là vì Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, đối với bảo vật này tại hạ đã có chút tin tức, nhưng tình hình cụ thể ra sao thì thứ cho ta không thể nói rõ được.” Âu Dương Minh nhìn Liễu Minh ha ha cười nói.

"Hai vị nếu như đã nói hết, tiểu nữ cũng không có cái gì để giấu giếm nữa rồi. Ta lần này vào Ma Uyên không có quan hệ gì tới Hoàng Phủ thế gia, cũng không có muốn cái bảo vật gì, ta đi vào Tháp Ma Uyên, chỉ vì muốn tháo bỏ một cái khúc mắc mà thôi." Trên mặt Triệu Thiên Dĩnh lộ ra một tia dị sắc, trong miệng chậm rãi nói ra mục đích của mình.

Liễu Minh cùng Âu Dương Minh nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc.

"À, theo ta được biết thì sự tình liên quan tới Hồn Thiên Kính trên Vạn Ma Đại Lục không phải chỉ có một hai người biết mà thôi đâu.” Triệu Thiên Dĩnh xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh, thâm ý sâu sắc nói. (Lo cho nhân tình gớm nhể - ta chém)

Liễu Minh nghe Triệu Thiên Dĩnh nói vậy, trong nội tâm bất giác rùng mình. Kỳ thật lúc trước nghe Triệu Thiên Dĩnh nói tới bảo vật này, hắn đã mơ hồ có vài phần đoán được rồi. Vì theo như lời nàng nói thì Thượng Cổ Ma Hồn thoát ra không ít, người có được trí nhớ của Thượng Cổ Ma Hồn cũng theo đó tăng lên, thì chuyện này sẽ có không ít người biết, không những vậy mà cả vị trí cũng như cách để thu lấy nó cũng có khả năng có người biết được. Cách duy nhất lấy được nó chính là phải vào được Ma Uyên, rồi tiến vào Tháp Ma Uyên. Lúc trước ở bên trong nghĩa trang, Cao Hách Yểm xuất hiện, làm cho hắn có vài phần cảnh giác. Mà hôm nay Triệu Thiên Dĩnh lại nói như vậy, xem ra là nàng có dụng ý khác. Nếu hắn không có đoán sai, hẳn là nàng muốn nhắc nhở hắn, người muốn lấy Hồn Thiên Kính lúc này không phải chỉ có mình hắn đấy.

Chẳng lẽ, Hoàng Phủ thế gia cũng vào đây vì mục đích này? Nếu thực sự là vậy thì chuyện này sẽ rắc rối to.

"Đa tạ Triệu cô nương nhắc nhở. Nếu như chúng ta đã nói rõ mục đích của mình, vậy thì nên đi tiếp thôi." Liễu Minh xoay chuyển ý nghĩ, quay đầu nhìn Triệu Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu rồi nói.

Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh đương nhiên không phản đối, ba người lại thương lượng thêm vài câu, sau đó độn quang tái khởi, bay về phía Tháp Ma Uyên.

Bất quá vì phòng ngừa nguy hiểm bất ngờ, nên ba người phi độn tốc độ cũng không nhanh, cứ là là trên mặt đất rời đi.

Ba người một đường không nói chuyện.

Bất quá Liễu Minh vừa phi hành, vừa thông qua truyền âm trong lòng nói chuyện với Ma Thiên, đem những suy tính của mình nói một lượt với hắn.

Từ khi Ma Thiên đạt được viên Thi Ma Châu, liền một mực dốc lòng luyện hóa Thi Ma Khí trong đó, đối với sự tình bên ngoài, không có nhiều chú ý.

"Về việc này, ngươi có lẽ đoán đúng phân nửa." Ma Thiên trầm ngâm một lát sau, lại nhàn nhạt trả lời.

"A, Xin chỉ giáo?" Liễu Minh nghe vậy, trong nội tâm khẽ giật mình nói.

"Sự xuất hiện của Cao Hách Yểm ngươi cho rằng đó là chuyện tình ngẫu nhiên trùng hợp sao" Ma Thiên bất động thanh sắc hỏi một câu.

"Cao Hách Yểm đại biểu cho Cao Hách thế gia, nguy hiểm trong Nội Uyên, với tư cách Thông Huyền đại năng của một trong tứ đại gia tộc, tất nhiên là biết rõ chuyện này. Thì không thể nào bất chấp nguy hiểm vào trong Nội Uyên nếu không có đủ hấp dẫn, hắn tuyệt sẽ không lấy mạng ra mạo hiểm đấy." Liễu Minh chậm rãi nói ra.

"Không sai. Bất quá Cao Hách Yểm hiển nhiên là chuẩn bị chưa đủ lại tùy tiện tiến vào Nội Uyên, nếu không cũng không thể bất lực như vậy, đến một cỗ Cổ Ma Thi cũng không thể ứng phó, rồi lại tức tưởi vất bỏ tánh mạng nơi này." Ma Thiên cười hắc hắc nói.

"Ý của ngươi là, Cao Hách gia tộc chỉ mới biết được sự tình này, cho nên chuẩn bị không được chu đáo?" Liễu Minh như có điều suy nghĩ hỏi lại.

"Chắc hẳn là như thế rồi. Theo ta suy đoán, thì tin tức có thể là do Hoàng Phủ thế gia để lọt ra ngoài, cũng có thể là Sóc Phong hậu duệ Liễu gia để lọt tin ra, về phần những gia tộc khác, ngược lại không đáng để lo. Nếu Hoàng Phủ thế gia cùng Liễu gia đều tiến vào Nội Uyên, đối với Hồn Thiên Kính tất nhiên là sẽ có tâm tư đoạt lấy, chuẩn bị cũng sẽ tương đối đầy đủ hơn, nếu gặp phải bọn họ, có thể không dễ dàng đối phó đấy. Ngoài ra, Tháp Ma Uyên cũng không phải là chỗ an toàn. Cho nên Liễu tiểu tử, nếu như ngươi muốn ở trong Tháp Ma Uyên có thu hoạch, tốt nhất trước hết tìm một chỗ đem hai cỗ Thông Huyền hài cốt luyện hóa, để cho ta ngưng tụ ra một phần thân thể, như thế ta cũng có thể nắm chắc hơn vài phần thành công." Ma Thiên chậm rãi nói.

"Nếu như gia tộc khác cũng có mục đích này, ngươi không sợ thời gian ngưng tụ thân thể quá dài, Hồn Thiên Kính bị những người khác đoạt đi sao?" Liễu Minh nghe vậy trầm ngâm một lát, sau đó hỏi lại.

Hôm nay huyết mạch của Ma Thiên trong cơ thể hắn đã được tẩy rửa sạch sẽ, cho nên nếu Ma Thiên tu bổ lại thân thể thì cũng không có hại gì với hắn.

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ở nghĩa trang này hoàn cảnh đặc thù, lại có Thi Ma Châu phụ trợ, tối đa một hai ngày công phu thì có thể luyện hóa thành công rồi, hơn nữa Hồn Thiên Kính làm sao có thể đơn giản lấy đi chứ" Ma Thiên nghe vậy thì nhếch mép nói.

"Việc này cũng không phải tầm thường, bất quá trước đó, mong rằng tiền bối đem chuyện có quan hệ tới Ma Uyên Bí Cảnh, đặc biệt là Tháp Ma Uyên nói cho tại hạ biết." ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trầm giọng nói.

"Hắc hắc, có quan hệ việc này ta quả thật có biết một ít, ngươi có hứng thú thì ta sẽ nói cho ngươi biết." Ma Thiên cười nhạt rồi ngừng lại một chút mới nói tiếp.

Hắn tự nhiên nhìn ra thâm ý trong lời nói của Liễu Minh, nếu lúc này cứ lấp lửng để cho Liễu Minh lại nổi lên lòng nghi ngờ thì cái được không đủ bù cho cái mất.

"Cái Ma Uyên Bí Cảnh kỳ thật chính là một kiện Đỉnh giai Động Thiên Pháp Bảo thời kỳ thượng cổ, nó do người phương nào luyện chế thành thì không có ai biết, bất quá theo suy đoán thì nó là do Thượng Cổ Ma Tộc tạo ra." Ma Thiên vừa mở miệng đã nói ra một tin tức kinh thiên động địa.

Liễu Minh nghe đến đó thì một hồi trợn mắt há hốc mồm, chợt nhớ tới năm đó ở Trung Thiên Đại Lục thời điểm tham gia Thiên Môn Bí Cảnh, kỳ thật cũng là một kiện Động Thiên Pháp Bảo, vẻ kinh ngạc trên mặt mới thoáng bình phục một ít. Bất quá so với Thiên Môn Bí Cảnh, thì Ma Uyên Bí cảnh hiển nhiên lớn hơn rất nhiều, thật không hổ là một kiện đỉnh giai Động Thiên Pháp Bảo.

"Nghe đồn rằng, bảo vật này thật ra là đại bản doanh của Thượng Cổ Ma Tộc thời bấy giờ, cũng có thể nói là một cái thành lũy di động vô cùng lớn. Bất quá bây giờ đã bị tàn phá đến không chịu nổi, chỉ có thể theo không gian loạn lưu dao động, mỗi ba vạn năm mới tới gần Vạn Ma Đại Lục một lần, cho nên mới có cái hành trình Ma Uyên này." Ma Thiên tiếp tục nói.

"Lại có việc này." Trong mắt Liễu Minh lại hiện ra thần sắc kinh ngạc, không thể tưởng được Ma Uyên vậy mà là dạng tồn tại như vậy.

"Trừ chuyện đó ra, thì bên trong Ma Uyên Bí Cảnh, còn sinh trưởng một cây Mặc Hãn cực lớn, xúc tu của nó chính là những cái cột đen mà ngươi đã gặp bên ngoài hoang nguyên, cái cây đó hình thành cái gọi là Tháp Ma Uyên." Ma Thiên liên tiếp nói ra những tin tức khiến cho Liễu Minh vô cùng kinh ngạc. ( Đoạn này hôm qua ta mần sai, xin lỗi chư vị đồng đạo. -Mr Bình)

"Tháp Ma Uyên lại là một cây cổ thụ..." Liễu Minh thật sự có chút không thể tin được lời của Ma Thiên.

Vừa nghĩ tới những cái cây cứng cỏi, đánh đâu thắng đó kinh khủng kia, khiến cho da đầu hắn có chút dựng lên.

"Ha ha, ta biết việc này rất khó làm cho người ta tin, nhưng mà sự thật đúng là như thế. Mặc Hãn là một loài thực vật được cho là đến từ thời kỳ Thái Cổ Ma Giới. Vật ấy hình thể cực lớn, hơn nữa trong cơ thể lại thai nghén ra một loại tiểu động thiên không gian, có khả năng phá giới, có thể liên thông đến Cổ Ma Giới. Nghe đồn thời Thượng Cổ, Cổ Ma tộc đã từng lợi dụng năng lực phá giới của cây Mặc Hãn, tấn công đại lục khác, trong đó có cả đại lục Trung Thiên của Nhân tộc. Đương nhiên ngay lúc đó đại lục Trung Thiên Đại Lục có thể sở hữu lực lượng mạnh hơn từ đó khiến cho Cổ Ma tộc bị đại bại, thậm chí bị một số đại năng chi sĩ của Nhân tộc cùng Yêu tộc đuổi tới bên trong bí cảnh Ma Uyên, dẫn tới vô số Thượng Cổ Ma Tộc bị giết chết. Trải qua trận đại bại như thế nên Cổ Ma nhất tộc mới dần dần co rụt thế lực lại.” Ma Thiên nói đến đây, ngữ khí trở nên có chút khác thường.

Liễu Minh nghe kể những sự tình thời kỳ thượng cổ này, mặt ngoài tuy bình tĩnh, nhưng trong nội tâm sớm đã trỗi lên một hồi mưa gió. Khi ở đại lục Trung Thiên, hắn từng nghe qua sự tình Ma tộc xâm lấn, không từng nghĩ tới hắn hôm nay lại có thể đứng ở trong thành lũy của Thượng Cổ Ma Tộc.

"Hôm nay những Ma tộc trên đại lục Đại Lục, có không ít là hậu duệ là của Cổ Ma tộc. Bất quá chuyện có quan hệ đến các loại bí mật từ thời Thượng Cổ, thì trong Ma Tộc hôm nay cũng không có bao nhiêu người biết được, ta cũng bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, mới biết được một chút, mà cái Ma Uyên này bên trong bởi vì mai táng vô số Cổ Ma tộc cùng đại lượng bảo vật, cho nên mới hấp dẫn Ma Nhân trên toàn đại lục Vạn Ma chạy tới như vịt." Ma Thiên hắc hắc cười nói.

Trong nội tâm Liễu Minh âm thầm gật đầu, cảm xúc phập phồng, cố gắng tiêu hóa hết những tin tức này. Ba người phi độn một hồi thật lâu, càng lúc càng đến gần cái cột chống trời kia.

Trong mắt Liễu Minh, ánh tím lập loè giúp hắn mơ hồ nhìn thấy cái cây Thông Thiên kia, không ngờ nó thật sự là một cái cây cổ thụ khổng lồ.

"Hai vị, xin chờ một chút." Đôi mắt Triệu Thiên Dĩnh lóe lên, thân hình bỗng nhiên ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Liễu Minh cùng Âu Dương Minh cũng lập tức ngừng độn quang.

"Phía trước có người, hơn nữa còn là người của Hoàng Phủ thế gia." Triệu Thiên Dĩnh ánh mắt nhìn về phía trước một cái, ngữ khí thản nhiên.

[J/]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio