Đối mặt với ma thú đại quân cường đại của Dương Lăng, đám người La Tư vốn định tiêu diệt toàn bộ người Ban đồ đành phải ngừng tay và buông tha cho Tư Thác Phu.
Vì thuận lợi hoàn thành kế hoạch tiếp theo, Dương Lăng ra lệnh cho Cổ Đức mang Tư Thác Phu phản hồi lại Duy Sâm tòa thành, mặt ngoài nói là bảo vệ bọn họ khỏi bị người La Tư đánh lén, nhưng thực chất là giam lỏng bọn họ.
Sau trận chiến thống kê, người La Tư chỉ còn hơn người, ngay cả thân là hoàng tử Nhiệt Á đều mang thương tích. Người La Tư tổn thất nặng nề mà người Ban Đồ cơ hồ toàn quân chết hết chỉ còn lại hơn người.
hắc giáp quân chỉ còn lại hơn người.
Đi ngang qua doanh trại vẫn đang cháy ngập trời, nhìn đám thi thể cháy đen bên trong, lại nhìn đám binh lính ít ỏi bên cạnh, Tư Thác Phu khóc không ra nước mắt.
Nhìn thấy áo giáp của người La Tư lưu lại trên chiến trường, hắn hiểu được đối phương có rất nhiều viện quân đã tới Duy Sâm Trấn, bày ra mai phục và bất ngờ tập kích doanh trại của mình. Âm thầm thề một ngày nào đó sẽ đem đám người La Tư ghê tởm chém thành vạn mảnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tư Thác Phu nghiến răng, phát ra lời thề độc. Mà bên trong Lạp Đa Gia sơn cốc Nhiệt Á cũng vô cùng bất mãn, bất mãn Dương Lăng chậm chạp mới đến cứu viện, và càng bất mãn cứu đi tên Tư Thác Phu, đến khi hiểu được Dương Lăng đến chậm vì phải đánh phá doanh trại của người Ban Đồ mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Chuyến đi này thì nhiệm vụ lớn nhất là phá hoảng kế hoạch của Ban Đồ đế quốc, đối phương toàn quân bị tiêu diệt hết, thực lực ở Duy Sâm Trấn đã bị diệt trừ. Lúc này chuyện sống chết của Tư Thác Phu đã không còn quan trọng. Tiếp theo chỉ cần Dương Lăng có thể bảo vệ được A Lạp sơn khẩu, ngăn được viện quân từ Ban Đồ đế quốc ở cách Duy Sâm Trấn ngàn dặm, vậy có thể nói kế hoạch của Ban Đồ đế quốc đã bị phá sản.
"Dương Lăng, tại sao cứu Tư Thác Phu?" Mặc dù đã tỉnh táo lại, nhưng Nhiệt Á trong lòng vẫn suy nghĩ.
"Điện hạ, viện quân của Ban Đồ đế quốc tới vạn người, ta thế đơn lực yếu, lấy cái gì để có thể đấu với bọn họ?" Lắc lắc đầu, Dương Lăng làm bộ bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Nói ra cũng không sợ mất mặt, ta cứu Tư Thác Phu chỉ là muốn dùng hắn làm con tin, lưu cho mình một đường lui mà thôi"
Giữ Tư Thác Phu làm con tin?
Hừ, giảo hoạt, một tên giảo hoạt như hồ ly.
Nhiệt Á lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, nhớ tới lần trước ở trong Duy Sâm tòa thành bị mắc mưu Dương Lăng, không khỏi lại nhận thức được bản tính giáo hoạt của hắn.
Đi theo phụ vương nhiều năm, hắn biết kẻ như Dương Lăng là kẻ khó dây vào nhất, hôm nay đứng về phía mình, có lẽ ngày mai sẽ đầu quân cho Ban Đồ đế quốc. Nếu có thể, hắn hận không được đem hỏa thiêu Dương Lăng. Đáng tiếc đối mặt với ma thú đại quân giương nanh múa vuốt xung quanh, đốt mặt với thế cục tại Duy Sâm Trấn chỉ có thể suy nghĩ lại.
"Dương Lăng, ngươi nắm chắc bao nhiêu khả năng đối phó viện quân của Ban Đồ đế quốc?"
Mặc dù hắc giáp quân của Tư Thác Phu toàn quân cơ hồ bị tiêu diệt hết, nhưng nhớ tới vạn quân tiếp viện của đối phương, Nhiệt Á lo lắng không thôi. Nếu Dương Lăng không chống đỡ được viện quân của Ban Đồ đế quốc, bị đối phương lao vào, vậy tâm huyết trước đây tất cả đều uổng phí.
" thành, nhiều nhất nắm chắc thành" Dương Lăng lắc đầu nói tiếp: "Không dám dấu diếm, gia tộc đối với ta tự ý hành động rất bấn mãn, đã nói rõ sẽ không có sự viện trợ. Nếu tình hình không ổn, ta không thể làm gì khác hơn là giao ra con tin, rồi chạy về nhận tội với gia chủ"
Tình hình không ổn sẽ lập tức rút lui?
Dương Lăng vừa dứt lời thì Nhiệt Á tức giận chút nữa hộc máu. Hắc không tin tên Dương Lăng giảo hoạt sẽ liều chết chiến đấu tới cùng, nhưng không thể nào nghĩ rằng Dương Lăng lại như vậy. Chưa có khai chiến đã chuẩn bị tùy thời đều buông tay.
Ở trên Thái Luân đại lục, gia tộc càng lâu đời thì quy củ càng nghiêm ngặt. Cho nên, Nhiệt Á không hề nghi ngờ điều Dương Lăng nói, chỉ là đối với ý niệm tùy thời có thể buông tha của hắn vô cùng bất mãn.
Chẳng lẽ, phải dùng tên tàn binh đi đối phó vạn quân Ban Đồ đế quốc?
Nhiệt á lắc đầu quên đi cái ý nghĩ không thực tế. Nếu Dương Lăng không chiến mà chạy vậy thì tâm huyết của mình sẽ uổng phí, Duy Sâm Trấn lại rơi vào trong tay Ban Đồ đế quốc. Nhưng trong tay chỉ còn hơn tên tàn binh, cơ bản là không có cách nào đối phó với đại quân Ban Đồ đế quốc, chỉ có thể đặt hy vọng lên người Dương Lăng.
Khó khăn nuốt nước miếng, Nhiệt Á không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ xuống ngựa, cùng cẩn thận thảo luận thế cục với Dương Lăng. Từ trị an của Duy Sâm Trấn đến phòng ngự của A Lạp sơn khẩu, nói chuyện cả hai canh giờ. Bởi vì thế cục căng thẳng và tình hình không ổn định, không thể không thỏa hiệp.
Được sự trợ giúp của Hải Nhi Bối Lý, Dương Lăng lấy lý do chiêu mộ dong binh và mạo hiểm giả để tham gia phòng thủ hường Nhiệt Á đòi vạn tử tinh tệ, ngoài ra còn lấy lý do thiếu võ sĩ cường hãn khiến hắn lưu lại tên binh lính tinh anh.
Sau cơn đại chiến, mặc dù cả người đầy vết máu, nhưng đám binh lính cảu Nhiệt Á vẫn đằng đằng sát khí, cường hãn có thể tưởng tượng ra, không hổ là đội quân tinh duệ của La Tư đế quốc.
Lưu lại thân vệ của Nhiệt Á, Dương Lăng có rất nhiều ý tứ.
Đầu tiên, khi đối phó với đại quân của Ban Đồ đế quốc thì có thể dùng bọn họ như pháo hôi, xung phong trận đầu, tiếp theo với thân phận người la Tư của bọn họ, dám chắc khiến cho quân tiếp viện của Ban Đồ đế quốc hiểu lầm. Chỉ cần tính toán cẩn mật là có thể có tác dụng chấn nhiếp quân địch.
Cuối cùng, chứng kiến thấy ngay cả một đám binh lính La Tư tinh anh cũng nghe theo lệnh của mình, tin tưởng có thể trấn nhiếp đám dong binh và mạo hiểm giả trong Duy Sâm Trấn, thuận lợi khống chế đại cuộc Duy Sâm Trấn.
Hứa sẽ rất nhanh mang tinh tệ và ngựa chiến tới, Nhiệt Á cùng hơn thân vệ nhanh chóng rời đi. Thực lực tổn hao nhiêu, ở lại Duy Sâm Trấn cũng không còn ý nghĩa, còn không bằng chạy nhanh trở về La Tư đế quốc chuẩn bị thỏa đáng.
Nếu Dương Lăng may mắn bảo vệ được A Lạp sơn khẩu, hắn có thể hướng phụ vương luận công, và sự trợ giúp của quân sư sẽ kiếm được rất nhiều chỗ tốt. Còn nếu Dương Lăng thua trận, vậy hắn cũng thừa dịp an bài, ứng phó các thế lực đối địch, giảm tổn thất xuống thấp nhất.
Nhìn Nhiệt Á biến mất pr rừng cây cách đó không xa, Dương Lăng không hề dừng lại, nhanh chóng thu hồi ma thú đại quân. Ngoại trừ lưu lại vài tên Dã man nhân thu dọn chiến trường và chôn cất các thi thể, liền dẫn theo đoàn người rất nhanh chạy về Duy Sâm tòa thành.
Trở lại Duy Sâm tòa thành, việc hắn làm đầu tiên là ra lệnh giam đám Tư Thác Phu vào một gian tiểu viện nhỏ, không có mệnh lệnh của hắn không ai được phép tới gần, nếu không giết hết không tha.
Theo như lời Hải Nhi Bối Lý, Tư Thác Phu không đáng giá một quan tiền, nhưng gia tộc Duy Tư sau lưng hắn lại có địa vị rất lớn. Nếu cẩn thận sắp đặt nói không chừng có thể thông qua Duy Tư gia tộc hóa giải mâu thuẫn với Ban Đồ đế quốc, vì Duy Sâm lĩnh tranh thủ thời gian và không gian phát triển quý báu.
Đương nhiên, muốn cho Tư Thác Phu hợp tác vậy không phải một chuyện đơn giản.
Chỉ có để hắn hiểu được người La Tư phái đến đông đảo viện binh, ngày đêm muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn, thì hắn mới có thể cảm giác được tình hình ác liệt đến mức nào, cũng chỉ có thể hoàn toàn đánh lui vạn viện quân của Ban Đồ đế quốc vậy hắn mới không còn hy vọng và phải hợp tác với mình.
Có thực lực để đàm phán với Ban Đồ đế quốc hay không, có thể khống chế Duy Sâm Trấn hay không, có thể thành lập một cây cầu để thăm dò thế giới này hay không……. Tất cả mũi nhọn đều chĩa vào đại quân cứu viện cảu Ban Đồ đế quốc.
Đánh lui đại quân của ddihcj phải có rất nhiều võ sĩ, chấn nhiếp dong binh và mạo hiểm giả trong Duy Sâm Trấn, khống chế thế cục Duy Sâm Trấn cũng phải có lực lượng cường đại, làm sao bây giờ?
Uống một ngụm trà hoa lài mà Ngả Lỵ Ti mang đến, Dương Lăng nhẹ nhàng bóp thái dương, cảm giác thực lực của mình không đủ. Nếu trong tay có vạn ma thú đại quân, có mười mấy Tà nhãn bạo quân và lang chu vương, hắn tự tin sẽ đối mặt được với tất cả quân đội đến tấn công.
Đáng tiếc, ma thú đại quân của mình chỉ có mấy ngàn, không đủ lực để ứng phó tình hình càng ngày càng phức tạp. Bây giờ tiến vào Đặc Lạp Tư rừng rậm thuần hóa Tà nhãn và Giác phong thú cũng không quá sự thật, đừng nói là không có nhiều ma thú huyết châu để bổ sung Vu lực và máu huyết tiêu hao, mà ngay cả thời gian cũng không đủ.
"Đại nhân, sáng ngày mai chiêu mộ dong binh và mạo hiểm giả tham chiến, như thế nào?" HIều được lo lắng của Dương Lăng, Cổ Đức nói ra ý kiến của mình.
Bời vì tài nguyên phong phú, nên bình thường Duy Sâm Trấn hấp dẫn rất đông dong binh và mạo hiểm giả, hơn nữa trong rừng rậm còn phát ra lời đồn phát hiện huyệt động cự long nên khoảng thời gian ngắn này võ sĩ càng vào trong trấn nhiều hơn
Theo tin tức tình báo thu được rồi qua anh vũ tiểu tổ phân tích, bây giờ trên trấn có dong binh và mạo hiểm giả từ ngoài vào, hơn nữa mỗi ngày còn có không ít người tiến đến. Lực lượng này như một con dao hai lưỡi, lợi dụng tốt thì rất có lợi cho tình hình trước mắt, nhưng nếu làm việc lỗ mãng có lẽ sẽ mang đến phiền toái lớn.
Không thành kế?
Sau khi uống vài ngụm trà, nhìn mưu sĩ Cổ Đức đang buồn bã lo lắng, Dương Lăng trong lòng vừa động nhớ tới chuyện thời Tam Quốc thì Gia Cát Lượng dùng kế không thành đánh lui Tư Mã Ý. Cắn chặt răng quyết định đánh bạc một phen.
"Cổ Đức, ta lập tức tới A Cổ Lạp sơn một chuyến, sáng sớm ngày mai ngươi mang theo lễ vật lấy danh nghĩa của ta hường Dã man nhân bộ lạc, ải nhân bộ lạc và Tinh linh bộ lạc chiêu mộ hộ vệ, càng nhiều càng tốt. Đợi đám hộ vệ mới tuyển mộ xong liền chiêu mô dong binh và mạo hiểm giả, hành động không được để lộ ra chút tin tức nào và không thể hành động lỗ mãng"
"Đại nhân, này….."
Cổ Đức có chút chần chờ, Tạp Tây đã mang đại bộ phận võ sĩ đi, nếu Dương Lăng lại mang ma thú đại quân của hắn đi, vậy Duy Sâm Trấn chỉ còn là một tòa thành trống không. Nếu để cho đám dong binh và mạo hiểm giả không có hảo ý biết được tình hình Duy Sâm tòa thành vậy hậu quả không dám tưởng tượng.
"Không có việc gì, thú một sừng tốc độ rất nhanh, ta bây giờ đi, muộn nhất là tối sẽ quay trở lại.
Thấy Cổ Đức lo lắng, Dương Lăng cũng không nói ra ý nghĩ của mình, sau khi phân phó vài câu liền cưỡi trên lưng thú một sừng hỏa tốc chạy tới A Lạp sơn khẩu cách đó ngàn dặm, trong lòng vừa động thuận tiện cũng mang theo lá cờ sư tử của người La Tư.
Mặc dù mấy canh giờ trước, Tạp Tây đã mang theo tên binh lĩnh cưỡi ngựa chạy tới, nhưng bọn hắn cưỡi ngựa cũng phải mất hơn một ngày mới có thể chạy tới A Lạp sơn khẩu. Trước khi bọn họ chạy tới, tại A Lạp sơn khẩu chỉ có một đám bình dân đang sửa sang lại phòng ngự công sự, nếu bị người Ban Đồ đánh bất ngờ, vậy tuyệt đối không chịu nổi một kích.
Nếu so sánh với đám ngựa chiến bình thường thì thú một sừng không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, Dương Lăng chuẩn bị rất nhanh chạy tới A Lạp sơn khẩu, mang ma thú đại quân ra phòng ngự rồi nhanh chóng quay lại. Tiếp theo cho dù không có một binh một tốt nhưng chỉ cần chính mình thi thoảng cưỡi thú một sừng lộ diện trên Duy Sâm Trấn, tin tưởng đám dong binh và mạo hiểm giả không dám coi thường vọng động.
Ma Thú Lĩnh Chủ.