Ma Thiên Ký

chương 935: kim liệt dương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Gia Nguyễn, nila32

Ôn Tăng đi theo Cầu Long Tử tầm bảo gặp phải Yêu tu thần bí rồi bị nó đánh trọng thương, sau khi ăn vào địa phẩm Hóa Ách Đan mà tông môn ban cho mới bảo vệ được tánh mạng, thế nhưng hắn vẫn còn hôn mê đến bây giờ.

Ánh mắt Liễu Minh lập lòe một hồi, hắn đã từng giao thủ với Ôn Tăng nên biết rất rõ thực lực của hắn, đối mặt với những Yêu tu kia sao lại thảm bại đến nông nỗi này?

Điều này khiến cho đầu óc hắn không khỏi hiện ra bóng dáng xinh đẹp của người thiếu nữ đã từng có một đêm vui vẻ với hắn! Lúc Liễu Minh còn ở trên Vân Xuyên đảo đã từng nghe qua cái tên Man Hoang đại lục, ở đại lục này Yêu tộc làm chủ, cường giả Yêu tộc nơi đó mạnh hơn hẳn Trung Thiên đại lục ngược lại không phải là chuyện quá kỳ lạ.

Chẳng lẽ Cầu Long Tử gặp phải Yêu tu cũng giống như Dao Cơ, là Yêu tu thuộc Man Hoang đại lục.

Liễu Minh cân nhắc một hồi, không tìm được đáp án bèn đem cái nghi vấn này vứt sang một bên.

Sau khi Kim Thiên Tứ kiểm tra thương thế của Ôn Tăng, cũng trải qua một lúc cữu chữa bèn đứng dậy, ngẩng đầu nói.

“Ôn sư đệ không sao rồi, hôm nay mọi người đều bị thương nên trước hết cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó mới tính tiếp vậy.”

Bọn người Cầu Long Tử, Liễu Minh hiển nhiên không có ý kiến.

Tiếp theo, Kim Thiên Tứ lại đi đến lối vào sơn động bày ra mấy bộ pháp trận, sau khi thấy mọi thứ đều ổn thỏa thì lúc này mới tìm một nơi khoanh chân ngồi xuống, đồng thời lấy ra tấm bản đồ phế tích bắt đầu tập trung nghiên cứu.

Chúng đệ tử lại phân tán ra một lần nữa, ở các nơi trong sơn động tiếp tục khoanh chân ngồi chữa thương.

Nhìn thấy tỷ muội Âu Dương cũng ngồi ở một vách núi nào đó không xa, Liễu Minh bèn cất bước đi tới.

“Hai vị không sao chứ?”

“Ta thì không có gì, chỉ tổn thương chút nguyên khí mà thôi, bất quá lúc trước Cầm Nhi thi đấu với Long Hiên kinh mạch trong cơ thể giống như bị một ít ma khí có lực ăn mòn xâm nhập, ta dùng mọi cách cũng không thể khu trừ nó một cách triệt để được.” Âu Dương Thiến nhìn Liễu Minh, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút lo lắng.

“Thiến tỷ, muội không sao, ma khí lúc nãy đã bị muội vận công bức ra hơn phân nửa, chỉ cần tốn thêm một chút thời gian nữa thôi muội tin có thể hoàn toàn khu trừ nó hết.” Âu Dương Cầm trên mặt mang theo một tia đau khổ như có như không, gượng cười nói.

Âu Dương Thiến nghe vậy, hàm răng cắn chặt, vành mắt hơi hơi hiện đỏ.

“Có thể cho ta xem thương thế của Âu Dương cô nương một chút hay không?” Liễu Minh nghe được hai chữ ma khí, trong lòng hơi động nói ra.

“Vậy thì phiền Liễu huynh rồi.” Âu Dương Thiến nghe Liễu Minh nói vậy lập tức buông lời cảm kích.

Liễu Minh khoát tay áo, vung tay đem một luồng pháp lực đánh vào cơ thể Âu Dương Cầm, sau khi cấp tốc du tẩu một vòng trong kinh mạch, rất nhanh hắn đã nhận ra nơi tồn tại của đám ma khí mà hai cô gái kia nói, đúng như lời của Âu Dương Thiến, đám ma khí kia đang chiếm cứ trong mấy kinh mạch của Âu Dương Cầm.

Đám ma khí này hơi hơi có màu xanh, tuy không phải Chân Ma Khí, nhưng cũng có chút tương tự, với lại có lực ăn mòn, dường như đã hòa làm một thể với mấy sợi kinh mạch kia rồi, khó trách Âu Dương Thiến cũng không cách nào triệt để khu trừ nó.

“Liễu huynh, có biện pháp nào không?” Âu Dương Thiến thấy Liễu Minh không nói lời nào, lại lần nữa mở miệng hỏi.

Âu Dương Cầm mặc dù không nói chuyện, nhưng giờ phút này cũng khẩn trương nhìn Liễu Minh.

“Ta tạm thử một lần vậy.” Liễu Minh trầm ngâm, sau đó trở tay lấy ra một cái vòng màu đen lớn khoảng ngón cái, đúng là Cấm Ma Hoàn mà khi đại chiến với hợp thể Ma Nhân đã đại phóng dị sắc.

Công dụng của cái vòng này, Liễu Minh vẫn không thể hoàn toàn tìm hiểu được, thế nhưng vật ấy đối với ma khí có tác dụng hấp dẫn và thôn phệ rất mạnh, điểm này hắn đã năm lần bảy lượt nghiệm chứng qua rồi.

“Cầm cô nương, đắc tội.” Liễu Minh cáo lỗi một tiếng, một tay giữ chặt vòng, một tay khác thì nắm lấy cánh tay ngọc có hơi lạnh buốt của Âu Dương Cầm.

Trên gương mặt tái nhợt của Âu Dương Cầm ẩn ẩn hiện lên một chút đỏ, nhưng cũng không mở miệng nói gì cả.

Liễu Minh không chú ý vẻ mặt biến hóa của cô gái này, vì vào lúc này hắn đang chậm rãi truyền pháp lực vào bên trong cái vòng màu đen.

Vòng đen phảng phất như một cái động không đáy, bất kể đưa vào bao nhiêu pháp lực cũng không biến hóa mảy may.

Liễu Minh nhướng mày, giữa mi tâm bắn ra một đạo tinh quang, dung nhập vào bên trong vòng đen. Vòng tròn này từ từ sáng lên những đạo hoa văn quỷ dị, một tầng ánh sáng đen kịt hiển hiện ra.

Liễu Minh lập tức nhận thấy vòng đen có tản ra một lực thôn phệ như có như không. Trong lòng hơi động bèn đem cỗ lực lượng này dẫn đến tay trái.

Trên mặt Âu Dương Cầm bỗng nhiên lộ ra vẻ đau đớn, trên cánh tay bị Liễu Minh cầm đã hiện ra một đám hắc khí, hắc khí vừa xuất hiện liền quay tít một vòng rồi nhanh chóng bị vòng đen cắn nuốt vào bên trong.

Âu Dương Thiến nhìn thấy một màn trước mắt trên gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Ít lâu sau, lại có mấy sợi ma khí từ trong cơ thể Âu Dương Cầm bị hút ra, tất cả đều dung nhập vào bên trong vòng đen này.

Khi một đám ma khí cuối cùng bị vòng đen hút ra, hắc khí quanh quẩn giữa trán không tản ra của Âu Dương Cầm rốt cuộc đã tiêu tán hết sạch, tuy sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt nhưng đã khôi phục lại như thường.

“Tốt rồi, ma khí đã bị khu trừ hết, Âu Dương tiểu thư nghỉ ngơi một lúc hẳn là có thể khôi phục.” Liễu Minh buông tay, thản nhiên nói.

“Cảm tạ Liễu huynh!” Âu Dương Cầm hơi cúi đầu khẽ nói tiếng cảm ơn.

“Cầm cô nương không cần nói lời cảm tạ, tại hạ đã đồng ý dùng toàn lực bảo vệ an toàn cho hai tỷ muội cô trong phế tích này thì những chuyện này đều là chuyện phải làm.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng, không nói thêm lời nào nữa rồi tự giác đi đến một góc khác ngồi xuống.

Cách tay hắn khẽ lật, thưởng thức vòng đen trong tay, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn.

Trải qua lần thử nghiệm này dường như hắn đã nắm giữ được một ít tác dụng khác của bảo vật này rồi.

Vòng thô này chính là món bảo vật được luyện chế ra để chuyên khắc chế ma khí không thể nghi ngờ, thế nhưng có vẻ như hắn còn chưa thể thao túng nó một cách tự nhiên được.

Nhưng hắn tin chỉ cần tìm hiểu thêm một chút nữa thì nhất định hắn có thể hoàn toàn nắm giữ bảo vật này.

Trong lòng Liễu Minh nghĩ như thế, tay khẽ đảo đem vòng đen thu vào rồi nuốt một viên Kim Nguyên đan, bắt đầu nhập định điều tức.

Ba ngày sau, bên trên một ngọn núi nhỏ cao chừng mười trượng tại nơi trú ẩn tạm thời của đội ngũ Thái Thanh Môn, có thể nhìn thấy hai bóng áo bào một vàng một xanh đang cùng đứng chắp tay, lặng lẽ ngắm nhìn đất trời mênh mông bát ngát phía xa.

Hai nhân vật này không ai khác ngoài Kim Thiên Tứ cùng Liễu Minh.

“Trải qua trận đại chiến với Ma Nhân lần trước, thân thủ của Liễu sư đệ lại lần nữa khiến vị sư huynh này phải rửa mắt mà nhìn đấy.” Kim Thiên Tứ đột nhiên chậm rãi lên tiếng.

“Kim sư huynh quá khen, ta cũng chỉ may mắn mà thôi. Nếu không phải sư huynh trước đó đã đánh trọng thương tên Ma Nhân kia, ta làm sao lại có cơ hội đắc thủ. Chỉ là không biết sư huynh đã có tính toán gì cho những ngày kế tiếp?” Liễu Minh lắc đầu trả lời.

“Liễu sư đệ không cần quá khiêm tốn! Chắc ngươi cũng đã nhận ra, thời gian chúng ta tiến vào mảnh phế tích này bất quá chỉ chừng một tháng, vậy mà các thế lực lớn đã bắt đầu chém giết lẫn nhau. Ma Nhân đến từ đại lục Vạn Ma ngươi cũng đã thấy qua, bọn họ không chỉ có thực lực cường hãn, lại thêm một thân Chân Ma chi khí vô cùng khó chơi, xa xa không phải đẳng cấp mà những tên đệ tử Ma Huyền Tông có thể đạt tới. Lại thêm những yêu tu mà nhóm người Cầu Long Tử đụng độ, nếu đúng như ta phỏng đoán, có lẽ nhóm người này chính là tu sĩ đến từ đại lục Man Hoang sở hữu thần thông thiên phú vô cùng cao minh. Lúc này, thực lực của chúng ta đã bị hao tổn ít nhiều, chỉ có thể tạm thời lẩn tránh ở đây mười ngày nửa tháng, đợi thương thế của mọi người khôi phục thật tốt mới có thể tính tiếp.” Kim Thiên Tứ nghe vậy thở dài một tiếng.

“Cũng chỉ có thể như thế, cũng may dựa theo kinh nghiệm từ những người đi trước, thời gian chúng ta ở trong phế tích này vẫn còn rất dài, không cần phải quá bận tâm đến chút ít thời gian này.” Liễu Minh nghe thế thoạt tiên là im lặng sau đó cũng gật đầu tán đồng.

“Thật ra ta có một chuyện cần nhờ đến Liễu sư đệ. Sơn mạch này thoạt nhìn vô cùng hoang vu nhưng lại tồn tại một loại mạch khoáng gọi là Vẫn Tinh.” Kim Thiên Tứ đột ngột thay đổi chủ đề, khuôn mặt hiện lên sắc cười nhàn nhạt.

“Quặng mỏ Vẫn Tinh? Đây quả thật là lần đầu tiên ta nghe nói đến cái tên này, vẫn mong Kim sư huynh chỉ giáo một chút.” Liễu Minh nghe vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Quặng mỏ Vẫn Tinh chính là một loại tài liệu có tác dụng phụ trợ cho việc luyện chế kỳ trận cao giai. Pháp trận được bổ sung loại tài liệu này liền có thể mượn nhờ một chút Tinh Thần Chi lực giúp cho uy lực trận pháp đại tăng trong thời gian ngắn. Loại mạch khoáng này cũng là tài liệu vô cùng khan hiếm trong tông môn. Nghe nói thời gian trước đây, sư đệ từng quét ngang Huyền Bảng, có lẽ cũng từng thấy qua nhiệm vụ có liên quan đến loại quặng khoáng này.” Kim Thiên Tứ khẽ chớp mắt rồi cười cười nói ra.

Liễu Minh nghe vậy, không khỏi nhớ lại lúc trước bản thân quả thật nhìn thấy một loại nhiệm vụ tìm kiếm mạch khoáng trên Huyền Bảng. Hắn còn nhớ rõ phần thưởng cho những nhiệm vụ loại này quả thật vô cùng hậu hĩnh, từ mười vạn đến trăm vạn điểm cống hiến đều có thể đáp ứng. Chỉ là tung tích của những mạch khoáng này quả là vô cùng khó kiếm, hơn nữa tông môn lại không thể cung cấp chút tin tức nào có liên quan. Đoán chừng không có hy vọng hoàn thành loại nhiệm vụ này nên hắn chỉ hỏi thăm một chút sau đó liền quyết bỏ qua, do đó cũng chưa từng nghiên cứu kỹ càng qua.

“Loại khoáng thạch này quả thật tương đối hiếm thấy, ta cũng vì bản thân sinh ra cảm ứng mạnh mẽ với Tinh Quang chi lực mới có thể cảm giác được sự tồn tại của một quặng mỏ lân cận, chỉ có điều vẫn không có cách nào xác định vị trí chuẩn xác của quặng khoáng kia. Trước mắt, những người có thể tác chiến độc lập trong đội của chúng ta cũng không có mấy, ta hiện tại lại không thể phân thân đi nơi khác. Liễu sư đệ nếu như nguyện ý đi tìm, ta có thể cam đoan sẽ giúp đệ thu hoạch được một lượng điểm cống hiến không tồi.” Kim Thiên Tứ không nhanh không chậm đưa ra lời đề nghị.

“Nếu Kim sư huynh đã chủ động chỉ điểm như vậy, sư đệ làm sao có thể bỏ qua chuyện tốt lần này, bỏ ra một chút công cũng là chuyện nên làm.” Liễu Minh sau một hồi suy nghĩ, cảm thấy không có vấn đề gì liền sảng khoái nhận lời.

“Rất tốt, trận bàn này có thể cảm ứng được vị trí của một số khoáng thạch quý hiếm, sư đệ trước tiên tạm thời cầm lấy mà dùng. Bất quá nếu như gặp phải cường địch, nhớ lấy tính mạng bản thân là ưu tiên hàng đầu.” Kim Thiên Tứ khẽ động ngón tay, lấy ra một trận bàn màu bạc nhạt đưa cho Liễu Minh.

“Kim sư huynh yên tâm, sư đệ tự biết cân nhắc thiệt hơn.” Liễu Minh sau khi tiếp nhận trận bàn liền gật đầu cẩn trọng đáp lời.

“Có sư đệ xuất mã, ta cũng không quá lo lắng. Sư đệ hãy tận khả năng đi nhanh về nhanh. Nếu thật sự gặp phải sự tình ngoài ý muốn nhớ lấy an nguy bản thân làm trọng.” Kim Thiên Tứ lúc này mới ân cần dặn dò vị sư đệ trước mặt.

Liễu Minh sau khi lên tiếng đáp ứng liền khẽ động thân thể, biến thành một đạo hắc quang phá không mà đi. Kim Thiên Tứ lúc này vẫn đứng tại chỗ nhìn theo thân ảnh của vị sư đệ dần biến mất ở phía chân trời, hai mắt híp lại khiến người ta không đoán được y đang nghĩ gì.

“Kim sư huynh, ngươi thật yên tâm để Liễu sư đệ ra ngoài một mình, chẳng may hắn đụng phải những yêu tu đến từ đại lục Man Hoang kia thì sao?” Bỗng nhiên một tiếng thở dài truyền ra từ sau cây đại thụ gần đó, tiếp theo một bóng người nhanh chóng hiện lên, chính là Cầu Long Tử lưng đeo trường kiếm đang từ từ bước ra.

“Hắc hắc, nếu chỉ một ít yêu tu cũng không đối phó được, Liễu sư đệ về sau làm sao có tư cách trở thành Bí Truyền Đệ Tử của bản môn.” Kim Thiên Tứ cũng không quay đầu lại. bộ dáng dường như không chút để ý đến sự lo lắng của tu sĩ họ Cầu.

“Điều này cũng đúng. Năm đó, nếu không phải Kiếm Hoàn của huynh bị hủy ngoài ý muốn, sau đó cường địch lại bất ngờ vây công ám toán khiến cho tu vi của huynh từ Thiên Tượng cảnh hoàn toàn bị tiêu tán đến nỗi phải trọng tu lại một lần nữa, thì một gã Ma Nhân Thiên Tượng làm sao có thể hô mưa gọi gió như vậy. Dù sao năm đó, danh tiếng của Kim Liệt Dương, đệ nhất nhân trong hàng ngũ Bí Truyền Đệ Tử, cũng như sấm động trời quang, không ai không biết.” Cầu Long Tử nghe vậy mới thở dài một tiếng.

[/J]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio