Y Phù Lâm vừa lau vết bẩn trên quần áo Dương Lăng vừa kể cho hắn về phong thổ nhân tình ở hải tộc, dưới sự giải thích của nàng, Dương Lăng dần hiểu được rất nhiều chuyện của hải tộc.
Thì ra, tổng diện tích của đại dương mênh mông còn lớn hơn so với Thái Luân đại lục gấp trăm lần, thậm chí là mấy trăm lần nhưng bị chia làm rất nhiều hải vực, thường thường một chi hải tộc bộ lạc nho nhỏ đã chiếm cứ một lĩnh hải khá lớn có điêu tuyệt đại bộ phận sản vật trong lĩnh hải đều bị hải tộc bộ lạc cường đại chiếm đoạt.
Nếu nói, hải tộc là thủy hệ ma pháp sư trời sinh thì mỹ nhân ngư lại được thiên phú thủy hệ linh hồn ma pháp sư. Người khác có lẽ tu luyện cả đời cũng không thể tiến giai tới trung cấp ma pháp sư, bọn họ trong cơ thể đã có sẵn đại lượng thủy hệ ma lực, không cần tu luyện đã có thể thi triển trung đê cấp ma pháp, tốc độ tu luyện thủy hệ ma pháp cũng nhưng hơn người thường rất nhiều.
Dựa vào thiên phú cường đại cùng trí tuệ hơn người, trong lịch sử mỹ nhân ngư nhất tộc từng nhất thống tứ hải, trở thành hoàng tộc duy nhất trong lịch sử tại đại dương mênh mông. Đáng tiếc dân cư của chủng tộc số lượng quá nhỏ, đa phần tinh duệ trong hải lục đại chiến thì mười phần đã chết đến bảy tám khiến thực lực giảm mạnh đồng thời rất nhiều chi hải tộc khác đã cơ hội thoát khỏi khống chế của bọn họ, đại dương từ đó về sau lại tiến vào những năm tháng lộn xộn.
Hải lục đại chiến chấm dứt mấy ngàn năm sau mà thực lực Mỹ nhân ngư nhất tộc một đời không bằng một đời, chỉ còn quản lý Tây Nhã Đồ hải vực. Mặc dù thực lực vẫn đứng hàng đầu nhưng không thể khôi phục huy hoàng như lịch sử.
"Y Phù Lâm, nghe nói, hải ngoại còn có các đại lục khác, chẳng biết là thật hay giả ?" Hiểu rõ đại khái tình huống của đại dương rồi Dương Lăng trong lòng chợt nhớ tới Thiên hồ bộ lạc không biết có phải đã thông qua ma pháp trận chuyển ra đại lục ngoài biển định cư hay không ?
"Theo ta được biết, ngoài biển cũng không có đại lục giống như Thái Luân, còn những quần đảo lớn thật ra có không ít !" Y Phù Lâm cau mày, cố gắng nhớ lại những điển tịch từng xem qua, chần chờ một lát mới tiếp : "Có điều, biển rộng quả là quá lớn, có rất nhiều nơi mà ngay cả Tây Nhã Đồ mỹ nhân ngư nhất tộc chúng ta cũng không có tư liệu cụ thể. Truyền thuyết, phía sau Bạo vũ hải vực ma thú hoành hành còn một mảnh mang mang biển rộng, ở đó còn có một Đông phương đại lục nhưng cũng không biết là thật hay giả !"
Ma thú hoành hành ?
Người nói vô tâm nhưng người nghe cố ý, nghe mỹ nhân ngư Y Phù Lâm nói vậy trong lòng Dương Lăng chợt động.
Để đối phó sự trả thù của Giáo đình phải nghĩ mọi biện pháp đề cao thực lực của mình. Tận dụng thời gian tu luyện vu thuật, tế luyện truyền tống môn cùng đại địa chi giới là một biện pháp, nhưng thuần hóa cao giai ma thú cường hãn cũng là một cách.
Mang mang biển rộng diện tích lớn gấp trăm lần so với Thái Luân đại lục, thậm chí mấy trăm lần, các loại cường đại ma thú dám chắc không ít. Nếu có thể thuần hóa một đám siêu giai ma thú cường đại thì dù không mạnh bằng đối thủ cũng có thể tiến lên toàn bộ, đè chết địch nhân. Nếu có thể thấu xảo thuần hóa một đầu thần giai ma thú, vậy thì càng chuẩn hơn nữa !
"Dương đại ca, đại dương còn có vài chỗ cấm địa, ngay cả những dũng sĩ, tế ti cường đại nhất của hải tộc chúng ta cũng không dám dễ dàng tiến vào !" Trầm ngâm một lát rồi Y Phù Lâm tiếp : "Nếu ngươi thật sự muốn đi, có thể đợi hơn một tháng nữa được khống ? Đem Tánh mạng quyền trượng về Tây Nhã Đồ hải vực, giải trừ được tâm bệnh của phụ vương rồi ta sẽ dẫn đường cho ngươi !"
"Được a, có một mỹ nữ dẫn đường, muốn bắt bao nhiêu ma thú cũng không có vấn đề gì !" Dương Lăng cười cười nhưng thấy mỹ nhân ngư Y Phù Lâm vẫn lo lắng đành nói : "Yên tâm đi, ngay cả lão pháp vương cũng không phải đối thủ của ta, đối phó với mấy đầu ma thú sẽ không có vấn đề gì đâu !"
"Để sống lại lão pháp vương đã hao phí đại lượng ma lực, nếu lúc lão bình thường sợ rằng không có mấy người có thể chạy ra khỏi lăng mộ dưới đất !" Bố Luân Đặc trưởng lão vừa vặn đi ngang qua nghe thấy Dương Lăng nói vậy bèn bước lại, dừng một chút mới nói tiếp : "Bạo vũ hải vực không chỉ có ma thú hoành hành mà còn vô số ám lưu cùng cạm bẫy, người không có đủ thực lực tiến vào, tuyệt đối là phải chết !"
Thấy Bố Luân Đặc trịnh trọng nhắc nhở Dương Lăng hỏi: "Trưởng lão, ngươi từng tới Bạo vũ hải vực sao ?"
"Lúc vừa mới tiến giai tới lĩnh vực cường giả, ta từng cùng đạo sư đi qua một lần, nhưng ….." Hồi tưởng lại chuyện năm đó Bố Luân Đặc trưởng lão lắc đầu "Năm đó, đạo sư của ta đã có thể cộng hưởng tam trọng thần vực thế nhưng cho dù có người hộ vệ ta cũng chỉ đi tới nửa đường đã phải lùi ra !"
"Cái gì, tam trọng thần vực ? Chẳng lẽ, lĩnh vực còn có thể cộng hưởng ?" Dương Lăng nghi hoặc nhìn Bố Luân Đặc trưởng lão.
"Đương nhiên có thể. Kỳ thật, lĩnh vực có thể chia làm tánh mạng, trật tự, tự nhiên, lực lượng, tử vong và hỗn loạn sáu loại lớn, mỗi một loại lại có rất nhiều phân chi, cho dù tu luyện tới thần giai cũng như vậy. Tỷ như, thần vực của ta là do Phong ba nhận cùng Toái phong bích cộng hưởng mà thành, một loại có tác dụng tấn công, một loại để phòng ngự. Lĩnh ngộ hai chủng loại pháp tắc rồi cộng hưởng sẽ khiến thực lực có thể tăng cường mấy lần, thậm chí còn nhiều hơn !"
Bố Luân Đặc trưởng lão vừa nói vừa vươn hai tay, trên mười đầu ngón tay đều hiện lên mười cơn gió xoáy nho nhỏ, mặt ngoài thoạt nhìn không rõ ràng lắm nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện năm cơn gió lốc bên trái do vô số phong nhận sắc bén tạo thành, tản mát ra từng đạo sát khí sắc bén; còn bên phải lại kín đáo liền lạc, chậm rãi xoay tròn không tiêu tan.
"Trưởng lão, nếu cộng hưởng các loại lĩnh vực khác nhau sẽ như thế nào ?" Nhớ tới đóng băng lĩnh vực của mình cùng long vực của Hắc long vương, trong lòng Dương Lăng tò mò.
"Rất khó. Nhiều năm qua mà ta chưa từng nghe nói trên đại lục có ai có thể cộng hưởng hai loại lĩnh vực khác nhau !" Bố Luân Đặc trưởng lão lắc đầu, trầm ngâm một lát sau tiếp : "Thế nhưng, trên Thái Luân đại lục không có cũng không phải những vị diện khác cũng không có. Nếu một người cộng hưởng vài loại lĩnh vực khác nhau sẽ rất khó khống chế rồi bạo thể mà chết hoặc rất có thể sẽ đột nhiên tăng mạnh thực lực, tiềm lực vô cùng."
Năm đó, lúc vừa tu luyện tới lĩnh vực cảnh giới Bố Luân Đặc cũng từng có ý niệm đó trong đầu, còn chuẩn bị lấy tu luyện phong hệ pháp tắc làm trụ cột đồng thời tu luyện thêm tánh mạng pháp tắc. Không ngờ, tốn vài chục năm thời gian không chỉ không có kết quả mà còn bị đạo sư nghe tin chạy tới mắng đến tối tăm mặt mũi .
Một người tinh lực luôn có hạn, tinh thông một loại pháp tắc rất khó, tinh thông hai loại càng khó !
"Dương Lăng, ta phải đi đây. Nhiều năm qua như vậy cũng nên quay về Ô Sa đảo, ngươi nên cẩn thận một chút." Nhớ tới bô lạc thiếu chút nữa bị diệt tộc Bố Luân Đặc trưởng lão buồn bã thở dài. Không ngờ, sau khi mình bị vây ở lăng mộ dưới đất Ô Sa đảo lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Về Ô Sa đảo ?
Dương Lăng đành cười khổ, nếu có Bố Luân Đặc trưởng lão tọa trấn, lãnh địa còn an toàn một chút. Nếu lão trở về Ô Sa đảo đóng cửa tĩnh tu thì mình lấy gì để đối phó với thần giai cường giả đến đây trả thù ? Phái giác phong thú cùng lang chu ma thú cấp thấp ngăn cản cường giả thánh đường của Giáo đình quả thực chỉ là thiêu thân, sợ rằng lên bao nhiêu đều cũng không đủ. Đám Hắc long vương, Y Mặc Đặc rất cường đại nhưng số lượng dù sao có hạn. Trong khoảng thời gian ngắn đi đâu tìm ma thú cường đại được ?
"Đây là một khối Phong tinh, gặp phải chuyện phiền toái gì thì chỉ cần lau mạnh nó, cho dù cách mấy ngàn dặm ta cũng sẽ có cảm ứng !"
Thấy sắc mặt Dương Lăng buồn bã, Bố Luân Đặc tự nhiên hiểu được nỗi lo trong lòng hắn nên vừa nói vừa lấy một khối tinh thạch cổ quái từ ngực ra. Tinh thạch màu trắng, có vô vàn lỗ thủng, chỉ khẽ xoay liền có một tiếng huýt vang lên tuy không lớn nhưng ẩn chứa một ba động không hiểu chợt truyền ra ngoài.
"Cám ơn trưởng lão. Được rồi, đây là một bình tánh mạng nước suối, uống xong sẽ có chút chỗ tốt !" Mắt thấy Bố Luân Đặc trưởng lão lo lắng cho tộc nhân trên Ô sa đảo hận không thể quay về ngay lập tức, Dương Lăng bèn lấy từ không gian giới chỉ ra một bình táng mạng nước suối dụng tánh mạng kết tinh tạo thành.
Tánh mạng nước suối không những có thể hóa giải bách độc, còn có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Bố Luân Đặc trưởng lão bị giam ở lăng mộ dưới đất mấy ngàn năm khiến thần lực, tinh thần lực đều đã tụt xuống mức thấp nhất, dụng một bình tánh mạng nước suối xong có lẽ sẽ có không ít lợi ích. Chỉ cần thực lực của lão nhanh chóng khôi phục đối với Dương Lăng cũng có nhiều chỗ tốt .
"Tánh mạng nước suối đối với cường giả lĩnh vực trở xuống thì có không ít ích lợi, nhưng đối với người đã đạt thần giai cảnh giới dù dụng cũng không có mấy tác dụng !" Nhìn bình tánh mạng nước suối trân quý mà Bố Luân Đặc trưởng lão chỉ thản nhiên cười cười "Dương Lăng, đồ tốt như vậy ngươi giữ lấy đi, đừng lãng phí. Hồi sinh cho mấy trăm tộc nhân đã là một ân tình lớn lao với Uông Đạt Nhĩ nhân chúng ta, có khó khăn gì cứ nói. Nhớ kỹ, thực lực chưa đủ thì ngàn vạn lần đừng tùy tiện xông vào Bạo vũ hải vực !"
Đưa bình nước trả lại Dương Lăng rồi Bố Luân Đặc trưởng lão phiêu nhiên rời đi, không lâu đã biến mất trong đại dương mênh mông. Xem ra, bị phong ấn mấy ngàn năm trong lăng mộ dưới đất đã khiến lão rất nóng lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Dương đại ca, ta….." Thấy Dương Lăng cau mày im lặng, mỹ nhân ngư Y Phù Lâm ngần ngừ, muốn nói đều gì nhưng lại thôi.
"Y Phù Lâm. Đi thôi, mau mang tánh mạng quyền trượng trở về đi, lưu lại vài tên dũng sĩ điều tra hành tung của gã hải tặc Độc Nhãn Long giúp ta là được rồi !" Thấy Y Phù Lâm ấp a ấp úng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía biển Dương Lăng không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được ý của nàng. Dù sao, nếu đổi là hắn mà kiếm được tánh mạng quyền trượng rồi cũng sẽ vội vã quay trở lại cố hương cứu nạn ngay lập tức.
"Dương đại ca, giải quyết xích triều trong lĩnh hải cùng tâm bệnh của phụ vương rồi ta nhất định sẽ trở lại ." Mỹ nhân ngư hai mắt đỏ bừng, dừng một lúc mới tiếp : "Đến lúc đó, ta sẽ cùng ngươi ngắm mặt trời mọc trên đại dương, cùng tới Bạo vũ hải vực !"
Chợt nhớ lại lúc Dương Lăng khẽ đắp chiếc áo khoác cho mình lại nghĩ tới lộ đồ về Tây Nhã Đồ hải vực xa xa ngàn dặm, chẳng biết lúc nào mới có thể trở lại đây mà Y Phù Lâm cảm giác nơi mũi đau xót, trong lòng trận trận khó chịu. Chỉ đành nhìn chăm chú Dương Lăng thật lâu rồi nắm tánh mạng quyền trượng nhanh chóng rời đi, tự dưng lại đột nhiên nhớ tới truyền thuyết về giọt nước mắt của nữ thần Duy Nạp Tư.
Đến đại dương xem mặt trời mọc ?
Nhìn bóng Y Phù Lâm đang dần xa, Dương Lăng hít một hơi thật sâu rồi đem nhân mã quay về Gia Bá Lợi. Không có Bố Luân Đặc trưởng lão tọa trấn, lãnh địa sẽ càng thêm nguy hiểm; nhưng hắn cũng không tin sau khi bày trọng trọng cấm chế thì những người của Giáo đình còn có thể thuận lợi xông tới.
Chỉ cần là người, tuyệt đối sẽ có khuyết điểm dù hắn đã thành thần !
Ngẫm lại vu tháp không gian thần bí, ngẫm lại chuyện có thể cộng hưởng lĩnh vực lại còn có Liệt hỏa cấm chế từng vây khốn Bố Luân Đặc trưởng lão mấy ngàn năm Dương Lăng nắm chặt tay lại quyết tâm.
Binh tới thì tướng chống, nước lên thì đắp bờ!
Hắn cũng không tin tất cả đám cường giả trong thánh đường của Giáo đình đều là ba đầu sáu tay !
Ma Thú Lĩnh Chủ.