Ma Thiên Ký

chương 170: kịch chiến trong miếu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: hungprods

Gã thanh niên nho sinh ở đống lửa bên kia dường như cũng bị màn kinh biến này làm cho sợ ngây người, mặc dù trên tay vẫn cầm quyển sách, nhưng ánh mắt đã nhìn ra ngoài cửa miếu với vẻ vô cùng kinh ngạc.

Trái lại nữ đồng bên cạnh hắn lại có lá gan không nhỏ, hai bàn tay nhỏ bé mặc dù nắm rất chặt vạt áo nho sinh trẻ tuổi, nhưng đôi mắt sáng lại nhìn chằm chằm vào hành động của đám Hắc Hổ Vệ, không hề có chút e sợ nào.

Vị nữ tử bừng bừng anh khí kia trong nháy mắt sau khi dị biến xuất hiện, không nói một lời lập tức cầm lên cây cung lớn kia, đồng thời nhanh như cắt lắp lên ba mũi tên đen nhánh, sau đó mặt không lộ ra chút cảm xúc nào trừng mắt nhìn ra phía ngoài cửa miếu.

Giờ phút này, ngoại trừ mấy mũi tên đột nhiên bắn tới lúc trước, ngoài miếu im phăng phắc, không xuất hiện bất kỳ bóng người nào cả.

Nữ tử họ Đỗ thấy vậy, hai hàng lông mày đen dần dần nhíu lại, bỗng nhiên cây cung lớn trong tay khẽ rung lên, tiếng xé gió “xuy xuy” vừa vang lên, ba mũi tên màu đen đã bắn vụt lên trên nóc tòa thổ miếu, lóe lên một cái đã xuyên thủng qua.

Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó sau một hồi tiếng chuyển động trên mái, ba thi thể mặc y phục màu đen đeo mặt nạ rơi đánh phịch xuống trước cửa miếu.

Lúc này, một tay nữ tử họ Đỗ với ra ống đựng tên ở gần đó, cây cung lớn trong tay rung lên lần nữa, rõ ràng lại có ba mũi tên được bắn ra.

Nhưng mục tiêu lần này lại một bên vách tường của gian miếu thờ.

Ba mũi tên cũng lóe lên rồi xuyên qua vách tường đất, sau đó lại là mấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

"Không xong rồi, thuật cung tiễn của mụ la sát này rất lợi hại, mau xông vào giải quyết hết bọn chúng." Một giọng nói hổn hển vang lên đằng sau một vách tường khác của tòa thổ miếu.

Nữ tử họ Đỗ nghe xong lời đó, hàn quang trong mắt lóe lên, cây cung lớn lại rung lên, ba mũi tên hóa thành ba đường sáng đen kịt bắn nhanh đi.

Nhưng lần này ba mũi tên lại không thể đâm xuyên qua, sau đó bỗng nhiên vang lên mấy tiếng “phốc phốc” trầm đục, dường như chúng đều đâm phải một thứ gì đó cứng rắn mà bị bắn ngược trở lại.

Sau đó vài tiếng nổ mạnh “Oanh oanh” vang lên, vách tường hai bên gian miếu thờ vậy mà thoáng cái đã vỡ ra tạo thành hai lỗ hổng rất lớn, thoáng cái gần trăm tên áo đen xuất hiện. Giờ phút này, đám Hắc Hổ Vệ đã bày sẵn tư thái phòng bị cũng lập tức lao lên.

Lúc này nữ tử họ Đỗ không tiếp tục sử dụng cây cung lớn kia để giết địch nữa, mà sau khi cài xong ba mũi tên, ánh mắt lạnh lùng liền dời sang phía cửa miếu.

"Hắc hắc, ta đã sớm nghe nói trong hàng ngũ Hắc Hổ Vệ Nam Hải có một nữ Quân Úy nổi tiếng là Thần xạ, thậm chí đã từng bắn chết Luyện Khí Sĩ, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy. Không biết cái tên Thần xạ của ngươi có thể làm gì được mấy huynh đệ chúng ta hay không?" Từ bên ngoài cửa miếu truyền đến một hồi cuồng tiếu, sau khi mấy bóng người nhoáng lên một cái, chỉ thấy ba người lặng yên không một tiếng động bước ra từ bóng đêm đen kịt, nghênh ngang đi vào trong miếu.

Đúng là ba tên đại hán mặc áo đen, bộ dạng như hung thần ác sát.

Nữ tử họ Đỗ thấy vậy, sắc mặt lại càng lạnh như băng, nhưng cây cung lớn trong tay phát ra một hồi “ông ông”, những mũi tên trong ống tên bên cạnh đua nhau bật lên, sau đó chi chít chằng chịt mũi tên màu đen bắn đi như mưa rào.

Thoạt nhìn ba người kia làm bộ làm tịch, nhưng khi vừa thấy nhiều mũi tên bắn tới cùng một lúc như vậy, cũng bị dọa cho nhảy dựng lên. Một tay nhoáng một cái, trong tay mỗi người xuất hiện thêm một tấm thuẫn bằng da màu vàng, đồng thời phía trên lóe lên ánh sáng màu trắng mờ mờ, không ngờ đó lại là ba kiện Phù Khí cấp thấp.

Chỉ sau chớp mắt, tiếng mũi tên đập vào mấy tấm thuẫn bỗng nhiên vang lên như mưa rào.

Mặc dù ba người này chỉ là Luyện Khí Sĩ cấp thấp, nhưng khi bị những mũi tên này tấn công không ngừng nghỉ, cũng đều cảm thấy tấm thuẫn trong tay rung lên bần bật, thân hình không tự chủ được mà liên tiếp lui lại phía sau mấy bước.

Ba người vừa sợ vừa giận, nhưng trong lúc nhất thời không thể nào rảnh tay tiến hành phản kích được.

Mặc dù trước đó bọn hắn đã từng nghe qua một vài chuyện về đối phương, nhưng lại nghĩ nữ tử họ Đỗ có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, tuyệt đối không ngờ trong tình huống ba người liên thủ và sử dụng Phù Khí khắc chế, lại vẫn bị đối phương làm cho chật vật không chịu nổi như vậy.

Nhưng tấn công với cường độ cao như vậy, trong nháy mắt số mũi tên bên người nữ tử họ Đỗ đã hết sạch.

Ba người chỉ cảm thấy tấm thuẫn da đang rung mạnh bỗng nhiên nhẹ bẫng đi, công kích của đối phương dường như đã ngừng lại, trong lòng rất vui vẻ.

Nhưng đúng lúc này, phía sau đầu ba người chợt vang lên tiếng xé gió, vậy mà lại có ba mũi tên nhỏ màu đen dài chừng năm sau tấc bắn tới, chúng chỉ lóe lên một cái đã xuyên thủng qua đầu ba người.

Ba gã Luyện Khí Sĩ này trong trạng thái không kịp đề phòng, cứ như vậy mà đi đời nhà ma.

Hắc Hổ Vệ đang chiến đấu kịch liệt trong miếu thấy vậy, đương nhiên hoan hô một hồi.

Mà những tên áo đen bịt kín mặt kia mặc dù nhiều người, nhưng trong sự kinh hãi, lại trước sau lộ ra vẻ khiếp đảm, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Mi phu nhân được mấy tên Hắc Hổ Vệ bảo vệ thấy vậy, mặc dù trên mặt vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi, nhưng cũng nở một nụ cười.

"Hừ, đúng là ba tên phế vật! Xem ra vẫn phải để lão phu đích thân xuất mã rồi."

Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vọng xuống từ phía trên miếu thờ, sau đó một tiếng động thật lớn vang lên, nóc tòa thổ miếu bỗng nhiên vỡ tung ra, vô số đá vụn rào rào bắn xuống phía dưới, nhắm thẳng tới chỗ vị Mi phu nhân và nam đồng kia.

Vài tên Hắc Hổ Vệ cầm thuẫn kia kinh hãi, thân hình vội vàng nhoáng lên, nâng mấy tấm thuẫn lên không trung, vừa đỡ vừa gạt hơn phân nửa số đá vụn rơi xuống.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người bắn xuống, đòng thời đánh ra một chưởng vào mặt trên mấy tấm thuẫn kia.

"Phanh", "Phanh", vài tiếng nổ mạnh vang lên, sau đó vài tên Hắc Hổ Vệ và mấy tấm thuẫn bay ngược ra ngoài trong tiếng kêu la thảm thiết.

Còn bóng người này thì đột nhiên xoay một cái trên không trung, lại từ trên cao đánh ra một chưởng xuống Mi phu nhân.

Nữ tử họ Đỗ thấy vậy, sắc mặt lần đầu tiên đại biến, cây cung lớn trong tay rung lên như muốn ngăn một chưởng này, nhưng rõ ràng đã không kịp nữa rồi.

Trong mắt Mi phu nhân mặc dù hiện lên chút sợ hãi, nhưng vẫn ôm chặt nam đồng bên cạnh, không hề tránh né công kích này.

"Oanh", một tiếng trầm đục vang lên!

Thân hình người kia run lên, sau đó lật người bật ngược ra ngoài, sau khi hạ xuống mặt đất phải đạp đạp mấy bước mới một lần nữa đứng vững được thân hình, kẻ này chính là một lão giả mũi ưng mặc áo bào xám.

Hai mắt lão giả trợn ngược nhìn chằm chằm vào người đột nhiên chắn trước người Mi phu nhân, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Người đột nhiên ra tay đỡ một chưởng của lão, không ngờ lại là mụ vú già tay chân vụng về thoạt nhìn như hạ nhân hầu hạ bên cạnh Mi phu nhân.

"Các hạ là ai? Với thân phận Luyện Khí Sĩ trung giai vậy mà cam chịu làm vú già, ngươi không sợ mất mặt ư!" Lão giả mũi ưng khẽ quát một tiếng.

"Hừ, ngươi đường đường là Luyện Khí Sĩ trung giai, cũng cam lòng làm thích khách, vì sao ta không thể làm tôi tớ. Hôm nay có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng động đến một cộng tóc gáy của phu nhân và công tử!" Mụ vú già lấy từ bên hông ra một thanh xoa ngắn màu bạc, hừ lạnh một tiếng trả lời.

Lão giả mũi ưng nghe vậy, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua tất cả mọi người trong miếu thờ một vòng, bỗng nhiên cười điên cuồng một trận.

"Hắc hắc, hậu thủ của đối phương đã lộ ra hết rồi, các ngươi cũng không cần nấp nữa, mau ra đây giải quyết hết bọn chúng đi."

"Cái gì, các ngươi còn có người khác sao?" Sắc mặt mụ vú già lập tức thay đổi.

Lúc này trong mắt Mi phu nhân đã chính thức hiện lên vẻ sợ hãi rồi.

Nữ tử họ Đỗ nghe vậy, đồng tử co rụt lại, hai tay cầm thật chặt cây cung lớn trong tay, nhưng lại không bắn ra ba mũi tên nhỏ màu đen đang cài phía trên.

Đám Hắc Hổ Vệ vẫn đang tranh đấu với đám người áo đen, sau khi phát hiện ra tình huống có điều không ổn, nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, ngừng chiến đấu với đám người áo đen kia.

Những tên áo đen che mặt vốn đang ở thế hạ phong, thấy một màn này cũng vui vẻ thu tay lại, chỉ có điều lại chậm rãi vây quanh tất cả mọi người.

Đúng lúc này, hai bên vách tường còn nguyên vẹn của gian miếu thờ bỗng nổ vang một tiếng, vỡ vụn thanh hai lỗ hổng lớn, mỗi một bên đi ra một người mang dáng vẻ quái dị.

Một người chỉ cao chừng ba thước, nhưng cái đầu lại cực lớn, hai mắt nhỏ tí, đúng là một người lùn mang khuôn mặt hết sức hung ác.

Tên còn lại thì mặc một bộ quần áo đỏ chót, trên mặt bôi son trát phấn, nhưng cằm lại mọc đầy râu quai nón, nam không ra nam, nữ không ra nữ.

"Nho Sát, Chu Độc, làm sao lại là hai người các ngươi? Không phải hai người các ngươi từ lúc bị Ngân Lân Vệ vây công đã bị bắt vào đại lao bộ Hình ư!" Mụ vú già vừa thấy hai người mới xuất hiện này, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin được.

"Hắc hắc, ông chủ của chúng ta thần thông quảng đại, những người như bọn ngươi há có thể tưởng tượng được. Việc cứu hai người chúng ta chỉ là tiện tay mà thôi." Tên ái nam ái nữ kia cười hắc hắc một tiếng, sau đó trả lời bằng một giọng cao vút.

"Chu lão đại nói nhảm với bọn chúng làm gì. Nếu như chúng ta đã hiện thân, không ai trong số các ngươi có thể sống sót được. Chậc chậc, không tệ, còn có hai con mồi đáng yêu như vậy. Hai tiểu gia hỏa này là của ta, cấm ai được động vào. Không được, ta cũng không nhịn được nữa rồi, trước tiên ta phải yêu thương một cái thật tốt rồi tính sau." Tên người lùn kia sau khi nhìn thấy nam đồng bên cạnh Mi phu nhân và nữ đồng sau lưng gã thanh niên nho sinh một cái, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, sau đó thân hình y bỗng nhiên nhảy bật lên, hóa thành một cái bóng mờ bổ nhào về phía nữ đồng cách đó không xa.

Với động tác cực nhanh của y, hầu như chỉ lóe lên một cái đã đến gần nữ đồng, hai ngón tay khẽ chuyển động, dường như muốn móc đôi mắt của nữ đồng ra vậy.

"Khụ, rõ ràng ta không muốn gây phiền toái, nhưng phiền toái làm sao lại hết lần này tới lần khác tìm tới tận cửa vậy chứ. Điều này thật đúng là một chuyện rất kỳ lạ!" Thanh niên nho sinh bên cạnh nữ đồng nhìn như đã sợ ngây người từ lâu, thấy một màn này lại thở dài một hơi nói, sau đó cánh tay dường như hơi rung lên.

"Phập!" một tiếng.

Tên người lùn hét thảm một tiếng, thân hình bỗng nhiên bay ngược trở ra, nhanh gấp mấy lần tốc độ y vọt tới, sau khi một tiếng trầm đục vang lên liền đập mạnh vào vách tường của gian miếu đã không còn trọn vẹn, hóa thành một đống máu thịt lẫn lộn chậm rãi chảy xuống, từng dòng máu tươi từ đó tuôn ra, song lại không hề có bất cứ tiếng động nào truyền ra cả.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người giật mình kinh hãi.

"Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi có biết chúng ta làm việc cho ai không hả!" Lão giả mũi ưng rút cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, lúc này lắp bắp nói.

"Các ngươi làm việc cho kẻ nào ta không có hứng muốn biết. Cho nên, ngươi cũng có thể an tâm đi chết." Nho sinh liếc nhìn lão giả mũi ưng, sau đó thản nhiên nói một câu, một tay lại giơ lên, "vèo!" một tiếng, một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất.

Trong tích tắc, lão giả mũi ưng chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, đầu lâu nhanh như chớp rơi xuống đất, tiếp đó thân hình không đầu quơ quơ về phía trước mấy cái mới đổ cái ‘rầm’ một tiếng xuống mặt đất.

Lúc này, một cột máu cao vài thước mới từ cổ thi thể kia điên cuống phun ra.

"Linh Đồ, ngươi là Linh Đồ!" Tên ái nam ái nữ còn lại thấy một màn này, kinh hãi thét lên một tiếng, sau đó thân hình nhoáng lên, hóa thành một cái bóng mờ màu đỏ nhạt bay vụt ra phía sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio