Ma Thiên Ký

chương 520: rèn luyện trong huyễn cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Xin Cái Tên

Khi Liễu Minh nhìn thấy ma hóa Lam Tỳ thì lùi lại ngay tức thì, đồng thời hai tay cũng thi triển pháp quyết, hắc khí tuôn ra phủ kín quanh thân hắn.

Một tiếng rồng ngâm hổ khiếu vang lên!

Một con hắc sắc giao long lao ra khỏi thân thể Liễu Minh, sau khi uốn lượn mấy vòng thì phân ra làm hai. Còn hắc khí trên đỉnh đầu hắn thì lại hóa thành hình Hắc Hổ.

Ngay sau đấy, Liễu Minh lại tế ra một cuốn Lạc Kim Sa, xung quanh thân hắn nhanh chóng biến thành một vùng cát vàng, bảo vệ hắn.

thực lực của Ma hóa Lam Tỳ mạnh đến cỡ nào, Liễu Minh hoàn toàn hiểu rõ nếu bất cẩn sẽ lập tức mất mạng tại chỗ.

Chỉ sau nửa khắc, không gian xung quanh Liễu Minh bỗng nhiên gợn sóng, một cái ma trảo lớn hơn một trượng nhìn hơi mờ mờ bỗng nhiên xuất hiện sau lưng hắn cực kỳ quỷ dị, nó như từ hư không hiện ra tập kích đúng vào điểm yếu hại của Liễu Minh.

Liễu Minh biến đổi pháp quyết trên tay, kim Sa ở quanh thân thể hắn biến đổi thành Cự Quyền lớn chừng hai trượng trực diện giao thủ với ma trảo.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên hắn cố gắng kìm hãm thế lùi, xoay người rồi giẫm mạnh chân xuống mặt đất lao nhanh về phía trước.

Ầm!

Phía sau cự quyền màu vàng tiếp xúc ma trảo màu đen, đã phát ra tiếng nổ đùng đùng, rồi bị đánh tan, lần nữa hóa thành cát vàng.

Ma trảo màu đen cũng không khá hơn là bao, khi bị đánh cho tan tành làm lộ ra thân hình Lam Tỳ ở giữa.

Hiện giờ Liễu Minh đã cách Lam Tỳ hơn mười trượng, trong lúc hắn xoay người cũng đồng thời thúc giục pháp quyết, Kim Sa sau khi bị đánh tan đã nhanh chóng hợp lại, hóa thành Cự quyền cấp tốc lao về phía Lam Tỳ, ý đồ đánh cho nó không kịp trở tay.

Thế nhưng, thân ảnh của Lam tỳ chỉ xuất hiện trong tích tắc khi ma trảo bị bạo tạc, chỉ chớp mắt lão đã biến mất khỏi tầm mắt.

Sau một khắc, trước người Liễu Minh bỗng vang lên tiếng “Vèo”, một bóng người màu đen lóe lên, chính là bản thể của Ma hóa Lam Tỳ.

Lão không thèm nói lời nào, lập tức xuất thủ, lại song cự trảo màu đen lao thẳng về mặt Liễu Minh.

Liễu Minh thật bị đối phương dọa cho kinh sợ, không kịp triệu hồi Kim Sa trở về hộ thể, chỉ kịp vung tay áo xuất ra Trọng Thủy châu, đồng thời trên tay cũng hiện lên lân phiến màu đỏ, hắn nhỏ giọng hét lên mấy tiếng, vụ Giao và Vụ Hổ vẫn bảo vệ xung quanh thân thể cũng đồng thời xuất kích, toàn lực tấn công ma hóa Lam Tỳ.

"Ầm " "Ầm" hai tiếng nổ mạnh!

Thật không ngờ, Vụ Giao lại dễ dàng bị một cự trảo bóp chặt, còn Vụ Hổ thì bị cự trảo còn lại đánh bay.

Hắc sắc giao long và cự Hổ chỉ chống đỡ được trong chốc lát, đã bị đôi ma trảo đánh tan, hóa thành khói bay đi bốn phía.

Cùng lúc đó, thân ảnh của ma hóa Lam Tỳ đột nhiên lay động, chỉ trong một hơi thở đã xuất hiện trước mặt Liễu Minh.

Trong lòng Liễu Minh sớm đã có sự chuẩn bị, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, song quyền thủ thế từ lâu lập tức đánh thẳng về phía Lam Tỳ.

Phốc!

Khuôn mặt Lam Tỳ hiện lên vẻ dữ tợn, thân hình lão nhanh chóng biến mất lần nữa.

Liễu Minh vừa mới thầm nghĩ không tốt, kết quả, còn chưa kịp xoay người, ở hư không ở bên cạnh đã bị xiết chặt, phảng phất như bị biến thành tinh thiết.

Tiếp theo, trước người hắn lại xuất hiện một cái bóng mờ, Lam Tỳ đã thuấn di đến bên cạnh hắn, khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc. Lập tức, Liễu Minh đã cảm thấy hai vai bị đánh trúng, đau đớn khiến hắn hoa mắt.

Hai cánh tay của hắn đã bị Lam Tỳ chặt đứt tận gốc, máu tươi tung tóe trong không trung như những bông hoa li ti màu đỏ tươi.

Thâm tâm Liễu Minh trở nên nặng nề, không kịp phản ứng đã cảm thấy cái cổ mình bỗng trở nên mát lạnh, rồi nhẹ hẫng giống như đang được bay lên trời, nhưng không ngờ cảnh vật xung quanh lại xoay tròn.

Ngay sau đó, hai mắt hắn bỗng trở nên tối sầm.

Trong đầu Liễu Minh hiện lên một tiếng “Vù”, thì đôi mắt hắn cũng lấy lại được ánh sáng, hắn phát hiện thân thể mình đã trở lại Không Gian Thần Bí.

Lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt. Một cánh tay vẫn đặt trên tấm bia đá, nhưng toàn thân hắn đã trở nên hư nhược, hiển nhiên để mở ra Ma huyễn đồng khiến phải tiêu hao cực kỳ nhiều tinh thần lực.

Hắn thu tay về, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi tới một góc ngồi xuống, vận dụng dị thuật nhất tâm nhị dụng, vừa khôi phục tinh thần lực vừa hồi tưởng lại quá trình chiến đấu với ma hóa Lam Tỳ.

So với được La Hầu hỗ trợ mở ra Ma Huyễn Đồng, lần đó hắn bị Lam Tỳ giết chết trong chớp mắt. Còn hiện giờ, sau khi đột phá Ngưng Dịch hậu kỳ, tuy pháp lực và công pháp đã tiến bộ cực lớn nhưng chỉ có thể kiên trì thêm mấy hơi thở.

Đương nhiên Liễu Minh sẽ không thỏa mãn với kết quả này, nên trong đầu hắn không ngừng tái diễn quá trình chiến đấu, hắn cân nhắc suy nghĩ tỉ mỉ mọi chi tiết nhỏ trong cuộc đấu, hi vọng có thể rút ra được nhiều bài học hơn.

Dù sao khi cường giả đối chiến, chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ phải trả giá cực đắt, nhẹ thì trọng thương, nặng thì vẫn lạc tại chỗ.

Cứ như vậy, sau hai ngày đả tọa, hắn mới khôi phục được khoảng bảy tám phần tinh thần lực.

Hắn cũng đã tính toán cặn kẽ cuộc chiến vào hai ngày trước, và đề ra kế hoạch tác chiến mới.

Sau khi suy nghĩ chín chắn, hắn thở dài một hơi, rồi lần nữa đứng đậy tiếp tục đi tới chỗ Hồn Thiên Bi.

Một tháng sau.

Trên một bình địa trống trải, một bóng người màu xanh đang nhanh chóng xuyên qua những trụ đá to lớn.

Ở phía sau người này mấy chục trượng có một bóng người khác, tốc độ so với người trước còn nhanh hơn, đang ra sức truy đuổi.

Bóng người màu đen đang truy đuổi dường như không hề quan tâm tới mấy trụ đá kia, chỉ thấy y vung tay lên là mấy cái trụ đá bị đánh nát.

Trong lúc nhất thời, bên trong Thạch Lâm vang lên âm thanh ầm ầm không ngớt, cát bay đá chạy, tung tóe khắp nơi.

Một đuổi một chạy chính là hai người Lam Tỳ và Liễu Minh.

Sau mười lần giao thủ, Liễu Minh đã giở hết mọi thủ đoạn

Thế nhưng cho dù là Ngự Thuật Kiếm, Lạc Kim Sa hay là Long Hổ Minh Ngục Công cũng không thể đả thương được ma hóa Lam Tỳ. Thậm chí ngay cả Trọng Thủy Châu kết hợp với Xích Sắc Lân Phiến cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại hư ảnh cự trảo được Lam Tỳ dùng ma khí biến thành.

Lần này, hắn quyết định thay đổi sách lược, trước tiên thử nghiệm xem mình có thể trốn chạy được bao lâu.

Dù sao trong quá trình chiến đấu, đánh không thắng thì phải chạy, đây cũng là một thủ đoạn để bảo mệnh.

Nếu chỉ tính riêng về tốc độ, đương nhiên Liễu Minh biết mình không phải là đối thủ của ma hóa Lam Tỳ, chẳng qua mượn địa hình phức tạp trong thạch lâm, hắn vẫn luôn có thể duy trì khoảng cách hơn mười trượng.

Nhưng chỉ cần ra khỏi Thạch Lâm, mất đi vật che chắn, khoảng cách mười trượng sẽ dần bị thu hẹp.

Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng mười trượng, thân hình Liễu Minh đột nhiên hơi ngưng lại, rồi nhanh chóng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, đồng thời một tiểu kiểm màu đỏ thẫm lao nhanh ra khỏi ống tay áo hắn.

Tiếng xé gió rít lên. Sau đó thanh tiểu kiếm màu đỏ phát ra tiếng kêu lanh lảnh rồi nhanh chóng hóa lớn, một thanh cự kiếm hai trượng gầm thét khiến cát bụi bị cuốn theo bắn thẳng về phía Lam Tỳ.

Thân hình của Ma hóa Lam Tỳ chỉ hơi vặn vẹo một chút đã khiến Xích hồng tiểu kiếm lướt qua bên người, một đòn vừa rồi vẻn vẹn chỉ có thể xin tí ma khí của lão.

Sau một khắc, lão đã cách Liễu Minh chỉ hai trượng.

Lúc này nếu Liễu Minh thôi thúc linh kiếm trở về e là đã không còn kịp.

Suy nghĩ trong tích tắc, hắn chỉ có thể hợp hai tay lại, hai viên Trọng Thủy Châu hiện ra, rồi một viên đột ngột vỡ tan rồi hợp vào viên còn lại, sau đó hắn phun ra mấy ngụm tinh huyết nhập vào trong viên châu màu đen khiến cho nó phải bừng sáng, trên mặt ngoài hiện lên hư ảnh của hai mươi tòa trận pháp.

Hắc khí tuôn ra không ngừng từ hai tay Liễu Minh bao bọc viên châu tầng tầng lớp lớp, nhanh chóng đẩy nó lao về phía trước.

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, viên châu lập tức hóa thành một đoàn hắc quang cấp tốc lao tới.

Ma hóa Lam Tỳ thấy thế, một cánh tay vừa nhấc lên đã trực tiếp xuyên qua hư không nắm lấy ngay Trọng Thủy châu đã biến thành hắc quang.

Liễu Minh thấy vậy thì vẻ mặt đã biến đổi, ánh mắt cũng lóe lên vẻ tàn độc, pháp quyết trên tay cũng chuyển đổi.

Trọng Thủy châu khẽ run lên, bỗng chốc đỏ rực. Pháp bảo này tự bạo bốc lên hơi nước màu đen cuồn cuộn, cuốn cả ma hóa Lam Tỳ không kịp đề phòng vào trong.

Trong hơi nước màu đen dày đặc, ma hóa Lam Tỳ chỉ có thể gào thét, thế nhưng chỉ trong chốc lát nó đã thoát ra được. Chỉ là hiện tại, nó đã bị thương tích khắp người, riêng cánh tay bắt lấy Trọng Thủy châu thì đã bầy nhầy máu và thịt.

Tuy nhiên, vết thương này chưa động chạm tới căn cơ của nó, chỉ trong mấy hơi thở, ma khí đã điên cuồng tuôn ra từ thân thể, tụ lại trên người để phục hồi vết thương, chốc lát lão bình phục hoàn toàn.

Nhưng như thế là quá đủ để khiến ma hóa Lam Tỳ nổi trận lôi đình.

Tinh quang trong mắt đại thịnh, miệng thì thét dài một tiếng, rồi cả người đột nhiên gia tốc về phía trước, chỉ là sau mấy trượng thân hình nó lại biến mất lần nữa.

Liễu Minh lập tức cảm thấy trên đỉnh đầu mình xuất hiện một cơn cuồng phong, đó là hiện tương do một ma trảo xé gió chụp xuống.

Sắc mặt Liễu Minh đại biến, trong vội vã hắn chỉ kịp bấm pháp quyết triệu hồi ra một hắc sắc tiểu thuẫn, sau khi nó quay tít một vòng đã hóa thành một cái cốt thuẫn cực lớn chắn trước người.

Chín cái hư ảnh đầu lâu đồng thời xuất hiện trên mặt thuẫn, sau khi phát ra mấy tiếng ô ô quái dị thì lập tức xông về phía cự trảo ở trên không trung.

Mà lúc này, thân thể Liễu Minh lại lần nữa bắn ngược về phía sau.

Ầm!

Chín hư ảnh dầu lâu bị hôi diệt ngay tức khắc, đồng thời Liễu Minh cũng cảm thấy ngực mình bỗng mát lạnh, một ma trảo khác đã bất kỳ xuất ý đánh tập hậu, đâm thủng lồng ngực hắn.

Hắn nặng nề quay cái cái cổ về phía sau, mới phát hiện ma hóa Lam Tỳ chẳng biết đã xuất hiện ở phía sau hắn từ bao giờ, nó đang giương đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Liễu Minh cũng không thể làm gì hơn vì lúc này hắn đã mất đi toàn bộ tri giác.

Tám tháng sau, địa điểm vẫn là Thạch Lâm.

ở trên bầu trời của một gò núi nhỏ có một Kim Sắc Viên Cầu đang xoay tròn.

Nhưng vào lúc này, nương theo một tiếng gầm tê tâm liệt phế, từ bên trong Kim Sắc Viên Cầu tỏa ra sương mù màu đen dày đặc.

Viên cầu màu vang lập tức bạo nổ, vỡ vụn thành từng mảnh hóa thành cát vàng bung ra đầy trời.

Đồng thời, thân hình hai con Hắc Sắc Giao Long và Hắc Sắc Cự Hổ cũng lóe lên, nhưng đến cũng nhanh đi cũng nhanh.

Sau khi sương mù màu đen tản đi, hai bóng người từ không trung rơi xuống, chính là Liễu Minh và ma hóa Lam Tỳ.

Lúc này, sắc mặt của Liễu Minh trắng bệch, ngực cũng đã bị khoét một cái lỗ lớn cỡ một xích, từ miệng vết thương còn đang bốc lên khí đen nhè nhẹ.

Hắn cố nén đau nhức mở một con mắt nhìn về phía thân hình không hoàn chỉnh của Lam Tỳ đang nằm sõng soài trên mặt đất, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Sau một khắc, hắn liền xuất hiện ở trong không gian thần bí.

Đây là lần thứ bảy mươi hai Liễu Minh đối chiến với ma hóa Lam Tỳ, cũng là lần đầu tiên hắn kích sát được nó, tuy là cùng nhau đồng quy vu tận không thể áp dụng trong thực chiến, nhưng như thế cũng nói lên sự tiến bộ của hắn trong quãng thời gian vừa rồi.

Dù sao thực lực chân chính của ma hóa Lam Tỳ cũng thuộc vào cảnh giới Hóa Tinh trung kỳ đỉnh phong, nên chưa chắc trong thực tế hắn đã thực hiện được điều này.

Đương nhiên chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc thực lực của hắn hiện tại đã tiếp cận với cảnh giới Hóa Tình trung kỳ đỉnh phong, dù sao để làm được như thế hắn cũng đã phải 'chết' rất nhiều lần. Nhưng ngay cả như vậy, thực chiến và luyện tập trong Huyễn Ma Đồng vẫn khác nhau như trời với vực.

Đối với tu luyện giả ở cảnh giới Hóa Tinh trung kỳ đỉnh phong, muốn giết chết họ ít nhất cũng cần phải có bảy tám cường giả cấp bậc Hóa Tinh Kỳ Sơ Kỳ.

Liễu Minh vừa nhắm mắt tu luyện vừa tự đánh giá lại tình hình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio