Ma Thiên Ký

chương 178: ám tử và tiên hà sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: hungprods

"Không được. Tình thế hiện giờ không còn như mấy năm trước đây nữa. Mấy thế lực lớn đã chú ý đến chúng ta, nếu lại có tán tu mất tích, chỉ sợ thực sự sẽ làm cho bọn họ sinh lòng cảnh giác. Vẫn nên dùng thân phận bên ngoài của ta, mời chào một đám tán tu nhập phủ, sau đó để cho bọn chúng biến mất một cách thần không biết quỷ không hay là được." Bóng đen cao lớn lắc đầu nói.

"Nếu đã có phương pháp giải quyết ổn thỏa hơn, ta đương nhiên không có ý kiến gì nữa. Đúng rồi, về phía triều đình không có vấn đề gì chứ? Làm sao ta lại nghe được chút phong thanh, một vài vị Khách khanh cấp Kim Linh dường như đã bắt đầu truy xét về chuyện của chúng ta." Bóng đen thứ ba sau khi gật gật đầu, lại ngưng trọng hỏi.

"Khách khanh cấp Kim Linh sao, điều này đúng là có chút phiền phức. Một khi đã kinh động đến một người trong đám Khách khanh triều đình này, cũng không khác gì là chọc vào cả tổ ong vò vẽ cả. Mà đám người kia ngoài mặt thì nói là Khách khanh của triều đình, nhưng kỳ thật lại chịu sự quản lý trực tiếp của Hoàng thất. Nhưng nếu thực sự là người trong Hoàng thất chú ý tới chúng ta mà nói, ta không thể không nghe được chút phong thanh nào. Hiện giờ có lẽ chỉ là đám Khách khanh kia muốn hành động riêng lẻ mà thôi. Như vậy đi, khi trở lại ta sẽ thăm dò qua những người khác một chút. Tuy nhiên trước đó, không nên trêu chọc đám Kim Linh Khách khanh kia làm gì. Hoàng thất khác xa với năm đại tông môn ở xa vạn dặm, nếu bọn họ biết được mưu đồ của chúng ta, chỉ sợ sẽ ra tay ngay lập tức, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng mà thế chỗ chúng ta. Hơn nữa với thực lực của Hoàng thất Đại Huyền Quốc, chỉ sợ bọn họ đã sớm lặng lẽ bồi dưỡng được Linh sư của mình rồi, chỉ có điều là không dám để bọn họ lộ mặt ra mà thôi." Bóng đen cao lớn nói.

"Cái gì, Hoàng thất đã có Linh Sư sao? Ngươi đã nghe ngóng được tin tức gì à?" Bóng đen thứ hai nghe vậy, lắp bắp kinh hãi hỏi ngược lại.

"Ta vẫn không có chứng cứ xác thực điều này, chẳng qua là suy đoán như vậy mà thôi." Bóng đen cao lớn lại lắc đầu, nói.

"Kể cả là sự thực, Linh Sư của Hoàng thất cũng không mang tới bao nhiêu uy hiếp cho chúng ta. Nếu không chỉ cần bọn hắn lộ ra một chút dấu vết hoạt động trước mặt người khác, chỉ sợ toàn bộ Hoàng thất sẽ bị năm đại tông tiêu diệt đầu tiên. Như vậy đi, sau đây ta sẽ dặn dò thủ hạ tận lực tránh mặt đám Khách khanh Kim Linh kia đi là được. Cũng may, chỉ cần chèo chống tiếp qua nửa năm nữa, tất cả sẽ kết thúc." Bóng đen thứ ba trầm mặc một thoáng, sau đó lại cười lạnh một tiếng, nói.

"Ừm, hiện giờ cũng chỉ có thể hy vọng như thế mà thôi." Bóng đen thứ hai thở dài một tiếng, nói.

Thời gian kế tiếp, ba người lại tiếp tục nói chuyện với nhau một lát nữa, sau đó trước sau đứng dậy rời khỏi gian đại sảnh.

******

Lúc Liễu Minh trở lại Huyền Kinh đã xế chiều.

Lúc này, hắn đã biến thành một đạo sĩ trung niên râu dài, đang chậm rãi đi trên một con đường rất náo nhiệt nào đó.

Bỗng nhiên thân hình hắn khẽ chuyển động, chui tọt vào bên trong một con hẻm thoạt nhìn rất bình thường.

Con hẻm này không tính là dài, nhưng hai bên cũng có bảy tám cửa hàng treo đủ loại bảng hiệu.

Liễu Minh đi vài bước rồi dừng lại trước một cửa hàng bán quan tài có treo một lá cờ trắng trước cửa, sau đó bình tĩnh bước vào trong.

"Khách quan tới đặt quan tài hay sao?"

Một nam tử trung niên lưng gù đang quét một thứ nước màu đen lên một cỗ quan tài mới đóng, vừa thấy Liễu Minh đi tới liền đặt mấy thứ đang cầm trong tay xuống đất, ho nhẹ một tiếng hỏi.

Liễu Minh quan sát gã nam tử lưng gù trước mắt vài lần, sau đó không nói câu nào móc ra một tấm lệnh bài lấp lánh ánh sáng màu bạc từ trong ngực áo, giơ ra phía trước.

Thần sắc gã gù vốn bình tĩnh, nhưng sau khi vừa thấy tấm lệnh bài kia, sắc mặt bỗng đại biến, thân hình nhoáng lên một cái, nhanh chóng đóng cửa tiệm lại.

Tiếp đõ gã lại lắc một cái xuất hiện trước mặt Liễu Minh, cũng lấy ra một tấm thiết bài màu đen từ trong người.

Nhìn kiểu dáng của nó, ngoại trừ màu sắc thì hoàn toàn giống với lệnh bài màu bạc trong tay Liễu Minh.

Đuôi lông mày Liễu Minh khẽ nhíu, sau đó cổ tay run lên, ném ngân bài đi.

Gã gù thấy vậy, cũng ngưng trọng ném thiết bài màu đen về phía đối diện.

Một tay Liễu Minh bắt lấy thiết bài, chỉ hờ hững nhìn lướt qua một chút, sau đó liền rót một chút Pháp lực vào trong đó.

Lúc này một tầng văn trận màu đen lóe lên mà hiện ra trên ngoài mặt thiết bài, tiếp đó hiện lên mấy đạo phù văn màu đen cổ quái.

Sau khi Liễu Minh nhìn rõ những phù văn này, lúc này mới gật gật đầu thu Pháp lực lại, linh quang mặt ngoài thiết bài màu đen dần tản đi, một lần nữa khôi phục lại bộ dạng như lúc ban đầu.

Lúc này, gã gù kia lại lấy ra một cái bình nhỏ, đổ từ trong đó ra một loại chất lỏng không biết tên bôi lên tấm ngân bài, sau khi quan sát cẩn thận một lúc lâu mới thở dài một hơi, hai tay cung kính trả lại Liễu Minh.

"Thân phận của Sứ giả đại nhân hoàn toàn chính xác. Tại hạ chỉ là một Ám Tử dự bị, vẫn luôn cho rằng cả đời này sẽ không được đón tiếp người nào từ trong tông nữa."

"Ta là Giám sát sứ vừa đến Huyền Kinh, chắc hẳn ngươi cũng đã biết việc Giám sát sứ tiền nhiệm bổn tông mất tích?" Liễu Minh cũng trả lại thiết bài màu đen cho đối phương, thần sắc không thay đổi, hỏi một câu.

"Đại nhân hà tất phải dò xét ta làm gì! Với tư cách là Ám Tử trong tông, Pháp lực vốn có đã bị phế bỏ từ lâu, ngày thường cơ bản sẽ không tìm hiểu bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không tiếp xúc với bất kỳ một vị Linh Đồ nào, chỉ là một người bình thường sinh sống ở Huyền Kinh mà thôi. Tác dụng duy nhất của ta chính là cung cấp cho những người như đại nhân một cách thức liên lạc với tông môn mà thôi. Nếu đại nhân đã tìm tới ta, xem ra cách liên lạc trước đây đã không còn dùng được nữa rồi." Gã lưng gù chậm rãi nói.

"Rất tốt, không ngờ ngươi lại giữ bổn phận như vậy. Nếu không, chỉ sợ ngươi cũng không thể sống đến bây giờ a.” Liễu Minh nghe vậy không hề phẫn nộ chút nào, trái lại còn gật gật đầu khen ngợi một câu.

"Mời Sứ giả đại nhân đi theo ta. Pháp trận có thể liên lạc với tông môn được chôn sâu dưới mặt đất. Mỗi một năm ta đều xuống dưới đó kiểm tra một lần, nhưng lần nó được sử dụng gần nhất đã cách đây hai mươi năm rồi." Gã gù hít sâu một hơi, nói.

Liễu Minh gật gật đầu, theo sau gã đi vòng ra phía sau cửa hàng.

Sau khi hai người đi qua một tiểu viện, liền tiến vào trong một gian sương phòng nhìn rất bình thường.

Diện tích phòng này không lớn, ngoại trừ một cái giường lớn, một cái bàn và hai cái ghế ra thì không còn thấy đồ vật nào nữa.

Gã gù bước vài bước đi tới bên cạnh cái giường, hai tay đột nhiên dùng sức kéo mạnh một cơ quan nào đó bên dưới gầm giường.

Lúc này giường gỗ vang lên tiếng “lách tách”, sau đó đột ngột chia làm hai nửa, để lộ ra một miệng hang đen sì, bên dưới còn thấy thấp thoáng một cầu thang đá thông thẳng xuống.

Gã gù không biết rút ra từ chỗ nào một cây đuốc, sau khi đốt lên liền bước theo cầu thang đá xuống phía dưới.

Thần sắc Liễu Minh hơi đổi, nhưng cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Sau khi hai người đi xuống không được bao lâu, giường gỗ vốn đang bị chia làm hai lại phát ra tiếng cơ quan hoạt động, không ngờ lại tự động khép lại.

Hai người Liễu Minh đi được chừng ba mươi trượng, rút cuộc cũng tới một căn phòng đá cực lớn dưới mặt đất.

Trên mặt đất trong gian phòng đá rộng vài chục trượng này, đã được bố trí sẵn một pháp trận cực lớn, trong tất cả những chỗ lõm xuống ngoài rìa đều được khảm những viên Tinh Thạch màu trắng.

Ở trung tâm pháp trận là một bệ đá hình tròn cao gần một trượng, mặt ngoài khắc vô số Linh văn, rõ ràng cũng là một pháp trận loại nhỏ.

"Đây chính là pháp trận Truyền tấn. Cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn có thể đưa tin tức trở lại trong tông. Tuy nhiên số lượng Tinh Thạch không gian cần dùng cũng hết sức kinh người. Nếu như điều kiện cho phép, tin tức cần truyền vẫn nên ngắn gọn hết sức có thể. Chắc hẳn Sứ giả đại nhân đã học qua phương thức sử dụng rồi a, ta cũng không cần nhiều lời nữa." Gã gù đứng ở bên ngoài pháp trận nói.

"Ừm, trước khi ta tới đây đúng là đã xem qua phương pháp sử dụng một chút." Liễu Minh quan sát bệ đá, sau khi khẽ cau mày liền chậm rãi trả lời.

"Nếu đã như vậy, trước hết ta sẽ ra ngoài canh chừng. Đợi sau khi Sứ giả đại nhân sử dụng xong xuôi cứ tự mình đi lên là được. Hơn nữa đại nhân cũng không phải lo lắng chấn động của pháp trận này sẽ bị phát hiện, gian phòng đá được xây từ một loại vật liệu đặc thù, có khả năng hấp thụ tất cả chấn động." Gã gù gật gật đầu nói, sau đó lập tức quay người bước trở lên.

Liễu Minh đi vài vòng quanh pháp trận, sau đó một tay mới bấm niệm pháp quyết, mấy đạo ánh sáng màu xanh lục bắn ra, lóe lên một cái đã chui vào trong pháp trận không thấy bóng dáng.

Trong chốc lát, cả tòa pháp trận vang lên tiếng ‘ông ông’, Linh văn bốn phía lập tức sáng ngời lên tạo thành một dải sáng rực rỡ...

Một lúc lâu sau, Liễu Minh mới rời khỏi cửa tiệm bán quan tài, thong dong đi ra ngoài con hẻm, một lần nữa xuất hiện trên đường lớn.

Thời gian còn lại, hắn chỉ tiếp tục đi dạo trên mấy con phố xung quanh mà thôi.

Khi sắc trời vừa chập tối, hắn lại bước nhanh vào trong một con hẻm nhỏ khác, nhưng sau khi đi ra đã trở thành bộ dạng thanh niên nho sinh chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chậm rãi đi về phía Tiền phủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh đã nghỉ ngơi thật tốt một đêm, lại tiêu sái đi ra từ cửa sau Tiền phủ.

Lúc này, hắn vẫy một cỗ xe ngựa trên phố, sau khi phân phó tên đánh xe một tiếng, cỗ xe liền đi thẳng tới Tiên Hà Sơn.

Tiên Hà Sơn rất khác biệt so với những ngọn núi nhỏ khác bên ngoài Huyền Kinh. Bản thân Huyền Kinh đã có một bộ phận kiến trúc xây dựa vào núi, mà toàn bộ Tiên Hà Sơn đều thuộc về triều đình, trên núi chẳng những có đại đội giáp sĩ đóng quân quanh năm, mà một vài địa phương có Nguyên Khí đậm đặc, còn được trực tiếp sắp xếp cho những vị Khách khanh cấp Kim Linh của triều đình kia.

Đối với bên ngoài, cái gọi là “động phủ có thể cho thuê” kia, kỳ thật chỉ là những nơi có trình độ Nguyên khí kém nhất trên Tiên Hà Sơn mà thôi.

Nhưng kể cả là như vậy, phí thuê những động phủ này cũng đắt kinh người, đủ để tán tu bình thường đau lòng không thôi. Cho nên sinh ý cũng không quá tốt, trên Tiên Hà Sơn đúng là không có bao nhiêu tán tu cư ngụ.

Khi Liễu Minh đứng trong một gian đại điện trên Tiên Hà Sơn, nói muốn thuê một tòa động phủ trung đẳng, mặt mũi vị quản sự trung niên chịu trách nhiệm việc này đứng trước mặt hắn không kìm được mà hết sức rạng rỡ.

Lúc này y trải rộng một tấm Sơn thủy đồ đánh dấu vị trí các động phủ ra trước mặt Liễu Minh, để cho hắn có thể tự mình chọn lựa một tòa trong tất cả các tòa động phủ.

Liễu Minh quan sát tấm bản đồ, thuận miệng hỏi một vài chỗ cảm thấy hứng thú, sau khi hoặc gật đầu hoặc lắc đầu một phen, cuối cùng cũng lựa chọn một tòa động phủ ở vị trí vắng vẻ, trước cửa vừa khéo có một dòng sông nhỏ chảy qua.

Dưới sự dẫn dắt của tên quản sự, Liễu Minh đã đích thân tới tòa động phủ kia xem xét một phen. Sau khi hắn cảm thấy có chút thoả mãn, liền thanh toán một năm tiền thuê lên tới mấy nghìn Linh Thạch, tiếp đó lập tức nhận được lệnh bài tiến vào động phủ từ tay tên quản sự đang cao hứng bừng bừng kia.

Hầu như bên ngoài mỗi tòa động phủ này đều được bố trí một ít pháp trận đơn giản, nếu như không có lệnh bài mà xông loạn, sẽ làm kinh động đến vệ sĩ tuần sơn trên núi. Cho nên so với những địa phương khác, Tiên Hà Sơn này cũng coi như là một nơi hết sức an ổn.

Rời khỏi Tiên Hà Sơn, Liễu Minh cũng không lập tức trở lại Tiền phủ, trong thời gian nửa ngày còn lại tiếp tục đi dạo quanh một số nơi trong Huyền Kinh.

Buổi tối, khi hắn trở lại Tiền phủ, không ngờ đã có một người chờ sẵn tại chỗ ở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio