Một trong ba linh căn của Trì Mục Dao là Thuỷ hệ, công pháp điều khiển nước anh cũng làm được, chỉ là không giỏi như Vũ Diễn Thư.
Anh vừa đi vừa vận công hong khô nước trên người, hơi nước bốc lên mù mịt che phủ hết cả người.
Anh cố ý đi vòng về phía sau mọi người để không ai nhìn được mình, nhưng dù như vậy Hề Hoài vẫn nhìn được bóng dáng phía sau lưng của Trì Mục Dao.
Bả vai mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn, tỉ lệ cơ thể cân đối làm cho chân anh trông khá dài.
Hề Hoài đang định lấy một bộ pháp y từ Vạn Bảo Linh đưa cho Trì Mục Dao đã thấy Vũ Diễn Thư chạy theo sau anh rồi.
Vũ Diễn Thư nói một hai câu với Trì Mục Dao.
Sau đó lục trong Bách Bảo Ngọc của mình, lấy ra một bộ đồ.
Trì Mục Dao đưa tay nhận lấy, rồi đi về phía vắng người tìm chỗ thay quần áo.
Hề Hoài hậm hực không vui, muốn chạy qua bắt Trì Mục Dao mặc đồ của mình.
Nhưng hắn vừa mới cử động, các đệ tử Noãn Yên Các đã đồng loạt rút kiếm.
Hề Hoài nhìn cả đội bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Ta không rảnh giết các ngươi đâu.
Tránh ra!”
Một câu khinh thường luôn có tác dụng hơn văn vẻ dông dài.
Đệ tử Kim Đan kỳ hỏi: “Vậy ngươi tới đây có mục đích gì?”
Hề Hoài chưa cần lên tiếng, Tùng Vị Việt đã đáp trước: “Ngươi quản được ta sao? Núi này ngươi mở, cây này ngươi trồng chắc?”
Đệ tử Kim Đan kỳ nén giận phản bác: “Trận này lớn như vậy, sao cứ phải nhất định áp sát đội chúng ta?”
Tùng Vị Việt nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục ngang ngược đáp trả: “Tại bọn ta thích, ở đây thấy vui, ngươi quản được chắc?”
Những đệ tử khác trong đội không nhịn được nữa, bắt đầu xì xầm:
“Đám đệ tử ma môn này đúng là không có lý lẽ, cả ngày làm việc ác, hành vi cũng chả ra gì.”
“Theo ta thấy là trong đội mình có người mà hắn thích.
Đúng là không biết xấu hổ, đệ tử tiên môn mà cũng dám mơ tưởng?”
Tùng Vị Việt nghe được mấy lời dèm pha liền cao giọng xỉa xói: “Chửi lớn lên chút đi! Bộ chưa ăn no hay gì? Ông nội tụi bay ở đây nè, có ngon qua đây mà chửi!”
Phía bên kia một mình Y Thiển Hi lặng lẽ xử lý nguyên con Quý Linh Thọ, mệt bở cả hơi tai.
Toàn bộ công cụ xẻ thịt linh thú của Ngự Sủng Phái đều đã mang ra dùng hết.
Trì Mục Dao thay đồ xong thì đi ra.
Cả một thân bạch y, cổ, tay và vạt áo đều có hoa văn hình trúc rất tao nhã.
Bộ pháp y này làm anh toát lên một vẻ thanh khiết, thoát tục.
Vốn dĩ da Trì Mục Dao đã rất trắng, khoác lên y phục trắng lại càng khiến làn da thêm sáng như ngọc mỡ dê thượng phẩm.
Giữa gương mặt trắng trẻo hiện lên một đôi môi hồng chúm chím, tựa như trên vỏ trắng điểm xuyến một nốt chu sa.
Y Thiển Hi ngồi xổm bên cạnh con Quý Linh Thọ, cô nhìn Trì Mục Dao rồi nhận xét: “Đẹp đó, nhưng hình như không thích hợp để xẻ thịt thú ha…”
“Loại này không thấm nước, chắc không bị bẩn đâu.”
Y Thiển Hi hất cằm về phía kia, bảo: “Lúc bọn họ đánh nhau mà tụi mình ngồi xẻ thịt thú thì có hơi sai không?”
“Không sao.
Bọn họ không có đánh nhau thật đâu, chỉ cù cưa vậy thôi.”
“Làm sao đệ biết được?”
Trì Mục Dao không dám nói ra ngoài, bèn truyền âm cho Y Thiển Hi: “Kiểu của Noãn Yên Các là thích giảng đạo lý, mỗi lần đấu pháp bọn họ toàn lần lữa mãi sau mới động thủ.”
Âm vừa truyền xong thì có một người bật cười khúc khích, kế tiếp Tùng Vị Việt cũng cười lên theo.
Trì Mục Dao thấy là lạ, ngẩng đầu lên xem thì phát hiện người cười đầu tiên là Tông Tư Thần.
Anh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Tông Tư Thần chiến đấu trực diện không mạnh, nhưng ở những khía cạnh khác thì hắn vô cùng nhanh nhạy.
Ví dụ như hỗ trợ Hề Hoài và Tùng Vị Việt làm “công tác vòng ngoài” chẳng hạn.
Ngoài ra, hắn còn biết nghe trộm người khác truyền âm.
May cho Trì Mục Dao là anh chưa truyền âm với ai nói ra bí mật của mình, còn Tông Tư Thần thì chưa tới cảnh giới đọc được suy nghĩ người khác.
Bằng không thân phận của anh đã sớm bại lộ.
Rõ ràng lời Trì Mục Dao lén nói với Y Thiển Hi đã bị Tông Tư Thần nghe trộm được, sau đó hắn truyền âm cho Hề Hoài và Tùng Vị Việt cùng biết.
Hề Hoài thấy Trì Mục Dao đã thay xong quần áo.
Hắn mặt cau mày có nằm phịch lên một thân cây nghỉ ngơi.
Tuy vẫn chưa xác định được Trì Mục Dao có phải A Cửu của hắn hay không, nhưng thấy Trì Mục Dao mặc quần áo của người khác thôi mà hắn ngùn ngụt lửa giận.
Chỉ muốn đem mớ quần áo kia thiêu rụi, rồi đổi thành đồ của mình.
Hắn muốn vậy, nhưng hắn không dám làm, sợ làm sẽ doạ Trì Mục Dao hoảng sợ.
Những cụm mây trắng dần dần tan biến, thay vào đó là một dải màu cam xé toạc chân trời.
Thời tiết trong trận thay đổi thất thường, ngự vật phi hành không thích hợp cho lắm, hoạt động ban đêm cũng bị hạn chế.
Các đệ tử Noãn Yên Các không ưa sự có mặt của Hề Hoài, nhưng hắn không hề có ý định rời đi.
Không những vậy, hắn còn quyết định đêm nay nghỉ chân tại chỗ này.
Trong lúc mọi người đang tự do nghỉ ngơi, Hề Hoài không nhịn được nữa, từ trên cây nhảy phốc xuống.
Vừa thấy hắn có động, vài đệ tử Noãn Yên Các lập tức giương cao cảnh giác.
Sau đó bọn họ đều thấy Hề Hoài đi tới trước mặt Trì Mục Dao, từ Vạn Bảo Linh của mình lấy ra một dải lụa đỏ, quấn vài vòng lên cổ Trì Mục Dao rồi thắt lại.
Trì Mục Dao ngơ ngác nhìn Hề Hoài rồi nhìn xuống cổ mình nhưng không tới, chỉ có thể thắc mắc: “Sao lại quấn cái này cho ta?”
“Không quấn chết ngươi đâu.”
“À…ừ…vậy cám ơn.” Trì Mục Dao vừa nói vừa kéo kéo dải lụa, thấy Hề Hoài nhíu mày liền ngừng lại không dám nữa.
“Không muốn quấn sao?”
“Không phải, hơi khó thở chút.”
Hề Hoài điểm ngón tay lên dải lụa, nó lập tức nới lỏng ra.
Trì Mục Dao mặc y phục của Vũ Diễn Thư làm Hề Hoài bứt rứt chịu không nổi.
Hắn phải đem món đồ gì đó của hắn cho Trì Mục Dao mặc lên thì mới bớt khó chịu đi được.
Cũng may Trì Mục Dao tính tình nhu mì, tuy anh thấy khó hiểu, nhưng lại không cự tuyệt hắn.
Có vậy Hề Hoài mới chịu rời đi, có vậy hắn mới bớt điên tiết.
Các đệ tử nãy giờ vẫn đang căng thẳng đề phòng, xem một màn này xong mà ong ong cả đầu óc.
Ai nấy đều nhìn nhau bối rối.
Tên thiếu tông chủ ma môn này thực sự ưng tiểu đệ tử Ngự Sủng Phái sao?
Sau khi Hề Hoài rời đi, Vũ Diễn Thư đi tới.
Anh nhìn chằm chằm vào món pháp khí đang quấn trên cổ Trì Mục Dao rồi hoảng hốt nói: “Đây là pháp khí trói buộc, chỉ cần hắn ở bên kia phẩy tay, bên này lập tức có thể siết chết đệ đó!”
“Hả?” Trì Mục Dao lắp bắp.
“Để ta đi tìm hắn.” Vũ Diễn Thư nắm bội kiếm xoay người toan đi tìm Hề Hoài hỏi tội thì bị Trì Mục Dao cản lại.
“Đừng đừng đừng! Không có sao đâu.
Kiểu hành sự của hắn vẫn luôn kì lạ vậy mà.”
Vũ Diễn Thư cẩn thận kiểm tra, xác định Trì Mục Dao không bị làm sao, chỉ là dải lụa này không có cách nào tháo xuống.
Anh thôi không nói thêm gì nữa, đi tìm sư huynh mình bàn chuyện.
Trì Mục Dao ngồi cạnh Y Thiển Hi, nghe thấy Y Thiển Hi truyền âm tò mò hỏi: “Sao cái tên ma môn cao to kia lại làm vậy? Không lẽ hắn khoái đệ thiệt? Bộ hắn đồng tính hả ta?”
Trì Mục Dao túm tay Y Thiển Hi, viết lên lòng bàn tay: “Bọn họ có thể nghe được truyền âm.” Sau đó anh chỉ về phía Tông Tư Thần.
Y Thiển Hi bán tín bán nghi, dùng thần thức truyền âm cho Trì Mục dao thử nói: “Vạt áo của cái tên ma môn mặc đồ trắng kia hình như dơ rồi.”
Lời vừa dứt, cô liền thấy Tông Tư Thần cúi xuống kiểm tra vạt áo của mình.
Y Thiển Hi hết cả hồn, quay đầu nhìn qua Trì Mục Dao đầy nghi ngại.
Trì Mục Dao chép miệng, gật đầu.
Hai người sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, cũng chẳng còn truyền âm gì nữa.
Đêm khuya yên ắng, Trì Mục Dao lặng lẽ sờ vào dải lụa trên cổ, anh trộm liếc nhìn Hề Hoài một cái thì bắt được ngay ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình.
Hai người ngồi ở hai nơi, cách nhau một đống lửa trại, bụi lửa tí tách, tàn lửa bay bay như đang muốn thiêu đốt ánh mắt của đối phương.
Trì Mục Dao vội thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Lẽ nào Hề Hoài vì anh mà đến? Không lẽ hắn đã phát hiện được gì rồi.
Anh không muốn Hề Hoài nhận ra mình, hắn nhận ra rồi thì cuộc sống yên bình của anh xem như chấm dứt.
Nghĩ ngợi miên man, Trì Mục Dao bắt đầu buồn ngủ.
Đêm đang yên ắng, đột nhiên lại có chuyện xảy ra.
Tất cả các đệ tử tham trận đều có thể nhận thấy xuất hiện một nguồn linh lực cực đại dao động không ngừng.
Đây chính là dấu hiệu của việc pháp trận bị xâm nhập.
Ở hướng Tây Bắc, kết giới của pháp trận đột nhiên nứt ra, cuồng phong quét mọi thứ tan tành.
Từ giữa không trung, một tia chớp xé toạc bầu trời, điên cuồng đánh xuống một nơi.
Tất cả đệ tử trong trận đều chạy về hướng có chuyện xem xem.
Gió mạnh thổi quần áo của mọi người bay phần phật.
Trì Mục Dao theo bản năng bảo vệ Y Thiển Hi, thấy cô nhóc muốn chạy trốn dưới tán cây liền vội kéo lại.
Trời đang nổi sấm chớp, đứng dưới tán cây vừa dễ bị sét đánh vừa dễ bị đất đá trên vách núi rớt trúng.
Vũ Diễn Thư lấy từ trong Bách Bảo Ngọc của mình ra một pháp khí phòng hộ, sắp đặt xong xuôi liền xuất hiện một kết giới nước bao bọc Trì Mục Dao và Y Thiển Hi.
Sau đó anh tiếp tục tiến lại gần chỗ pháp trận bị hỏng.
Lúc này Hề Hoài cũng vừa tới, hắn đứng bên cạnh Trì Mục Dao.
Cũng không rõ là hắn muốn mặc kệ kết giới Vũ Diễn Thư bày ra, hay là muốn cùng Vũ Diễn Thư chiến đấu.
Một đệ tử Kim Đan kỳ khác lên tiếng: “Không lẽ có ai mạnh tới mức phá trận tiến vào?”
Trì Mục Dao cảm nhận một chút rồi nói: “Không phải.
Là linh thú.
Thiên Cấp.
Còn có rất nhiều con.”
Mộc Nhân nhíu mày quay lại nhìn Trì Mục Dao mỉa mai: “Ngươi lại muốn phán? Bộ ngươi ra ngoài đó xem rồi chắc?”
Gặp phải thời điểm nguy hiểm như này đương nhiên Trì Mục Dao không có tâm trạng đấu võ mồm với hắn, anh giải thích thẳng luôn: “Ta đã được Vô Sắc Vân Nghê Lộc chúc phúc, nên năng lực ngoại cảm với linh thú được tăng cao.
Thứ đang mạnh mẽ phá trận tiến vào chính là một đàn Thiên Cấp linh thú, lẫn trong đó có vài con Địa Cấp.
Nếu chỉ có Địa Cấp không thì không thể phá nổi trận.”
Vũ Diễn Thư không mảy may nghi ngờ lời Trì Mục Dao, tiếp tục hỏi: “Tại sao bọn chúng lại bất chấp phá trận?”
“Hoặc là bên trong trận có thứ mà chúng vô cùng bị thu hút, hoặc là ngoài trận có thứ gì đó đang đuổi giết chúng nó.
Linh thú tu hành không dễ dàng, nếu không phải chuyện bắt buộc, bọn chúng nhất định sẽ không mạo hiểm như vậy.”
“Cho nên là có khả năng ngoài trận đã xuất hiện một thứ gì đó rất đáng sợ?”
“Đúng vậy.
Nhưng ta vẫn chưa thể xác định, nên lúc này vẫn chưa kết luận gì được.”
Mộc Nhân khịt khịt mũi xem thường: “Xì…chỉ giỏi nói bậy.
Lại còn một đàn Thiên Cấp linh thú.
Thiên Cấp linh thú bình thường dễ gặp vậy hả? Theo ta thấy thì chắc là trận pháp gặp vấn đề gì đó thôi.
Chúng ta giải tán tìm một nơi ẩn náu, chờ tới khi dao động này chấm dứt thì ra ngoài là được.”
Mộc Nhân vừa dứt lời đã cảm thấy mình bị người khác xách cổ lên, thân thể chới với, chân tay giãy giụa cũng vô dụng.
Sau đó là tiếng Hề Hoài vang lên bên tai: “Hắn nói đúng hay không, chẳng phải ngươi tự mình đi xem là biết liền hả?”
Hề Hoài nói xong liền lôi ra một món pháp khí, khoảng không trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một cái khe.
Hề Hoài thẳng thừng ném Mộc Nhân vào đó.
Hành động này làm các đệ tử Noãn Yên Các khác đồng loạt rút kiếm đe doạ: “Ngươi làm gì đó?”
Hề Hoài vẫn chả buồn để ý tới ai, tỉnh bơ trả lời: “Cho hắn đi xem tình hình một chút.”
Nói rồi Hề Hoài lại đưa tay túm vào khoảng không, lôi Mộc Nhân từ trong cái khe khi nãy ra rồi ném xuống đất.
Sau đó hắn thu hồi pháp khí, cái khe biến mất hoàn toàn.
Đây là pháp khí truyền tống cực kì hiếm có khó tìm ở Tu Chân Giới.
Loại pháp khí này giới hạn số lần sử dụng, dùng quá số lần xem như bỏ đi, thường chỉ được dùng cho những tình huống khẩn cấp.
Vậy mà Hề Hoài đem ra dùng chơi chỉ để chứng minh lời Trì Mục Dao nói.
Trì Mục Dao lén nhìn Hề Hoài một cái thật nhanh, bản năng nghèo khổ của anh cảm thán Hề Hoài quá phá của rồi.
Mộc Nhân được Hề Hoài cho đi một chuyến tới sát chỗ linh lực rung chuyển.
Sau khi trở về hắn thất thần ngồi bệt dưới đất.
Một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Minh Thiều Lạc vội lại dò hỏi: “Mộc Nhân sư huynh, huynh không sao chứ?”
Mộc Nhân bị Minh Thiều Lạc lay mãi mới chậm rãi hồi phục tinh thần, lẩm bẩm trong miệng: “Trốn…mau chạy trốn…tất cả chạy mau đi… không thì chết hết bây giờ…”
Minh Thiều Lạc lo lắng: “Rốt cuộc là làm sao? Ở rìa trận đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộc Nhân nhìn qua Trì Mục Dao bằng một ánh mắt đầy xấu hổ, sau đó nuốt một ngụm nước bọt trả lời: “Là…là…Thiên Cấp linh thú.”
Các đệ tử Noãn Yên Các khác cũng đều tập trung nhìn về phía Trì Mục Dao.
Bọn họ trước nay luôn luôn xem thường Ngự Sủng Phái, xem anh trong đội như con ghẻ.
Không ngờ anh có thể đoán trúng sự tình.
Mà còn đoán trúng những hai lần.
Tịch Tử Hách khiếp sợ: “Thật là Thiên Cấp linh thú sao? Bọn chúng đông lắm không?”
Mộc Nhân gật đầu: “Đúng vậy, có rất nhiều con có móng vuốt rất lớn.
Đã có một con vào được.
Những con khác vẫn đang ở ngoài cật lực phá trận.”
Vũ Diễn Thư hỏi: “Là linh thú loại nào?”
Mộc Nhân vẫn còn hoảng sợ tới cứng cả lưỡi, run rẩy nói: “Là…là Kim Đồng Thiên Lang.”
Lời vừa nói ra, toàn đội rơi vào thinh lặng.
Kim Đồng Thiên Lang được đặt tên theo đôi đồng tử màu hoàng kim của nó, vô cùng hung dữ, chuyên ăn thịt tu giả.
Chúng tu luyện bằng cách hấp thu linh lực của tu giả thông qua việc ăn thịt người.
Bất cứ khi nào Kim Đồng Thiên Lang xuất hiện, đều trở thành mục tiêu săn giết của Tu Chân Giới.
Nhưng để săn được nó, phải có Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn dẫn theo Kim Đan kỳ tu giả, mấy đệ tử Trúc Cơ hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Bọn họ đối mặt với Kim Đồng Thiên Lang xem như cầm chắc cái chết.
Nếu đàn Kim Đồng Thiên Lang này vào được trong trận, tất cả mọi người e rằng sẽ phải bỏ mạng hết vì cửa trận vẫn chưa đến thời gian mở ra.
Nếu có ai may mắn sống sót được tới lúc trận mở lại, chắc gì sẽ không bị chúng chặn ngay cửa ra.
Chỉ có thể cầu trời khấn phận cho các Thiên Tôn tới cứu kịp lúc.
Mà liệu sẽ còn được bao nhiêu người có thể đợi tới lúc đó?
Trì Mục Dao đỡ tay Y Thiển Hi, nhỏ giọng an ủi cô: “Đừng sợ.”
Y Thiển Hi gật gật đầu dù trong lòng lo lắng khôn nguôi.
Lúc nhập trận Hách Hiệp có đưa cho hai người một cái hồ lô, bên trong hồ lô chính là bản mạng linh thú Thổ Thổ của ông.
Thổ Thổ vừa có thể đào hang, vừa có năng lực che dấu khí tức của tu giả.
Hoàn toàn có thể dựa vào nó để ẩn nấp trong hang một thời gian.
Nhưng năng lực của Thổ Thổ có hạn, hang nó đào ra sức chứa chưa tới hai mươi người.
Nếu cố nhét thêm, chẳng may bại lộ thì tất cả mọi người trong hang đều chết chắc.
Ở đây có tổng cộng ba mươi lăm tu giả, như vậy chỉ có thể chọn ra một số người vào hang.
Chọn ai bỏ ai là một quyết định vô cùng khó khăn.
Trì Mục Dao trộm nhìn sang Hề Hoài, tự hỏi lòng mình có muốn mang hắn cùng vào hang hay không?
Lúc này Minh Thiều Lạc cất tiếng: “Ta có pháp khí hộ mạng của trưởng bối trong gia tộc cho.
Có thể che giấu khí tức giúp chúng ta ẩn náu trong một khoảng thời gian.
Có điều không gian có hạn, chỉ có thể giấu được năm người.”
Vừa nói cô ta vừa nhìn về phía Tịch Tử Hách.
Nhưng tất thảy sự quan tâm của Tịch Tử Hách lúc này đều đang dành hết cho Hàn Thanh Diên.
Trì Mục Dao thầm tính toán, nếu Minh Thiều Lạc có thể giúp che giấu được năm người, vậy cũng đỡ phải khó xử.
Nói không chừng những người khác cũng có bảo bối của riêng họ.
Bọn họ đều là tinh hoa của Noãn Yên Các, pháp khí bảo vật trong tay hẳn không thiếu.
Hề Hoài quay đầu sang nói với Tông Tư Thần, Tùng Vị Việt: “Hai ngươi ở lại đây đi.”
Tùng Vị Việt lập tức nổi nóng: “Thiếu tông chủ, đừng có nói ngươi muốn đi ngăn đàn Kim Đồng Thiên Lang nha… Chúng là Thiên Cấp linh thú đó! Kể cả cha ta đi ngăn cũng còn căng nữa là… Có Huỷ thì có, chứ linh lực ngươi có vô hạn đâu, uy lực của Huỷ cũng có điểm dừng.
Ngươi đừng có mà lao đi tìm chết!”
Hề Hoài đã lấy ra xong pháp khí dịch chuyển, mặc kệ sự can ngăn của Tùng Vị Việt, nói: “Giờ mà không ngăn chúng lại, sắp tới chắc chắn còn vào nhiều con hơn.”
“Chúng ta có rất nhiều pháp khí mà, lấy đại ra một cái trốn tới khi nào cửa trận mở là được.”
“A Cửu cũng ở đây.
Lỡ hắn không trốn được thì sao?” Hề Hoài vừa nói vừa ném ra pháp khí, dứt khoát tiến vào khe.
Hắn sợ hắn nhận sai người, sẽ không bảo vệ được A Cửu của hắn.
Hắn sợ nếu A Cửu xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không thể chịu nổi.
Trì Mục Dao nghe câu này của Hề Hoài mà trái tim rớt mất một nhịp, cả người như lạc đi.
Anh nhìn thấy Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần nghiến răng nghiến lợi theo Hề Hoài tiến vào khe.
Khe hở khép lại.
Hai mắt Trì Mục Dao nóng ran.
Anh vẫn luôn chỉ nghĩ tới chuyện bảo vệ mình, còn phân vân xem có nên giúp đỡ Hề Hoài hay không.
Vậy mà Hề Hoài chẳng cần suy nghĩ tới một giây đã lao thẳng vào giữa muôn trùng hiểm nguy.
Chỉ để bảo vệ A Cửu của hắn.
Đột nhiên Trì Mục Dao thấy mình quá tuyệt tình, đã phụ Hề Hoài cả một mảnh chân tâm.
Trên mặt các đệ tử Noãn Yên Các tràn ngập vẻ khiếp sợ, bọn họ hoang mang nhìn nhau hỏi: “Hắn thật sự muốn đi ngăn cản Kim Đồng Thiên Lang sao?”
“Giỡn chơi cái gì vậy? Hắn lợi hại tới cỡ nào cũng vẫn là tu vi Trúc Cơ.
Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn đối mặt với Kim Đồng Thiên Lang còn cần có hỗ trợ mới hạ được nó.”
Kim Đồng Thiên Lang nổi tiếng ở Tu Chân Giới là linh thú vô cùng khó hạ gục.
Chúng nó rất thông minh, còn biết phối hợp chiến đấu theo đàn, ra đòn tấn công theo Kim Hệ cực kì lợi hại.
Đàn Kim Đồng Thiên Lang này thành công vào được trong trận thì chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo.
Chúng nó tha hồ mà thưởng thức mồi ngon.
Bên trong trận toàn là tu giả Trúc Cơ kỳ, đánh nhau với chúng không lại, nhưng tu vi thì không tồi, đủ để chúng nhấm nháp một thời gian.
Tại vị trí vỡ trận, Huỷ phóng mình lên cao, con rồng khổng lồ gầm lên rồi dũng mãnh tấn công liên tục xuống bầy Kim Đồng Thiên Lang bên dưới.
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Sự xuất hiện của Huỷ biến cả một vùng trời đất thành màu đỏ sậm, chế độ tự bảo vệ của pháp trận còn giáng thêm sấm sét xuống chỗ kết giới bị xuyên thủng.
Tám vạn trượng trời cao trên kia, tinh tú dường như đang tán loạn, chỉ còn ánh trăng lành lạnh là dịu dàng chiếu rọi xuống phàm trần.
Một ngọn lửa vụt lên cao như thể đang muốn thiêu cả sao trời, muốn đốt rụi cả rừng núi.
Trận chiến ác liệt làm cho mặt đất khắp nơi trong Di Thiên Đồng Âm Trận rung lắc dữ dội.
Lửa rọi đỏ gương mặt của những kẻ đứng xem, trong mắt bọn họ cũng tràn ngập ánh lửa thiêng phản chiếu.
Tất cả mọi người đều biết tu vi của Hề Hoài không địch lại được Kim Đồng Thiên Lang.
Thế mà hắn vẫn đi, chẳng hề nao núng lấy một khắc.
Tên đệ tử ma môn mà bọn họ vẫn luôn dè chừng giờ đây đang đơn độc chiến đấu ngoài kia, vì sự an nguy của bọn họ.
Bọn họ chưa từng nghĩ có một ngày được mấy tên đệ tử ma môn kia bảo vệ.
Càng chưa từng nghĩ tới một ngày, còn có thể chịu ơn cứu mạng của hắn.
Trì Mục Dao lững thững bước lên trước hai bước rồi ngừng lại.
Anh biết tu vi mình yếu kém, có đi theo cũng chỉ gây thêm phiền phức, chẳng thà ở lại đây còn hơn.
Nhưng mà…còn Hề Hoài thì sao?
Trì Mục Dao không ngăn được bản thân mình lo lắng cho Hề Hoài.
Người ta nguyện ý hi sinh cả mạng sống để bảo vệ anh, mà anh lại không có cách nào giúp đỡ được người ta.
Vũ Diễn Thư xách kiếm đứng dậy, dặn dò một đệ tử Kim Đan kỳ khác: “Ta đi giúp hỗ trợ, huynh ở đây để ý mọi người.”
Nói đoạn liền khinh không lao vút về hướng loạn lạc.
Y Thiển Hi ngóng theo, rồi nhìn lại Trì Mục Dao, thấy anh đang bồn chồn vân vê dải lụa đỏ, mặt hiện rõ nét lo âu.
Trì Mục Dao vẫn luôn giữ dải lụa trên cổ làm Y Thiển Hi nghĩ pháp khí này không tháo được.
Giờ đây cô phát hiện hoá ra Trì Mục Dao có thể dễ dàng tháo nó xuống, nhưng anh một lần nữa lại quấn nó lên.
Đây cũng là nguyên nhân Trì Mục Dao không sợ hãi dải lụa này, dù trong mắt người khác nó quấn trên cổ anh vô cùng nguy hiểm.
Anh đã song tu cùng với Hề Hoài suốt ba năm, hấp thu quá nhiều linh lực từ hắn.
Các pháp khí lại nhận chủ nhân thông qua linh lực.
Vậy nên pháp khí của Hề Hoài anh đều có thể điều khiển, cả Vạn Bảo Linh của hắn cũng có thể mở ra.
Nếu…
Nếu lại tiếp tục song tu thêm mấy năm, e rằng tới Huỷ cũng có thể…
“Đệ đừng lo lắng quá, chúng ta còn có Thổ Thổ.” Y Thiển Hi tưởng Trì Mục Dao sợ hãi nên an ủi.
Trì Mục Dao gật gật: “Ừm”
Những đệ tử ở lại không tin tưởng Vũ Diễn Thư và ba tên đệ tử ma môn kia có thể làm nên trò trống gì.
Bọn họ bắt đầu tự bàn bạc tìm cách giữ mạng.
Minh Thiều Lạc có một pháp khí ẩn nấp, cô ta đồng ý cho bốn người theo.
Cô ta muốn cứu Tịch Tử Hách nhưng lại không muốn cứu Hàn Thanh Diên.
Hàn Thanh Diên nguyện ý cho Tịch Tử Hách tới nơi an toàn, mình bên ngoài không sao cả.
Nhưng Tịch Tử Hách không có người thương thì không cần.
Bọn họ quyết định cùng nhau đồng cam cộng khổ khiến Minh Thiều Lạc tức điên lên.
Cô ta mắng chửi Tịch Tử Hách không biết tốt xấu.
Những đệ tử khác cũng mạnh ai nấy tìm cách giữ mạng, có điều pháp khí cũng hạn chế.
Số đệ tử có thể trốn đến nơi an toàn còn chưa đến mười người.
Một tu giả Kim Đan kỳ nói: “Ta có thể mở ra pháp trận kết giới, nhưng năng lực có hạn, e là không thể cứu được hết tất cả mọi người…”
Lúc này có người nói vọng ra: “Vậy loại trừ Ngự Sủng Phái đi, mấy hôm rồi cho cục nợ như bọn họ đi theo đã nhân nhượng lắm rồi, còn muốn chiếm chỗ tốt sao? Bọn họ sống sót thì có giá trị gì đâu? Chẳng qua chỉ là Tạp linh căn mà thôi.”
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi còn đang nghĩ xem bọn họ cố gắng cứu được tối đa bao nhiều người mà lại nghe được lời như vậy nói ra.
Mà cái lời vô nhân tính này lại còn mau chóng được số đông tán thành.
Bọn họ chia nhau đi tìm chỗ thích hợp để sử dụng pháp khí hoặc mở kết giới, không ai quan tâm tới Trì Mục Dao hay Y Thiển Hi.
Quả là trước hiểm cảnh sinh tử con người ta sẽ bộc lộ bản chất, dù cho có mang tiếng danh môn chính phái đi chăng nữa.
Cuối cùng thì chỉ có mạng mình mới là quan trọng nhất.
Sau hết chỉ còn lại Tịch Tử Hách, Hàn Thanh Diên và hai người đệ tử khác bị bỏ rơi lại.
Một người bật khóc nức nở, anh ta bị huynh đệ đồng môn bài trừ, giờ xem như không có hi vọng sống sót.
Tịch Tử Hách ở lại vì không ưa Minh Thiều Lạc, cậu còn đang mải an ủi Hàn Thanh Diên.
Chân tình của nam nữ chính quả là cảm động trời xanh, chẳng màng tới sống chết, vô cùng tiêu chuẩn.
Trì Mục Dao nói với mấy người bị bỏ lại: “Không sao đâu.
Linh thú của ta có năng lực ẩn nấp hành tung, nó có thể bảo vệ chúng ta.”
Hàn Thanh Diên đang áy náy không ngừng vì nghĩ chính mình làm liên luỵ Tịch Tử Hách, nàng nghe được những lời này thì vô cùng ngạc nhiên: “Thật sao? Sao vừa rồi huynh lại không nói gì?”
Trì Mục Dao giải thích: “Ta biết năng lực của linh thú có hạn, sợ không thể bảo vệ được tất cả mọi người.
Ta đợi mọi người bàn bạc xong, còn sót lại ai thì giúp đỡ.
Nhưng bọn họ ghét bỏ Ngự Sủng Phái như vậy, nên ta cũng không muốn giúp nữa.”
Hàn Thanh Diên và Tịch Tử Hách nhớ lại thái độ của những đệ tử khi nãy cũng tự hiểu.
Trì Mục Dao đưa hồ lô cho Y Thiển Hi, dặn dò: “Sư tỷ, tỷ dẫn mọi người tới chỗ ẩn nấp trước đi.
Ta sẽ theo vào sau.”
Y Thiển Hi cầm lấy hồ lô hỏi: “Đệ muốn đợi Vũ sư huynh sao?”
Trì Mục Dao không nói thẳng ra anh thực sự muốn đợi ai, chỉ gật đầu: “Ừm, nếu bọn họ trở lại, ta sẽ dẫn bọn họ vào.”
Chờ mọi người ổn định vị trí xong thì Trì Mục Dao một mình đứng bên bờ hồ vắng vẻ, nhìn về phía giao tranh bên kia.
Mới đây còn là phong cảnh yên lặng, hiền hoà, sao giờ phút này lại chỉ thấy cô đơn, quạnh quẽ.
Trì Mục Dao gửi tới nơi giao tranh một ít linh lực, sau đó mở đôi bàn tay, hình ảnh trực tiếp từ hiện trường hiện ra trước mắt.
Anh có thể nhìn được Hề Hoài đang chiến đấu vất vả ra sao.
Đây là công pháp giúp xem xét tình huống của Hợp Hoan Tông, nhưng trách anh tu vi kém cỏi, chỉ có thể kịp nhìn trong chốc lát.
Có điều mấy phút ngắn ngủi này cũng đủ để Trì Mục Dao thấy Hề Hoài cả người đã tắm đẫm máu tươi.
Trán hắn bị thương, máu từ đỉnh đầu chảy xuống làm mắt hắn chỉ có thể mở được một bên.
Tay phải hắn rũ xuống, dường như không thể động đậy nổi, máu tuôn xối xả theo cánh tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Vượt cấp khiêu chiến nào đâu phải chuyện đùa.
Dù có Huỷ thì Hề Hoài cũng đang quá gian nan.
Trì Mục Dao tận mắt thấy được tất cả.
Hình ảnh trước mắt dần dần tan biến, anh muốn thử lại một lần, rồi lại một lần nữa, nhưng không có tác dụng.
Trì Mục Dao căng thẳng đi tới đi lui, cố trấn an bản thân rằng Hề Hoài là đại phản diện, hắn phải sống tới đại kết cục…
Mạng của Hề Hoài cao lắm.
Hắn nhất định sẽ không làm sao đâu…
Đúng lúc này thì sấm sét ngưng giáng xuống, ánh lửa cũng từ từ lụi tàn.
Giao tranh dừng lại.
Trì Mục Dao không kịp nghĩ thêm gì, tức tốc thi triển di thuật của Hợp Hoan Tông chạy tới nơi chiến trận.
Hề Hoài bị trọng thương, lại triệu hồi không ra Huỷ.
Vừa lúc nãy hắn cùng con sói sống mái với nhau một đòn cuối cùng.
Hắn không chống đỡ nổi được thân mình nữa, cũng chẳng biết mình bị đánh văng tới đâu, chỉ kịp cảm nhận rằng Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần đã trốn vào pháp khí, hai người họ trước mắt xem như an toàn.
Vũ Diễn Thư cũng đã dựng lên kết giới bảo vệ mình.
Hề Hoài thở hắt một hơi, phát hiện ra bên tai mình vang lên một tiếng thở đều đều, tiếng thở này vô cùng rõ ràng.
Tai hắn đau điếng, làm hắn cũng không biết mình nghe thấy gì.
Một đòn này hắn đánh ra hẳn đã làm con sói kia gục ngã, nhưng chẳng biết nó đã hoàn toàn mất mạng hay chưa.
Đúng lúc này Hề Hoài thấy trên đỉnh đầu mình xuất hiện một vệt kim khí mang gai nhọn.
Hắn muốn trốn cũng đã không còn sức nữa rồi.
Con sói kia vẫn chưa chết…
Hề Hoài đột nhiên muốn phá ra cười.
Hắn cố hết sức rồi.
Cứ vậy chết đi cũng được.
Có lẽ chết đi thì mọi đau khổ cũng sẽ chấm dứt.
Không biết A Cửu có quan tâm hắn chết rồi không?
Ngay lúc Hề Hoài nhoẻn miệng cười chờ đợi cái chết ập tới thì trên đỉnh đầu hắn, một quả ám khí được phóng tới hất tung kim khí mang gai nhọn kia đi.
Một thân ảnh màu hoa đào xuất hiện giữa không trung.
Hề Hoài mừng như điên.
Tất cả những gì hắn làm đều xứng đáng cả.
A Cửu của hắn tới rồi..