Ma Tôn Cũng Muốn Biết

chương 31: hỉ kết liên lý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Ý chỉ chuyện vui kết hôn, chúc phúc vợ chồng ân ái, như cây cùng gốc)

Chung Ly Khiêm đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Huyền Uyên tông dùng mọi biện pháp tra tấn, ép buộc y đi làm những chuyện vi phạm lương tâm đo đức, có khi còn thất thân thất hồn gì đó không chừng, y hạ quyết tâm, cho dù Văn Nhân Ách có tra tấn như thế nào, lựa chọn của y nhất định sẽ không thẹn với đạo quân tử.

Ai ngờ y đến Huyền Uyên tông ngày thứ hai đã được người đưa đến Minh Hoả phân đàn Huyền Uyên tông, Văn Nhân Ách từ đầu đến cuối vẫn chưa lộ mặt. Y được Hữu hộ pháp Thư Diễm Diễm giao đến tay một nam tử có làn da xanh nhợt, vẻ mặt bệnh tật. Thư hộ pháp gọi nam tử kia là Sư đàn chủ, là tân đàn chủ của Minh Hoả phân đàn.

"Thả đến chỗ ta sao?" Sư đàn chủ ốm yếu khụ vài tiếng, "Khụ khụ khụ, Minh Hoả Đàn ở dưới chân núi Quỷ Mang, bản thân ta cũng không dám đi, ngươi còn muốn ta mang y theo? Không làm không làm."

"Ngươi thân là Minh Hoả Đàn đàn chủ, địa bàn của mình cũng không nắm giữ được mà còn dám tranh đoạt chức vị Ma Tôn với tứ đại đàn chủ sao? Ngươi nghĩ hay thế?"

Hữu hộ pháp nhìn người vô số phát hiện ra bản thân mình lại chưa bao giờ nhìn thấu người thuộc hạ không có tiếng tăm gì dưới trướng Minh Hoả Đàn đàn chủ Cừu Tùng Tuyết trước kia này.

"Khụ khụ khụ, chính là vì không dám về ta mới chịu nhận lời giúp Viên đàn chủ ám hại Miêu, Nguyễn hai vị đàn chủ đấy chứ," Sắc mặt Sư đàn chủ càng thêm nhợt nhạt, "Thực lực và nhân mạch của ta sao có thể làm Ma tôn, ta chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ là được đổi phân đàn mà thôi, ai ngờ lại biến thành tình trạng như bây giờ, khụ khụ khụ!"

Hắn ho ra mấy con sâu nhỏ, đúng là cổ trùng của Miêu đàn chủ, là trừng phạt của Văn Nhân Ách với Sư đàn chủ.

"Đến cả sâu Miêu đàn chủ hạ vào người ngươi cũng bị ngươi bệnh cho chết hết kia kìa, sao lại có thể sợ một cái Minh Hoả Đàn chứ?"

Thư Diễm Diễm vừa nghi hoặc vừa lùi về sau hai bước, trong lòng thầm may mắn ngày đó Văn Nhân Ách đánh trở lại trước khi nàng hưởng thụ Nguyễn đàn chủ và Sư đàn chủ, nếu không có khi nàng cũng bị lây bệnh gì đó mất.

Sư đàn chủ vẻ mặt u buồn nhìn Thư Diễm Diễm hỏi:

"Thư hộ pháp, nghe nói quan hệ của ngươi với Cừu đàn chủ rất tốt, thế thì chắc ngươi cũng biết thuộc hạ của Minh Hoả Đàn đều là dạng tu sĩ gì rồi chứ?"

"Ai nói quan hệ của ta với Cừu Tùng Tuyết tốt, nàng là Quỷ tu, thuộc hạ Minh Hoả Đàn đương nhiên tất cả cũng đều là Quỷ tu, chỉ có ngươi..."

Thư Diễm Diễm nói đến đây cũng đã hiểu rõ khó xử của Sư đàn chủ. Sư đàn chủ lấy tu vi Cảnh hư kì mà có thể lây bệnh cho cao thủ Đại thừa kì, thực lực không thể khinh thường, hắn làm thuộc hạ của ai, vị đàn chủ đó đều không thể ngủ ngon. Khổ nỗi Minh Hoả Đàn bên ấy, tất cả đều không có thân thể hoặc là Quỷ tu đã chết ngắc, thứ có thân thể được bảo tồn hoàn chỉnh nhất là một tay cương thi Hạn Bạt ngàn năm. Một thân bệnh khí kia của Sư đàn chủ, có thể lây cho ai? Thuộc hạ nào sẽ phục hắn?

"Năm đó sau khi Tôn chủ thu phục Huyền Uyên tông có tiếp kiến ta một lần, mỗi một lần đấy Ân hộ pháp lại sinh bệnh, Tôn chủ nói vì đoàn kết của Huyền Uyên tông nên sung quân ta đến Minh Hoả Đàn..." Sư đàn chủ lau lau nước mắt không tồn tại, "Sau khi ta trở thành đàn chủ, vất vả mãi mới thu phục được mấy quỷ tu bị thương dưới Hợp thể kì, bây giờ cũng vì mệnh lệnh của Tôn thượng mà đưa đến cho Nguyễn đàn chủ song tu rồi, Thư hộ pháp, ngươi nói coi ta có dễ dàng không?"

Thư Diễm Diễm không nói gì, Sư đàn chủ lại nhìn về phía Chung Ly Khiêm:

"Chung Ly công tử, ngươi là quân tử phong độ, kiểu "ngày không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa", đợi đến Minh Hoả Đàn đành dựa hết vào ngươi bảo vệ tại hạ."

Chung Ly Khiêm:...

Cứ như vậy, y theo Sư đàn chủ Sư Tòng Tâm đi vào núi Quỷ Mang Minh Hoả phân đàn, Sư đàn chủ miễn cưỡng dọn dẹp cho y một căn quỷ trạch không có quỷ, cũng không biết là kiến trúc từ bao nhiêu đời trước mà văn khắc trên xà nhà lại là giáp cốt văn. Sư đàn chủ nghe nói Chung Ly Khiêm thích nghiên cứu học vấn, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra rất nhiều sách vở đưa cho Chung Ly Khiêm giết thời gian.

Âm khí trên sách rất nặng, một số thẻ trúc còn dính vết máu quỷ dị. Hơn nữa có mấy chỗ ghi chép XX chết vào ngày này tháng nọ năm kia bên cạnh sẽ còn viết thêm lên một ít lời bình như kiểu " Nói láo, rõ ràng ta không chết như thế", "Hoá ra ta trên sách sử chỉ có mỗi một câu này", "Dã sử đúng là không đọc nổi, dám nói ta chết vì Mã Thượng Phong, sắp làm ta giận đến sống lại rồi", về lai lịch của những văn tự này, Chung Ly Khiêm không dám nghĩ sâu.

Trừ lần đó ra, mọi thứ trải qua coi như không tồi, chỉ là Sư đàn chủ lấy hai giọt máu từ đầu ngón tay y làm Chung Ly Khiêm hơi bất an.

Lúc ấy y nói với Sư đàn chủ:

"Tứ đại tu chân thế gia có gan khai chi tán diệp thì sẽ không sợ có người dùng những chú huyết mạch trên thế gian hại môn nhân trung tâm, bởi thế gia nào cũng có pháp quyết cắt đứt ảnh hưởng huyết mạch, ngươi lấy máu của ta cũng không gây được bất lợi gì cho Chung Ly thế gia."

Sư đàn chủ thở dài một hơi thật sâu, vẻ mặt ưu sầu, hơn nữa thần sắc hắn bệnh tật, đúng là đau khổ tột cùng, đến Chung Ly Khiêm định lực bậc nào cũng không nhịn được hỏi:

"Chuyện gì khiến đàn chủ buồn khổ đến vậy?"

"Ài, cũng không phải việc gì to tát, chỉ là có một người sắp quay lại." Sư đàn chủ nghiêng mặt nghiêm túc nhìn Chung Ly Khiêm, "Ngươi nói xem vì sao nàng lại là người cơ chứ? Nàng thế mà lại là người!"

Chung Ly Khiêm:...

Các vị Huyền Uyên tông đều cổ cổ quái quái, luôn nói mấy thứ y nghe không hiểu, cũng không nói tử tế.

Biết máu của mình sẽ không gây hại gì cho Chung Ly thế gia, Chung Ly Khiêm liền ở lại Minh Hoả phân đàn an tâm đọc sách, vừa đọc là hết ba tháng, mấy ngày này cũng chỉ có Sư đàn chủ thỉnh thoảng tới tâm sự với y, nói muốn dính được chút khí của y.

Kì thật Văn Nhân Ách cũng không muốn để không Chung Ly Khiêm ba tháng như thế, Chung Ly thế gia đã gửi bái thiếp rất nhiều lần, hắn đều cản lại hết, trước khi việc thành Văn Nhân Ách không định gặp những người đó.

Cừu Tùng Tuyết vẫn không thể đưa Bách Lí Khinh Miểu đến Minh Hoả Đàn là vì Thượng Thanh phái đã xảy ra một chuyện lớn, chuyện này Văn Nhân Ách biết được từ trên sách, hơn nữa còn là hai góc độ từ hai quyển sách khác nhau.

"Ngược luyến phong hoa - Bản sửa chữa" viết thêm đến Bách Lí Khinh Miểu lấy được Thất Thải Bích Liên Tâm vui vẻ phấn khởi quay lại môn phái, một lòng nghĩ thương của sư huynh cuối cùng cũng cứu được rồi, ai ngờ đến nơi lại nghe được một tin dữ.

Giống như nguyên tác, Hạ Văn Triều và Liễu Tân Diệp đã phát sinh quan hệ, linh căn của Liễu Tân Diệp bị huỷ hết, suýt nữa cả mạng cũng mất, được đưa đến Dược đường tịnh dưỡng. Hạ Văn Triều bị thương quá nặng, cho dù có Liễu Tân Diệp hiến thân cũng không thể khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng được đến Trúc cơ kì.

Gã biết bản thân trong lúc bị thương đã khinh bạc Liễu sư muội, vô cùng đau lòng, một mình rời khỏi môn phái nói rằng muốn đi tìm linh dược trị thương cho Liễu sư muội, chân trước chân sau Bách Lí Khinh Miểu quay về đến nơi. Hạ Văn Triều không tìm được linh dược ngược lại pháp lực của bản thân không hiểu sao tăng lên đến Hoá thần kì. Gã tự xưng là tìm thấy động phủ của một đại năng phi thăng, được vị tiền bối ấy tặng tiên đan mới tấn chức Hoá thần kì.

Hạ Văn Triều tỏ vẻ thực lực của gã đã trở nên mạnh mẽ, tương lai nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu Liễu sư muội, hy vọng sư môn cho gã một cơ hội sửa đổi.

Cao nhân tiền bối của Thượng Thanh phái không còn dư lại mấy người, Hoá thần kì xem như đã chen chân vào hàng ngũ cao thủ, một vãn bối ưu tú hiếm có như vậy xuất hiện đương nhiên cũng không thể trách gã thêm đành phải thiệt thòi cho Liễu Tân Diệp.

Khi Hạ Văn Triều đang hăng hái khí phách, sau lưng Bách Lí Khinh Miểu đã quay về đến môn phái, còn chưa kịp lấy ra Thất Thải Bích Liên Tâm, đang đăng kí tin tức về núi ở Chấp Sự Đường thì nghe được chuyện này, oà khóc tại trận, khóc đến suýt nữa gợi lên tâm ma, khóc đến Thanh Vinh trưởng lão sư phụ nàng và Thanh Việt chưởng lão Chấp Sự Đường đều phải chạy tới an ủi Bách Lí Khinh Miểu.

Cùng tới còn có Hạ Văn Triều, gã bày tỏ với Bách Lí Khinh Miểu y như nguyên tác, thẳng thắn nói với nàng lúc ấy bản thân mình không ý thức được, căn bản không phải thích Liễu sư muội, hy vọng sư muội có thể thông cảm cho gã. Đồng thời, gã còn nói bản thân thẹn với Liễu sư muội, xin sư muội cùng gã tìm biện pháp giúp Liễu Tân Diệp.

Thủ đoạn dỗ dành của gã là số một, Bách Lí Khinh Miểu lập tức bị thuyết phục như trong nguyên tác, tha thứ cho Hạ Văn Triều thì cũng thôi đi, lại còn dậy lên đồng tình chạy đến Dược Đường thăm Liễu Tân Diệp ốm yếu, định lấy Thất Thải Bích Liên Tâm ra đưa cho Liễu Tân Diệp, để sư huynh đỡ nợ cô ta một phần tình.

Ngay khi nàng chuẩn bị nói chuyện Thất Thải Bích Liên Tâm ra thì Thanh Tuyết trưởng lão đang vẫn luôn cau mày lật quy định của Thượng Thanh phái trong Chấp Sự Đường xem đã thốt lên một câu thay đổi toàn bộ cục diện:

"Sao Hạ Văn Triều không cưới Liễu Tân Diệp?"

Mọi người:...

Nàng ném môn quy ra, chỉ vào một cái trong đó nói:

"Nếu môn hạ đệ tử Thượng Thanh phái tâm ý tương thông có thể báo với sư môn để kết thành đạo lữ. Không phải trên môn quy viết thế sao?"

Liễu Tân Diệp nghe được lời này dùng một đôi mắt ngập nước nhìn Hạ Văn Triều chờ gã lên tiếng.

Bách Lí Khinh Miểu không ngờ rằng Thanh Tuyết sư phụ sẽ nói như vậy, cắt đứt đường lui của nàng và sư huynh tàn nhẫn như thế bảo nàng làm sao chịu nổi?

"Chuyện này..." Thanh Việt trưởng lão Chấp Sự Đường nói, "Thanh Tuyết đạo hữu, ngươi đọc kĩ thêm quy tắc, yêu cầu để kết thành đạo lữ là hai bên đều đạt đến Nguyên Anh kì, Liễu Tân Diệp muốn đạt tới Nguyên Anh kì còn cần chút thời gian."

"Nàng ta còn có khả năng đạt Nguyên Anh kì à?" Thanh Tuyết hỏi.

Mọi người:...

Bị Thanh Tuyết một câu xuyên tim, Liễu Tân Diệp vịn tường khóc rưng rức:

"Ta thật là một kẻ vô dụng, lưu lại cũng chỉ liên luỵ sư môn, chi bằng như vậy, kết thúc mọi chuyện."

Dứt lời nàng liền định đập đầu vào tường, trong Dược Đường đông người như vậy sao có thể để Liễu Tân Diệp chết, Hạ Văn Triều giành trước ôm Liễu sư muội, vẻ mặt khó xử nói:

"Nhưng, nhưng lòng ta..."

Hạ Văn Triều mới vừa rồi còn một lời son sắt thề rằng bản thân chỉ yêu mình Bách Lí Khinh Miểu ở trước mặt Liễu Tân Diệp lại không nói lên lời ấy, chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Bách Lí Khinh Miểu, muốn nàng cầu xin Thanh Tuyết.

Bách Lí Khinh Miểu vừa được gã nhìn thì như kiểu mất hồn, ôm eo Thanh Tuyết nói:

"Thanh Tuyết sư phụ, con, con thích sư huynh lắm, nếu họ thành hôn con phải làm sao bây giờ? Hu hu hu..."

"Cũng không phải không có cách," Thanh Tuyết từ ái vuốt ve mái tóc của Bách Lí Khinh Miểu, chỉ vào Liễu Tân Diệp nói, "Ngươi nhìn nàng ta như thế kia đại khái cũng chẳng sống được quá mười năm, nàng ta chết rồi vị trí đó không phải lại thành của ngươi sao?"

Bách Lí Khinh Miểu:...

Lời của Thanh Tuyết trưởng lão nói thì hay lý lại không thông, thế nhưng ý nghĩ ngay thẳng đến quỷ dị của nàng lại thuyết phục được cả Thượng Thanh phái.

Hạ Văn Triều được Liễu Tân Diệp cứu, vậy cuộc đời này đã nợ nhân quả, không trả lại thì Thiên Đạo sớm hay muộn cũng sẽ đòi. Chi bằng cứ thế cưới Liễu Tân Diệp, cũng có chỗ lợi với tâm cảnh sau này. Còn tình cảm của Bách Lí Khinh Miểu... chính theo như lời của Thanh Tuyết trưởng lão, tu chân chẳng màng năm tháng, sống đến một ngàn, tám trăm năm gì đấy không nói chơi, không chừng quả thật có thể đợi đến lúc Liễu Tân Diệp qua đời rồi lại kết liên lý thì sao?

Cứ thế, sau khi các vị trưởng lão thảo luận đã đồng ý mối hôn sự này.

Bách Lí Khinh Miểu lập tức muốn lấy Thất Thải Bích Liên Tâm ra cứu Liễu Tân Diệp, không để cho nàng ta và sư huynh thành hôn. Lúc này Thanh Tuyết nhắc nhở nàng:

"Sau khi uống Thất Thải Bích Liên Tâm trực tiếp tấn chức Hoá Thần kì càng có tư cách kết hôn."

Bách Lí Khinh Miểu khóc cả một đêm, xin sư phụ cho nàng xuống núi tránh buổi hôn lễ.

Trong lòng nàng dường như có ma quỷ vậy, rõ ràng linh dược có thể cứu Liễu sư tỷ ở ngay trong linh khí trữ vật lại không muốn lấy ra. Nàng nghĩ cần cho bản thân thời gian mười năm giải sầu, mười năm sau quay lại môn phái nếu Liễu sư tỷ vẫn còn sống sẽ giao linh dược ra tác thành cho hai người họ, cũng coi như vì tình nghĩa của nàng và sư huynh. Hiện tại nàng không buông tay nổi, chi bằng để cho thiên mệnh quyết đi.

Thanh Tuyết cực kì ủng hộ nàng, mấy hôm trước khi Hạ Văn Triều và Liễu Tân Diệp thành hôn nàng đưa Bách Lí Khinh Miểu rời khỏi Thượng Thanh phái.

Khi xuống núi, Bách Lí Khinh Miểu quay đầu nhìn về phía núi cao nguy nga, nghĩ đến chỉ năm ngày nữa là sư huynh kết hôn, cũng may vẫn còn Thanh Tuyết sư phụ nguyện ý ở bên cạnh nàng.

Cốt truyện bản sửa chữa dừng lại ở đó, Văn Nhân Ách đọc xong thì đi xem bình luận...

"Cuộc hôn nhân này tôi đồng ý! Chúc hai bạn hạnh phúc!"

"Ha ha ha! Tôi sắp bị mạch não của Thanh Tuyết làm cho chết cười! Sao chị ấy có thể mặt không đổi sắc nói câu "Liễu Tân Diệp cũng chỉ sống được thêm mười năm" cơ chứ? Làm rất đẹp mắt!"

"Hạ Văn Triều hiện tại cưới Liễu Tân Diệp, tui xem gã này tương lai còn có mặt mũi nào cưới Tử Linh các chủ nữa. Đoạn này hồi chưa sửa gã còn độc thân, lại là chưởng môn tương lai của Thượng Thanh phái, dư cưới Tử Linh các chủ, bây giờ ấy à, tui mong chờ đoạn sau quá!"

"Gã có thể cưới cả hai nha, chọn một bà làm thiếp, ha ha ha!"

"Tác giả tiếp tục sửa đi, tôi rất xem trọng bạn đấy. Có trời mới biết tại sao tôi có thể theo đuổi một bộ ngược văn cổ đại bản sửa chữa đến say mê như vậy. Tôi tin tác giả bạn có thể hot lại lần nữa."

Văn Nhân Ách vừa lòng buông sách, lại xem "Diệt thế thần tôn" bản chỉnh sửa, nội dung không khác "Ngược luyến phong hoa" lắm, chỉ là viết thêm sau khi xuống núi Hạ Văn Triều dưới sự giúp đỡ của sư phụ tuỳ thân tìm được di tích đại năng như thế nào, những sự việc phát sinh sau khi quay lại môn phái thì giống nhau, nhưng bình luận khác nhau rất nhiều.

"Sao lại sửa truyện? Nguyên văn khá hay, có gì cần phải sửa à? Vẻ mặt mê hoặc."

"Chắc do luật an ninh mạng rồi, không cho phép nam chính mở hậu cung, rất nhiều tác giả đều sửa truyện, điều này tôi hiểu. Chỉ là cái cốt truyện này... có phải chỗ nào đó có vấn đề không?"

"Nếu tất cả gái đẹp Triều ca đều thu thì rất thích Liễu Tân Diệp. Nhưng nếu chỉ có thể cưới một vợ thì Liễu Tân Diệp còn kém nhiều lắm, tư chất kém tiểu sư muội, đầu óc không bằng vợ cả, diện mạo thì như nhau."

"Cho dù có thể cưới rất nhiều vợ thì vợ cả cũng không thể là Liễu Tân Diệp được, cô ta thấp cấp quá, căn bản không xứng với nam chính. Tán Tiên Thanh Tuyết trưởng lão mới chui ra kia có độc à? Trước kia tôi còn tưởng cô ta là vợ của Triều ca không đó."

"Thanh Tuyết này trước mắt là nhân vật nữ miệng tiện nhất tôi từng thấy, chỉ sau Thư Diễm Diễm của Ma tông kia. Tác giả cũng giỏi lắm, có thể viết ra hai em gái khá xinh đẹp lại có độc như thế."

Bình luận hai bên khác nhau thật nhiều, Văn Nhân Ách tự hỏi, cảm thấy bản thân vẫn tương đối thích bình luận của "Ngược luyến phong hoa", bên kia thì bình thường.

"Tôn thượng, Cừu đàn chủ quay lại núi." Tiếng Ân Hàn Giang từ ngoài cửa truyền vào.

Dạo này Ân Hàn Giang không quá dính Văn Nhân Ách nữa, trước kia chỉ cần Văn Nhân Ách không đuổi y, Ân Hàn Giang sẽ vẫn luôn bám theo Tôn chủ, cho dù vào phòng cũng một bước không rời. Không biết bắt đầu từ bao giờ, khi Văn Nhân Ách ở trong phòng, Ân Hàn Giang sẽ không đi vào mà im lặng canh giữ ở ngoài cửa.

"Bách Lí Khinh Miểu thì sao?" Văn Nhân Ách hỏi.

"Đã lấy máu đưa đến Minh Hoả Đàn," Ân Hàn Giang cách cửa nói, "Cừu đàn chủ và Thư hộ pháp đang đánh nhau ở tổng đàn, có cần can ngăn không?"

Văn Nhân Ách đẩy cửa phòng, Ân Hàn Giang đang sát vào cửa đột nhiên lùi ra sau vài bước, kéo dãn khoảng cách với Tôn thượng.

Văn Nhân Ách cổ quái nhìn Ân Hàn Giang, vừa định hỏi thì nghe thấy âm thanh núi đổ từ bên ngoài vang vào, vẻ mặt hắn phát lạnh nói:

"Theo Bản tôn ra ngoài xem sao."

Tác giả nói:

Cừu Tùng Tuyết: Ta chẳng hiểu được mấy thứ linh tinh vớ vẩn đó của các ngươi, cách giải quyết không phải rất đơn giản sao?

Thư Diễm Diễm: Ngươi tương đối đơn giản. (Ngốc)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio