Ma Thiên Ký

chương 187: huyền trị và đổng thái hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: hungprods

"Hừ, không biết ba gia hỏa kia đã nhận được công pháp gì từ tay những lão quái vật Hoàng thất mà đồng thời bế quan tu luyện. Thân đang tu luyện lại còn muốn nhúng tay vào chuyện bên ngoài, thế gian nào có chuyện tiện nghi như vậy. Những lời thương lượng mà ta truyền tin cho bọn hắn lúc trước, các ngươi cũng đừng nên cho là thật. Cái đầm nước sâu Huyền Kinh này trước mắt càng ngày càng hỗn loạn, trong tình hình này làm sao ta có thể dễ dàng trêu chọc một gã cường địch, trái lại còn phải lôi kéo quan hệ với người nọ, nói không chừng sau này còn có thể có trọng dụng." Khâu Long Tử hừ một tiếng trả lời.

"Thì ra ý định của lão Đại là như vậy. Nhưng lai lịch người này không rõ ràng, hơn nữa đã là Khách khanh của Tam Vương gia, điều này sẽ không có vấn đề gì chứ?" Tên nam tử áo đen còn lại cũng có vài phần ngưng trọng hỏi.

"Hắn chỉ là Khách khanh của Bách Linh Cư, quan hệ giữa Bách Linh Cư và Tam Vương gia chủ yếu vẫn là hợp tác, hắn vẫn không tính là người thuộc Tam Vương Phủ. Nhưng sau khi trở về, ngươi lập tức sắp xếp nhân thủ điều tra Bách Linh Cư một chút, xem xem gần đây có phải thực sự có một vị Khách khanh tên là Càn Minh mới gia nhập hay không?" Khâu Long Tử thản nhiên phân phó một tiếng.

"Được, khi ta quay lại sẽ lập tức sai thủ hạ đi làm." Một tên nam tử áo đen mở miệng đáp ứng.

"Vừa rồi ngươi nhắc tới Tam Vương gia, ta lại thoáng nhớ tới tên thám tử an bài tiến vào phủ trước đây không lâu, hiện tại hắn thế nào rồi, có truyền tin tức gì về không?" Khâu Long Tử lại nghĩ tới điều gì, hỏi.

"Lão Đại, nửa tháng qua không liên lạc được với tên thám tử kia, xem ra cũng giống như mấy tên thám tử trước đây, hơn phân nửa đã bị diệt khẩu rồi." Một nam tử áo đen nghe vậy, cười khổ một tiếng trả lời.

"Hừ, vị Tam Vương gia này quả thực rất cẩn thận, chúng ta phái thám tử vào đó tổng cộng cũng phải bảy tám tên rồi, nhưng tên ở lâu nhất cũng chỉ có thể ở bên trong được nửa năm mà thôi, sau đó liền vô thanh vô tức biến mất khỏi nhân gian." Khâu Long Tử nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Lão Đại, mấy năm gần đây Tam Vương gia khá ít xuất hiện, cũng rất ít lên triều, vì sao chúng ta phải chú ý vị Hiền Vương này như vậy? Phải biết rằng, năm đó dù sao hắn cũng là người lập nhiều đại công vì Hoàng Thượng, vạn nhất có người vin vào cớ đó mà tố cáo lên Hoàng thượng, chúng ta mặc dù không sợ, nhưng e rằng cũng không quá tốt đâu." Một nam tử áo đen khác lại có chút kỳ quái hỏi một câu.

"Ừm, vốn dĩ ta định một thời gian nữa mới nói cho các ngươi biết, nhưng hiện tại các ngươi đã hỏi, ta cũng nói luôn. Ta chú ý vị ‘Hiền Vương’ năm đó này như vậy, là vì ta nhận được mật báo, có khả năng rất lớn là vị Tam Vương gia này có quan hệ với Hắc Linh Hội - thế lực lớn nhất Huyền Kinh hiện tại, thậm chí chính bản thân vị này chính là người đứng đằng sau Hắc Linh Hội." Khâu Long Tử suy nghĩ một chút, sau đó liền chậm rãi nói, khiến cho hai nam tử áo đen giật mình kinh sợ.

"Cái gì, sau lưng Hắc Linh Hội là Tam Vương gia ư?"

"Đúng vậy, nếu không phải như thế, ta cũng không ăn no rỗi việc đến mức liên tục phái người tới Tam Vương Phủ chịu chết. Có thể tra xét được tin tức gì hay không chỉ là thứ yếu, mục đích chính của ta là nhắc nhở vị Tam Vương gia này rằng vẫn có người theo dõi y, để cho y không nên hành động thiếu suy nghĩ, đừng để Hắc Linh Hội gây nhiễu loạn quá lớn ở Huyền Kinh. Khi quay trở lại, hai người các ngươi lại chọn một tên tử sĩ, mấy ngày sau đưa vào trong Tam Vương Phủ." Khâu Long Tử cười hắc hắc một tiếng, nói.

Sau khi hai nam tử áo đen bình tĩnh lại, đương nhiên cũng nhanh chóng khom người đáp ứng một tiếng.

Tiếp đó Khâu Long Tử cũng không dừng lại ở đây thêm nữa, sau khi đợi hai nam tử áo đen thu lại pháp trận phía dưới, liền dẫn đầu bay thật nhanh về phía Huyền Kinh.

Một lúc lâu sau, lại có một đám mây đen bay thật nhanh tới đây, người đứng phía trên rõ ràng là Liễu Minh rời đi lúc trước.

Hiện giờ hắn đi một mình, hẳn là sau khi đưa mấy cỗ xe ngựa kia tới nơi an toàn, mới một lần nữa quay trở về nơi này.

Hắn bay trên không rừng cây vài vòng, sau khi dùng Tinh thần lực cường đại đảo qua rừng cây phía dưới mấy lần, cảm ứng được chấn động của cấm chế vẫn còn lưu lại trong đó, lúc này mới cười lạnh một tiếng cưỡi mây bay khỏi nơi đây.

Cùng lúc đó, bên trong một tòa cung điện hết sức tráng lệ dưới lòng đất Huyền Kinh, một nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng kim óng ánh, đang dốc sức liều mạng lăn qua lăn lại trên mặt đất. Gương mặt vốn dĩ cực kỳ uy nghiêm lúc này đang vặn vẹo không thôi, trên đó hiện ra từng miếng vảy màu xanh nhỏ cỡ hạt gạo, đồng thời tóc gã cũng biến thành màu xanh đậm, con ngươi trong hai mắt cũng đổi sang màu bạc nhạt.

"Phanh" một tiếng.

Một cái đuôi cá màu xanh cực lớn từ trong áo choàng sau lưng vọt ra, sau khi vỗ mạnh mấy cái đã làm cho mặt đất xung quanh thoạt nhìn cứng rắn dị thường biến thành một mảnh lổn nhổn đá vụn.

Thần sắc nam tử càng ngày càng thống khổ, hai tay hung hăng cào xuống mặt đất phụ cận tạo thành từng vệt máu dài khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Không biết bao lâu sau, thân hình nam tử mặc Long bào run rẩy một hồi, sau đó đột nhiên thả lỏng, nằm bất động trên mặt đất, trong tòa cung điện chỉ còn lại từng tiếng thở dốc nặng nề.

"Hắc hắc, mỗi lần biến thân với con lai có huyết thống Hải tộc như ngươi mà nói, lần sau càng thêm đau đớn so với lần trước. Ngươi đã sớm biết như thế rồi, cần gì phải cứng đầu chứ." Cánh cửa chính của tòa cung điện bỗng nhiên mở tung ra, một mỹ phụ chừng bốn mươi tuổi ung dung đi từ bên ngoài vào, nàng này mặc một bộ cung trang, khí chất toát lên vẻ cao quý.

"Trẫm là đương kim Hoàng Thượng, cho dù không sử dụng Linh dược của Hải Tộc các ngươi, nhất định ta cũng sẽ có thể tự mình vượt qua. Nếu không, chẳng phải trẫm thực sự trở thành một Khôi Lỗi sao!" Sau khi nam tử trung niên hít sâu một hơi, cái đuôi cá nhoáng lên một cái biến trở lại thành hai chân, cũng miễn cưỡng đứng dậy, giọng nói lạnh như băng.

"Chỉ là một quốc gia nhỏ của Nhân tộc, đối với thế giới đáy biển vô tận của Hải tộc chúng ta mà nói, cơ bản là không đáng nhắc tới. Đứa nhỏ ngươi chưa từng đi tới Hải tộc chúng ta, không biết thế giới to lớn nhường nào mới có loại ý nghĩ buồn cười này. Nếu không phải lúc này chúng ta mưu đồ quá nhiều, ta cũng coi như có chút địa vị ở trong tộc, làm sao lại cải trang giả dạng thành phi tử của một tên Nhân tộc thấp hèn, lại còn sinh ra hai ngươi. Lần này ngừng cung cấp Linh dược cho ngươi, chẳng qua là cho ngươi một bài học nho nhỏ mà thôi, ngàn vạn lần đừng có tự cho mình là đúng." Mỹ phụ trung niên lắc đầu nói, tiếp đó bình tĩnh ngồi xuống một cái ghế trong cung điện.

Nam tử mặc Long bào này đúng là chủ nhân trên danh nghĩa của Đại Huyền Quốc, đương kim Hoàng Đế - Huyền Trị.

Còn mỹ phụ trung niên thì chính là mẫu thân của đương kim Hoàng Đế Đại Huyền Quốc - Đổng Thái Hậu.

Tuy nhiên bầu không khí hai người gặp nhau lúc này lại chẳng có tí thân tình nào, trái lại còn có chút cực kỳ khẩn trương.

"Rút cuộc các ngươi có mưu đồ gì, vậy mà vào mấy chục năm trước đã giăng ra cái bẫy nhường này. Ta đã đồng ý phối hợp với các ngươi, cũng nên nói cho ta biết một phần kế hoạch chứ!" Sắc mặt Huyền Trị thay đổi mấy lần, sau đó mở miệng hỏi.

"Mưu đồ gì sao! Chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể biết được. Bây giờ việc ngươi phải làm, chính là tận lực giúp đỡ thay đổi một ít quan viên quan trọng trong triều đình Đại Huyền Quốc thành người của chúng ta một cách thần không biết quỷ không hay. Thêm nữa ngươi nhất định phải bảo đảm, một khi xuất hiện đại biến nào đó, toàn bộ Đại Huyền Quốc sẽ không xuất hiện rung chuyển kịch liệt, lại càng không xảy ra chuyện một lượng lớn phàm nhân chạy trốn." Đổng Thái Hậu liếc nhìn con trai mình, lạnh nhạt trả lời.

"Hừ, trong những năm gần đây, ít nhất cũng có một phần ba chức quan trong triều được bổ nhiệm là theo ý ngươi. Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ hay sao?" Huyền Trị nghe vậy, không khỏi có chút tức giận.

"Đương nhiên là chưa đủ! Tối thiểu cũng phải có hơn một nửa quan viên đều là người của ta đảm nhiệm mới được. Ta biết rõ những năm gần đây, mặc dù trên danh nghĩa là ngươi khuất phục trước mặt ta, nhưng trong thâm tâm thực tế còn có ý định khác, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không vụng trộm liên hệ với tên Giám sát sứ Man Quỷ Tông kia rồi. Nếu không phải ta sử dụng một ít thủ đoạn khiến cho ‘lão Tam’ nhầm tưởng Giám sát sứ Man Quỷ Tông là vì hắn mà đến, chủ động phái người diệt khẩu giúp ta, chỉ sợ thật sự thiếu chút nữa đã bị ngươi làm hỏng mất đại sự." Đổng Thái Hậu cười lạnh một tiếng, nói.

"Ta cũng không ngờ lá gan của lão Tam lại lớn như thế, vậy mà thực có can đảm ra tay với người của Man Quỷ Tông. Hắn không sợ sau đó sẽ bị điều tra ra, ngay cả ta cũng không thể nào che chở được hắn nữa à?" Huyền Trị nghe đến đó, hừ một tiếng nói.

"Hài tử, đến bây giờ ngươi vẫn hẹp hòi với ta như vậy sao, cũng không nghĩ xem là ai nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn sao? À, mà ngươi cũng đừng có nói là không biết Tam đệ của ngươi đã không còn là chính mình nữa." Đổng Thái Hậu nghe thấy Huyền Trị nói vậy, lại mỉm cười đáp.

"Việc này quả nhiên cũng không thể gạt được ngươi. Nói như vậy thì chuyện Hắc Linh Hội đang làm, ngươi đã biết tất cả rồi sao?" Huyền Trị nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng hơi đổi.

"Ta đương nhiên biết rõ, nhưng đã có người vui lòng xuất người xuất của làm khổ sai, đương nhiên là chuyện ta mong còn không được." Đổng Thái Hậu không thay đổi nét mặt trả lời một câu.

"Ta chỉ hỏi một câu nữa thôi, mấy vị Hoàng thúc Hoàng bá kia của ta hiện giờ thế nào rồi. Từ sau khi bọn họ bị ngươi dụ dỗ bế quan, ngay cả ta cũng không thể gặp lại lần nào nữa." Huyền Trị trầm mặc một lát, sau đó thở dài một tiếng, lại hỏi.

"Yên tâm, những Hoàng thúc Hoàng bá đó của ngươi còn có chỗ quan trọng cần dùng tới, ta sẽ không lấy đi tính mạng của bọn hắn đâu. Tuy nhiên tình hình hiện tại của bọn hắn, chỉ sợ cũng không khá hơn bao nhiêu so với ngươi. Đến lúc đó nếu không đứng về phe Hải tộc chúng ta, chỉ sợ cũng không phải là việc bọn hắn có thể quyết định." Đổng Thái Hậu mỉm cười trả lời.

"Giống ta, lời này của ngươi là có ý gì?" Trong lòng Huyền Trị hơi nao nao vội hỏi.

"Không có gì, sau này ngươi ắt sẽ biết việc này. Nhưng chuyện lần trước ngươi liên hệ với đệ tử Man Quỷ Tông, đã là giới hạn của ta rồi. Nếu như loại chuyện này còn xảy ra lần thứ hai, không chỉ là cắt toàn bộ Linh dược ức chế. Chỉ sợ ta sẽ thực sự cho ngươi biến mất khỏi thế gian, đổi một con rối khác thay ngươi làm Hoàng Đế Đại Huyền Quốc này rồi. Cũng không biết ngươi là thông minh hay là giả ngu nữa, với thân phận con lai Hải tộc của ngươi bây giờ, cho dù những tu luyện giả Nhân tộc kia thật sự có thể trục xuất chúng ta ra khỏi Đại Huyền Quốc, ngươi cho rằng những tông môn Nhân tộc đó còn có thể tiếp tục để ngươi làm Hoàng Đế Đại Huyền Quốc ư? Đến lúc đó cho dù bọn chúng có ghi nhớ công lao báo tin, kết cục tốt nhất của ngươi cũng chỉ là sống cả đời ở một cấm khu nào đó. Ngược lại nếu là Hải tộc chúng ta thực sự chấp chưởng quốc gia này, vẫn cần một Hoàng Đế quản lý đám phàm nhân Nhân tộc, con lai bổn tộc như ngươi đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất. Điều đó và việc hiện giờ ngươi đang làm Hoàng Đế dưới sự khống chế của năm tông có gì khác nhau sao? Tất cả những điều ta nói cũng đã nói rồi, đây cũng coi như là lần cuối cùng ta khuyên ngươi. Nếu ngươi vẫn không nghe, vậy cũng đừng trách ta không niệm tình mẫu tử." Thần sắc Đổng Thái Hậu ngưng trọng nói mấy câu, sau đó liền ném một cái bình nhỏ xuống đất, đứng dậy rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio