Minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng.
Nếu quyết định đối phó với Tư Thác Phu, Dương Lăng muốn chỉ với giá thấp nhất vẫn có thể thu được thằng lợi, hắn không hy vọng giết địch mà tổn thất . Tư Thác Phu đem một khối đất đưa cho mình, thì hắn quyết định đẩy thuyền theo dòng nước, trước hết ổn định tâm lý của hắn, sau đó thừa dịp bọn hắn phòng thủ bạc nhược nhất thì sẽ phát định công kích trí mạng.
Dương Lăng tin tưởng, sau khi mình đồng ý thì trước khi quân cứu viện đến thì Tư Thác Phu sẽ dựa vào thế lực của mình, trong thời gian ngắn dám chắc không có chút nghi ngờ nào, đây chính là cấp cho mình một cơ hội trời cho. Chỉ cần tính toán cẩn thận, Duy Sâm Trấn chính là nơi tên Tư Thác Phu chôn thây.
Sau khi đám người Tư Thác Phu rời khỏi, nhìn Tạp Tây và Gia Lỗ Khắc nghi hoặc, Dương Lăng cười cười thần bí, không nói thêm cái gì, đi nhanh về biệt viện của mình. Trong thời gian này, cả vu lực và thông linh pháp thuật đều gặp phải bình cảnh, hắn phải sớm đột phá. Ở thế giới người mạnh vi tôn này, chỉ có tăng cường thực lực của mình mới là vương đạo.
Dương Lăng vừa mới đi khỏi, thì trong phòng họp đã trở lên om sòm, Cổ Đức và Hải Nhi Bối Lỵ hiểu được ý đồ của Dương Lăng thì chỉ cười cười không nói, Tạp Tây và Gia Lỗ Khắc thì hồ đồ cả nửa ngày cũng không hiểu được ý tứ của Dương Lăng. Nhưng đều giống nhau là, sau khi ra khỏi phòng thì mọi người đều ngậm miệng lại, ngay cả vài tên người hầu bưng trà rót nước cũng vậy. Bọn họ đều hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Ba ngày sau…
Dương Lăng từ từ mở hai mắt, vu lực và sinh mệnh năng lượng trong cơ thể càng thêm hùng hậu, đang tự động vận chuyển theo một quỹ tích huyền ảo. Các chỗ chúng nó đi qua, cơ bắp và xương cốt đều không ngừng co rút rồi bành trướng, cứ liên tục như vậy. Cả người trần đầy sức mạnh.
Hắn tin tưởng, chỉ cần kiên trì tu luyện thì sẽ có một ngày đột phá bình cảnh. Chỉ cần tiến cấp đến địa vu, ngưng kết vu đan, là có thể xâm nhập Đặc Lạp Tư sâm lâm tu luyện, hấp thu sinh mệnh năng lượng, và thuần hóa ma thú cao cấp cường hãn, thành lập ma thú đại quân đúng nghĩa.
Nếu so với đông đảo hộ vệ, thì Dương Lăng càng hy vọng tăng cường thực lực ma thú đại quân hơn. Vì lợi ích thì đừng nói chiến sĩ nhân loại cùng Dã man nhân mà sợ rằng tinh linh cũng sẽ chuyển mũi dùi sang đối phó với mình. Nhưng ma thú thì khác, sau khi bị thuần hóa thì cho dù phía trước là núi đao biển lửa, đã tiếp nhận mệnh lệnh sẽ tuyệt đối không có gì do dự mà tiến lên.
Trên thế gian, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh hằng.
Dương Lăng rất rõ ràng, vu thuật thần bí và ma thú đại quân cường đại mới là tiền vốn và là chỗ dựa lớn nhất để mình sống sót và làm nên nghiệp lớn ở thế giới xa lạ này. Không có đủ thực lực thì đừng nói hưởng thụ cuộc sống mà ngay cả làm một tên khất cái cũng phải lo lắng, biết đâu ngày nào đó mình sẽ bị giẫm chết như một con kiến.
Vỗ vỗ bụi ở mông, hắn đi nhanh về phía Hương cách lý lạp. Danh tiếng của tên Ước Hàn không phải hư danh, chỉ cần uống qua rượu do hắn pha chế, không ai lại không muốn được uống thêm, đây cũng là một nguyên nhân tại sao cái quán rượu nho nhỏ trong Hương cách lý lạp lại kinh doanh phát đạt đến như vậy.
Mặc dù mới là sáng sớm, nhưng trong quán rượu nhỏ đã đầy chặt người, đương nhiên chỗ ngồi dành riêng cho Dương Lăng vẫn trống không, không có một hạt bụi trên đó. Cho dù Dương Lăng vài ngày liền không đến thì cũng không có ai dám ngồi trên đó, đó chính là thái độ kính trọng với người mạnh của dong binh và mạo hiểm giả.
Nói chuyện vài câu với mấy tên dong binh và mạo hiểm giả quen biết, Dương Lăng đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cao: "Ước Hàn, vẫn như cũ, cho ta một chén rượu Lãng Mỗ, hai cái bánh nhỏ"
"Ông chủ, ta còn có một bình Bách niên hầu tửu, có muốn uống hay không?" Ước Hàn lấy từ quầy rượu ra một bình rượu màu xanh biếc: "Người khác thì có giá vạn tử tinh tệ, nhưng ông chủ thì ta giảm một nửa, chỉ lấy vạn tử tinh tệ, tuyệt đối không thể bỏ qua"
Bách niên hầu tửu.
Nhìn Ước Hàn đang cười hì hì, Dương Lăng lắc lắc đầu. Lần trước lừa tên Tư Thác Phu, không nghĩ tới tên Ước Hàn lại lấy đó để trêu chọc mình, cười cười mà nói: "Hắc hắc, Ước Hàn, rượu quý như vậy, cần phải uống cùng ta mấy chén? Tiền rượu thì trừ vào tiền lương là xong"
Tiền rượu trừ vào tiền công?
vạn tử tinh tệ, vậy trừ cả trăm năm, hay ngàn năm?
Ước Hàn thiếu chút nữa thì ngất xỉu, lắc đầu ra vẻ đáng thương, rót cho Dương Lăng một chén đầy, nói: "Thôi bỏ qua đi, rượu ngon như vậy, ta không dám uống. Đừng nói là vạn tử tinh tệ, trên người ta bây giờ một hắc tinh tệ cũng không có, các tiểu thư bây giờ quá vô lý. Một lần gặp phải có một trăm tinh tệ, còn đắt hơn cả các cô gái quý tộc ở đế đô, thật sự quá đáng, ông chủ ngươi thế nào lại không quan tâm đến"
Tìm một tiểu thư cũng muốn mình quan tâm?
Dương Lăng thiếu chút nữa phun ngụm được xưng là đáng giá vạn tử tinh tệ ra, tên Ước Hàn này đúng là phong lưu thành tính. Xem ra, cần phải tìm cho hắn một phụ nữ khỏe mạnh, mỗi ngày đều vắt kiệt sức hắn, để tránh cho một ngày nào đó hắn đem đến cho mình phiền toái. Nguồn:
"Đại nhân, hôm nay sao lại đến sớm như vậy?" Mai Lệ Nhĩ Tư không biết đã đến từ lúc nào, mặc một bộ áo đen, nhìn Dương Lăng cười dài: "Không biết đại nhân có thể đi cùng ta nói chuyện vài câu không?"
Mai Lệ Nhĩ Tư vừa nói xong thì quay người bước đi, từ từ đi tới chiêc ghế bên cửa sổ, dáng đi thật yểu điệu, khiến cho đám dong binh và mạo hiểm giả xung quanh nuốt nước bọt ừng ực.
Cũng giống như cái ghế của Dương Lăng, nhiều người đến đâu cũng không ai dám có ý ngồi lên cái ghế này. Thời gian này, đám dong binh có hai niềm hưởng thụ đó là uống rượu và ngắm nhìn cô gái Mai Lệ Nhĩ Tư vô cùng xinh đẹp.
Mấy ngày hôm trước, có một tên vừa đến không có mắt, ngồi xuống cái ghế của nàng. Kết quả, chưa kịp ngồi nóng đít đã bị mọi người tay đấm chân đá, đánh thành một cái đầu heo.
Thấy mọi người hâm mộ nhìn chằm chằm vào mình, Dương Lăng lắc đầu, từ từ theo sau. Nhưng vì đảm bảo an toàn, hắn lặng lẽ lấy một tấm vu phù ra, người đàn bà Mai Lệ Nhĩ Tư này thật sự khiến thật sự quá kín đáo, không thể không đề phòng.
Mai Lệ Nhĩ Tư mặc một bộ quần áo đen, trên cổ còn đeo một vòng hoa, hơn nữa dáng người yểu điệu và mùi thơm nhàn nhạt, đúng là một vưu vật. Đừng nói là đám dong binh và mạo hiểm giả bản tính phong lưu, mà ngay cả Dương Lăng cũng vô ý thức nhìn nhìn vài lần.
"Đẹp, thật sự quá đẹp" Uống một ngụm rượu kê vĩ lạnh như băng, Dương Lăng cười cười rồi nhìn chằm chằm vào ngực Mai Lệ Nhĩ Tư.
Nhìn ánh mắt lõa lồ của Dương Lăng, Mai Lệ Nhĩ Tư không giận mà vui, nhưng vẫn giả bộ thẹn thùng: " Dương đại nhân, cảm ơn người đã khen"
Nhìn vẻ đắc ý của Mai Lệ Nhĩ Tư, nụ cười của Dương Lăng càng thêm sáng lạn: "Mai Lệ Nhĩ Tư tiểu thư, ta nói là nói vòng hoa trên ngực ngươi quá đẹp, tuyệt đối không nên hiểu lầm"
Vòng hoa trên cổ?
"Ngươi.."
Sững sờ, Mai Lệ Nhĩ Tư nghiến chặt răng, bộ ngực đầy đặn phập phồng, tức giận đến muốn phát điên.
Ghê tởm, tên Dương Lăng này thật sự quá ghê tởm.
Nếu không phải vì để hoàn thành nhiệm vụ thu nạp hắn vào Hắc ám hiệp hội, nếu không phải trả thù hắn thì Mai Lệ Nhĩ Tư đã phóng ra ma pháp hắc ám biến tên Dương Lăng ghê tởm này thành một bộ xương khô rồi.
"Dương đại nhân, chẳng lẽ Mai Lệ Nhĩ Tư ta xấu đến mức người khác không dám gặp sao?" Hít vào một hơi thật sâu, Mai Lệ Nhĩ Tư cố gắng giữ bình tình, làm bộ đáng thương.
Không cười nữa, Dương Lăng giả bộ chân thành mà nói: "Không, Mai Lệ Nhĩ Tư, ở trong mắt ta, ngươi xinh đẹp như khủng long vậy?"
Khủng long?
Mai Lệ Nhĩ Tư nghi nghi hoặc hoặc nhìn Dương Lăng, trong một thời gian ngắn, nàng không hiểu được rõ ý của hắn. Nàng đã nghe nói qua thần thành cự long, viễn cổ cự long, nhưng chưa bao giờ nghe đến cái tên khủng long.
"Khủng long, là một con vật xinh đẹp ở quê hương ta. Thân hình như ma quỷ, khuôn mặt như thiên thần, thường dùng để so sánh với một cô gái xinh đẹp, đối với nam nhân mà nói, thì có một cô gái xinh đẹp như khủng long làm vợ, vậy tuyệt đối sẽ tạo ra một sự oanh động" Dương Lăng vừa nói vừa nhìn lên nhìn xuống thân hình Mai Lệ Nhĩ Tư.
Thường được so sánh với một cô gái xinh đẹp?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, Mai Lệ Nhĩ Tư cơn giận dữ hạ xuống một ít. Nhưng nhìn Dương Lăng đang cười cười thì lại có cảm giác có điểm bất thường, nhưng không thể nghĩ ra được bất thường chỗ nào.
Uống một ngụm rượu lạnh như băng. Mai Lệ Nhĩ Tư cố gắng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị nói thẳng vào chính đề, trực tiếp nói ra thân phận cùng ý định của mình đối với Dương Lăng: "Cách đây một thời gian, Tư Thác Phu đại nhân bị vài tên hắc y nhân tấn công, không biết đại nhân có đầu mối gì không?"
Hắc hắc, rốt cuộc cũng tới.
Thấy trong lời nói của Mai Lệ Nhĩ Tư còn có ẩn ý khác, Dương Lăng trong lòng vừa động, quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến.
"Cái gì, Tư Thác Phu bị người tấn công?" Hắn giả bộ sửng sốt, lắc đầu: " Tên ngu ngốc nào lại làm chuyện đó, ngang nhiên dám tấn công Lĩnh chủ đại nhân mà chúng ta tôn thờ, quả thực là không muốn sống. Nếu bắt được hung thù thì nam cho đi đào mỏ, nữ thì… hắc hắc"
Nữ thì làm sao?"
Nhìn Dương Lăng làm ra vẻ không biết gì, Mai Lệ Nhĩ Tư tức giận đến phổi sắp nổ tung lên. Nàng đã gặp qua loại bán quốc đại gian đại ác, gặp loại thuyết khách hèn hạ, nhưng chưa bao giờ thấy qua kẻ nào ghê tởm như Dương Lăng.
Nam thì bắt đi đào mỏ, nữ có kết quả như thế nào, chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn cũng có thể tưởng tượng ra. Ngang nhiên trước mặt mình dám nói như vậy, quả thật là quá đáng.
Giết hắn?
Vô cùng giận dữ, Mai Lệ Nhĩ Tư vô ý thức rút ra một cây châm đen thui. Chỉ cần trúng chiêu, thì ngay cả võ sĩ bảo vệ cho Tư Thác Phu có thực lực cỡ kiếm thánh cũng phải chết, thì Dương Lăng càng không có may mắn thoát chết.
Mai Lệ Nhĩ Tư sắc mặt nhợt nhạt, không nhúc nhích, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, thì Dương Lăng cũng không dám chần chờ. Vận chuyển vu lực để hộ thể, tay trái cầm lấy một tấm vu phù, tay phải bắt một thủ ấn, chuẩn bị gọi ma thú đại quân ra.
"Hai vị, uống xem loại rượu mới này như thể nào?" Đang lúc đại chiến chuẩn bị phát động, Ước Hàn bưng hai chén rượu kê vĩ màu vàng đi nhanh đến.
"Ước Hàn đại ca, cảm ơn"
Bị Ước Hàn quấy rầy, Mai Lệ Nhĩ Tư nhanh chóng khôi phục tinh thần, hiểu được bây giờ chưa phải là lúc để ra tay, nếu không, các việc làm trước đây đều không còn ý nghĩa.
Càng quan trọng hơn đó là, tình hình của Duy Sâm Trấn bây giờ rất vi diệu. Theo tin tức tình báo đáng tin cậy, sau khi biết được di tích phong ấn thần khí vong linh của Thần thánh cự long Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc ở trong Đặc Lạp Tư sâm lâm, rất nhiều võ sĩ và ma pháp sư cao cấp đều chạy đến đây.
Mặc dù hầu hết các lão quái vật bất tử ngàn năm khinh thường nhúng tay vào trận chiến giữa Ban Đồ đế quốc và La Tư đế quốc ở đây, nhưng một thế lực lớn như Dương Lăng mà bị giết chết, thì tuyệt đối sẽ khiến cho họ chú ý. Nếu vì vậy mà bị bại lộ thực lực và hành tung của Hắc ám hiệp hội, khiến cho các thế lực chú ý và phá hoại kế hoạch của đạo sư, vậy được không bù nổi mất.
Lần trước ra tay đánh lén Tư Thác Phu, Mai Lệ Nhĩ Tư đã bị đạo sư giáo huấn một trận. Mục đích chủ yếu của lần đến Duy Sâm Trấn này, chính là tìm được các bảo vật bị phong ấn của Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc, các thứ khác đều là thứ yếu. Nếu không cẩn thận phá hủy kế hoạch mà Hắc ám hiệp hội đã tính toán nhiều năm qua, Mai Lệ Nhĩ Tư biết mình sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Nghe Mai Lệ Nhĩ Tư gọi Ước Hàn là đại ca, nhìn tên Ước Hàn đang ddien vì tình, lại nhìn vẻ ngây ngốc của đám dong binh và mạo hiểm giả xung quanh, Dương Lăng lắc lắc đầu. Mỹ nữ, chính là mỹ nữ, đi đến đâu cũng được quá nhiều ưu đãi.
Dương Lăng không cho là đúng, nhưng Ước Hàn lại dựa vào đó mà tiến tới: "Mai Lệ Nhĩ Tư tiểu thư, không biết tối nay ta có thể mời ngươi uống rượu kê vĩ hay không, đảm bảo hương vị ngon nhất trên đời"
"Ồ, rất xin lỗi, đêm nay ta có hẹn mất rồi" Mai Lệ Nhĩ Tư cười cười mê hoặc, đối với loại người ngư Ước Hàn thế này, nàng đã quá quen thuộc, lật tay làm mây lật tay làm mưa.
Đã có hẹn vào đêm nay?
Nhìn nụ cười mê hoặc của Mai Lệ Nhĩ Tư, lại nhìn Dương Lăng đang đắc ý dựa lưng trên chiếc ghế, Ước Hàn biết điều lui ra. Trước mặt của Dương Lăng, hắn biết mình có bao nhiêu tiền vốn, có bao nhiêu phân lượng.
Uống một ngụm rượu mà Ước Hàn mang lên, Dương Lăng lau lau miệng: "Ai, Mai Lệ Nhĩ Tư tiểu thư, ta đang muốn buổi tối hẹn với ngươi, đáng tiếc, lại không có cơ hội mất rồi"
Sững sờ một lát, Mai Lệ Nhĩ Tư ngay lập tức hiểu được ý tứ của Dương Lăng, sắc mặt đỏ bừng lên. Da thịt trắng nõn, bộ ngực đầy đặn cao vút, khiến cho tất cả đám dong binh xung quanh đều ngây người. Chỉ trong nháy mắt, Dương Lăng nghe được tiếng của mười mấy chén rượu rơi xuống đất.
"Mai Lệ Nhĩ Tư tiểu thư, ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta" Nhìn vẻ ngây ngốc của đám dong binh xung quanh, Dương Lăng lắc lắc đầu, nghĩ ra một chủ ý.
"Ồ, điều này là như thế nào?" Mai Lệ Nhĩ Tư có chút khẩn trương, không biết Dương Lăng nghĩ đến chủ ý quỷ quái gì. Trong lòng nói chính mình cần phải tỉnh táo.
"Chuyện này nói ra thì dài" Dương Lăng lắc đầu nói: "Đầu tiên, bởi vì ngươi quá xinh đẹp, khiến cho đám dong binh làm vỡ nhiều chén như vậy. Mấy cái chén này là ta mua từ La Tư đế quốc tới, mỗi cái giá tinh tệ, thậm chí có tiền cũng không thể mua được. Tính là ta không may, ngươi bồi thường một nửa, còn phần một nửa của đám dong binh thì quên đi"
"Ồ, vậy ta lớn lên xinh đẹp một chút cũng là sai sao?" Mai Lệ Nhĩ Tư miễn cưỡng cười cười, nói tiếp: "Có thứ nhất thì có thứ hai, còn nguyên nhân nào khác nữa?"
"Lớn lên mà xinh đẹp thì rất tuyệt vời, nhưng ăn mặc lộ liễu như vậy thì không đúng. Ngoài ra, ta đến đây uống rượu là để thư giãn, kết quả là ngươi vừa ra đã khiến cho đám dong binh ngây ngốc, đờ đẫn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của ta. Chén rượu thì có giá, nhưng tổn thất về tinh thần thì vô giá, vậy ngươi nói phải bồi thường như thế nào?
Ăn mặc quá hở hang, tổn thất tinh thần?
Ngàn tính vạn tính, Mai Lệ Nhĩ Tư cũng không nghĩ được Dương Lăng sẽ nói như vậy. Nhìn Dương Lăng đang cười cười, cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy, mình không giận điên lên thì cũng giận đến độ ngất xỉu. Cắn chặt răng, quyết định trực tiếp nói ra thân phận và vị trí của mình. Nhìn đám dong binh và mạo hiểm giả đang nhìn chằm chằm vào mình, lại cảm thấy không ổn, trầm ngâm một lát rồi lấy ra chiếc khăn tay của mình, viết lên đó vài chữ rồi đưa cho Dương Lăng.
"Đại nhân, muốn biết thân phận của hắc y nhân tấn công Dương Lăng, thì đêm nay phải đến hẹn ước đúng giờ. Đến lúc đó, ngươi muốn Mai Lệ Nhĩ Tư bồi thường ngươi như thế nào cũng được." Nói nhỏ vài câu với Dương Lăng, Mai Lệ Nhĩ Tư nhanh chóng bỏ đi.
"Rạng sáng mai, Lạp Đa Gia sơn cốc, không thấy không về, Mai Lệ Nhĩ Tư"
Nhìn mấy chữ viết xinh đẹp trên chiếc khăn tay, lại nghĩ đến lời nói của Mai Lệ Nhĩ Tư trước khi bỏ đi, Dương Lăng hiểu được hồ ly tinh rốt cuộc muốn đánh bài ngửa với mình. Nhưng cũng không loại trừ đây là một cái bẫy, một cái bẫy ôn nhu chết người.
Cái bẫy?
Đột nhiên Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới kẻ si tình Tư Thác Phu, trầm tư một lát thì nghĩ ra một kế hoạch lớn mật. Lời mời của Mai Lệ Nhĩ Tư là một sự khiêu chiến nhưng cũng là một cơ hội trời cho, cơ hội ngàn năm khó gặp.
Ma Thú Lĩnh Chủ.