Ma Thiên Ký

chương 723: phá linh chủy thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Vong Mạng, Dionysus

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: Vong Mạng, Dionysus

===============================================================================================

“Cửu U Minh Giới, U tộc! Tiền bối, Cửu U Minh Giới có thật sự tồn tại không?”

Liễu Minh sau khi nghe xong, hít một ngụm khí lạnh, hắn tuyệt không thể nghĩ tới việc Minh Cốt Quyết lại có lai lịch lớn như thế.

“Đương nhiên là có thật. Có lẽ trong mắt tu sĩ bình thường thì giới này là sự việc cực kỳ mờ ảo hư vô, nhưng đối với người đạt đến cảnh giới bậc này như ta mà nói thì nó thực sự tồn tại, thậm chí năm đó bản tôn đã từng đi qua giới này một lần, cho nên mới biết rõ lai lịch Minh Cốt Quyết này. Đáng tiếc ta chủ tu Khôi Lỗi Chi Thuật, đối với công pháp cường hóa thân thể thì không để ý lắm cho nên cũng không tận sức đi tìm.” Khôi lỗi nữ đồng thản nhiên nói.

Liễu Minh sau khi nghe thế, tức thì thần sắc biến hóa bất định một hồi, hiển nhiên đang suy tính điều kiện theo như lời bé gái nói.

Không thể không nói, điều kiện mà bé gái này đưa ra quả thực không tệ, bất luận là việc đưa hắn ra ngoài hay mười tầng đầu Minh Cốt Quyết cũng đều là thứ mà hắn cơ bản không thể cự tuyệt.

Thêm nữa là việc phá hủy khôi lỗi có linh tính kia tuy nguy hiểm, nhưng nếu hắn dám gan lì cự tuyệt, đoán chừng bé gái này sẽ lập tức trở mặt, trực tiếp hạ sát hắn.

Cứ theo đó thì cơ bản hắn chẳng có lựa chọn nào khác.

“Được, nếu tiền bối đã có thành ý như này, vậy vãn bối nguyện ý dốc sức khuyển mã, chỉ hy vọng tiền bối có thể giữ đúng lời hứa.” Liễu Minh sau khi đã quyết ý bèn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đáp ứng.

“Hắc hắc, bổn tọa là người có thân phận thế nào, làm sao lại có thể làm ra chuyện bội tín. Yên tâm, ngươi chỉ cần giúp ta thì việc kia tất nhiên là được.”

Bé gái thấy Liễu Minh đã đồng ý, mặt cũng trở nên vui vẻ.

Tuy cô nhóc này chỉ là thân khôi lỗi nhưng biểu cảm hiện ra trên khuôn mặt lại rất sinh động, bộ dáng không hề khô cứng, không hổ là khôi lỗi nhân ngẫu do Thông Huyền đại năng chi sĩ tự mình luyện chế ra.

“Phải rồi, bản tôn cũng lâu rồi không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cần bổ sung gấp một ít linh thạch, không biết ngươi có mang theo bên người không?”

“Vãn bối...” Liễu Minh khẽ giật mình, vừa định mở miệng thì đã thấy vòng tay chứa đồ trên tay rung lên, sau đó nó nhân lúc không bị khống chế liền rời tay bay về phía bé gái khiến hắn chỉ có thể lập tức ngậm chặt miệng lại.

Cái này rõ ràng là trấn lột, nào có tí nào phong độ của tiền bối cao nhân.

Bé gái với khuôn mặt trông rất khó coi của Liễu Minh lại vờ như không thấy, ngón tay khẽ vỗ lên tu di giới, mở cấm chế ra rồi đổ ầm ầm mọi thứ trong đó xuống, rớt chồng chất một đống trên mặt đất.

Trong đó có đủ các loại linh khí, phù lục, cùng các loại tài liệu luyện đan, còn có từng đám linh thạch sáng long lanh lấp lánh, đều là của cải mà những năm qua Liễu Minh tỉ mỉ tích cóp từng chút một.

Bé gái sau khi thấy những linh thạch kia, ánh mắt sáng lên, nụ cười nở trên khuôn mặt, tức thì nó vung một tay lên, một lực vô hình thình lình bay ra sau đấy liền cuốn một phát, thu hết đám linh thạch lại.

Liễu Minh thấy vậy, nội tâm run lên một hồi.

Phải biết rằng hắn đã tốn không biết bao nhiêu thời gian, tâm sức mới thu được phần lợi nhuận linh thạch này, thêm phần kiếm được bí cảnh Lôi Trì Sơn thì cũng phải đến khoảng mấy ngàn vạn, tất cả bây giờ đều tiện nghi cho bé gái này, xem ra chẳng khác gì vì người khác mà làm mai, làm mối không công.

"Ồ!"

Bé gái sau khi lấy đi linh thạch lại đưa mắt đảo đại qua mặt đất, tiếp đấy sắc mặt nó đột nhiên hơi đổi đồng thời khẽ kêu một tiếng.

Cũng không biết động tác của nó thế nào mà đám tài liệu, khoáng thạch trên mặt đất lập tức bị lực vô hình hất qua một bên, để lộ một bộ thi thể khô héo vốn bị che lấp ở trong đó.

Đúng là cái bộ ma thi kia!

“Tiểu vận khí cũng không tồi, lại có thể lấy được một bộ thi thể của tu sĩ Thiên Tượng cảnh, hơn nữa còn giữ được nguyên vẹn thế kia. Không đúng. Khí tức này... Chính là thi thể Ma nhân. Chà chà, không tệ, không tệ! Ma thi Thiên Tượng cảnh, hiếm càng thêm hiếm mà. Có điều để vật này trong tay ngươi, nói không quá thì đúng là minh châu rơi vào bãi sình, bản tôn phải thay ngươi xử lý rồi.” Bé gái cẩn thận nhìn ngắm ma thi vài lần, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ vui mừng. Nó vung một tay lên, lập tức phóng ra một quầng sáng trắng cuốn ma thi lên, đồng thời lóe một cái rồi thình lình biến mất dạng.

Liễu Minh nghe được lời này, mặt tuy chỉ cười khổ một tiếng, nhưng trong lòng không khỏi đem mười tám đời liệt tổ liệt tông của ả này ra ân cần thăm hỏi một lượt.

Ma thi này hắn vốn định dùng để tế luyện ra một cỗ luyện thi. Chỉ vì tu vi không để và cũng chưa có tìm được pháp quyết phù hợp nên hắn mới một mực để không đến tận bây giờ, không ngờ cũng bị đối phương thản nhiên đoạt mất.

Mà bé gái sau khi đoạt được ma thi, tâm tình dường như rất tốt, ánh mắt lại đã đảo qua rồi rơi lên trên đám đồ vật kia.

Liễu Minh thay vì giận dữ, lúc này lòng lại thấp thỏm lo âu, chỉ sợ ả “Đại năng” lòng dạ hiểm độc lại nhìn trúng vật gì đó của hắn.

Cũng may là lúc này đây, bé gái lại không cảm thấy hứng thú với đồ vật nào, trái lại chỉ thoáng nhìn qua Hoàng Cân phù lục trong tay sau đó đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói:

“Yên tâm, ta đã lấy đi của ngươi nhiều đồ như thế, tự nhiên sẽ không lấy không. Ta xem ngươi mặc dù có tấm Hoàng Cân phù lục này nhưng chỉ sử dụng nó như một thứ binh phù bình thường, thực sự là sai lầm hoàn toàn. Như vậy đi, đây là một bản điển tịch về luyện chế phù binh hoàng cân từ thời thượng cổ tới nay, cũng là thứ mà năm xưa ta đoạt được ở một vùng cấm địa, tuy không được trọn vẹn lắm nhưng cũng là bảo bối chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, đem nó đổi những linh thạch và ma thi kia của ngươi, xem ra là thừa đủ.”

Bé gái nói xong, một tay đảo một cái, tức thì lấy ra một cuốn sách màu đen trông chẳng bắt mắt tí nào, sau đấy ném nó, vòng tay trữ vật và cả tấm phù lục trong tay qua.

“Đa tạ tiền bối ban thưởng!” Liễu Minh cũng chỉ đành nói tiếng cảm ơn, đồng thời đưa một tay nhận mấy thứ đồ rồi nhanh chóng thu hết những đồ vật trên mặt đất vào bên trong vòng tay trữ vật.

Về phần bản điển tịch phù lục thưởng cổ kia, tự nhiên cũng chẳng nhìn qua mà ném cùng mấy thứ đồ vào trong.

“Phải rồi, sự việc của những tên Sa tộc kia người không cần lo. Bọn chúng đều là hậu nhân đám tùy tùng của ta năm đó, trong những năm gần đây đối với ta cũng xem như là cung kính, sau khi ngươi giúp ta loại trừ con khôi lỗi có linh tính kia, ta tự nhiên sẽ giúp bọn chúng một chút.” Bé gái quan sát Liễu Minh, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, nói.

Vừa dứt lời, trong miệng nữ đồng có vài câu chú ngữ khó hiểu vang lên, bàn tay nhỏ bé vung lên, nhắm hướng đại sảnh, đánh ra một đạo pháp quyết.

...

Cùng lúc đó, bên ngoài cung điện.

Sau khi Liễu Minh tiến vào điện, Sa Sở Nhi liền tìm một nơi vắng vẻ ở phụ cận đại điện mà ẩn nấp.

Lúc này, nàng đang chau mày, vẻ mặt lộ vẻ lo âu, đưa mắt nhìn về phía cung điện ở xa xa, một tay không ngừng vò vò vạt áo.

Liễu Minh đã đi vào cung điện được nửa ngày rồi, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, mặc dù trong lòng nàng nôn nao khó chịu, nhưng lại không thể làm được bất cứ điều gì.

“Hẳn là Liễu huynh đã xảy ra chuyện rồi?” Sa Sở Nhi trong nội tâm lộ rõ vẻ bất an, nhưng vì do huyết thệ của Sa tộc nên nàng cũng không thể tùy tiện xâm nhập vào bên trong.

Trong lúc nàng đang lo lắng chờ đợi, trước cửa lớn của đại điện một hồi tiếng bước chân trầm trọng truyền đến.

Một lúc sau, một cỗ Khôi Lỗi hình người màu vàng kim bất ngờ xuất hiện ở cửa đại điện, không nói không rằng trực tiếp hướng đến nơi Sa Sở Nhi đang ẩn nấp nhanh chóng tiến đến.

Khôi Lỗi màu vàng tuy nặng mà nhanh, chỉ trong hai lần hô hấp đã xuất hiện trước bức tường nơi Sa Sở Nhi ẩn nấp, giẫm mạnh xuống đất lập tức phóng qua, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Sa Sở Nhi.

Sa Sở Nhi thấy vậy trong lòng kinh hãi, thân hình nhẹ nhàng bắn ra sau, lúc này đã cách Khôi Lỗi màu vàng một khoảng chừng mười trượng, lập tức đảo tay ngưng tụ ra Sa nhận. Sắc mặt thập phần cảnh giác chăm chú quan sát Khôi Lỗi hình người này.

Bỗng nhiên Khôi Lỗi màu vàng trở nên mơ hồ, rồi lóe lên xuất hiện trước mặt Sa Sở Nhi.

Sa Sở Nhi kinh hãi, Sa nhận trong tay nhoáng cái đã biến thành một tấm lụa đen hùng hổ chém ra.

Khôi Lỗi màu vàng mơ hồ nhoáng tay một cái, đánh một trảo tức thì tấm lụa màu đen tán loạn tản đi. Kim quang tiếp tục lóe lên, Sa Sở cảm thấy sau ót tê rần, cả người bỗng nhiên hôn mê không biết gì nữa.

Khôi Lỗi màu vàng lại lắc lư, một tay ôm lấy Sa Sở Nhi, hướng về phía cửa lớn của cung điện dùng thân pháp quỷ mị chạy đi.

Trong đại sảnh.

Lúc này Nữ đồng đang nói gì đó với Liễu Minh ở phía đối diện, dường như đang dặn dò sự tình nào đó.

“Đây là địa đồ của cung điện, ta đã ký hiệu các lối đi rõ ràng, còn thanh Phá Linh Chủy thủ này ngươi hãy cầm lấy, Khôi Lỗi có linh trí kia thân thể vô cùng cứng rắn, chỉ có thanh Phá Linh Chủy thủ cấp bậc Pháp bảo mới có thể có khả năng phá vỡ hạch tâm của nó. Hãy nhớ cho kỹ đó…”

Nữ đồng nói xong, hất tay ném qua cho Liễu Minh hai kiện đồ vật, rồi chỉ cho hắn các lộ tuyến có thể giúp hắn tìm được Khôi Lỗi có linh trí kia.

Tiếp theo, Liễu Minh quan sát thanh Chủy thủ trong suốt óng ánh trong tay, trên bề mặt của Chủy thủ hiện ra trận trận tinh quang không ngừng lưu chuyển, đồng thời tản ra hàn khí lạnh người.

Tâm của Liễu Minh khẽ động, Chủy thủ trong tay nhẹ nhàng vẽ một vòng trước mặt. Hàn quang lóe lên, tiếng gió cuốn vang lên mạnh mẽ, tựa hồ không khí chung quanh cũng ông ông chấn động.

Đây là hắn còn chưa rót pháp lực vào trong Chủy thủ, mà lại có thực lực kinh người như vậy, hiển nhiên đây hẳn là pháp bảo chính thức trong truyền thuyết rồi!

Liễu Minh không khỏi vừa mừng vừa sợ.

“Tốt rồi, việc này không nên chậm trễ. Trước tiên hãy tranh thủ ghi nhớ lộ tuyến. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian khoảng một canh giờ mà thôi.” Nữ đồng như không nhìn thấy động thái của Liễu Minh, cẩn thận dặn dò thêm.

Liễu Minh tự nhiên liên tục gật đầu.

Nữ đồng nâng tay phải hướng về phía thanh san hô đang dựa vào bên cạnh ghế ngồi nhẹ nhành vỗ, sau đó đưa hai tay bấm niệm pháp quyết.

(DG: không rõ ý của đoạn này lắm)

Dưới chân Liễu Minh lập tức bạch quang tỏa ra, một cự đại pháp trận liền bị kích phát.

Liễu Minh cảm thấy cảnh vật bốn phía thoáng mơ hồ, lập lòe một lúc rồi xuất hiện ở một hành lang thật dài.

Hành lang có phần rộng lớn, lối đi nhỏ kéo dài thập phần tĩnh mịch, cách đó không xa có mấy tòa thạch điêu cổ xưa đang đứng lặng im, không biết có phải là do tự tay Nam Hoang Khôi Đế tự tay điêu khắc hay không.

Liễu Minh lắc lắc đầu, nội tâm trầm xuống, lắc tay lấy ra một miếng ngọc giản màu bạc, đưa lên trán một lúc rồi đi nhanh về phía trước.

Cả tòa cung điện, từ bên ngoài nhìn vào cũng không lớn gì cho lắm, nhưng trong lúc tìm kiếm Khôi Lỗi có linh trí tại Thiên Điện có vẻ xa hơn những gì Liễu Minh đã tưởng tượng.

Sau thời gian uống một chén trà, sau khi bảy lần quặt, tám lần rẽ, Liễu Minh một lần nữa đi vào một hành lang tối đen, tối đến nỗi hắn không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình.

Lúc này Liễu Minh bèn từ Tu Di Giới lấy ra một miếng Nguyệt Quang Thạch, màu trắng mờ như hơi nước. Sau khi rót vào một ít pháp lực, mặt ngoài Nguyệt Quang Thạch tinh quang lóe lên, từng mảng vầng sáng mờ mịt từ trong Quang thạch tỏa ra.

Hắn liền đem Nguyệt Quang Thạch ném lên hư không, lập tức cả một góc hành lang được một chiếu sáng.

Nhưng lúc đó một màn làm cho hắn hoảng sợ xuất hiện.

Hai bên hành lang phía trước bất ngờ đứng đầy các loại Khôi Lỗi, tất cả đều lạnh như băng, đứng im tại chỗ.

“Không hổ là nơi ở của Nam Hoang Khôi Đế, quả nhiên có nhiều Khôi Lỗi đến như vậy.” Liễu Minh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó đưa mắt thoáng đánh giá đám Khôi Lỗi này, rồi cẩn thận từng ly từng tí tiến lên phía trước.

Cách hắn không xa, một Ngân giáp Khôi Lỗi hình người đang ngạo nghễ đứng thẳng, trong tay cầm một thanh khảm đao màu trắng trong suốt như ngọc, trên thanh khảm đao có thể nhìn thấy ẩn hiện hai mươi bảy tầng văn trận cấm chế.

Đứng hai bên là hai Thanh Đồng Cự Nhân Khôi Lỗi giống như Khôi Lỗi mà Đại trưởng lão Sa tộc đã sử dụng.

Hơn nữa, ở bên hành lang có vô số Khôi Lỗi các loại đang đứng.

Trong đó có cả Khôi Lỗi Thanh Thạch điểu, Khôi Lỗi cự lang và Khôi Lỗi giáp sĩ mà Liễu Minh đã từng thấy ở di tích bên ngoài, tất cả đều có thực lực từ Ngưng Dịch kỳ trở lên, thậm chí còn có Khôi Lỗi có thực lực Hóa Tinh kỳ.

Hiện tại hắn đang bị áp chế tu vi, chỉ có thể đối phó được với một vài Khôi Lỗi, nhưng với số lượng nhiều như vậy cùng lúc tiến lên, thì hắn chỉ có nước tẩu vi thượng sách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio