Ma Thiên Ký

chương 1372: ma thi thủ vệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Hoang Dat

Hai Ma Thi chận cửa đến tầng hai

Liễu đấu một, còn Âu Dương, Triệu - một.

(vuongtuphuong)

“Liễu đạo hữu, ngươi đã đến rồi.” Âu Dương Minh lên tiếng chào hỏi.

“ Hẳn là Âu Dương đạo hữu đã tìm được thông đạo lên tầng thứ hai? “ thân hình Liễu Minh thoáng một cái xuất hiện bên cạnh Âu Dương Minh, miệng lên tiếng hỏi.

“ Nếu ta đoán không sai, có lẽ thông đạo nằm ngay trong tòa đại điện này, nhưng muốn đi qua lại có chút phiền phức. “ Âu Dương Mih gật đầu nói.

Liễu Minh nghe vậy ánh mắt nhìn về phía đại điện.

Chỉ thấy hai tấm đại môn của đại điện mở rộng, bên trong một mảng tối như mực, nhưng cửa ra vào có cấm chế nào đó khiến cho thần thức không cách nào tiến vào thăm dò chút nào.

Hai hàng lông mày Liễu Minh nhăn lại, đang muốn mở miệng nói gì đó thì từ xa truyền đến một tiếng xé gió.

Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy một đoàn độn quang màu tím kề sát mặt đất bay vụt đến, một lát sau độn quang thu lại hiện ra thân hình Triệu Thiên Dĩnh, thân hình chưa đứng vững đã chắp tay hướng hai người Liễu Minh hỏi:

“ Liễu huynh, Âu Dương đạo hữu đã phát hiện ra gì rồi? “

“ Bên trong tòa đại điện này có một thông đạo thông lên phía trên, nhưng bên cạnh có hai đầu Ma Thi thủ vệ có chút khó chơi” Âu Dương Minh gật nhẹ đầu nói.

Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy sắc mặt khẽ động.

“ Âu Dương đạo hữu chắc hẳn đã cùng chúng giao thủ qua? “ Liễu Minh ngưng trọng hỏi.

Âu Dương Minh nhẹ gật đầu nói: “Ta trong lúc vô tình phát hiện nơi này, tiến vào đại điện liền phát hiện thông đạo, nhưng lại bị hai đầu Ma Thi thủ vệ đánh lén, may mắn ta sớm có đề phòng, phát hiện tình thế không ổn liền lập tức lui ra. Đúng rồi, hai đầu Ma Thi dường như không thể rời khỏi đại điện, ta sau khi lui ra cũng không có bị chúng đuổi theo.”

“ Chúng ta bây giờ có ba người mới có thể đối phó với hai đầu Ma Thi kia a.” Triệu Thiên Dĩnh liếc nhìn hai người nói ra.

“ Ta cũng cho là như vậy cho nên mới chờ hai vị đến. Tốt rồi, bây giờ chúng ta cùng tiến vào xem sao.” Âu Dương Minh gật đầu nói ra.

“ Đã như vậy chúng ta tiến vào ngay thôi, đã bị tụt lại so với Liễu Gia không ít thời gian. Kế tiếp cần phải tranh thủ một chút.” Liễu Minh trong mắt hiện một tia trầm ngâm nói ra.

Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh tự nhiên không có ý kiến, thương lượng một chút liền nhao nhao bày ra bộ dáng ngưng thần cẩn thận.

Triệu Thiên Dĩnh một tay vừa lật liền hiện ra một cái đại đỉnh tử sắc, từ đại đỉnh phun ra một lượng lớn tử sắc hào quang bao phủ đỉnh đầu nàng lại. Âu Dương Minh trong tay hắc quang lóe lên, trong tay nhiều lên một thanh bối quỷ đầu trường đao to rộng, mơ hồ phát ra âm thanh quỷ gào ô ô trầm thấp. Liễu Minh mặc dù không có tế ra pháp bảo nhưng trên người cũng xuất hiện hắc quang nhàn nhạt.

Sau khi làm xong ba người thoáng một cái bước chân vào đại điện trước mặt.

Trong đại điện ánh sáng lờ mờ nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới thị lực ba người.

Từ bên ngoài nhìn vào không thấy có gì khác lạ, khi tiến vào đại điện Liễu Minh mới phát hiện nơi đây rộng lớn lạ thường, rộng chừng ngàn trượng, cao vài chục trượng.

Trong đại điện ngoại trừ hơn mười cây cột đá ra thì trống rỗng không có thứ gì. Ở chỗ sâu nhất trong đại điện tức thì có một cái cầu thang quay quanh đi lên, điểm cuối cầu thang là một cửa vào đen nhánh.

Theo lời Âu Dương Minh thuật lại, bên cạnh cầu thang có hai đạo thân ảnh hắc sắc cao mấy trượng đang đứng. Đúng là hai đầu Ma Thi thủ vệ mặc áo giáp xám.

Thoạt nhìn hai đầu Ma Thi làn da thô ráp dị thường giống như cây cỏ khô héo. Thân hình tuy không cao bằng nhưng khí tức tỏa ra lại không thua kém chút nào so với Cổ Ma Thi bọn hắn đã từng gặp qua tại Lăng Viên.

Cổ quái hơn là phía sau lưng hai đầu Ma Thi dường như có một vật như sợi dây màu đen nối từ tay xuống dưới mặt đất.

Hai đầu Ma Thi trông thấy nhóm người Liễu Minh tiến đến trong miệng phát ra tiếng gào rú, lập tức hóa thành hai đạo tàn ảnh nhanh chóng đánh về phía ba người.

Sắc mặt Liễu Minh biến hóa, từ khi tiến vào Lăng Viên vô luận là Ma Thi bình thường hay Cổ Ma Thi khi hành động đều chậm chạm hơn hai đầu Ma Thi trước mặt rất nhiều.

“Vèo” Một đầu Ma Thi xông về phía Triệu Thiên Dĩnh, đầu còn lại xông về phía hắn.

“ Coi chừng, những Ma Thi này khí lực cực kì mạnh mẽ, hơn nữa thân thể cứng rắn dị thường!”. Âu Dương Minh vội vàng hét lớn, hai tay nắm chặt chiến đao, hướng phía trước phóng tới.

Một tiếng thét dài phá không từ trên thân đao truyền đến, đao mang đen kịt lóe lên, chiến đao đen kịt hóa thành đao mang dài hơn mười trượng hướng về phía Ma Thi bên Triệu Thiên Dĩnh chém tới.

Trong ba người thực lực Liễu Minh là mạnh nhất hiển nhiên không cần hắn tương trợ.

Đầu Ma Thi gầm nhẹ một tiếng, thân hình lại không dừng lại chút nào, ma trảo đưa ra cùng chiến đao của Âu Dương Minh ngạnh kháng.

Phanh!

Đao mang màu đen bị một kích phá tan, chiến đao màu đen bị đánh bay, Âu Dương Minh chỉ cảm thấy một cỗ phản chấn truyền lại từ chuôi đao thân hình run lên bay ngược ra ngoài.

Triệu Thiên Dĩnh đứng một bên chứng kiến cảnh này trên mặt cả kinh.

Ngay tại lúc này, một ma trảo đen nhánh mang theo đạo đạo tàn ảnh xuất hiện trước người nàng. Ma trảo chưa đến mà một cỗ duệ phong thê lương đã đánh tới trước.

Triệu Thiên Dĩnh nội tâm cả kinh, cánh tay vừa nhấc, một ngón tay trắng nõn ngưng trọng hướng về phía tử sắc đại đỉnh điểm một chỉ.

Tử sắc đại đỉnh quay tít một vòng, bỗng nhiên tử quang đại phóng hình thể biến lớn mấy lần bay thẳng đến đập thẳng vào ma trảo.

“ Oanh” một tiếng thật lớn!

Một cái móng vuốt khác của Ma Thi hung hăng đánh tới phía trên đại đỉnh, trực tiếp đem đại đỉnh đánh bay ra ngoài.

Triệu Thiên Dĩnh thân thể chấn động, cùng với Tử sắc đại đỉnh bay ngược ra ngoài mười trượng mới trụ vững thân hình, lồng ngực phập phồng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Âu Dương Minh dù sao cũng đã cùng Ma Thi giao thủ, đã có kinh nghiệm, thân hình ổn định, hai chân vừa chạm đất lại một lần nữa phi thân ra đồng thời vung chiến đao trong tay, phát ra mấy đạo đao mang bán nguyệt lớn nhỏ hướng về phía Ma Thi chém tới.

Ba đạo đao mang bán nguyệt tốc độ cực nhanh mang theo thanh âm quỷ gào ô ô, trực tiếp phá toái hư không lóe lên rồi biến mất chém lên người Ma Thi.

Đao mang bán nguyệt lập tức nứt vỡ, nhưng Ma Thi cũng bị đẩy lui một bước, công kích với Triệu Thiên Dĩnh đã chuẩn bị sẵn cũng bị ngạnh sanh đánh gãy.

Ngay tại lúc này, vô số đạo tơ mỏng tử sắc từ một bên đánh tới, đan xen lẫn nhau hình thành một tấm lưới lớn tử sắc phủ xuống chỗ Ma Thi, chính là Triệu Thiên Dĩnh ổn định thân hình thúc dục Tử sắc đại đỉnh phát động phản kích.

Ma Thi vội vàng không kịp chuẩn bị, bỗng chốc bị tấm lưới tử sắc gắn chặt vào mặt đất, nhưng dựa vào sức lực to lớn, sau một khắc liền dãy dụa chui ra.

Trải qua mấy lần giao thủ, Triệu Thiên Dĩnh rốt cuộc cũng hiểu rõ những lời Âu Dương Minh khi nói tên Ma Thi thủ vệ này sức lực to lớn cùng thân thể cứng rắn như thế nào.

Ma bảo của hai người đánh thân thể Ma thi này, ngoại trừ có thế đẩy lui nhưng không làm thương tổn đến hắn chút nào, mà Ma Thi dùng thân thể nhất quyền nhất cước công kích, nhìn như tầm thường nhưng lực công kích lại lớn đến kinh người, Một kích là có thể đem hai người cùng ma bảo đánh bay ra ngoài.

Nhưng hai người rất nhanh thích ứng với thủ đoạn công kích của Ma Thi, hai người liên thủ cũng có thể bảo trì tình thế bất phân thắng bại.

Bên kia hai đạo bóng dáng màu đen đang truy đuổi lẫn nhau trong đại điện, mang theo đạo đạo tàn ảnh chợt cao chợt thấp, mắt thường không cách nào theo kịp.

Đúng là Liễu Minh thi triển thân pháp Tam Phân Mộng Ảnh, cùng Ma Thi truy đuổi lẫn nhau.

Ma Thi thủ vệ tốc độ mặc dù nhanh, nhưng hắn cũng am hiểu chút thân pháp tốc độ, vì vậy liền có ý định cùng Ma Thi đọ sức một phen, thứ nhất có thể quan sát đặc tính của Ma thi, một mặt khác cũng muốn xem hai người Âu Dương Minh bên kia có thể ứng phó được hay không mới có ý định tiếp theo.

Giờ phút này, hắn chứng kiến tình huống bên phía Âu Dương Minh dần ổn định, trong nội tâm buông lỏng, thân hình dừng lại, như đóng đinh trên mặt đất, thân hình nhanh thư thiểm điện hướng Ma Thi phía sau đánh tới.

Ma Thi đuổi cả buổi, khó khăn lắm mới thấy Liễu Minh dừng lại, lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ, một Ma Trảo mơ hồ, phảng phất như một lưỡi dao sắc bén nhằm thẳng ngực Liễu Minh cắm xuống, xem ra móc ra trái tim Liễu Minh ngay lập tức.

Tròng mắt Liễu Minh hơi híp, ấn kí màu đen trên trán tỏa sáng, làn da hiện ra từng đạo ma văn huyền ảo, trong cơ thể cốt cách phát ra tiếng đùng đùng giòn vang, cả người lập tức phóng lớn.

Sau một khắc, thân thể hắn đang đứng yên bỗng chuyển động, nắm đấm màu đen phồng lên gấp đôi, nghêng đón ma trảo như thiểm điện của Ma Thi, lập tức một cỗ man lực lớn tuôn trào.

Liễu Minh đạp đạp lùi liền mấy bước mới ổn định thân thể, trên nắm tay truyền đến từng hồi nóng rát đau đớn, chỉ thấy trên đầu nắm tay đã nứt ra mấy lỗ hổng nhỏ, máu tươi theo đó trào ra, nhưng bạch quang lưu chuyển, miệng vết thương liền rất nhanh khép lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Đầu Ma Thi bên kia thân thể cũng bị chấn lui ra phía sau, cơ hồ đứng vững vàng thân thể cùng lúc với Liễu Minh, gầm nhẹ một tiếng, một lần nữa lao lên.

Liễu Minh hừ nhẹ, dưới chân khẽ điểm, bắn ngược lại về phía sau.

Ma Thi này lực lượng thân thể không thấp hơn hắn, hơn nữa thân thể lại cứng cỏi hơn hắn, tiếp tục vật lộn hiển nhiên không có lợi.

Trong mắt Ma Thi huyết quang lóe lên, trên người ma khí đại thịnh, năm ngón tay chụp lại, hướng về phía Liễu Minh vỗ một trảo vào hư không, vô số móng vuốt màu đen dài nhỏ nhọn hoắt bắn ra, tạo thành một lưới trảo giăng khắp nơi, trong chớp mắt đã đến trước người Liễu Minh.

Liễu Minh không chút hoang mang một tay vừa lật, tiếng sét đánh vang lên, một tấm vải gấm màu đen hiện ra, bao bọc người hắn lại, biến thành một kiện trường bào lôi văn màu đen.

Bất ngờ chính là Lôi Trạch sa, trong thời gian mấy ngày nay đã bị hắn luyện hóa không sai biệt lắm, vừa vặn lúc này thử uy lực một lần.

Trong miệng Liễu Minh truyền đến vài tiếng chú ngữ trầm thấp, trường bào lôi văn màu đen lập tức lôi quang đại phóng, từng đạo lôi điện màu vàng bắn ra, trảo lưới màu đen đơn giản bị xétoạc, tiêu toán không còn.

Sắc mặt Liễu Minh vui vẻ, cái Lôi Trạch sa này bị hắn dùng lực Thiên Lôi thuật tế luyện một lần nữa, dùng lôi điện màu vàng Thiên Lôi thuật có tác dụng khắc chế với ma khí, uy lực hiển nhiên cao hơn nhiều so với khi ở trong tay Cao Hách Yểm.

Một tay hắn vung lên, Ma Tủy Thanh Ma Nhận hóa thành một đạo đao mang màu xanh bắn ra, mơ hồ một cái liền xuất hiện trước người Ma Thi, đao mang màu xanh đại phóng, mang theo tiếng gào thét xé gió chém mạnh xuống một cái.

Trong miệng Ma Thi phát ra một tiếng gầm nhẹ, một ma trảo đen kịt vung lên, muốn dùng sức lực lớn đem đao mang màu xanh đánh bay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio