Được hai ngày rảnh rỗi Trì Mục Dao quyết định dạo một vòng khắp nơi thăm thú nơi ở của Hề Hoài.
Anh xem trong nguyên tác, biết được Hề Hoài độc chiếm cả một ngọn núi, trên đây chỉ có một mình hắn ở.
Nhưng Trì Mục Dao không ngờ ngọn núi này lại lớn tới như vậy.
Kể cả dùng di thuật băng xuyên qua núi cũng rất khó để tới được đầu bên kia trong thời gian ngắn.
Anh còn tưởng rằng nơi đây chỉ lớn cỡ một thành thôi.
Hoá ra đã coi nhẹ Khanh Trạch Tông rồi.
Dù gì cũng là đệ nhất đại tông môn của ma môn, không thể nào xem thường được.
Lạ lùng ở chỗ là ngọn núi này được treo lơ lửng giữa không trung, muốn rời đi chỉ có thể thông qua một dọc bậc thang bằng đá.
Từ vách đá nơi rìa núi nhìn ra sẽ có cảm giác như cả ngọn núi đang được chôn giữa mây mù, đỉnh núi đâm thủng chân trời, còn người trên núi thì đang ở tại Thiên Cung.
Bên trong thác nước nơi thượng nguồn, đàn cá tung tăng bơi lội thoả thích như thể chúng chẳng có thiên địch.
Con nào con nấy ú na ú nần, chúng thi nhau búng người lên rồi lại rơi xuống làm cho bọt nước văng tung toé.
Nếu Trì Mục Dao muốn rời khỏi đây, chắc chắn phải ngự vật mà đi.
Nhưng pháp khí của anh tốc độ khá chậm đâu thể ngang nhiên bay giữa trời.
Chưa được bao lâu chắc đã bị bắt lại rồi.
Phi hành pháp khí mà Hề Hoài tặng anh còn đang luyện chế, phải tầm cỡ nửa năm mới làm xong.
Trì Mục Dao vậy mà lại có một chút xíu mong đợi.
Nghĩ kĩ thì đám mây kia cực kỳ thích hợp để chay trốn, nhất là chạy trốn ở Khanh Trạch Tông.
Bình thường sử dụng phi hành pháp khí này thì người dưới đất đã không chú ý tới rồi, chỉ ngỡ như một đám mây trôi hờ hững.
Huống hồ gì là nơi trời mây ngập tràn chẳng thể nhìn rõ núi non như ở đây.
Dạo loanh quanh suốt hai ngày, anh hiểu rằng để thoát khỏi nơi này của Hề Hoài là chuyện khó hơn lên trời.
Trì Mục Dao bắt đầu nghiên cứu Huyễn Sương Mù Ngọc, nghĩ bụng hay là mình dịch dung bỏ trốn.
Anh đang ngồi trong phòng tu luyện tìm hiểu xem làm cách nào để phối hợp Huyễn Sương Mù Ngọc với ảo thuật thì Hề Hoài mang một ít điểm tâm tới.
Trì Mục Dao hốt hoảng vội hỏi: “Không phải đã nói với ngươi đừng đột ngột vào rồi à?”
“Ta gõ cửa rồi mà.”
“Ta không nghe thấy…”
“Huynh quá tập trung thôi.”
Trì Mục Dao đúng thật là có cái thói quen xấu này.
Chỉ cần tập trung học tập hoặc nghiên cứu một vấn đề gì đó là anh sẽ quên ăn quên ngủ, kể cả tiếng gõ cửa hay những âm thanh khác cũng không để vào tai.
Cũng chính vì cái thói xấu này nên anh mới xuyên thư.
Hề Hoài thấy Huyễn Sương Mù Ngọc thì cầm lên nhìn nhìn hỏi: “Có thứ này thì đệ tử Hợp Hoan Tông có thể dịch dung đúng không?”
“…” Chuyện này sao mà nói với ngươi được chứ? Ta hiện giờ còn đang nghiên cứu dùng nó thế nào để trốn khỏi ngươi đó.
Hề Hoài nhìn một chút rồi thả trở lại bàn, hắn bốc một cái bánh đút tới bên miệng Trì Mục Dao: “Nếm món này thử đi, lão cung chủ kia giữ kĩ nhất là món này đó.”
Anh há miệng cắn một miếng, công nhận: “Ngon ghê.”
Hề Hoài cắn một miếng lên cái bánh mới vừa bị Trì Mục Dao cắn rồi nhận xét: “Chả khác gì nhau, ngọt quá.”
“Chuyện kia…vết thương của ta cũng đã gần như khỏi hẳn, ta muốn quay về trồng Cập Tiên Thảo.” Trì Mục Dao lặng lẽ bỏ Huyễn Sương Mù Ngọc vào túi càn khôn rồi nhắc tới chuyện muốn rời khỏi đây.
Hỏi trước làm sau, lỡ biết đâu Hề Hoài tự nguyện thả anh ra thì sao?
Hề Hoài ngồi phịch lên mặt bàn, tiếp tục ăn bánh nói: “Huynh ở lại tu luyện thêm một thời gian rồi hãy đi.
Nếu không lúc về tu luyện quá sức, thân thể huynh không chịu nổi đâu.”
“Không cần! Ta muốn về ngay bây giờ.”
“Chúng ta tu luyện bây giờ luôn đi, tách ra làm hai lần tu luyện, hấp thu sẽ tốt hơn một chút.”
“Không không không!” Trì Mục Dao lật đật đứng dậy: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày.
Hôm nay ta về Hợp Hoan Tông luôn.”
Vừa mới đứng dậy đã bị Hề Hoài một tay giữ lấy eo, kéo anh về trong lòng mình.
Hề Hoài nhìn anh hỏi: “Huynh biết Phá Hiểu Thạch không?”
Trì Mục Dao nghe xong lập tức suy sụp.
Phá Hiểu Thạch là loại đá khắc chế được Huyễn Sương Mù Ngọc.
Chỉ cần Phá Hiểu Thạch ở gần, bất kỳ ảo thuật nào phối hợp với Huyễn Sương Mù Ngọc cũng đều bị phát hiện.
Hề Hoài vừa cười vừa nói: “Ta biết huynh muốn mua Huyễn Sương Mù Ngọc xong đã lập tức mua Phá Hiểu Thạch rồi.
Nên ta không sợ huynh nghiên cứu nó đâu.”
Trì Mục Dao đưa tay đẩy Hề Hoài: “Ngươi đừng có mà lôi kéo ta như vậy.
Ta phải về Hợp Hoan Tông! Ngươi đối với ân nhân cứu mạng như vậy sao? Đây rõ ràng là lấy oán trả ơn.”
“Ta chỉ muốn giúp huynh củng cố tu vi thôi mà.
Tu vi hiện giờ của huynh đánh sâu vào Kim Đan kỳ chưa ổn.
Tu luyện một thời gian trước đi, bao giờ tu vi huynh ổn định thì ta cho huynh về trồng Cập Tiên Thảo.
Huynh trồng xong Cập Tiên Thảo thì trở lại đây, ta giúp huynh củng cố tu vi thêm một thời gian nữa.
Bao giờ huynh tới Trúc Cơ trung kỳ thì đi bế quan mới ổn được.
Ta không muốn ép huynh ở lại, làm vậy huynh không vui, huynh không vui ta cũng không vui vẻ gì.”
“Không cần…”
“Cửu gia gia cho ta báo ân đi mà.”
Lần nào Hề Hòai gọi anh bằng Cửu gia gia, đầu anh cũng đau như búa bổ.
Không được không được…
Thân phận ngài là gì mà gọi ta vậy được?
Trì Mục Dao còn đang sững sờ đã bị Hề Hoài dùng lực ghì chặt thêm một chút, mang anh đâm thẳng vào lồng ngực của hắn.
Rồi Hề Hoài dùng nụ hôn tước đi lời cự tuyệt của Trì Mục Dao, nuốt vào cổ họng, trôi xuống dạ dày.
Trì Mục Dao nắm lấy vai áo hắn muốn kéo ra.
Hắn liền bế thẳng anh lên, bế từ phòng tu luyện bế tới phòng ngủ.
Sau đó nhẹ nhàng đặt Trì Mục Dao lên trên giường, bản thân thì áp sát tới…
Trì Mục Dao cảm thấy đầu óc choáng váng.
Anh mở to mắt ra nhìn nhìn, thấy Hề Hoài đang ngồi bên cạnh giường đả toạ điều tức.
Nếu không phải hắn chẳng mặc gì ở thân trên thì mọi thứ sẽ giống hệt như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Tâm pháp của Hợp Hoan Tông giúp linh lực trong cơ thể lưu thông và hồi phục liên tục, bọn họ sẽ không quá đam mê sắc dục hay lâm vào cảnh “tu luyện” quá đà mà thân thể sụp đổ.
Bọn họ là ruộng cày không xấu.
Đáng tiếc, đệ tử Hợp Hoan Tông lợi hại như vậy lại có ngày chịu thua một lò luyện quá mức nhiệt tình.
Trì Mục Dao tưởng Hề Hoài sau khi kết thúc một lần sẽ buông tha anh, để anh hấp thụ tinh nguyên rồi rời đi.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn nói một lần hấp thụ hiệu suất quá thấp, chi bằng hút một lượt mấy lần rồi hấp thụ một thể.
Thế mà Trì Mục Dao cũng bị dụ dỗ thành công, cứ vậy mơ mơ màng màng cùng Hề Hoài song tu suốt hơn mười ngày.
Nếu không phải anh quá mệt mỏi mà ngất đi, e rằng Hề Hoài cũng chưa dừng lại.
Hề Hoài, không hổ là đệ nhất phản diện trong sách.
Huỷ Long Diễm trong cơ thể hẳn phải cung cấp cho hắn một nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng, thận chắc cũng khác với người thường nên mới khó nắm bắt tới vậy.
Hề Hoài xem như đã giải toả được khát khao trong huyệt động.
Trên người Trì Mục Dao hiện giờ không còn chỗ nào hắn chưa chạm đến.
Trì Mục Dao trở mình, dùng khuỷu tay chống thân thể đứng dậy, muốn đả toạ điều tức để hấp thụ tinh nguyên.
Đứng lên rồi mới thấy trên người chỉ khoác hững hờ độc một chiếc áo trên của Hợp Hoan Tông.
Tu luyện với bộ dạng như vậy có lẽ hơi…bất nhã.
Anh vội vàng sửa sang lại quần áo, cài xong vạt áo rồi thì bắt đầu tìm kiếm khắp nơi: “Hề Hoài, quần ta đâu rồi?”
“Động phủ.” Hề Hoài mở mắt, nhìn về phía Trì Mục Dao trả lời.
Trì Mục Dao lại bên cạnh Hề Hoài, lục tìm bên trong Vạn Bảo Linh của hắn cũng chẳng tìm thấy.
Vì vậy anh đành xuống giường, lục tung đai lưng của mình rồi vẫn không thấy bóng dáng quần đâu.
Hề Hoài nhìn theo bộ dạng Trì Mục Dao lăng xăng tìm kiếm khắp nơi mà nhoẻn miệng cười.
Hồi còn ở trong huyệt động, về sau Trì Mục Dao chẳng buồn mặc quần nữa.
Mỗi ngày đều chỉ khoác áo trên của môn phái mà thôi.
Lúc đó linh lực của Hề Hoài bị phong bế, mắt đâu thể nhìn thấy hình dáng của Trì Mục Dao đâm ra trong đầu hắn nảy sinh rất nhiều tưởng tượng.
Cuối cùng đã tới lúc có thể xem no mắt rồi.
Áo trên màu hồng nhạt của Hợp Hoan Tông có thiết kế khá dài.
Lúc người mặc di chuyển sẽ bồng bềnh theo nhịp bước chân.
Thấp thoáng dưới tà áo lộ ra hai cẳng chân trắng nõn đang thoăn thoắt bước, mắt cá chân mảnh khảnh cùng đôi bàn chân trần.
Hình ảnh này thế mà lại hài hoà không ngờ.
Có lẽ do luyện tập di thuật ở Hợp Hoan Tông hàng chục năm mà bước chân của Trì Mục Dao luôn đặc biệt uyển chuyển nhẹ nhàng, chạm đất không một tiếng động.
Lúc di chuyển nhanh lại càng thướt tha hơn.
Suối tóc đen xoã tung trên vai, Đào Hoa Diện che nửa dung nhan, vừa vặn khoác lên mình xiêm y hồng nhạt cùng đôi chân dài trắng như tuyết.
Hình ảnh này làm Hề Hoài ngẩn ngơ nhìn mãi một lúc lâu.
Khi Trì Mục Dao tìm được quần bên dưới nệm hương bồ hắn còn thoáng thấy tiếc nuối.
Trì Mục Dao rất nhanh đã mặc xong quần áo.
Sợ Hề Hoài lại đè mình xuống song tu tiếp nên anh ba chân bốn cẳng chaỵ tới phòng tu luyện, khoanh chân ngồi trên toà sen làm bằng Tụ Linh Ngọc, ngón tay niết quyết hoa sen.
Tinh nguyên hút được từ trên người Hề Hoài từ bữa tới giờ rất nhiều, đủ cho anh hấp thụ một thời gian.
Song tu bây giờ không giống như lúc còn ở trong huyệt động.
Hồi ở huyệt động, linh lực Hề Hoài bị phong ấn, phương pháp hấp thụ của Hợp Hoan Tông chỉ có thể hấp thụ một phần linh lực của hắn.
Việc này so với hiện tại hoàn toàn khác biệt.
Hề Hoài bây giờ không những không bị phong ấn tu vi, mà còn lên tới Kim Đan kỳ.
Lại thêm trong động phủ linh khí dồi dào, còn có pháp khí Tụ Linh Ngọc giúp đỡ, thúc đẩy tu vi của Trì Mục Dao tiến bộ không ít.
Trì Mục Dao mở mắt thêm một lần nữa, không biết đã trôi qua mấy ngày.
Thoát khỏi huyệt động ở Dược Tông hơn hai năm, Trì Mục Dao đã tự tăng trưởng một ít tu vi trước đó, bây giờ còn ở đây củng cố thêm.
Cuối cùng tu vi cũng đã đạt được Trúc Cơ trung kỳ.
Chuyện này làm cho Trì Mục Dao cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Tư chất như anh mà đạt được tu vi này đã là chuyện trong mơ mới thấy.
Không ngờ có một ngày anh thật sự làm được.
Tuy quá trình có một chút…khó giải thích.
Hề Hoài dường như vẫn luôn thả thần thức dõi theo tình hình bên này.
Trì Mục Dao mới vừa thu công đã thấy Hề Hoài xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh mình.
Hắn đưa tay nắm lấy tay Trì Mục Dao, từ từ giúp anh vận chuyển linh lực, củng cố tu vi.
Sau khi lên cấp thành công, nếu được người có tu vi cao hơn ở cạnh giúp củng cố tu vi thì có thể thúc đẩy tu vi lên tăng thêm một ít.
Đợi Trì Mục Dao hoàn toàn ổn định rồi Hề Hòài mới rút tay về, nói: “Huynh ở trong phòng nghỉ ngơi một chút đi.
Ta đi lấy một chút đồ ăn về cho huynh, huynh muốn ăn gì?”
“Ta muốn về…”
“Được được, ta biết huynh muốn về trồng Cập Tiên Thảo.
Ngày mai ta sẽ đưa huynh thêm một cỗ phi hành pháp khí để huynh tự về.
“Thật sao?”
“Thật mà.
Ta nói rồi, ta chỉ giúp huynh củng cố tu vi thôi.
Tuyệt đối không ép huynh ở lại.”
Trì Mục Dao vui vẻ ghi mấy món, sau đó về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hề Hoài một mình tới Chấp Sự Đường, ôm đống đồ trở về thì thấy Trì Mục Dao đã nằm trên giường ngủ mất rồi.
Hắn không muốn quấy rầy Trì Mục Dao, mang đồ ăn đặt ở một bên, vén vạt áo lên ngồi kế Trì Mục Dao rồi cầm lấy tay anh.
Hề Hoài vốn dĩ tính tình không tốt đẹp cho mấy, dịu dàng suốt một đời của hắn đều dành cả cho Trì Mục Dao
Đối với hắn, Trì Mục Dao là một người có thể khiến cho tâm tư hắn dịu lại.
Mỗi khi ở bên cạnh anh hắn sẽ không khỏi bình ổn cảm xúc của chính mình, như một con thú nhỏ mất hết nhuệ khí.
Đêm ngày càng khuya, ánh nến lập loè.
Dưới ánh nến nhàn nhạt, Trì Mục Dao ngủ ngon lành, có vẻ đã tu luyện rất mệt mỏi.
Hề Hoài lặng lẽ thi triển một pháp thuật.
Từ ngón út của hắn sinh ra một dây tơ hồng, tơ hồng từ từ kéo dài hơn, loanh quanh vài vòng rồi buộc vào ngón tay út của Trì Mục Dao.
Dây tơ hồng này ở Tu Chân Giới gọi là Đạo Lữ Kết.
Tu giả cả đời chỉ có thể kết duy nhất một lần, với duy nhất một người.
Nếu sau này hai người ân đoạn nghĩa tuyệt, Đạo Lữ Kết đứt rồi sẽ không thể nào kết lại lần nữa.
Cả đời của hắn, một lần này giao cả cho Trì Mục Dao.
Hề Hoài còn đang mỉm cười nhìn sợi tơ quấn vào ngón út của Trì Mục Dao.
Bỗng nhiên nụ cười của hắn vụt tắt.
Đạo Lữ Kết này không phải không buộc được lên tay của Trì Mục Dao, chỉ có điều, nửa sợi tơ bên kia vẫn chỉ là một màu trắng thuần khiết.
Hề Hoài nhìn nửa sợi tơ đỏ trên ngón tay mình, lại nhìn đến nửa tơ trắng của Trì Mục Dao.
Trái tim hắn thắt lại.
Nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, Đạo Lữ Kết không những buộc thành, mà cả hai phía đều là màu đỏ.
Nhưng nếu một trong hai không thích đối phương, màu của Đạo Lữ Kết sẽ nhạt dần cho tới khi trở thành màu trắng.
Nên Đạo Lữ Kết cũng có thể xem như pháp khí đo lường tình cảm.
Giống như giờ phút này đây, Hề Hoài rõ ràng được rằng Trì Mục Dao không hề thích hắn, kể cả một chút xíu hảo cảm cũng không có.
Nếu không thì sợi tơ kia đã chẳng trắng thuần khiết tới như thế…
May mắn duy nhất hiện tại của hắn chỉ là Trì Mục Dao không ghét hắn.
Hề Hoài lặng người nhìn Đạo Lữ Kết, lại nhìn qua Trì Mục Dao đang say giấc.
Ánh sáng trong mắt hắn tắt lịm, ảm đạm sầu bi.
Suốt một đêm này, Trì Mục Dao vẫn ngủ yên.
Hề Hoài thì ngẩn ngơ ngồi bên cạnh, chẳng hề động đậy.
Hoá ra cái đoạn tình cảm này vẫn chỉ có hắn một mình đơn phương.
Vốn tưởng rằng là tình yêu khắc cốt ghi tâm, chẳng ngờ chỉ là tự mình đa tình như một đoá phù dung sớm nở tối tàn…
Tác giả có lời muốn nói: não luyến ái thất tình: aaaaaa người ta không thích ta!
Tiểu Quỳnh: mọi người phải vững tin.
Tình cảm không sai! Là cọng chỉ kia sai rồi!.