Ma Thú Lãnh Chúa

chương 124: dũng hình tiến hóa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nuốt vào rất nhiều tinh hạch của cự giải chu, tất cả lang chu đều dùng tơ nhện bao quanh chính mình, một tầng, một tầng đến khi tạo thành cái kén, nằm không nhúc nhích.

Ồ, tiến hóa.

Thông qua trí nhớ của lang chu vương, Dương Lăng biết sau khi đàn lang chu nuốt tinh hạch của cự giải chu thì bắt đầu tiến hóa. Nếu tất cả đều thuận lợi, thì sau vài ngày phá kén mà ra, sẽ thuận lợi tiến hóa tới tứ cấp và cũng có các dị năng mới.

Nọc độc bắn rất xa, các cây đinh sắc khó thể đề phòng…

Nhớ tới khả năng của cự giải chu, Dương Lăng vô cùng hy vọng đại quân lang chu sau khi tiến hóa. Nếu đàn lang chu tiến hóa mà có khả năng như cự giải chu, vậy chúng nó sẽ chính thức trở thành quân át chủ bài trong tay mình, trở thành binh đoàn lục chiến chủ lực của mình.

Nhìn những cái kén xếp thành từng hàng, hắn trầm tư một lát rồi phái Tượng đá quỷ và một đội Giác phong thú bảo vệ, tránh cho đại quân lang chu trong khi đang tiến hóa bị tập kích bất ngờ. Theo như trí nhớ của lang chu vương thì khi tiến hóa là lúc yếu ớt nhất của chúng nó, nếu bị tấn công thì sẽ hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

Sau khi chọn một chỗ làm nơi đóng quân và bố phòng cẩn thận, Dương Lăng quyết định thành lập một đội do thám tinh anh, do tự mình dẫn đầu, nhanh chóng thăm dò địa hình của cả sơn cốc.

Không ngoài suy đoán, đi về phía trước hai dặm sẽ phát hiện được một mỏ lưu huỳnh lớn trên mặt đất, ở bên cạnh có rất nhiều trứng cự giải chu, thi thoảng còn phát hiện được vài con cự giải chu con đang bò xung quanh. Xem ra, sau khi tiêu diệt cự giải chu thì đã thu được mỏ lưu huỳnh mà Bán thú nhân vẫn mơ ước.

"Chủ nhân, còn muốn tiếp tục đi tới hay không?"

Thực nhân ma hai đầu Bố Lạp Tư Gia nuốt nước miếng một cách khó khăn, mùi lưu huỳnh nồng nặc khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn. Nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện đại chiến với cự giải chu cũng không muốn ở lại ngửi cái mùi như trứng thối này.

Đi qua mỏ lưu huỳnh, là một đống loạn thạch hình dạng khác nhau, nhìn không thấy cuối. Không ai biết sơn cốc này dài bao nhiêu, ai cũng không biết nếu đi tiếp thì còn có thể gặp phải quái vật nào nữa.

Thực nhân ma và Dã man nhân vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc không giỏi leo trèo, nếu để cho bọn họ dò đường trong đám loạn thạch này tuyệt đối hiệu quả không cao, làm khó cho mình.

Tinh linh chân tay nhanh nhẹn, tốc độ leo trèo cũng nhanh hơn Thực nhân ma và Dã man nhân, nhưng khả năng đánh cận chiến quá kém, chẳng may gặp phải quái vật gì đó, tuyệt đối cửu tử nhất sinh. Hơn nữa thể lực lại yếu, khó có thể chạy trong thời gian dài, cho nên bọn họ cũng không thích hợp để dò đường. Nguồn:

Tinh linh không thích hợp thì đám địa tinh nhát gan càng không cần phải nghĩ. Có thể đảm đương nhiệm vụ chim mồi còn được, nhưng nếu để cho bọn họ đi làm quân do thám thì đúng là quá khó khăn.

Tượng đá quỷ tốc độ bay rất nhanh, công kích sắc bén, đáng tiếc không thể liên tục bay trong một thời gian dài. Hai cánh quá lớn cũng rất dễ dàng khiến người khác chú ý. Tính đi tính lại thì chỉ có Giác phong thú là thích hợp với nhiệm vụ này nhất.

Mang đại quân trở lại chỗ đóng quân, Dương Lăng ra lệnh cho A Cổ Tô mang người đi tới bộ lạc Bán thú nhân ở gần đó, để cho họ phái ra một đột võ sĩ tới đây hỗ trợ phòng thủ, phái người nhanh chóng trở về báo tin cho Cổ Đức. Để cho hắn mang theo vài tên ma pháp sư đến đây.

Theo đường chim bay thì sơn cốc chỉ cách Duy Sâm Trấn có dặm, nhưng đường núi gập ghềnh. Thời gian có thể đến được đây còn lâu hơn cả đi đến quan khẩu A Lạp Sơn. Nên mình tổ chức dân công đến đây khai thác trên quy mô lớn không phải cách hay, mà biện pháp tốt nhất là để cho Bán thú nhân một chút ích lợi, để cho họ thăm dò.

Sơn cốc mặc dù còn không thăm dò hết, cho dù ở sâu trong sơn cốc có ma thú hay quái vật hay không, cũng cần phải có đại quân đóng ở gần mỏ lưu huỳnh, để tránh bị các bộ lạc bản xứ gần đây thừa cơ hội đánh lén.

Quan khẩu A Lạp Sơn đã phải có một đội quân đóng ở đó, Duy Sâm Trấn cũng cần đại quân duy trì, chính mình cũng mang theo đại quân đi chinh phục và thảo phạt các bộ lạc bản xứ ở dãy núi Lạp Đạt Khắc. Cơ bản là không còn có binh lực để đóng ở sơn cốc. Duy Sâm Trấn tài lực có hạn, cho dù có thể chiêu mộ đại quân, nhưng cũng không thể nuôi nổi.

Vì thế cho nên, biện pháp tốt nhất chính là để cho Bán thú nhân một ít ích lợi, kéo bọn họ xuống nước. Chỉ cần tính toán cẩn thận, thì không chỉ đảm bảo được sự an toàn của mỏ lưu huỳnh, mà còn có thể thu được rất nhiều lao động gần như miễn phí.

Muốn hoàn toàn chiếm được sơn cốc thì ma pháp sư cường đại là không thể thiếu. Dương Lăng không hề hy vọng lại gặp phải sự tấn công giống như cự giải chu, khiến cho hắn bị động không kịp đối phó. Địa tinh có thể phát huy được một lần, nhưng khó có thể ngăn được các đợt tấn công tiếp theo, cho nên, mặc dù Cổ Đức đang rất nhiều nhiệm vụ, vẫn phải gọi hắn đến đây.

Có lẽ, đợi có nhiều tiền bạc, thì sẽ chiêu mộ vài tên ma pháp sư.

Bảo thú một sừng bảo vệ, Dương Lăng khoanh chân ngồi xuống, âm thầm tính toán kế hoạch cho tương lai. Sau cơn đại chiến, hắn nhận thức được uy lực của ma pháp, cảm giác mặc dù còn không bằng vu thuật của mình, nhưng chỉ cần tu luyện đến cấp cao thì cũng có thực lực cường đại.

Nhớ tới ma pháp trận của địa tinh, hắn lắc đầu tiếc nuối, thở dài một hơi.

Cũng giống như vu thuật, ma pháp sư của thế giới này cũng không thể nào một cái đã trở lên mạnh mẽ, chỉ có cách từ từ tu luyện. Vốn ma pháp trận của địa tinh là một con đường tắt, có thể trong nháy mắt tạo ra một tên ma pháp sư, đáng tiếc tỉ lệ thất bại quá cao, không có cách áp dụng trên quy mô lớn, thời gian ngắn thì khó có thể thành lập ma pháp đại quân công thủ đều tốt.

Lắc lắc đầu, Dương Lăng chuẩn bị vận chuyển vu lực trong cơ thể, chỉ huy Giác phong thú bay ra thám thính, thì trưởng lão địa tinh đã chạy nhanh đến.

"Đại nhân, tộc nhân vừa báo tin tức, nếu hôm nay còn không có lương thực, thì hầu hết tộc nhân không thể duy trì đến ngày mai. Đại nhân, người xem.."

Trưởng lão địa tinh mày nhăn nhó, hai mắt đỏ bừng, giờ phút này chỉ có Dương Lăng mới có thể cứu bộ lạc hắn, không có lương thực thì tộc nhân không thể duy trì được nữa.

"Trưởng lão, ta sớm cho người mang lương thực đến cho các ngươi" Dừng lại một chút, nhìn trưởng lão địa tinh, Dương Lăng nói tiếp: "Tuy nhiên, trời đầy tuyết, đường xá xa xôi khó đi, ta không thể cam đoan võ sĩ có thể mang lương thực đến trong hôm nay không"

Trời quá nhiều tuyết, đường xá xa xôi khó đi.

Nhìn Dương Lăng bất đắc dĩ, trưởng lão địa tinh tâm càng ngày càng ớn lạnh. Tuyết càng lúc càng lớn, tốc độ xe ngựa cũng theo đó mà chậm đi, không ai có thể cam đoan lương thực có thể đưa đến kịp thời hay không.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để mặc bộ lạc của mình sao?

Nhớ tới tộc nhân đang đợi lương thực trong cơn giá rét, nhớ tới rất nhiều người già và trẻ con gầy yếu, nhớ tới ánh mắt của bọn họ khi mình sắp đi, mình là hy vọng duy nhất của bọn họ, trưởng lão địa tinh cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cảm thấy vô cùng lặng nề.

"Trưởng lão, ta không thể cam đoan võ sĩ có thể vận chuyển lương thực có đến kịp trong đêm nay không, nhưng không phải là không có biện pháp" Dương Lăng vừa nói vừa lấy ra cái Không gian giới chỉ nhặt được ở trong sơn cốc: "Ngươi đi tìm A Cổ Tô lấy một ít lương thực, sau đó cưỡi ngựa nhanh chóng trở về"

Không gian giới chỉ?

Nhìn Không gian giới chỉ vô giá, trưởng lão địa tinh kích động đến phát khóc, không ngờ Dương Lăng không chút do dự đã giao vật quý giá đến như vậy cho mình.

"Ngoài ra, mấy ngày tới ngươi mang tất cả tộc nhân chuyển vào Duy Sâm Trấn đi" Trầm ngâm một lát, Dương Lăng dùng một hòn đá nhỏ vẽ vài vòng: "Sang năm, ta sẽ cho khai khẩn một vùng ruộng tốt trong lãnh địa, chỗ này sẽ để cho bộ lạc địa tinh các ngươi"

Phạm vi mười dặm, dặm.

Nhìn Dương Lăng vòng tròn Dương Lăng vẽ tùy ý trên mặt đất, và so sánh với địa hình của Duy Sâm Trấn, trưởng lão địa tinh vô cùng hạnh phúc. Hắn không nghĩ được Dương Lăng lại nhanh như vậy cho phép bộ lạc của mình chuyển vào sống ở Duy Sâm Trấn, lại càng không nghĩ tới Dương Lăng lại ban cho tộc mình một mảnh ruộng tốt to như vậy.

"Tạ ơn đại nhân, bộ lạc địa tinh chúng ta sau này vĩnh viễn theo ngày, vì địa nhân làm việc" trưởng lão địa tinh quỳ xuống, cung kính lạy Dương Lăng.

"Một trận chiến vừa qua đã để cho ta thấy trí tuệ và dũng khí của các ngươi" Dương Lăng nâng trưởng lão địa tinh lên, nói: "Đi đi, sau khi an bài tộc nhân của ngươi rồi nhanh chóng quay lại đây"

Nhớ tới tộc nhân đang gần chết đói, trưởng lão địa tinh không nói thêm gì cả, cung kính hành lễ rồi nhanh chóng chạy đi. Tìm A Cổ Tô lấy lương thực rồi cưỡi ngựa chạy nhanh về bộ lạc.

Nhìn trưởng lão địa tinh biến mất phía xa xa, Dương Lăng không hề chần chờ, yêu cầu đại quân hộ vệ rồi khoanh chân ngồi xuống chỉ huy một đội Giác phong thú chia nhau tìm tòi cả sơn cốc.

Sau khi nuốt vào rất nhiều ma thú huyết châu ngưng kết từ máu cự giải chu, hắn cảm giác được vu lực trở lên hùng hậu trước đó chưa từng có. Chỉ cần niệm vu quyết, thì vu lực mênh mông sẽ ngay lập tức vận chuyển, một vòng, một vòng lưu chuyển khắp thân thể.

Dương Lăng phái ra từng mệnh lệnh chỉ huy Giác phong thú cẩn thận tìm tòi sơn cốc, không bỏ qua bất cứ một chỗ nào khả nghi.

Lướt qua mỏ lưu huỳnh, xuyên qua đám loạn thạch nhìn không thấy cuối, là một rừng cây. Trong rừng cây không có ma thú cũng không có quái vật nhưng có rất nhiều dây leo, người bình thường tuyệt đối khó có thể đi vào.

Đi qua rừng cây sẽ là một mảnh đất bằng phẳng. Trên mặt đất có rất nhiều mô đất khổng lồ, giống như tấm bia đá rất lớn hoặc là bụi cây kỳ lạ nào đó, không thể nào nhìn rõ ràng.

Không lẽ, nơi đây có một lớp ngăn cách tinh thần lực khổng lồ.

Thử vài lần vẫn không có hiệu quả, Dương Lăng đành lắc đầu. Từ nơi này đến tới chỗ mảnh đất bằng phẳng đó cũng không phải quá xa, nếu bên ngoài không có cái gì thì có thể chỉ huy Giác phong thú tìm hiểu rõ ràng.

Vu lục quyết định sức mạnh, sinh mệnh năng lượng quyết định tinh thần lực, hấp thu lượng lớn sinh mệnh năng lượng thì có lẽ dò xét xa thêm một chút?

Sau một lát trầm ngâm, Dương Lăng trong lòng vừa động, việc này không thể chậm trễ, ngay lập tức thi hành. Vừa chỉ huy Giác phong thú tiếp tục dò đường, vừa niệm thông linh khẩu quyết.

Cây cối bên trong sơn cốc không có nhiều, nhưng qua hai vách núi thẳng tắp thì lại nhìn thấy rừng cây rộng lớn, có rất nhiều các loại cây đại thụ.

Vừa mới bắt đầu thì Dương Lăng chỉ có thể hấp thụ rất ít sinh mệnh năng lượng, nhưng thời gian trôi qua đại lượng sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc từ từ tuôn đến. Chỉ nửa canh giờ sau, đã có một tầng lục vụ bao quanh Dương Lăng, càng ngày càng đậm.

Không ngoài suy đoán, sau khi hấp thu đại lượng sinh mệnh năng lượng, Dương Lăng phát hiện tinh thần lực cũng tăng mạnh, hình vẽ Giác phong thú truyền lại cũng càng lúc càng rõ ràng.

Gần một chút, gần thêm một chút nữa.

Tò mò, Dương Lăng chỉ huy Giác phong thú từng chút từng chút tới gần cái mô khổng lồ trên mặt đất. Nhưng ngay khi hắn nhìn rõ ràng đó là cái gì, thì không khỏi trợn mắt há mồm .

Ma Thú Lĩnh Chủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio