Hà mãng nhân, tên cũng như ý nghĩa, có cuộc sống ở sâu dưới lòng sông, mang đặc tính của loài cụ mãng, cũng chính là một trong những chủng tộc của bán thú nhân. Quả thật, lực lượng của bán thú nhân cường đại vô cùng, có đủ cả hai chủng tộc ở dưới nước và trên cạn. Đáng tiết, hầu hết các chủng tộc đều giồng như Ngưu đầu nhân và mỹ đầu toa, nhân số vô cùng ít ỏi. Phỏng chừng trên cả thái luân đại lục nhân số của bán thú nhân nhiều lắm cũng chỉ cỡ mấy vạn. Ngay cả một lượng lớn người già yếu của bán thú nhân ở xung quanh được di dời vào sống trong Duy Sâm Trấn cũng không vượt quá năm ngàn người.
Trên cạn, cách tấn công của Hà mãng nhân gần giống như con người, mặc dù không mạnh mẽ bằng ngưu đầu nhân hay mỹ đồ toa, nhưng cũng hơn xa so với cẩu nhân. Bọn chúng tinh thông nhất là đao pháp cùng với tốc độ quỷ dị, tuyệt đối là một cơn ác mộng đối với địch nhân. Còn nếu ở dưới nước, lực công kích của bọn chúng tăng lên đến mấy lần, hoàn toàn có thể so sánh với lực lượng tinh nhuệ của Hải tộc, không yếu hơn bao nhiêu.
Sau khi hiểu được thực lực và khả năng đặc biệt của Hà mãng nhân, Dương Lăng phân phó Áo Lan Đa chuẩn bị yến tiệc, nhiệt tình khoảng đãi hàn huyên cùng với Đức Lạp tộc trưởng, hy vọng có thể làm cho bọn ho di dời đến cư trú ở Hắc Hồ. Dương Lăng cẩn thận lấy ra bản đồ của Duy Sâm Trấn, trịnh trọng diễn giải cho Đức Lạp tộc trưởng về kế hoạch phát triển của Duy Sâm Trấn sau này.
Bây giờ, trong tay của Dương Lăng có được Ngưu đầu nhân cùng với Thực nhân ma là lực lượng trọng binh cường hãn, tốc độ bay nhanh nhẹn của giác phong thú cùng tượng quỷ ở phía trên, cũng có pháo binh Tà nhãn quân đoàn, duy chỉ lực lượng ở dưới nước là còn khiếm khuyết.
Sau khi chiếm cứ Hắc Hồ, vô luận trước mắt hay lâu dài mà nói, đều cũng cần phải có một đội thủy quân đồn trú, có thể ứng phó nếu gặp phải sự tập kích bất ngờ của thủy quái ở dưới nước.
Hơn nữa, sau này khi đã có đủ nhân lực, theo như kế hoạch sẽ tiến hành kiến thiết một bến cảng ở Duy Sâm Trấn, mở ra trên bản đồ một tuyến đường thông thương buôn bán giữa Duy Sâm Trấn với những bến cảng khác, nhằm thúc đẩy kinh tế của Duy Sâm Trấn phát triển, mà để thực hiện tốt điều này thì không thể thiếu một đội hải quân tinh nhuệ.
Trước mắt Duy Sâm Trấn chỉ có một tuyến đường duy nhất để thông thương là qua A Lạp sơn khẩu đi đến Ban Đồ đế quốc cùng với Lợi Văn Tát công quốc. Đường xá xa xôi, có chổ gập ghềnh khó đi, núi cao sông thẳm. Tuyến đường lại có nhiếu phỉ đồ, chi phí vận chuyển đắt đỏ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Duy Sâm Trấn.
Nếu có thể kiến thiết một hải cảng lớn, khai thông tuyến hàng hóa với các thành thị khác thì vấn đề khó khăn hạn chế Duy Sâm Trấn phát triển đã được giải quyết tương đối.
Mà điều kiện đầu tiên cần phải có là một lực lượng hải quân cường đại bảo hộ.
Sau khi hiểu rõ được kế hoạch của Dương Lăng, nhìn về phía Hắc Hồ rộng lớn, lại nhìn thấy những chiếc khiêng của ngưu đầu nhân cùng với cẩu nhân đứng nghiêm trang xung quanh, Khảm Đức Lạp tộc trưởng không hề do dự, một lời dứt khoát đáp ứng đề nghị của Dương Lăng.
Đối với Dương Lăng lúc này mà nói, để lập một đội hải quân thì không lực lượng nào có thể so sánh cùng hà mãng nhân, bọn họ chẳng những có thực lực cường đại mà còn có khả năng sinh tồn cao trong mọi hoàn cảnh, bất kể dưới nước hay trên cạn.
Còn đối với Hà mãng nhân vốn sống trong một con sông nhỏ, thì Hắc Hồ này chính là một thiên đường cho bọn họ. Nước hồ trong suốt, có vô số loài thực vật, lại có một tòa thành thị cường đại làm hậu thuẫn….
Vì lợi ích của nhau, song phương dễ dàng bắt tay hợp tác.
Sau đó Khảm Đức Lạp cáo từ Dương Lăng, chỉ huy tộc nhân của mình nhanh chóng trở về, chuẩn bị di cư đến Hắc Hồ.
Nhìn Khảm Đức Lạp tộc trưởng nhanh chóng rời đi, hồ tộc trưỡng lão trầm ngâm nói:
"Đại nhân, năm nay mùa đông đến đặc biệt sớm. Rất nhiều bộ lạc đều không tích trữ đủ lương thực để chống chọi qua mùa đông, tất cả họ đều nguyện ý di dời đến Hắc Hồ hoặc Duy Sâm Trấn. Không biết chúng ta liệu có đủ lương thực để cung ứng cho hết bọn họ chống chọi qua mùa đông không?"
" Ta đã nói rồi, tại Duy Sâm Trấn ta đã tích lũy một lượng lớn lương thảo, ngươi chỉ cần lo đi chiêu mộ các bộ lạc xung quanh cho tốt, còn vấn đề lương thực, cứ để ta lo!"
Dương Lăng sắc mặt không đổi, nhìn thấy sự lo lắng của hồ tộc trưởng lão, nhẹ nhàng đưa cho hắn một chén lang mổ tửu. Bây giờ, điều quan trọng nhất la Dương lăng phải toàn tâm toàn lực tiến hành khai khẩn đất đai, tìm các quáng mạch và tu sữa đường xá… Trước mắt, trong Duy Sâm Trấn tòa thành có dự trữ lượng lớn lương thực hay không cũng không quan trọng, hoàn toàn có thể thông qua Hải Nhi Bối Lỵ từ Lợi Văn Tát công quốc mang đến một lượng lớn lương thực.
Nhìn thấy sắc mặt trầm tĩnh của Dương Lăng, hồ tộc trưởng lão an tâm hơn rất nhiều. Sau khi nghỉ ngơi nữa ngày ở vùng phụ cận Hắc Hồ, Dương Lăng lại xuất lĩnh thuộc hạ lên đường đi chiêu nạp các bô lạc bán thú nhân sống tản cư tại Lạp Đạt Khắc sơn mạch. Có lương thực sung túc, một tương lai tươi sáng cho bán thú nhân, cùng với uy vọng của chính mình, Dương Lăng dự tính sẽ rất nhanh chiêu nạp được một lượng lớn thú nhân.
Dương Lăng tìm kiếm tại vùng phụ cận của Hắc Hồ và một số sơn cốc gần đó vài vòng nhưng không phát hiện thêm được bộ lạc nào. Thấy ngu đầu nhân tộc trưởng chỉ huy thuộc hạ giám sát kỹ mọi động tĩnh ở vùng phụ cận xung quanh, Dương lăng quyết định rời đi, mang theo một đội võ sĩ quay về Duy Sâm Trấn, còn đem theo địa tinh trưởng lão, song đâu thực nhân ma Bố Lạp Tư, ngay cả thiên hồ Vưu Na cùng thân binh Áo Đà La cũng được mang theo.
Để đẩy nhanh tốc độ xây dựng của Trúc thành, Dương Lăng để phần lớn thực nhân ma, dã man nhân, địa tinh cùng với tinh linh tiễn thủ ở lại để hổ trợ, chỉ đem theo hơn mười người, trang bị gọn nhẹ, nhanh chóng dùng khoái mã rời đi. Tốn hết một ngày thời gian, Dương Lăng cũng thuận lợi về tới Duy Sâm Trấn.
"Dương đại ca, người rốt cuộc cũng quay về rồi…!"
Khi mọi ngươi vừa về tới cửa thành, đã thấy Ngả Lỵ Ti hưng phấn đứng từ xa nghênh tiếp, nhẹ nhàng tiến đến bên ngươi, khe khẽ phủi những bông tuyết đang bám trên người Dương Lăng. Nghe Cổ Đức nói Dương Lăng sẽ mau chóng quay trở lại, nàng mỗi ngày đều đứng trước cửa thành, trông ngống Dương Lăng quay lại.
" Ài, mỗi ngày bên ngoài đều ăn toàn lương khô, hứng gió Tây Bắc, nếu không mau chóng trở lại thưởng thức món ăn của nàng, chắc bụng ta mau chóng bị dát mỏng ra mất!" Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng cười cười, đem thú một sừng thu hồi lại.
Bụng mau chóng bị dát mỏng?
Nhìn Dương Lăng đã quay lại, trên người mặc quần áo mỏng manh đơn bạc, dính đầy bông tuyết, Ngả Lỵ Ti tâm trạng bớt lo lắng, trong lòng xuất hiện một tia ngọt ngào. Mỗi khi thấy Dương Lăng từng ngụm lớn nuốt hết thức ăn do mình làm, nàng cảm giác được một sự thõa mãn. Một thứ hạnh phúc mà trước đó chưa từng có.
Ngải Lỵ Ti nhanh chóng đem lên cho Dương Lăng một chén trà nóng uống cho ấm người, sau đó nàng tự mình xuống bếp, làm cho Dương Lăng một bàn mỹ thực hương bay sực nức, nàng như một chú chim nhỏ liến thoắng bay đi bay lại đem thức ăn bày ra.
" Ngả Lỵ Ti, đây là thiên hồ Vưu Na, còn đây là song đầu thực nhân ma Bố Lạp Tư". Đang ăn nữa con gà nướng Dương Lăng thấy vẻ hoảng sợ của Ngải Lỵ Ti khi thấy song đầu thực nhân ma Bố Lạp Tư đang ăn như lang như sói, vội vàng giới thiệu cho nàng biết. Nhìn thấy ngoại hình dữ tợn của Bố Lạp Tư, nàng quả thật có chút sợ hãi.
Song đầu thực nhân ma?
Dương Lăng không nói thì thôi, giờ nói ra lại càng làm cho nàng thêm hoảng sợ. Hung danh của thực nhân ma đã vang xa trên đại lục, rất thích ăn bộ não của con người. Ngả Lỵ Ti sắc mặt tái nhợt, theo bản năng núp sát sau lưng Dương Lăng.
"Ách, này tiểu…. hoàn…., có..có còn gà nướng không vậy, đem lên tám hay mười con nữa được không, nó thực sự rất ngon a " rồi lại cầm lấy hai vo rượu tu ừng ực.
Đã ăn sạch thức ăn trên bàn, Bố Lạp Tư dường như vẫn còn chưa thõa mãn, liếm liếm hương vị còn đọng lại trên hai cánh môi cùng ngón tay của mình. Thấy Ngả Lỵ Ti tự mình châm rượu, lại bưng thức ăn, rõ ràng đây là một thị nữ của Dương Lăng nhưng dường như cũng không giống lắm, nhất thời làm cho Bố Lạp Tư không biết phải xưng hô thế nào cho đúng.
Tám hay mười con nữa?
Thấy song đầu thực nhân ma Bố Lạp Tư đã ăn phần lớn thức ăn trên bàn, ngay cả phần ngon nhất nàng dành cho Dương Lăng cũng dành ăn nốt, vậy mà vẫn còn chưa thõa mãn, Ngả Lỵ Ti thực sự có chút bất mãn, liết Dương Lăng một cái rồi xoay người phân phó vài tên hạ nhân làm thêm thức ăn.
"Bố Lạp Tư, hương vị của gà nướng này thế nào?" Hớp một ngụm lãng mỗ tửu, thấy vẻ thèm thuống đang liếm liếm hai tay của song đầu thực nhân ma Dương Lăng không khỏi buồn cười, Vưu Na ở bên cạnh không nhịn nỗi cũng phải bật cười khúc khích.
Nàng đã gặp qua rất nhiều dạng người, cũng đã từng gặp qua người có thể ăn rất nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ thấy ai ăn nhiều bằng Bố Lạp Tư, quả nhiên là một tên thực nhân ma thô lỗ tham ăn bật nhất.
"Ách, chủ nhân, ăn ngon… thực sự rất ngon á. Đáng tiết thức ăn dường như hơi ít một chút, không làm ta no bụng được" Bố Lạp Tư vừa xoa xoa cái bụng vừa nói.
" Ân, ngon thì ngon đúng rồi, nhưng một con gà nướng ấy phải mất mười tử tinh tệ." Dương Lăng dừng lại một chút lại nói: " Ngươi ăn một lúc hơn mười con gà nướng, hơn nữa lại uống hết hai vò lãng mỗ tửu đủ cho hai người, tính sơ sơ thôi cũng đã hai trăm tử tinh tệ a!"
Hai trăm tử tinh tệ?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, thiếu điều Bố Lạp Tư chút nữa đã nuốt luôn ngón tay đang để trong miệng của hắn, mặc dù trước giờ hắn không có tiếp xúc qua tử tinh tệ, nhưng hắn đại khái có thể hiểu được hai trăm tử tinh tệ không phải là một con số nhỏ.
"Chủ nhân, vậy…. vậy giờ… làm sao bây giờ?"
Lục lọi khắp người hắn cũng không có được một tinh tệ, Bố Lạp Tư xấu hổ sờ sờ phía sau ót, đây là trường hợp đó giờ hắn chưa hề gặp qua, bối rối không biết phải xử lý thế nào.
" Hắc hắc, chỉ là hai trăm tử tinh tệ thôi mà, căn bản không là gì, nhưng mà ngươi ăn nhiều như vậy, không thể ngồi không được. Từ ngày mai, ta giao cho ngươi một đội binh lính, ban ngày phải tiến vào Đặc Lạp Tư sâm lâm mà vừa rèn luyện, vừa đi săn ma thú, buổi tối thì phải cẩn mật tuần tra. Không hoàn thành nhiệm vụ, ta chỉ cho ngươi ăn lương khô với uống nước lã."
Tương lai, Dương Lăng chuẩn bị đem ngưu đầu nhân cùng với thực nhân ma tổ chức thành một chi trọng binh, do song đầu thực nhân ma thống lĩnh, phụ trách trùng phong hãm trận. Muốn luyện ra tinh binh, thì mỗi ngày phải không ngừng huấn luyện, tiến vào Đặc Lạp Tư sâm lâm để rèn luyện là lựa chọn tốt nhất, vừa có thể luyện binh vừa có thể thu được lượng lớn ma thú tinh hạch cùng máu huyết của chúng.
Bộ dạng bên ngoài của thực nhân ma tương đối dữ tợn, hung danh lại lan xa, tin tưởng rằng nếu để bọn họ tuần tra qua các nơi, nhất là những nơi mà dong binh và mạo hiểm giả thường xuyên ẩu đã, có thể làm cho bọn chúng sợ hãi mà không dám lộng hành. Cứ như vậy, là có thể từng bước, từng bước một tăng cường trị an ở Duy Sâm Trấn.
Ban ngày đi săn, ban đêm đi tuần tra?
Áo Lan Đa, nhìn song đầu thực nhân ma, âm thầm đứng cách xa hắn một chút, lo lắng mình cũng sẽ bị Dương Lăng phân phó đi làm công việc như vậy. Đi săn ma thú cũng không sao, nhưng hàng đêm phải đi tới đi lui tuần tra thì quả thật quá nhàm chán. Nguồn:
Lúc này, có sự giúp đỡ của mấy đầu bếp bên dưới, Ngả Lỵ Ti rất nhanh đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn nữa mang lên.
" Dương đại ca, thức ăn thì không có vấn đề, vẫn còn nhiều, nhưng chỉ có lãng mỗ tửu thì không còn" Ngả Lỵ Ti ngừng lại một chút lại nói: " Lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ đã phái người đi Hương cách lý lạp lấy rượu nhưng không biết có …. Còn hay không?"
Hương cách lý lạp lại không còn rượu?
Chẳng lẽ, trong thời gian mình không có mặt, lượng rượu sản xuất ra không đủ đáp ứng nhu cầu? Trong trấn lại có một lượng lớn dong binh và mạo hiểm giả đến nữa sao?
Dương Lăng nhíu mày khó hiểu, cho dù có chuyện đó xảy ra, theo lý mà nói sản lượng rượu làm ra cũng dư sức đủ cung ứng, không có chuyện cung không đủ cầu!
Thấy Dương Lăng nhíu mày khó hiểu không giải thích được, Ngả Lỵ Ti lại nói: "Dương đại ca, trong khoảng thời gian này chẳng biết có chuyện gì xảy ra, mà đêm nào cũng có người đến Hương cách lý lạp trộm rượu, mỗi loại đều lấy đi một lượng lớn. Không chỉ lấy đi nhiều rượu ngon mà con phá hủy đi rất nhiều loại rượu khác. Cổ Đức đã phái người mai phục vài lần, cũng không thể bắt được cái tên đáng ghét kia!"
Đến Hương cách lý lạp gây rối?
Ngoài ý muốn, thực sự là ngoài ý muốn a! Vô luận thế nào, Dương Lăng cũng không nghĩ tới nguyên nhân này. Hắn nghĩ không ra tới cùng ai đã đến làm rối loạn Hương cách lý lạp, Dương Lăng cẩn thận suy đoán thân phận cùng mục đích của đối phương.
Ma Thú Lĩnh Chủ.