Ma Thiên Ký

chương 192: lui địch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: hungprods

Liễu Minh ở phía xa chứng kiến một màn này, thân hình khẽ chuyển động, nhoáng lên mấy cái đã đến hư không cách chỗ nam tử gầy gò mấy trượng.

Nam tử gầy gò vừa mới truyền âm cầu cứu những tên đồng bọn khác trên đỉnh núi, nhưng khi vừa thấy cảnh này cũng không kìm được mà sợ hãi kêu lên một tiếng. Tuy nhiên y lại lập tức cười lạnh nói:

"Phòng hộ của ta cho dù có bị Linh Khí công kích cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể phá vỡ. Kể cả là ngươi có thủ đoạn thông thiên đi chăng nữa cũng không làm gì được ta."

Mà đúng lúc này, mấy bóng người trên đỉnh núi kia nhoáng lên, toàn bộ những tên Linh Đồ còn lại đều ngừng công kích vụ hải, tất cả đều theo lão giả có đồi mồi xanh dẫn đầu phóng lên trời, bay thật nhanh về phía này.

Liễu Minh chỉ cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên một tay vẽ một vòng vào hư không phía trước, "Phốc" một tiếng, từng điểm sáng màu đỏ xuất hiện trước người, nhanh chóng tụ lại thành một quả cầu lửa đỏ thẫm, chỉ trong nháy mắt đã đón gió điên cuồng biến lớn, hóa thành một quả cầu lớn cỡ cái chậu. Liễu Minh ném mạnh quả cầu về phía màn sáng bảy màu, còn bản thân thì trong nháy mắt bắn ngược trở lại.

"Thuật Hỏa Đạn Đại viên mãn!"

Nam tử gầy gò vừa thấy cảnh này, trong lòng lạnh run, nhưng thân đang ở trong màn sáng còn muốn tránh né đương nhiên là chuyện không thể. Y chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, há miệng ra, điên cuồng phun ra mấy đoàn tinh huyết vào trong màn sáng phía trước.

Lập tức bên trong màn sáng bảy màu thoáng cái đã hiện ra vô số tơ máu.

"Oanh" một tiếng!

Quả cầu lửa cực lớn mang theo thanh thế kinh người đập lên trên màn hào quang rồi vỡ tung ra, sóng lửa cuồn cuộn lập tức bao phủ tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trượng, một luồng khí cực nóng cuốn ra bốn phương tám hướng.

Đám tu luyện giả đang chạy tới nhìn thấy cảnh này, mặt mũi đều biến sắc, thân hình không tự chủ được mà đều chậm lại một chút.

Một lát sau, sóng lửa trên không trung cũng dần dần tản đi, màn sáng bảy màu ở trung tâm lúc này đã trở nên rất mỏng, hơn nữa còn chớp nháy liên hồi, dường như lúc nào cũng có thể vỡ tan ra vậy.

Sắc mặt nam tử gầy gò mặc dù tái nhợt vô cùng, nhưng rõ ràng lông tóc không bị tổn thương chút nào, hơn nữa sau khi thấy mình bình yên vô sự, tâm thần rút cuộc cũng ổn định lại mà cười lên ha hả.

"Ha ha, quả nhiên là không sao. Thuật Hỏa Đạn Đại viên mãn thì sao chứ, cũng không làm gì được ta."

Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, bỗng nhiên ánh sáng màu xanh lóe lên trước mắt, một đạo Kiếm Khí lành lạnh không có chút dấu hiệu báo trước chém tới, màn sáng bảy màu kia chỉ phát ra một tiếng giòn vang đã biến thành từng điểm linh quang bay tán loạn.

Nam tử gầy gò kinh sợ hô lên một tiếng, đang muốn thi pháp tránh né, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy hàn quang cuốn qua cổ y, cái đầu đã nhanh như chớp rơi sang một bên.

Lúc này, Liễu Minh mới thu lại thanh đoản kiếm màu xanh vừa chém ra một kiếm kia, sau đó lạnh lùng nhìn về phía năm tên Linh Đồ khác đang bay tới ở phía xa xa.

Về phần hơn trăm tên Luyện Khí Sĩ bình thường kia thì đã bị dọa cho lui lại từ lâu rồi, cơ bản không dám tới gần chỗ chiến trường chút nào.

"Thuật Hỏa Đạn cảnh giới Đại viên mãn! Thật sự là hảo thủ đoạn, ngươi là Linh Đồ hậu kỳ, sử dụng cũng là Linh Khí trung phẩm a. Làm sao ta lại chưa từng nghe qua Bách Linh Cư còn có Khách khanh lợi hại như các hạ nhỉ?" Những tên Linh Đồ khác sau khi chứng kiến cảnh Liễu Minh một mạch chém giết hai người nam tử gầy gò, trên mặt đều hiện lên vẻ do dự và sợ hãi, chỉ có lão giả mặt đầy đồi mồi xanh kia là còn giữ được bình tĩnh, chậm rãi hỏi.

"Trước đây không lâu Càn mỗ mới gia nhập vào Bách Linh Cư. Trông bộ dạng của đạo hữu, không biết là định tránh ra hay là tiếp tục tranh đấu?" Liễu Minh lạnh nhạt trả lời.

"Hừ, nếu như các hạ đã xuất hiện ở đây, khẳng định hai người Kim đạo hữu canh gác bên ngoài cũng đã dữ nhiều lành ít rồi. Mới có chút thời gian như vậy mà đã có bốn đồng bọn của chúng ta bị các hạ giết chết rồi, các hạ cảm thấy việc này có thể bỏ qua một cách đơn giản như vậy sao?" Lảo giả mặt đồi mồi nghe vậy, lại giận mà quá bật cười lạnh.

"Nếu đã như vậy thì chỉ có động thủ mà thôi. Không biết mấy vị định đơn đả độc đấu, hay là đồng loạt ra tay hỗn chiến một cuộc đây? Ta xem đạo hữu tám chín phần mười cũng là một Linh Đồ hậu kỳ, có lẽ là có chút tự tin với thực lực của mình a." Liễu Minh nhìn chằm chằm vào lão giả mặt đồi mồi một lát, sau đó bỗng nhiên cười lạnh nói.

"Hỗn chiến một trận, chỉ dựa vào một mình ngươi?" Lão giả mặt đồi mồi vốn khẽ giật mình, sau đó khẽ nhướng mày hỏi.

"Nếu là hỗn chiến thì tại hạ cũng gọi tới một trợ thủ." Liễu Minh thản nhiên nói, tiếp đó một tay vỗ vào một cái túi da nào đó bên hông, lập tức một luồng khí đen từ trong đó cuốn ra, sau khi ngưng tụ lại liền biến thành một đầu cốt hạt dài vài thước bên cạnh hắn.

Hai cái càng trước của cốt hạt chỉ múa may mấy cái, trên người đã tuôn ra một tầng sương mù màu tím, đồng thời cái đuôi móc câu dài nhỏ sau lưng chỉ lắc lư một hồi đã tạo thành một màn hư ảnh, kèm theo đó là tiếng xé gió chói tai.

Một màn này chẳng những khiến cho sắc mặt những tên Linh Đồ khác trắng nhợt ra, mà ngay cả sắc mặt lão giả mặt đồi mồi cũng đại biến.

Chỉ với bộ dạng dữ tợn của đầu cốt hạt này, ai cũng có thể đoán ra nó tuyệt đối không dễ chọc.

"Thật không ngờ bên người đạo hữu vẫn còn Linh trùng lợi hại như thế. Nếu đã như vậy, chỉ cần các hạ có thể tiếp được một kích toàn lực của lão phu mà không vấn đề gì, ta sẽ làm chủ lập tức dẫn người rời khỏi nơi đây." Gương mặt lão giả mặt thay đổi một hồi, sau đó cuối cùng cũng nói ra quyết định.

"Một kích! Hắc hắc, không thành vấn đề, đạo hữu cứ việc ra tay." Liễu Minh cười hắc hắc một tiếng, sau đó tùy tiện nói.

"Hừ, các hạ hãy cẩn thận."

Lão giả mặt đồi mồi thấy vậy, trong lòng càng thêm tức giận, một tay không khách khí vỗ vào hộp gỗ màu xanh sau lưng, lập tức những thanh âm cao vút vang lên từ trong đó, mười ba khẩu phi đao bay vút ra, sau đó bắt đầu bay múa cao thấp xoay quanh thân hình lão.

"Linh Khí nguyên bộ! Thứ này thật đúng là rất hiếm thấy, thảo nào đạo hữu lại tự tin như vậy."

Liễu Minh vừa nhìn rõ mười ba khẩu phi đao cực mỏng này liền tán thưởng hai câu, sau đó hắn lập tức ném thanh đoản kiếm màu xanh ra phía trước, một tay bấm niệm pháp quyết điểm nhẹ mấy cái vào hư không.

Thanh đoản kiếm quay tít một vòng, sau đó vô số kiếm ảnh màu xanh lập tức tuôn ra rồi đột nhiên biến lớn, hóa thành một vòng tròn như trăng rằm chắn trước người Liễu Minh.

Lão giả mặt đồi mồi thấy vậy, trong lòng hơi hoảng, nhưng hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, miệng liên tục lẩm bẩm.

Chỉ trong chốc lát, mười ba khẩu phi đao phát ra ánh sáng ngày càng chói mắt, sau khi run lên một trận liền hóa thành một đường thẳng tắp lành lạnh bắn về phía đối diện.

Chỉ thấy xé gió gào rít!

Mười ba khẩu phi đao dường như lại mơ hồ hóa thành một đầu cự mãng màu trắng, hung hăng đâm mạnh vào giữa vầng trăng tròn.

Chỉ nghe một hồi tiếng “đinh đang” vang lên, sau khi ánh sáng hai màu xanh trắng đan xen một hồi, hư ảnh cự mãng nhanh chóng tán loạn biến mất, mười ba khẩu phi đao đều trước sau bắn ngược trở lại.

Mà mặt ngoài vầng trăng tròn màu xanh sau khi chấn động một hồi, cũng nhoáng lên một cái trở lại thành thanh đoản kiếm màu xanh.

Một tay lão giả mặt đồi mồi nắm một cái vào hư không, mười ba khẩu phi đao lập tức bay vút trở về. Sau khi lão nhìn lướt qua mấy khẩu phi đao, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, không nói câu nào quay người bay mất dạng.

Đám Linh Đồ kia thấy vậy hơi sững người, nhưng sau khi quay mặt nhìn nhau cũng lập tức bay theo.

Hơn trăm tên võ sĩ Luyện Khí Sĩ Trên mặt đất kia lại càng xôn xao một trận, đua nhau chạy theo đám tu luyện giả trên không trung.

"Lão gia hỏa này đúng là vô cùng sáng suốt, nếu không đợi qua một lát nữa thì có muốn chạy cũng không phải dễ dàng như vậy." Liễu Minh thấy cảnh này hơi bất ngờ, sau khi do dự một chút cũng không đuổi theo, chỉ lắc đầu tự nói một câu.

Lúc này, ánh mắt của hắn mới dời sang phía vụ hải cuồn cuộn sương mù kia.

...

"Dương lão, chúng ta thật sự cứ như vậy mà rút lui sao? Khi trở về phải ăn nói thế nào với Cửu Hoàng tử đây! Dù sao Cửu Hoàng tử cũng cực kỳ coi trọng hành động lần này." Một gã đại hán mặt đen hơn ba mươi tuổi, thúc giục đám mây xám tro dưới chân đuổi kịp lão giả mặt đồi mồi, thấp giọng hỏi.

"Nếu không đi thì chẳng lẽ lão phu dốc sức liều mạng với người này hay sao? Hơn nữa trong đám các ngươi có ai tự nguyện cầm chân kẻ này để cho lão phu có thời gian phá trận đây? Huống hồ, Tứ Tượng Kim Cương trận kia cũng không phải là có thể phá vỡ trong thời gian nhất thời nửa khắc, nếu chúng ta tiếp tục ở lại, chỉ e viện binh của đối phương sẽ đến càng ngày càng nhiều, đến lúc đó lại càng khó có khả năng thành công! Còn nữa, thực lực người này lợi hại vượt xa mấy người các ngươi tưởng tượng, cho dù lão phu dùng toàn lực ứng phó, hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ." Lão giả mặt đồi mồi liếc nhìn đại hán mặt đen, cười lạnh nói.

"Dương lão nói đùa a. Mặc dù một kích vừa rồi không có hiệu quả, nhưng thủ đoạn của ngươi cũng không phải chỉ có từng ấy. Chỉ nhìn đơn thuần về mặt niên kỷ của đối phương, tuy đều là Linh Đồ hậu kỳ, nhưng một thân Pháp lực làm sao có thể thâm hậu bằng Dương lão được!" Đại hán mặt đen nghe vậy, vội vàng cười cười nói.

"Hừ, các ngươi thì biết cái gì! Hãy nhìn khẩu Yến Vĩ Nhận của ta đây rồi hẵng nói chuyện đó." Lão giả lại hừ một tiếng, sau đó một tay vỗ nhẹ vào cái hộp gỗ sau lưng, lấy ra một cái phi đao từ trong đó rồi đưa lưỡi đao sáng ngời ra trước mặt đại hán.

"Cái này là..." Đại hán mặt đen tập trung nhìn kỹ, sau đó không kìm được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy trên khẩu phi đao cực mỏng kia thình lình xuất hiện một lỗ thủng nhỏ như hạt đậu.

"Hiện giờ chắc ngươi đã biết rõ vì sao ta lại nói như vậy rồi. Chẳng những tu vi và thủ đoạn của đối phương rất cao minh, mà thanh đoản kiếm trong tay kia hơn phân nửa là Linh Khí trung phẩm, cho dù lão phu có thể dựa vào Pháp lực đánh ngang tay với người nọ, nhưng tám chín phần mười cũng không giữ được bộ Yến Vĩ Nhận này." Lão giả mặt đồi mồi lạnh lùng nói.

"Không ngờ lại là Linh Khí trung phẩm? Đây chính là vật mà Linh Sư bình thường mới có thể có, không ngờ người này vậy mà lại có được bảo vật bực này! Nếu như vừa rồi chúng ta cùng lên, nói không chừng …" Đại hán mặt đen lẩm bẩm nói, trên mặt không kìm được mà hiện lên vẻ tham lam.

"Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ điều gì, nhưng ta khuyên ngươi nên từ bỏ ngay ý nghĩ đó đi. Chẳng những thực lực bản thân người này rất mạnh mẽ, mà khí tức đầu Linh trùng bên cạnh kia cũng hết sức kinh người, cho dù chúng ta cùng lên vây công, hơn phân nửa cũng không thể làm gì được đối phương. Điều chúng ta phải làm bây giờ chính là bẩm báo chuyện bên phía địch nhân xuất hiện thêm một gã Linh Đồ hậu kỳ mạnh mẽ như vậy cho Cửu Hoàng tử biết. Xem xem kẻ này có thật sự là Khách khanh của Bách Linh Cư, hay chính là nhân thủ của Tam Vương Gia bên kia. Đột nhiên xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ như vậy, Cửu hoàng tử cũng không thể trách tội chúng ta quá mức được." Lão giả mặt đồi mồi lại không chần chừ cắt ngang lời nói của đại hán.

"Dương lão dạy phải, vừa rồi tại hạ đích xác có chút si tâm vọng tưởng." Đại hán mặt đen nghe vậy giật mình một cái, hấp tấp ôm quyền kính cẩn nói.

Lão giả mặt đồi mồi gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, sau đó liền cất khẩu phi đao kia đi rồi cùng đám ngươi bay nhanh về phía trước.

...

Liễu Minh vẫy tay một cái, lập tức lăng không nhiếp hai đầu Khôi Lỗi mộc cầm màu lam đang lơ lửng giữa không trung tới gần, sau khi kiểm tra một chút đột nhiên đập một chưởng lên một phần gồ lên phía sau lưng mộc cầm.

Sau một hồi tiếng “két rắc rắc …”, hai đầu Khôi Lỗi mộc cầm một lần nữa biến trở lại thành hai quả cầu màu lam.

Liễu Minh mỉm cười, thu hai quả cầu này lại, nhưng đang định bay tới chỗ thi thể nam tử gầy gò kiểm tra một phen, bỗng nhiên mảnh vụ hải phía xa xa cuộn lên rồi tách ra hai bên, từ bên trong có một người cẩn thận từng li từng tí bước ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio