Ma Thiên Ký

chương 624: tế đàn cùng phong ấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: khangvan

“Ma thạch?” Liễu Minh nhìn qua đồ vật trên cột đá, nhướng mày hỏi.

“Cái này cũng không phải là ma thạch gì đó, chỉ là một loại hắc tinh thạch đặc thù mà thôi. Giữa loại tinh thạch này có thể sinh ra một loại liên hệ nào đó, dựa theo vị trí xếp đặt bất đồng mà có thể hình thành một loại kết giới nào đó, mà trước mắt ngươi chính là một loại kết giới nào đó, cũng bởi vì có loại kết giới này thì tế đàn này đến tận bây giờ vẫn hoàn hảo không có tổn hao nào cả.” La Hầu nhàn nhạt giải thích.

“Thì ra là thế, vậy ta phải phá vỡ nó mới có thể nhìn thấy Chân Ma Chi Khí rồi.” Liễu Minh chậm rãi hỏi.

“Không sai, việc cấp bách hiện giờ là trước khi có người khác đến ngươi phải nhanh chóng phá vỡ kết giới và phong ấn, để cho Chân Ma Chi Khí chảy ra. Nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở ngươi, Chân Ma Chi Khí một khi lộ ra ngoài thì có thể bị ma tu cảm ứng được, rất nhanh sẽ tìm đến đây đấy.” La Hầu một lần nữa nhắc nhở.

Liễu Minh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, không nói hai lời liền đi về phía trước vài bước, tay áo run lên, hai quả Trọng Thủy Châu hiện ra, hai tay chà xát một cái liền đem hai quả hợp lại làm một.

Hắn cầm quả Trọng Thủy Châu đã dung hợp trong tay, trong miệng lẩm bẩm niệm chú, hắc khí từ trên cánh tay cuồn cuộn tuôn ra, khẽ quát một tiếng, sau đó mạnh mẽ tung ra một quyền, một luồng hắc khí mạnh mẽ tuôn ra.

“Oanh” một tiếng vang lên!

Hư không phía trước tế đàn liền chấn dộng, một màn sáng vô hình hiện ra, một kích của Trọng Thủy Châu dưới sự gia trì của Long Hổ Minh Ngục Công lại chỉ có thể làm cho màn sáng rung động một chút mà thôi.

Lông mày Liễu Minh cau lại, một cánh tay khác nâng lên, điểm về hư không, một đạo kiếm khí hình đinh ốc bắn ra.

“Phốc” một tiếng!

Kiếm khí lóe lên liền dễ dàng xuyên qua màn sáng, nhưng lập tức lỗ thủng lại liền lại như lúc ban đầu.

“Kết giới của Cổ Ma Tộc không thể dễ dàng mà phá giải như vậy, ngươi hãy thúc giục linh khí không ngừng công kích vào một điểm, đợi sau khi linh khí của tiết điểm này tiêu hao hết thì hãy đánh vỡ kết giới ra.” La Hầu không nhanh không chậm nói một câu, sau đó thì không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra nữa.

Liễu Minh nghe vậy thì cũng không đáp trả lại, chẳng qua bàn tay tiếp tục cầm Trọng Thủy Châu, từng quyền từng quyền đánh vào một chỗ của kết giới trước mắt.

...

Cùng lúc đó, trong một đại sảnh cung điện nào đó trong di tích, bốn gã nam tử trên người mặc cùng một bộ đồng phục của tông môn, mà phía trước có một con thiềm thừ màu đen đang nằm sấp, toàn thân khô quắt dị thường, cao hơn một trượng.

Con thú này rõ ràng cũng giống như là đầu thi mãng mà Liễu Minh thấy lúc trước, một đầu ma thi thú. Nó thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm “Xì xào” kì quái.

“Nhị ca, nếu hôm nay chúng ta có thể bắt được đầu thi thú này, lấy yêu đan luyện chế ra mấy viên thượng phẩm Hiên Ma Đan thì việc đột phá bình cảnh Hóa Tinh hẳn là có hy vọng rồi.” Một gã nam tử dáng vẻ thô kệch nhìn chằm chằm vào cự thú trước mắt, hắc hắc một tiếng rồi thấp giọng nói.

“Thân thể con thú này sớm đã bị ma khí ăn mòn trở thành một đầu ma vật, hôm nay đã đột phá Hóa Tinh kỳ, bốn người chúng ta liên thủ nếu có thể bắt được nó đem luyện đan thì so với những kẻ khác chỉ hấp thụ ma khí thì chỗ tốt cũng không phải ít, nhưng mà độc dịch của nó hết sức lợi hại, tuyệt đối không được để nó dính phải.” Một gã trung niên khác tức thì cẩn thận nhắc nhở.

Ba người còn lại nghe vậy tức thì tinh thần phấn chấn, cùng đáp ứng một tiếng, sau đó nhanh chóng tế ra linh khí, hướng về phía con cóc khổng lồ kia bắn đến.

...

Tại một căn mật thất dưới long đất trong di tích, một gã thanh niên mặc trường bào màu tím, trong tay đang vuốt ve một thanh cổ kiếm màu đen có chút tàn phá. Chuôi của thanh kiếm này thình lình lại có khắc một cái đồ án ma đầu.

“Kiếm này mặc dù đã bị tổn hại, không thể nào dùng trực tiếp được, nhưng đúng là được luyện chế từ một số tài liệu trân quý của Cổ Ma tộc. Nếu sau khi trở về có thể dung luyện lại một lần nữa thì không chừng có thể thu được một ít tài liệu trân quý.” Thanh niên áo bào tím thì thào tự nói.

Đúng lúc này thì một tia máu lóe lên, tên thanh niên chưa kịp phản ứng thì trên cổ liền xuất hiện một lỗ thủng to nửa xích, miệng mấp máy vài cái sau đó liền lảo đảo rồi ngã xuống vũng máu, trong tay phải của mình vẫn gắt gao cầm lấy thanh cổ kiếm màu đen.

“Hừ, không chịu nổi cả một kích.” Sau một khắc thì huyết quang xung quanh trong hư không thu lại, lộ ra một gã thanh niên cực kỳ anh tuấn, đúng là Huyết Đế Tử.

Hắn không nói hai lời liền vỗ một tay về phía nam tử áo bào tím, lập tức một luồng máu tươi từ cổ của hắn điên cuồng phun ra, hóa thành vô số huyết tuyến chui vào lòng bàn tay hắn.

Vẻn vẹn hai ba hô hấp sau, nam tử áo bào tím đã bị hút thành một cái thi thể khô quắt.

Lúc này, trong đại sảnh của một căn mật thất cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến từng tiếng bước chân nặng nề, mỗi một bước đều giống như thái sơn áp đỉnh, khiến cho mặt đất đều khẽ rung lên, một cự đại đồng nhân đang hướng về căn mật thất đi đến.

“Lại một tên không biết lượng sức mình à?” Bên trong mật thất, Huyết Đế Tử nghe được âm thanh này thì cười lạnh một tiếng, thu lại thanh cổ kiếm màu đen đã bị tàn phá kia, huyết quang quanh thân liền bùng lên.

Một lát sau, huyết quang thu lại thì hắn đã xuất hiện bên ngoài mật thất, đối diện cách đó không xa là cự đại đồng nhân đang bước đến.

“Huyết Đế Tử!”

Bành Việt vừa trông thấy Huyết Đế Tử thì cũng nao nao, đồng nhân dưới chân lập tức kêu két một tiếng rồi dừng lại.

“Thì ra là ngươi! Tốt, có thể thúc giục khôi lỗi cấp này thì không cần phải nói, nhất định là nội môn đệ tử của Thiên Công Tông rồi. Máu tươi của ngươi, ta nhận.” Huyết Đế Tử trông thấy Bành Việt thì cuồng tiếu một tiếng, huyết khí trên người liền ngưng tụ, sau đó nhấc một tay lên, một cự chưởng huyết sắc to mấy trượng liền vỗ về phía Bành Việt.

Bành Việt thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, không thấy hắn có cử động gì nhưng đồng nhân dưới chân đột nhiên duỗi thẳng cánh tay ra, một cự thủ màu vàng liền nghênh đón cự chưởng huyết sắc.

“Oanh”, một tiếng thật lớn vang lên!

Ánh sáng màu vàng và huyết vân xoay chuyển một hổi, cự đại đồng nhân liền nhoáng lên một cái, mà Huyết Đế Tử thì sắc mặt trắng nhợt, không kìm được mà phải lui về phía sau hai bước.

Mà đúng lúc này thì trên người cự đại đồng nhân, linh văn màu vàng chớp động vài cái, đột nhiên nâng một chân lên, mạnh mẽ hướng về phía Huyết Đế Tử giẫm một cái, động tác cực nhanh, so với tu sĩ thì còn nhanh hơn ba phần.

Huyết Đế Tử khẽ hừ lạnh, ngược lại cũng không thèm trốn tránh, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, huyết quang trên đỉnh đầu xoay tròn, sau đó hiện ra một mảnh huyết vân.

Lại một tiếng vang thật lớn nữa vang lên.

Bàn chân khổng lồ của đồng nhân vừa hạ xuống huyết vân nhưng lại không thể nào hạ xuống thêm một chút nào nữa, bị huyết vân cứng rắn ngăn lại giữa không trung.

Khóe miệng Huyết Đế Tử khẽ nhếch lên, huyết khí toàn thân cuồn cuộn, huyết vân trên không trung liền xoay tròn, sau đó lại hóa thành một cự thủ huyết sắc, nắm lấy chân của đồng nhân mà rung mạnh.

Ngay lúc đó, từ bàn chân của đồng nhân bỗng nhiên tuôn ra một luồng man lực, toàn thân kim quang lập lòe, sau khi thu nhỏ chỉ còn ba bốn thước thì khó khăn lắm mới có thể đứng vững lại thân hình.

Lúc này, huyết vụ quanh thân Huyết Đế Tử cuồn cuộn một hồi, sau đó thình lình lại có hai cự chưởng huyết sắc to chừng một trượng biến ảo ra, mang theo tiếng xé gió, đập vào trước ngực của đồng nhân.

Thấy một màn trước mắt, sắc mặt Bành Việt khẽ biến, lần nữa đánh ra mấy đạo pháp quyết vào cự đại đồng nhân dưới chân, đồng thời há miệng phun ra một đạo quang trụ màu vàng to cỡ miệng bát.

“Oanh” một tiếng truyền đến!

Quang trụ vừa va chạm với một cự chưởng huyết sắc thì liền hóa thành một đoàn ánh sang hai màu kim hồn, rồi ầm ầm vỡ vụn ra.

Ngay sau đó, một tiếng “Ba” thật lớn vang lên!

Đồng nhân liền lùi lại phía sau mấy bước, trên ngực có thể trông thấy một chưởng ấn huyết sắc khá rõ ràng.

“Ngươi…”

Hàn quang trong mắt Bành Việt lóe lên, lộ ra một tia giận dữ, mười ngón tay bấm niệm nhanh chóng, thân hình của cự đại đồng nhân đột nhiên mơ hồ, lóe lên liền xuất hiện trước người của Huyết Đế Tử, cách hắn gần trong gang tấc, hai cánh tay to lớn mơ hồ, vô số quyền ảnh cực lớn gào thét bay ra.

Huyết Đế Tử thấy vậy thì cười lạnh, đầu vai nhoáng lên một cái, huyết khí trong cơ thể tuôn ra cuồn cuộn, quay vòng một cái liền hóa thành một vòng xoáy cực lớn, bao phủ cả đồng nhân và Bành Việt vào bên trong.

Mà bản thân Huyết Đế Tử thì nhanh chóng chui vào trong huyết khí không thấy bóng dáng.

Chỗ phong ấn của tế đàn, “Oanh long long”, một tiếng vang thật lớn truyền ra!

Trong hư không, một hồi rung động như gợn sóng, tràn ra bốn phương tám hướng.

Sau một khắc, một đạo thân ảnh chớp động, hiện ra thân hình, đúng là Liễu Minh.

Dưới sự công kích không ngừng của hắn, dưới man lực của Trọng Thủy Châu, rút cuộc đã phá vỡ được kết giới vô hình bao phủ bên ngoài của tế đàn bị phong ấn.

Liễu Minh sau khi quan sát thấy pháp trận phong ấn màu tím bên dưới tế đàn vẫn hoàn hảo không chút hư tổn nào thì tay áo rung lên, một thanh tiểu kiếm màu xanh bắn ra, xoay tròn một cái trong hư không rồi biến thành một thanh cự kiếm dài hai ba trượng.

“Trảm.”

Hắn liền quát khẽ một tiếng.

Cự kiếm màu xanh lóe lên, liền chém thẳng xuống phong ấn.

“Phanh” một tiếng truyền ra, tế đàn giống như được làm từ đồ sứ, nổ tung ra.

Mà pháp trận cổ quái dưới tế đàn thì lại khẽ rung lên, ánh sang tím trên bề mặt lưu chuyển, thình lình hiện ra một vết kiếm hẹp dài.

Liễu Minh thấy vậy thì liền thu lại tiểu kiếm, kiếm quyết từ mười ngón tay nhanh chóng biến ảo, mười ngón tay trắng nõn lập tức ngưng tụ ra từng đạo kiếm khí vô hình, tiếng “vèo vèo” vang lên liền bắn vào chỗ đó.

Tiếng bạo liệt truyền ra liên tiếp, tử mang tại một góc của phong ấn chợt ẩn chợt hiện không ngừng, bắt đầu phát ra tiếng ông ông trầm thấp.

Nhìn thấy công kích của mình có hiệu quả, trong mắt Liễu Minh lóe lên vẻ mừng rỡ. Lúc này tinh thần hắn chấn động, mười ngón tay bắn ra liên tục, tiếng xé gió cũng vang lên không ngừng.

Sau một lát công phu như vậy, pháp trận truyền ra một tiếng trầm đục, tại một góc phong ấn rộng hơn một trượng, thình lình xuất hiện một khe hở rộng hơn một tấc.

Cùng lúc đó thì sương mù giống như từng sợi chỉ đen, đen nhánh, tỏa sáng óng ánh, thông qua khe hở, chậm rãi tràn ra.

“Đúng rồi, đúng là Chân Ma Chi Khí vô cùng tinh thuần!”

Bên tai Liễu Minh truyền đến thanh âm mừng rỡ của La Hầu, cùng thời gian thì trong linh hải của hắn rung động, một cái bong bóng khí vô thanh vô tức hiện ra.

Chân Ma Chi Khí giống như những sợi chỉ đen, giống như là có linh tính, bỗng nhiên lao về phía Liễu Minh, nhao nhao rồi chui vào bong bóng khí bên trong linh hải của hắn.

Nếu có người ngoài nhìn vào thì giống như là Liễu Minh đang hấp thu những Chân Ma Chi Khí này.

Nửa khắc chuông sau.

Trong một mảng lầu các tàn phá của di tích một đạo bóng đen yểu điệu, vô cùng quỷ mị bay nhanh qua, đúng là Hắc Phượng Tiên Tử.

Mà hơn mười trượng phía trước, một đạo độn quang màu vàng lập lòe không ngừng, đang nhanh chóng chạy về phía trước.

Trong ánh sáng màu vàng, rõ rang chính là Bành Việt, đệ tử Thiên Công Tông, người mà cách đây không lâu vẫn đang kịch đấu với Huyết Đế Tử.

Chẳng qua lúc này hắn chẳng những quần áo tả tơi mà trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, đồng nhân vẫn theo bên cạnh hắn thì lại không thấy bóng dáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio