- hai vị trưởng lão, thể chất của ta chả lẽ lại quan trọng như vậy sao?
Tuyết Băng Băng vẫn luôn có một câu hỏi này, chỉ là một cái thể chất đã khiến nàng thân bại danh liệt, sự thật quá phũ rồi.
- haiz... cái này ngươi là người sở hữu đáng nhẽ ngươi nên biết rõ, người chỉ một phía mà ao ước như chúng ta sao có thể tả nổi.
Thi Trùng Sát lão quái thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành, thể chất ai chả muốn, thế giới có hơn tỉ người, thế nhưng chỉ có người châu á mới có thể chất, người các châu khác đừng mơ làm gì, đã thế thì thôi, phải cả chục vạn trăm vạn ngàn vạn người mới có một người sở hữu thể chất, mà thể chất Tuyết Băng Băng bài danh trong bảng xếp hạng thể chất của trái đất, thử hỏi có quan trọng hay không?
- con hiểu rồi!
Tuyết Băng Băng nhàn nhã gật đầu, các đãi ngộ khi xưa và so sánh hiện tại nàng cũng đã hình dung hay phần về sức mạnh của một thể chất rồi.
loạc xoạc loạc xoạc...
xào xào xào...
tê tê tê...
hấp hấp hấp...
Đột nhiên mọi người im lặng hết, một hay nhiều âm thanh vang lên, tiếng đá rơi tiếng thở gấp dồn dập của thứ gì đó đang tiếp cận gần.
Chợt mọi người như hóa đá vì một cảnh tượng, từ dưới núi bắt đầu mọc lên một bàn tay, hai bàn tay, ba bàn tay...
Bốn thân ảnh bò lên trên nằm vật ra đất thở hổn hển, một thanh niên mặt mày sáng ngời mũi cao mày kiếm gắt lên:
- đkm... lúc đầu không nghĩ cái núi này nó cao vậy đâu, mẹ hôm đó tối quá thấy núi là leo, sáng hôm sau mới biết nó cao, mà lỡ phóng lao đành theo lao, ai mà biết leo mấy cái mặt trời mọc mới lên được đây, phắc...
Một tên lưng hùm vai gấu hai chi trước đúng to khủng bố ồm ồm nói:
- bị lừa rồi... bị công tử lừa rồi...
Bốn thân ảnh này không ai khác ngoài Tuấn, Cô Độc, Hắc Lang và King Kong, tên king kong này là đấu sĩ mà Thiên Long đấu trận cao cấp đấu sĩ, còn tên hắc lang là siêu cấp đấu sĩ của Tuấn, tên này không khác gì một đầu Lang chính hiệu, nghĩ sao Tuấn da dày thịt béo có hỗ trợ của Khí công, vậy mà xong một trận với Hắc Lang toàn thân chỗ nào cũng có nốt vuốt của Hắc lang, phải đi truyền máu gấp.
- Ể...
Mọi người thở vài hơi lấy lại sức, mở mắt ra nhìn thấy tràng cảnh sát khí đùng đùng, đồng thanh hô một cái, lập tức Tuấn nhanh nhẹn đứng lên liếc một cái đã nhận ra tình hình, đó là mình đang đứng bên đội hình có vẻ đang bị truy sát, vội hướng Thi Trùng Sát lão quái oanh oanh liệt liệt hô:
- tại hạ chỉ là người đi đường tắt đến Tỉnh Trùng Khánh, gặp mặt âu cũng coi nhau có duyên, nếu sau này còn gặp lại nhất định sẽ uống một trận ra trò...
Nói xong Tuấn quay qua đám đệ nói nhỏ như muỗi:
- đi... đi nào...
Nói thật Tuấn run lắm rồi, tính làm một hớp Sinh Mệnh Chi Tuyền cho bớt run nhưng nghĩ lại rồi thôi, nhìn Lục trưởng lão Thi Trùng Sát lão quái Tuấn như kiểu bủn rủn như bị bỏ đói hơn tháng rồi vậy.
Tuyết Băng Băng nhìn thấy Tuấn nhẹ nhàng chỉ sơ sơ cố nhớ lại ấp úng hỏi:
- vị đại ca kia... Hình như... Hình như... Chúng ta quen nhau thì...
- cô nương đừng nói bậy, ta ở đây không thân không thích không bạn gái không gia đình, không họ hàng không máu mủ, không rượu chè không gái gú, không ức hiếp không đánh ai, nói chung ở đất nước này ta không quen ai hết mong cô nương đừng hiểu nhầm. Đi thôi.
Tuấn gấp lắm rồi, thề với trời ở lại đây lúc nữa khéo không đi nổi, khí tràng uy áp của cao thủ Hóa Thần cậu ta vẫn biết đó a, đùa chứ cô nương có xinh đẹp thế nào cũng đừng gài ta, phải có mạng mới có thể đi húp gái xinh được.
- đứng lại...
Thi Trùng Sát lão quái lên tiếng, hướng Tuấn ôn hậu nói:
- thiếu niên trẻ, gặp mặt coi như có duyên đi, mà sự việc ngày hôm nay có chút quan trọng, xem ra cần cậu im miệng một thời gian dài có được không?
Tuấn cắt máu thề mới gặp lần đầu lão Trùng thế nhưng cũng không bị vẻ mặt lão đánh lừa, phần dưới của lão dân trong nghề nhìn phát biết ngay, Tuấn cười hiền hậu:
- haha... Tiền bối đúng là hiểu lòng người lòng dạ khổng tử, ta nhất định im miệng, tuyệt đối im miệng.
- haha...
Thi Trùng Sát lão quái cười rộ lên nói:
- vậy được, vậy được, đi cùng chúng ta chúng ta sẽ tin ngươi im lặng.
- ặc...
Nhìn ánh mắt sát khí đùng đùng kia Tuấn lập tức muốn ngồi xuống cho bớt run, cảm nhận sức mạnh kia làm Tuấn không có chút tự tin nào có thể bỏ chốn, tự vả vào mặt ba cái rõ vang coi như số cứt chó đi!
xào xào...
- không xong...
Đột nhiên Tuyết Hàn Mặc hét lên, mọi người nhìn xung quanh thì thấy trùng đã vây kín họ lại rồi, xong luôn, ngay cả nhảy vực cũng đã hết hi vọng, thì ra lục trưởng lão cố ý nói chuyện với thanh niên kia để câu thời gian, cứ thấy lạ lạ tại sao một cao thủ lại nói chuyện với một phàm nhân, thì ra mục đích là vậy a.
- đi thôi.
Thi Trùng Sát lão quái hô một tiếng quay đầu đi về, đằng sau Kiếm Tiên lão nhân cũng đứng lên một nơi bằng phẳng cứng cáp do lục trưởng lão điều khiển trùng tạo thành, chỉ cần đứng lên đó như đi thang máy.
- king kong, cõng với.
Tuấn lắp bắp leo lên lưng king kong nhờ hắn cõng, đi không nổi a, vừa rồi mất sức giờ mất niềm tin vào cuộc sống, bò đi đâu không bò, bò đúng vào mồm con trùng lớn, bò đúng thì thôi chớ, bỏ qua cái bò đúng chỗ đi, bây giờ lại bò ngay thời gian đó, sớm chút hay muộn chút có sao đâu? Vẫn câu nói đó, thôi, ngân dài lên để nói Âu... Cũng Là Số Phận... hehe... ( Số đen như này... Chịu rồi)
Đi trên đường Tuyết Băng Băng hướng Tuấn rụt rè hỏi:
- huynh là bằng hữu của Thiên Long mà đúng không?
Tuấn lập tức biến mất bộ dạng run sợ, ánh mắt như báo đêm săn mồi nhìn Tuyết Băng Băng hỏi:
- ngươi biết cậu ta?
Tuyết Băng Băng giật mình nhẹ một cái, sau đó gật đầu ừm ừm nói:
- chúng ta đã từng nhìn mặt nhau rồi!
Tuấn nghĩ mãi không ra, đột nhiên trong đầu hiện về hình ảnh hôm Thiên Long gọi điện cho mình, cố hình dung cô nàng bên trong camera và bây giờ, có chút giống nhau a, nhưng sao bây giờ còi vậy?
- Thiên Long đâu?
Tuyết Băng Băng lắc đầu ủy khuất:
- không biết, hôm đó vừa tắt điện thoại đột nhiên có một lão già xông vào, sau đó ta không biết gì nữa!
Tuấn đã xác nhận xong, chỉ có mỗi ba người mới biết cuộc gọi ngày hôm đó, cô nàng này đích thị là vợ mới của thằng mất dạy kia rồi.
- hừ...
Tuấn hừ lạnh một tiếng, nhìn qua nam nhân đi cạnh Tuyết Băng Băng, cậu ta nghĩ xem ra cô nàng này cũng chả phải hạng tốt lành gì, Thiên Long vừa biến mất bây giờ đã cặp với nam nhân khác, Tuấn đang rục rịch một kiếm hai mạng đây.
Tuyết Băng Băng là người thông minh đương nhiên biết Tuấn đang nghĩ gì, tim đập mạnh một cái vội xua tay lắc đầu như sắp khóc:
- cậu đừng hiểu nhầm, đây là nhị ca của ta, không như cậu nghĩ đâu!
- nhị ca?
Tuấn nhíu mày hỏi lại.
- đúng vậy!
Tuyết Hàn Mặc chán nản chả buồn nói, Tuấn quay về sau xem tên thuộc hạ cũng bị bắt theo, thấy Tuân nhìn họ khi nãy cũng không có điếc, tất cả đều hiểu ý đồng thanh gật đầu.
- đường còn dài kể cho ta chút tại sao các người lại rời vào bước đường này!
- chuyện là thế này...
Tuyết Băng Băng rất sẵn lòng, kể chuyện khô cả họng nửa ngày sau, có gì nàng nói hết, thao thao bất tuyệt luôn, đến nỗi Tuyết Hàn Mặc phải giật mình, tiểu muội nói nhiều như vậy từ khi nào?
Tuấn à à gật gật như đúng rồi, lâu lâu cậu ta liếc qua đám Cô Độc, thấy họ có người miễn cưỡng gật đầu có người lắc đầu, Tuấn cứ im im đi thôi.