Ma Thiên Ký

chương 1538: hóa ma tàn sát vĩnh sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

Biên: nila32

Nhưng đúng lúc này, không gian xung quanh hai người Liễu Minh và đầu Khúc Nghiêu tóc vàng mấy trăm trượng chợt chấn động mạnh mẽ, những âm thanh "Vèo" "Vèo" liên tiếp vang lên. Bốn phía dần dần hiện ra mười hai viên châu khổng lồ màu vàng rực rỡ.

Những viên châu này xoay tít một vòng, từ đó tuôn ra một đám khói màu vàng đất, trong khoảnh khắc đã biến thành từng ngọn núi cao tới mấy trăm trượng, đồng thời cũng hiện ra một con sông rộng lớn, nước đen kịt, nối liền mười hai ngọn núi lại với nhau. Không gian bên trong mười hai ngọn núi cũng tràn ngập một màu vàng đất, tạo thành một lĩnh vực không gian màu vàng cực kỳ rộng lớn. Hai cỗ lực lượng pháp tắc lập tức tràn ngập trong không gian này.

"Chỉ là một không gian lĩnh vực do pháp tắc của hạ giới tạo thành mà muốn vây khốn bổn tọa ư? Thật là nực cười!" Đầu Khúc Nghiêu tóc vàng vốn cả kinh, tiếp theo lại cười như điên.

Thế nhưng một khắc sau, nụ cười của ả đã cứng lại.

Chỉ thấy cách đó không xa, đôi mắt Liễu Minh dần trở nên đỏ rực, hắc khí quanh thân sôi trào, đồng thời trong cơ thể liên tục truyền ra những tiếng nổ khẽ. Một lát sau thân hình hắn đã lớn hơn mấy vòng, chiếc áo bào xanh sớm đã biến mất, trên làn da trần trụi hiện đầy những Ma văn tím sậm. Tiếp đó, theo một tiếng phần phật vang đến, một cỗ ma khí ngút trời hừng hực bốc lên, thân thể phủ đầy ma văn của hắn bắt đầu hiện ra những lân phiến tím sậm, mười ngón tay cũng xuất hiện những móng vuốt dài sắc bén. Đồng thời, nơi sống lưng và bả vai hắn cũng nhô lên những gai xương màu tím, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.

Nương theo một tiếng thét rạch phá trời xanh, lấy Liễu Minh làm trung tâm, từng vòng ma khí đen kịt hiện ra, mau chóng khuếch tán ra xung quanh, không gian gần đó chấn động kịch liệt. Lúc này khí tức mà Liễu Minh tản mát ra còn mạnh hơn lúc trước không chỉ và lần, thanh kiếm đen kịt trong tay hắn cũng tỏa ra ma diễm ngút trời, đang ông ông rung động.

"Ma hóa! Quả nhiên ngươi không phải thành viên Nhân tộc! Ngươi là Ma Nhân!" Đầu Khúc Nghiêu tóc vàng thấy biến hóa của Liễu Minh thì nghiêm nghị quát.

Lúc này Liễu Minh và ả đã bị mười hai ngọn núi và con sông đen trong đại trận Sơn Hà bao phủ, vậy nên những tu sĩ Thiên Tượng đứng phía dưới đang miệt mài chém giết không thể nào biết được. Mục đích Liễu Minh thi triển đại trận Sơn Hà cũng là vì thế.

Có điều đối với những tu sĩ Thông Huyền thì lĩnh vực này hoàn toàn không thể che dấu hết khí tức cuồng bạo của Ma khí, nhất là khi mặc dù bọn họ đang tranh đấu kịch liệt với Minh trùng và Khúc Nghiêu cấp Thông Huyền khác nhưng vẫn luôn luôn chú ý tới nơi đây.

Sắc mặt Chân phu nhân đứng phía trước trầm xuống, khi trước nàng còn không chắc chắn, nhưng hiện giờ đã cảm nhận được cỗ Chân Ma Khí này thì hoàn toàn không thể nghi ngờ gì nữa. Huyền Ngư lão tổ, trưởng lão đầu bạc cũng biến sắc, tiếp đó gương mặt trở nên vô cùng khó coi. Mà lão giả áo đen của Ma Huyền Tông tuy khẽ cau mày, nhưng lại không nghiêm trọng như những người khác, ngược lại trong đôi mắt của lão lại hiện lên một tia tinh quang. Ngoài ra, hơn mười tu sĩ Thông Huyền của Nhân tộc đều trầm mặt xuống, tất cả đều lâm vào trầm tư.

Lúc này Liễu Minh cũng không rảnh đi lo lắng xem những tu sĩ này nghĩ gì nữa, hiện giờ đôi mắt đỏ rực của hắn đang nhìn chằm chằm vào đầu Khúc Nghiêu tóc vàng đứng trong lĩnh vực màu bạc của ả. Không chờ đối phương kịp phản ứng, chỉ nhoáng một cái, thân hình hắn đã mờ đi, bay tới gần lĩnh vực màu bạc, thanh trường kiếm trong tay phất lên.

Không gian vang lên một tiếng nổ lớn!

Chỉ thấy kiếm quang từ thanh Địa Kiếp bắn ra, không gian phía trước người Liễu Minh gần như sụp đổ trong một khoảnh khắc, thiên địa nguyên khí xung quanh cũng điên cuồng bay tới chỗ thanh kiếm. Thanh Địa Kiếp chấn động mạnh mẽ, tản mát ra một cỗ khí tức hắc ám cực kỳ đáng sợ. Uy năng mà hiện giờ thanh kiếm này thể hiện còn mạnh mẽ hơn lúc giao thủ với Nguyên Thủy Ma Chủ nhiều.

Sau một tiếng kêu sắc bén truyền ra, một bóng kiếm cực lớn đen kịt hình ánh trăng bay ra, vô số phù văn màu đen trên thân kiếm cuồn cuộn tới. Bóng kiếm hình mặt trăng bắn ra, mạnh mẽ trảm xuống lĩnh vực màu bạc.

Một tiếng "Soạt" vang lên!

Lĩnh vực màu bạc yếu ớt như một tờ giấy mỏng, lập tức bị chém rách, kiếm quang bên kia tiếp tục chém xuống đầu Khúc Nghiêu tóc vàng bên dưới. Khúc Nghiêu tóc vàng thấy vậy thì cực kỳ sợ hãi, ả quát lên một tiếng, những đóa hoa trong lĩnh vực lập tức bay tới phía trước, đánh đến kiếm quang bên trên.

Thế nhưng những đóa hoa bạc nhìn như kiên cố này lại không cách nào ngăn được kiếm quang kia, khì còn chưa chạm được đến nó đã bị một cỗ pháp tắc như thôn phệ tất cả mọi thứ chấn cho vỡ tung ra. Mắt thấy cảnh này, gương mặt đẹp của đầu Khúc Nghiêu tóc vàng trở nên cực kỳ khó coi. Có điều ả cũng không muốn ngồi yên chờ chết, đôi liêm đao răng cưa trong tay ả khẽ run, đột nhiên xông tới công kích kiếm quang kia.

Ầm ầm!

Một đạo đao mang cực lớn bắn ra, lao tới đụng thẳng vào kiếm quang kia. Một tiếng thét chói tai vang lên thấu trời, tạo thành một cỗ chấn động pháp tắc mạnh mẽ, hóa thành luồng sóng âm vô hình khuếch tán ra xung quanh.

Hai người cứ giằng co như vậy giữa không trung.

Nhưng tình cảnh này mới kéo dài chưa được một lần hô hấp thì đao mang màu đen do đầu Khúc Nghiêu tóc vàng bổ ra đã tan rã, có điều kiếm quang bên kia cũng mờ đi một phần. Liễu Minh thấy vậy, quát khẽ một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết!

Hắc quang trên thân kiếm quang sáng lên, nó lại tiếp tục bổ tới trên người Khúc Nghiêu tóc vàng, đồng thời một cỗ chấn động pháp tắc lạnh lẽo lại điên cuồng tuôn ra. Đầu Khúc Nghiêu tóc vàng mặt tái nhợt bay ngược về phía sau, cánh tay huy động, liên tục bổ ra năm đạo đao mang đen kịt, chém về kiếm quang hình trăng khuyết kia.

Năm tiếng nổ "Phanh" liên tục vang lên, những thứ mà năm đạo đao mang tạo thành đều vỡ vụn, nhưng rốt cuộc bóng kiếm đen kịt kia cũng đã tạm ngừng lại. Lúc này, đầu Khúc Nghiêu tóc vàng đã tái nhợt mặt, trong lòng cũng rúng động vô cùng. Thanh Dạ Lân Câu Liêm trong tay ả là một kiện bảo vật Huyền Thiên chân chính, mỗi lần sử dụng đều hao phí không ít pháp lực, không ngờ lần này phải thúc giục tới sáu lần mới có thể ngăn lại uy lực một kiếm của đối phương.

Nhưng đúng lúc này, lĩnh vực màu bạc quanh ả chợt chấn động mạnh mẽ, khi nãy nó đã bị kiếm quang kia phá hủy khá nhiều, hiện giờ lại thêm kịch liệt đấu pháp, làm cho nó không thể chống đỡ nổi nữa, ầm ầm vỡ ra. Vào lúc này, sau lưng đầu Khúc Nghiêu tóc vàng bỗng hiện ra một bóng người, thân ảnh Liễu Minh như quỷ mị xuất hiện, đồng thời một tay cầm trường kiếm cũng vung ra. Ánh mắt Khúc Nghiêu tóc vàng lóe lên, thân thể cực nhanh tránh đi, thanh liêm đao răng cưa trong tay cũng giơ lên đỡ lấy, phù văn màu bạc quanh đó lập tức biến mất. Một tiếng "Keng" vang lên! Cuối cùng thanh trường kiếm đã bị ngăn cản.

Một cỗ chấn động pháp tắc kịch liệt lan ra bốn phương tám hướng, làm cho cả đại trận Sơn Hà vốn uy lực cũng phải rung động mãnh liệt. Gương mặt đầu Khúc Nghiêu tóc vàng cũng đỏ lên, ả há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hiện lên một tia sáng dữ tợn, đồng thời nửa người dưới bỗng co lại, một đám tơ bạc bắn ra, định quấn lấy thân thể Liễu Minh.

Thấy cảnh này, đôi mắt Liễu Minh lóe lên một cái, không thèm quan tâm những sợi tơ này mà tay kia lại triệu hồi một thanh kiếm màu trắng, chính là Thiên Phạt. Tiếp đó một tia sáng trắng chói mắt từ thân kiếm toát ra, những sợi tơ kia lập tức run rẩy rồi tan ra từng mảnh.

Tới nước này, đầu Khúc Nghiêu tóc vàng đã vô cùng sợ hãi, ả thầm thúc giục bí thuật, rót số pháp lực còn lại vào chiếc áo giáp bạc trên người. Mặt ngoài chiếc áo giáp lập tức hiện ra những áng mây bạc lượn lờ trên không, có điều dưới uy lực của bạch quang kia, nó lại tán loạn đi. Tiếp đó, một bóng kiếm trắng đã hiện ra, bao phủ hoàn toàn thân hình ả.

"Phu quân, cứu ta..."

Đầu Khúc Nghiêu tóc vàng thét lên một tiếng thảm thiết, tiếng thét của ả vang vọng từ một nơi sâu trong kiếm quang lên tới chín tầng trời. Sau khi kiếm quang tản đi, thân hình Khúc Nghiêu tóc vàng đã ngã xuống trong vũng máu, thân thể bị chém làm mấy khúc, chiếc áo giáp bạc trên người sớm không còn lại chút nào.

Hai phe đang kịch liệt giao chiến, vừa nghe được tiếng kêu thảm của đầu Khúc Nghiêu tóc vàng thì lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy sau một hồi đại trận Sơn Hà chấn động thì những ngọn núi lớn đã biến mất, lộ ra hoàn cảnh bên trong. Khi thấy đầu Khúc Nghiêu tóc vàng đã ngã xuống trong vũng máu, không nhúc nhích được nữa thì tu sĩ liên minh Nhân tộc lập tức vui mừng hò hét vang trời, sĩ khí đại chấn! Mà những đầu Minh trùng và Khúc Nghiêu Thông Huyền kia thì đồng loạt biến sắc, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và khó hiểu.

Khi đại trận Sơn Hà biến mất, thân thể Liễu Minh cũng đã trở về nguyên dạng, ngoại trừ nửa người trên trần trụi ra thì không có điểm nào khác thường nữa, thân hình hắn lóe lên, đã bay xuống thi thể đầu Khúc Nghiêu tóc vàng bên dưới.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh!

Thi thể của đầu Khúc Nghiêu tóc vàng bỗng phồng lớn lên mấy lần rồi lập tức vỡ tung ra, hóa thành một đám mây máu, lan ra xung quanh. Liễu Minh thấy vậy không khỏi biến sắc, lập tức vung một tay lên. Theo tiếng sấm ầm vang, một tia sét cực lớn bắn ra, hóa thành một màn bảo vệ năm màu chắn trước người. Đám mây vừa chạm vào màn bảo vệ đã biến mất.

Một tiếng "Hô" vang lên!

Một tia sáng bạc từ trong đám mây bắn ra, dùng một tốc độ khó tin bay về vết nứt không gian. Bên trong tia sáng có thể thấy một thân ảnh nửa người nửa tằm nhỏ bé, chính là Nguyên thần của đầu Khúc Nghiêu tóc vàng. Chỉ trong nháy mắt, tia sáng đã bay được mấy trăm trượng, mắt thấy sắp bỏ trốn thành công thì đột nhiên bên kia, đôi mắt Liễu Minh lạnh đi, hắn hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên.

Một bóng trắng từ trong tay hắn bắn ra, ngưng tụ thành một cột sáng trắng, chỉ lóe lên một cái đã đuổi tới gần tia sáng trắng, phủ xuống Nguyên thần của ả. Mỗi lần bị cột sáng chiếu tới, Nguyên thần của đầu Khúc Nghiêu tóc vàng đều chậm đi, không gian xung quanh cũng như đông cứng lại lại, mà chỉ một lát sau, Nguyên thần của ả đã đứng lại giữa cột sáng, dường như không thể nhúc nhích nổi.

Hiện giờ Liễu Minh đang cầm một chiếc kính nhỏ, bạch quang trên đó đang không ngừng tuôn ra!

Vật này chính là Hồn Thiên Kính.

Theo tâm niệm y khẽ động, tia sáng quấn lấy tinh phách của đầu Khúc Nghiêu tóc vàng đã bay vụt về để xuống tay Liễu Minh. Ngay sau đó, mấy tiếng xùy xùy vang lên, mấy bóng đen từ trong tay Liễu Minh bắn ra, biến thành một sợi dây thừng đen kịt, trói Nguyên thần của ả lại. Bởi hiện giờ hắn còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi đầu Khúc Nghiêu tóc vàng này, nên hắn chưa thể hủy diệt nguyên thần của ả được.

"Hừ! Tên Ma Nhân không biết tốt xấu ngươi cũng dám giúp đám người chủng tộc thấp kém kia đối nghịch với tộc Khúc Nghiêu ta ư? Hiện giờ phu quân ta Khúc Hoàng sắp hàng lâm, lúc đó ngươi và toàn bộ sinh linh Nhân giới sẽ phải chôn cùng ta." Nguyên thần của đầu Khúc Nghiêu tóc vàng không nhúc nhích được chút nào, miệng điên cuồng quát lớn.

Liễu Minh nghe lời này, khẽ nhướng mày!

Đúng lúc này, giữa không trung chợt vang lên một tiếng động lớn, bên trong vết nứt không gian truyền ra từng tia sáng đỏ quỷ dị, trong đó có thể thấy một viên cầu đỏ rực lớn hơn nghìn trượng. Đương nhiên đầu Khúc Nghiêu cấp Vĩnh Sinh bên kia sắp hàng lâm tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio