Ma Thiên Ký

chương 239: băng trùy đại thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: whiteyu

Biên: hungprods

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định mạo hiểm thử một lần nữa.

Liễu Minh thở nhẹ một hơi, tiếp đó giơ một tay lên, thanh âm phá không vang lên, một đạo Phong Nhận lập tức bay ra.

Chỉ thấy thanh quang chợt lóe lên, Phong Nhận đã bay đến sát cánh tay của "chính mình" phía đối diện.

"Phốc" một tiếng, sau đó chỉ thấy một lỗ thủng lớn cỡ vài tấc hiện ra, từ đó tuôn ra huyết dịch màu vàng nhạt.

Liễu Minh chưa kịp định thần đã cảm thấy cánh tay mình đau xót, trong lòng hơi giật mình, vội kéo ống tay áo lên cao, sau khi nhìn rõ thì con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Chỉ thấy trên cánh tay hắn cũng xuất hiện một vết thương dài vài tấc, huyết dịch màu đỏ tươi từ đó tuôn ra.

Sắc mặt Liễu Minh hơi tái đi, ngẩng đầu nhìn chỗ miệng vết thương trên cánh tay Liễu Minh đối diện, lại nhìn một chút miệng vết thương trên tay mình, bất kể là vị trí hay là hình dạng đều giống nhau như đúc, không có nửa điểm khác biệt.

Đầu óc hắn lập nhất thời trở nên mê man.

Lúc này cho dù hắn có dùng đầu gối mà nghĩ cũng hiểu rõ "Liễu Minh" trước mắt hiển nhiên không phải là do tà ma gì đó biến hóa thành như nghi ngờ trước kia, mà là có liên hệ rất lớn với hắn.

Nhưng Liễu Minh cũng không phải là người bình thường, chỉ sau một lát đã bình tâm lại, sau đó liền lấy từ trong tay áo ra một tấm Phù Lục, vỗ lên miệng vết thương.

Lập tức từng điểm sáng màu xanh lóe lên, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, sau chốc lát chỉ còn lưu lại một vết máu nhàn nhạt.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, quan sát "Liễu Minh" đối diện.

Chỉ thấy miệng vết thương trên tay đối phương bỗng nhiên khép lại như lúc ban đầu, cũng chỉ lưu lại một vết sẹo mờ.

Liễu Minh thấy tình huống này đã thực sự giật mình.

Không biết bao lâu sau, hắn mới cười khổ một tiếng, ánh mắt rút cuộc cũng dời khỏi người đối phương mà quan sát toàn bộ không gian một chút.

Hiện tại không gian thần bí rõ ràng đã lớn hơn trước rất nhiều.

Xem ra tám chín phần mười là theo Pháp lực của hắn tăng tiến, không gian này cũng sẽ mở rộng ra.

Tuy nhiên ngoại trừ không gian được mở rông và không biết từ đâu xuất hiện "Chính mình" thứ hai, hết thảy mọi thứ đều giống như trước, không thấy có điều gì khác thường.

Sau khi suy nghĩ một chút, lúc này Liễu Minh liền đi tới một chỗ khá xa "chính mình" thứ hai rồi ngồi xếp bằng xuống, sau đó lẳng lặng suy nghĩ.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã qua nửa ngày.

Liễu Minh hít sâu một hơi, cuối cùng từ trong trầm ngâm tỉnh lại, sau đó nhìn "Chính mình" phía xa xa, trên mặt lại lộ vẻ bất đắc dĩ.

Mới vừa rồi, trải qua một phen vắt óc suy ngẫm, hắn cuối cùng cũng khẳng định được thứ này đại khái là có quan hệ tới việc hắn không hiểu vì sao bị hôn mê trong Bí Cảnh.

Hắn còn nhớ rất rõ ràng, trong lúc hôn mê, hắn cũng đã từng gặp một “chính mình” khác có khí tức cực kỳ kinh người trong giấc mộng cổ quái kia.

Mà nguyên nhân lần trước hắn rơi vào hôn mê, sau đó đã từng tự phân tích qua, hẳn là có quan hệ tới việc "Kình Thiên Ma Thủ" kia tự nhiên mất tích trong Bí Cảnh.

Dù sao sau khi Kình Thiên Ma Thủ kia xuất hiện, bong bóng khí thân bí trong cơ thể mới không hiểu vì lý do gì lại xuất hiện, sau đó cũng trở nên cực kỳ không bình thường.

Thậm chí nói không chừng, việc Kình Thiên Ma Thủ kia mất tích cũng có quan hệ với nó.

Như vậy, sau khi tổng hợp lại các suy nghĩ, "Chính mình" trước mắt này hẳn là vì Kình Thiên Ma Thủ kia mới sinh ra, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại sinh ra mối liên hệ cực kì mật thiết với mình, từ đó mới xuất hiện chuyện quỷ dị đối phương bị thương mình cũng sẽ bị thương.

Tuy Liễu Minh cũng không có cách nào hiểu rõ quá trình cụ thể, nhưng cuối cùng cũng phân tích được tám chín phần mười nguyên nhân đại khái.

Mặc dù đã tìm được nguyên nhân, nhưng đối mặt với việc này như thế nào đương nhiên vẫn là một việc khiến hắn hết sức đau đầu, thậm chí ngay cả "chính mình" này có là một vật sống hay không, hắn vẫn không có cách nào xác định được.

Đương nhiên điều làm cho Liễu Minh bất đắc dĩ đương nhiên vẫn là hắn không thể nào thực sự sử dụng thủ đoạn gì quá khích với đối phương.

Bằng không với tâm tính của hắn, hiển nhiên nhất định sẽ phải giải quyết xong loại nguy cơ tiềm ẩn này mới có thể thực sự an tâm.

Liễu Minh suy nghĩ nhanh chóng một hồi, sau đó vẫn chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp duy nhất trước mắt là vây khốn "chính mình" kia lại.

Vì vậy hắn lắc lắc đầu rồi đứng dậy, lấy từ trên người ra một chồng trận kỳ, bắt bố trí bốn phía "Liễu Minh" thứ hai.

Khi Liễu Minh hoàn thành cắm toàn bộ trận kỳ xuống, một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay điểm ta phía trước, chỉ thấy pháp trận loại nhỏ trước mắt bỗng chốc vang lên thanh âm ‘ông ông’, một màn sáng màu trắng từ từ hiện ra, bao trọn lấy "Liễu Minh" kia.

Liễu Minh nhìn màn hào quang màu trắng, lại nhìn sợi xích màu bạc và những tấm Phù Lục trên người "Chính mình" đối diện một chút, thần sắc trên mặt cuối cùng cũng hơi giãn ra.

Trong tình huống như thế này, nếu như "Chính mình" trước mắt thật sự có động tĩnh dị thường gì, hắn có thể sẽ lập tức phát hiện ra.

Liễu Minh suy nghĩ như thế, sau đó rút cuộc quyết định ném việc này ra sau đầu, bắt đầu tập trung vào việc tu luyện của mình.

Nhưng trước đó, hắn phải dùng thần niệm câu thông với Phi Lâu một chút.

Kết quả là sau nghiêm lệnh của hắn, Phi Lâu vẫn mang theo vẻ kính sợ rời khỏi "Liễu Minh" đối diện, bay tới bên người hắn.

Lúc này trong lòng Liễu Minh mới buông lỏng, tiếp đó ra lệnh cho Phi Lâu và Cốt Hạt sang một chỗ khác luyện tập thủ đoạn công kích của riêng mình.

Vì vậy hai bọn chúng chỉ chớp lên một cái liền chia ra tới một vách tường khí màu xám tro gần đó, một cái thì cái đuôi móc câu sau lưng khẽ chuyển động, hóa thành những cái bóng mờ liên tiếp công kích về phía trước, còn cái kia thì tóc dài trên đầu dựng đứng lên, hóa thành vô số tia sáng đâm tới phía trước.

Mà Liễu Minh thì bắt đầu yên lặng tu luyện thuật Băng Trùy.

Cứ như vậy, thời gian ngày từng ngày trôi qua.

Lúc mới bắt đầu, Liễu Minh còn mười phần cẩn thận lưu ý "Chính mình" thứ hai, sợ rằng bỗng nhiên có dị biến.

Nhưng một tháng, hai tháng, ba bốn tháng trôi qua, đối phương từ đầu đến cuối đều ở yên tại chỗ hoàn toàn bất động, hắn dần dần cũng yên tâm, thực sự xem nó như một vật chết, bắt đầu đặt toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện pháp thuật.

Tuy thuật Băng Trùy cũng xem như là một pháp thuật trung giai khá khó tu luyện, nhưng bây giờ, Pháp lực của Liễu Minh đã vượt xa lần trước tiến vào không gian thần bí, mỗi một ngày số lần phóng ra thuật Băng Trùy gần như là gấp mấy lần trước kia.

Cho nên tốc độ tu luyện của hắn thoáng cái tăng lên rất nhiều.

Một ngày của hai năm sau.

Hai tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, phía trước người có từng điểm sáng màu lam nhanh chóng ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt một cây băng chùy thoạt nhìn rất bình thường ngưng tụ ra, nhưng màu sắc của băng chùy giờ đây lại trở nên rất đậm, toàn thân tỏa ra một tầng tinh quang khác thường.

Cổ tay hắn run lên, băng trùy lập tức bắn đi, kèm theo đó là tiếng xé gió chói tai, sau mấy cái chớp lóe đã đến trước vách tường khí màu xám tro cách đó vài chục trượng, cũng phát ra một vầng hào quang màu xanh đậm rồi nổ tung.

"Xùy..." một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo cuốn ra, vách tường khí trong vòng mấy trượng lập tức bị phủ lên một tầng băng lạnh, hơn nữa chỉ sau nháy mắt đã dầy lên mấy lần, biến thành một vách tường băng dày hơn một xích.

Liễu Minh thấy vậy, đuôi lông mày giật giật, pháp quyết trong tay biến đổi, một tay giơ lên, một đạo Phong Nhận màu xanh bắn về phía vách tường băng đối diện.

"Phanh" một tiếng!

Phong Nhận chém mạnh lên vách tường băng, chỉ để lại một vết sâu vài tấc, sau đó liền tự động tan vỡ tản đi trong không khí.

Liễu Minh thấy vậy sắc mặt vui vẻ, giơ tay lên vẽ một vòng vào hư không phía trước người, sau đó từng điểm sáng màu đỏ hiện ra liền ngưng tụ thành một quả cầu lửa đỏ thẫm.

"Đi!"

Liễu Minh phất tay áo vè phía trước, quả cầu lửa bắn ra.

"Oanh" một tiếng, quả cầu lửa nổ tung trên vách tường băng, hóa thành hỏa diễm cuồn cuộn tràn ra bốn phía.

Nhưng sau khi tất cả hỏa diễm nhỏ dần rồi tắt đi, lớp băng trên vách tường khí chỉ bị hòa tan một tầng rất mỏng.

Vẻ tươi cười trên mặt Liễu Minh đương nhiên càng tăng thêm vài phần.

Uy lực của Băng Trùy thuật sau khi đại thành quả nhiên vượt xa Hỏa Đạn thuật và Phong Nhận thuật đại thành.

Điểm thiếu khuyết duy nhất chính là thời gian thi pháp hơi chậm hơn một chút.

Thời gian sau đó, Liễu Minh cũng không tu luyện pháp thuật khác, mà bắt đầu yên lặng tìm hiểu bản "Thái Cương Kiếm Quyết" kia.

Trước đó hắn đã tìm hiểu xong pháp quyết bồi dưỡng Thái Cương Kiếm Phôi, hiện giờ định xem xem có thể lại từ trong đó tìm hiểu thêm một vài thứ khác hữu dụng hay không.

Nhưng sau khi hắn tìm hiểu hơn mười ngày liên tục liền từ bỏ việc này.

Rõ ràng bộ phận kiếm quyết còn lại đều dành cho tu luyện giả có tu vi Linh Sư trở lên tìm hiểu, pháp quyết trong đó quá mức thâm ảo, với tu vi của hắn cơ bản không cách nào lĩnh ngộ được.

Quyển Long Hổ Minh Ngục Công kia cũng giống như vậy.

Nhưng cũng vì vậy mà trong lúc nhất thời Liễu Minh lại không có việc gì làm.

Trong mấy ngày kế tiếp, hắn dứt khoát lại tiếp tục nghiên cứu "chính mình" thứ hai.

Kết quả là thực sự hắn đã lại tìm ra một số chỗ quái dị của "Liễu Minh" thứ hai.

Đầu tiên, hắn cẩn thận lắng nghe gần sát thân thể “Liễu Minh”, phát hiện đối phương chẳng những không có tiếng hô hấp, mà ngay cả tiếng tim đập máu chảy... các loại dấu hiệu sinh mệnh cũng đều không tồn tại, dường như thật sự không phải là người sống vậy.

Mặt khác, "Liễu Minh" này không những mình bị thương, hắn sẽ cùng bị thương, mà ngay cả ngược lại, nếu hắn bị tổn thương thì "Liễu Minh" này dĩ nhiên cũng bị y hệt như thế, dường như thật sự là một mạng hai thể vậy.

Hắn đã từng đọc qua một ít điển tịch, có một loại tà môn nguyền rủa có thể thông qua thi pháp đem tinh hồn một người chuyển đến một khôi lỗi hình người, sau đó chỉ cần bẻ gãy tay chân khôi lỗi, bộ phận tinh hồn của chủ nhân cũ bị chuyển dời kia cũng bị tổn thương tay chân, từ đó vĩnh viễn bị người chế trụ.

Nhưng sự tình tà môn như thế, Liễu Minh thật đúng là chưa từng nghe nói.

Điều này làm cho hắn tạm thời cũng chỉ có thể vò đầu bứt tai mà không có bất kỳ biện pháp nào.

Tuy nhiên hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần vừa rời khỏi không gian này sẽ lập tức đi điều tra điển tịch và nghe ngóng những việc liên quan, xem xem có thể tìm được đầu mối gì đó hay không.

Sau khi dùng mấy ngày tiếp theo mà không thể tra thêm được điều gì trên người "Chính mình" thứ hai, Liễu Minh cũng thực sự gác việc này lại.

Trong thời gian kế tiếp, hắn quyết định lấy lò luyện đan của mình ra, lấy thêm một đống Linh dược bình thường, bắt đầu luyện chế một ít đan dược.

Những đan dược này tuy chỉ là đan dược cấp Linh Đồ, mặc dù Liễu Minh đã luyện tập hơn trăm lần nhưng xác xuất thành công chỉ có thể duy trì trong mười lần có hai ba lần thành đan, độ tinh thuần của đan dược cũng chỉ coi là miễn cưỡng hợp cách.

Phàm Bách Tử đã rất khen ngợi đối với xác suất thành công này, kể cả là lão nhưng trong thời gian ngắn như thế đã có xác suất thành đan cao như vậy cũng là một việc cực kỳ không dễ dàng, song bản thân Liễu Minh lại không hài lòng lắm.

Đối với hắn, hiện tại luyện chế một ít đan dược cấp Linh Đồ cũng chỉ có từng ấy xác xuất thành công, đợi sau này khi luyện chế đan dược cấp Linh Sư, cũng không có nhiều tài liệu để luyện tập như vậy, đến lúc đó không cần nghĩ cũng biết tỷ lệ thành đan sẽ thấp như thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio