Sau ba ngày bế quan, Dương Lăng chậm rãi mở mắt, nghe tiếng bước chân rầm rập truyền đếp xen lẫn tiếng kêu gọi ồn ào của Tạp Tây. Thoáng sau đã thấy Cổ Đức cùng lão quản gia và đám hạ nhân quây đến, vẻ đầy bất an
- Đại nhân ! Bất hảo, đại sự bất hảo!
Tạp Tây đầy đầu mồ hôi, gấp gáp nói không ra hơi
- Đại nhân, người không ra mặt e rằng Hương cách lý lạp lữ quán sẽ có chuyện lớn a !
Chuyện lớn ? Chẳng lẽ dong binh môn trực tiếp khai chiến bên trong Hương cách lý lạp lữ quán ? Quan sát Tạp Tây rối đến độ ngôn từ hỗn loạn, sắc mặt Dương Lăng không khỏi trầm xuống. Nếu hỗn chiến công nhiên nổ ra tại Hương cách lý lạp lữ quán thì tình thế quả nhiên không còn đường lui, không thể vãn hồi.
Thấy sắc mặt ngưng trọng thâm trầm của Dương Lăng mà Tạp Tây nhất thời kích động không thể rõ ràng tỏ bày mạch lạc, Cổ Đức khái một tiếng đem mọi sự kể ra một cách đơn giản rõ ràng.
Nguyên lai trong mấy ngày Dương Lăng bế quan tu luyện, tình hình ngày một khẩn trương. Ban Đồ đế quốc cùng La Tư đế quốc võ sĩ công nhiên khai chiến khắp nơi, đơn đả độc đấu đến quần chiến, không từ thủ đoạn nào, kể cả ám sát cùng hạ độc, toàn bộ Duy Sâm trấn chìm trong một trường mưa máu gió tanh thảm liệt.
Dong binh đoàn cùng đám mạo hiểm giả để bảo toàn tánh mạng đã liều lĩnh tiến nhập Hương cách lý lạp, không dám lưu lại bên ngoài, sợ rằng bất kể lúc nào cũng có thể bị sát hại vô cớ oan uổng. Hương cách lý lạp số phòng có hạn, giờ bị dong binh đoàn và mạo hiểm gia tranh nhau tiếp vào nên giá phòng phổ thông từ mười mai hắc tinh tệ một ngày đã thành một trăm hắc tinh tệ một ngày a. Cạn phòng nhưng đám người dong binh đoàn cùng mạo hiểm giả chạy chết đều nhất quyết lưu lại Hương cách lý lạp, trước cửa đã nổi lên trướng bồng to lớn, số còn lại cố tìm một chỗ bên trong làm chốn dung thân. Hương cách lý lạp đã chật cứng nhưng hai ngày gần đây nhiều dong binh không rõ lai lịch, thân mang thương tích trầm trọng vẫn cố len vào, phía sau một đoàn Hắc giáp võ sĩ đuổi tới sát rạt. Dù rằng đám hắc giáp võ sỹ này còn chưa làm ẩu, đại khai sát giới bên trong lữ quán, nhưng tình thế quả nhiên ngày càng nguy ngập.
- Đám hắc giáp võ sỹ đóng tại đại môn của Hương cách lý lạp ?
Dương Lăng khẽ cười lạnh, không nghĩ tới đám gia hỏa này lại lớn mật vậy, thoáng trầm ngâm, đoạn quay sang ra lệnh :
- Triệu tập đám võ sỹ, theo ta thẳng tới Hương cách lý lạp !
- Đại nhân, tình thế nghiêm trọng. Đại nhân không nên coi thường vọng động .
Cổ Đức thấy Dương Lăng chuẩn bị đại động can qua liền nhanh chóng xuất ngôn ngăn trở.
- Cổ Đức ! Chính bởi tình thế nghiêm trọng nên chúng ta mới cần có hành động quyết liệt trước – Dương Lăng vỗ vỗ vào chiếc sừng kỳ lân – Nếu chúng ta không động thủ, đám hắc giáp võ sỹ kia lại tưởng rằng chúng ta khiếp đảm mà buông lung phóng túng. Đến lúc chính thức có chuyện, dám chắc chúng ta sẽ khó lòng thu thập được.
Thoáng chốc, Tạp Tây đã chuẩn bị xong. Dương Lăng lập tức xông ra, khuôn mặt bừng bừng hào khí. Ngay sau Dương Lăng là Tạp Tây thống lĩnh đám hộ vệ dũng mãnh. Cổ Đức cùng đám hạ nhân không chịu kém cũng kỵ mã cũng phóng theo.
Còn chưa tới Hương cách lý lạp lữ quán, xa xa đã thấy một đoàn hắc giáp võ sỹ gắt gao vây quanh đại môn. Nhiều kẻ huơ đao kiếm sắc bét đang gào thét thị uy, những kẻ khác lăm lăm giương cung hướng những mũi tên phừng phừng lửa chừng như muốn hỏa thiêu Hương cách lý lạp thành tro bụi. Bên trong lữ quán truyền ra trận trận tiếng khóc lóc, tiếng kêu than kinh hô sợ hãi náo động nhưng không ai dám thiện tiện lao ra trước khí thế cùng hung cực ác của đám hắc giáp võ sỹ.
Trước tình thế ấy, một sừng thú hống lớn một tiếng kinh động đám hắc giáp võ sỹ. Rất nhanh một tên xem chừng là thủ lĩnh của đám võ sỹ thống lĩnh thuộc hạ tiến tới :
- Dương đại nhân xin dừng bước !
- Cho ta một lý do tha cái tiểu mệnh của các ngươi !
Dương Lăng băng lãnh nhìn tên thủ lĩnh hắc giáp võ sỹ, tay niết thủ ấn triệu hồi đại quân ma thú cuồn cuộn kéo tới. Trợn mắt nhìn những khô mộc chiến sỹ thân cao cả mười thước, cùng đoàn giác phong thú và tà nhãn vây đặc xung quanh, đám hắc giác võ sỹ tràn đầy kinh hãi, khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, không tưởng rằng Dương Lăng quyết không nói nhảm còn chuẩn bị trực tiếp động thủ.
Lặng lẽ khoát tay, Dương Lăng trầm lạnh phát thoại :
-Ta đếm đến ba, các ngươi cho ta một lý do cứu mạng, nếu không …
-Đại nhân, vốn là chúng ta một hồi hiểu nhầm …
Đầu lĩnh hắc giáp võ sỹ vốn còn muốn nhiều lời nhưng mắt thấy Dương Lăng xạ xạ từng đạo quang nhãn băng lãnh, lại thấy Tạp Tây thống lĩnh một đám kỵ binh như thủy triều xô tới, lòng không khỏi thêm rối loạn khẩn trương.
- Muốn chết !
Dương Lăng hừ lạnh phát lệnh cho tà nhãn quân tấn công thị uy. Tức thời, đầy trời kín đặc quang đạn rơi như mưa xuống đám hắc giáp võ sỹ, nháy mắt mười hắc giáp võ sỹ vong mạng tại trường.
- Ngươi ! Được lắm ! Lui mau !
Chứng kiến Dương Lăng thực lực hùng hậu, không thể ngạnh chiến, thủ lĩnh hắc giáp võ sỹ vừa sợ vừa giận nhanh chóng xoay người hạ lệnh thu quân, rất nhanh chóng biến mất phía rừng sâu. Đối mặt với đại quân ma thú khổng lồ của Dương Lăng, đầu lĩnh hắc giáp quân hiểu rằng nếu không có ma pháp sư trợ chiến, bọn chúng tuyệt không xứng là đối thủ của Dương Lăng. Chưa tính các loại ma thú khác, chỉ riêng đám tà cũng đủ kết liễu hắc giáp quân. Tạm thời đóng quân hai ngày gần Duy Sâm trấn, đợi viện thủ tới sẽ tìm Dương Lăng trả thù chứng minh sự lợi hại thực thụ của hắc giáp quân.
Thấy đoàn hắc giáp võ sỹ nhanh chóng rời đi, bên trong lữ quán truyền ra một trận hoan hô vang dội. Tại thời khắc này, dù là thương nhân buôn bán kim quặng hay dong binh đoàn hay mạo hiểm giả đều đồng xác tín rằng Hương cách lạp lý chính là nơi tối an toàn trong Duy Sâm trấn, là nơi thích hợp nhất để tỵ nạn.
Thu hồi đoàn ma thú, Dương Lăng vừa chậm rãi bước vào Hương cách lý lạp, vừa đáp lại những lời cảm tạ truyền đến. Được hai vòng, Dương Lăng tính rời đi, không ngờ trong lúc vô ý bắt gặp một bóng dáng yểu điệu quen thuộc. Nhìn mông diện pháp sư Tuyết Nhi với cặp trường túc bất tận cùng chiếc tế yêu thon nhỏ nhu nhuyễn mê người, Dương Lăng rốt cục hiểu được cái gì mà hoàng kim phân cát điểm, cái gì kêu là đệ nhất phong tư . Đáng hận là bên cạnh nàng vẫn có tên kỵ sĩ ruồi bâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Tuyết nhi tiểu thư, không ngờ chúng ta có duyên gặp lại – Dương Lăng cười cười đi tới – Lần trước nhờ tiểu thư tương trợ nhiệt tâm, nếu không Tác Phi Á thật phiền toái a !
Lần bị tập kích bất ngờ trong Đặc Lạp Tư sâm lâm trước đây, Dương Lăng xảo diệu biết được danh tính của mông diện sát thủ từ Tác Phi Á. Nếu đoán không lầm, mông diện Tuyết Nhi tiểu thư và Khắc Lỗ Tư kỵ sỹ đều là giáo đình sứ giả. Khắc Lỗ Tư lúc này vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, còn Tuyết Nhi trái lại có vẻ nhiệt tình thân thiết. Có vẻ nàng đã nghe được chút ít bí mật về cự long bảo tàng a. Sau khi tin cự long bảo tàng được phát hiện tại Đặc Lạp Tư sâm lâm, dong binh đoàn cùng mạo hiểm giả ồ ạt kéo tới ngày càng nhiều, chỉ có nắm được tin tức toàn diện may ra mới nắm được thế chủ động a. Dám chắc lai lịch cỡ giáo đình sứ giả nắm không ít thông tin cơ mật hữu ích, Dương Lăng nhất định không có bỏ qua cơ hội này a.
Xoay người lại, bắt gặp Dương Lăng phơi phới xuân phong, ánh mắt lại chằm chằp nhìn mình, Tuyết Nhi không khỏi bừng đỏ khuôn mặt. Dương Lăng tạo cho nàng một cảm giác rất đặc biệt, mặc dù không phải rất anh tuấn, nhưng từ nụ cười nhếch mép đến đôi mắt sáng hắc bạch phân minh đều toát lên một mỵ lực độc đáo khó cưỡng.
- Dương đại nhân không nên khách khí, đó là việc nên làm mà !
Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng ổn định khí sắc, lấy lại sự tỉnh táo.
- Dương đại nhân, có thể hay không cấp cho chúng ta hai gian khách phòng. Dong binh đoàn gần đây trọng thương rất nhiều, ta cần phải tích cực trị liệu cho họ.
- Ồ, không vấn đề gì, hoan nghênh tiểu thư tới Duy Sâm trấn này !
Dương Lăng dừng một hơi, tiếp
- Trong suốt mấy ngày nay, Tác Phi Á luôn lo lắng cho nàng, nếu tiểu thư có thể ghé bước tới Duy Sâm trấn thành, Tác Phi Á nhất định tuyệt đối cao hứng đó !
- Hừ, chỉ là một tòa thành đổ nát, có cái gì là hãn hữu quí báu đâu !
Chứng kiến Dương Lăng gắt gao nhìn chằm chặp Tuyết Nhi, Khắc Lỗ Tư bỗng nổi giận. Không rõ tại sao, vừa gặp Dương Lăng, y cảm giác một trận phiền toái lớn, phảng phất toàn thân đều khó chịu, không thoải mái.
- Ô, phải ! Chỉ là một tòa thành đổ nát mà thôi, cho nên ta mới chỉ mời Tuyết Nhi tiểu thư thân thiết gần gũi đây thôi !
Nhìn Khắc Lỗ Tư cơ hồ song nhãn phún hỏa, Dương Lăng nở nụ cười coi thường, tiếp tục nói một cách giễu cợt :
- Thưa đại đại kỹ sĩ, gia cảnh ta không đủ tốt, không đủ mời người Quy xác đại kỵ sỹ a !
Quy xác đại kỵ sỹ ? Vinh diệu trọng giáp đại kỵ sỹ do chính Giáo hoàng đích thân chúc phúc lại bị hắn gọi thành Quy xác đại kỵ sỹ ? Nhìn Dương Lăng đang cười mị mị, lại nhìn Khắc Lỗ Tư mặt trư đang hóa hồng, Tuyêt Nhi bật cười. Bao năm qua, biết thân phận Khắc Lỗ Tư, mọi người tuyệt đối cung kính giữ lễ với hắn, nay Dương Lăng năm lần bảy lượt giễu cợt Khắc Lỗ Tư khiến hắn cơ hồ hộc máu.
- Ngươi, ngươi, ... hỗn đản ! Ta với ngươi quyết đấu !
Khắc Lỗ Tư nghiến răng ken két, hô một tiếng xuất ra huyền thiết trường thương sắc bén, hận không thể tức khắc lưu trên thân thể Dương Lăng một thương tích thảm trọng.
-Hắc hắc, rất xin lỗi, hai tay này của ta ... hắc hắc, có thể giết người ... hắc hắc ... không thể giết trư à ! Thứ cho không thể phụng bồi .
Dương Lăng lạnh lùng cười cười lắc đầu, đoạn xoay người đi ra cửa được vài bước lại quay lại nói :
- Hảo, dù ta có lo liệu cách nào, trong tình thế phòng ốc quá khó khăn này, ta tạm thời chỉ sắp xếp được một gian. Vị Qui xác đại kỵ sĩ đại vĩ đại này chắc không ngại nghỉ vài ngày trên sàn Hương cách lạp lý chứ ?
Ngủ trên sàn ? Mình cao cao tại thượng, thân phận tôn quí lại phải nghỉ với đám nạn dân cùng đám xú dong binh cùng một chỗ sao ?
-Hỗn đản, ta muốn giết ngươi .
Nhìn theo bóng Dương Lăng dần khuất xa, Khắc Lỗ Tư nộ hỏa muốn hộc máu. Nhưng Tuyết Nhi tiểu thư xinh đẹp đang kề bên, cần phải bảo trì hình tượng đại kị sỹ tôn quí, Khắc Lỗ Tư chỉ còn cách đè nén cơn giận đang như hỏa sơn chực phun trào, âm thầm thề một ngày sẽ cắt cái lưỡi độc địa của Dương Lăng, quăng xuống đất, giày xéo giẫm nát như giẫm một con kiến cho hết đường ngọ nguậy.
Ma Thú Lĩnh Chủ.